Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Chương 13



Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Quả nhiên họa là từ ở miệng mà ra.

Giải Ý cùng bọn họ trao đổi với nhau xong, liền không thoát thân ra được nữa, đành phải theo những người Tây Dương này làm “thông dịch”.

Qua một phen câu thông, dẫn đầu đoàn người là một quý tộc, tự giới thiệu là hầu tước Edward.

Giải Ý liền nói lại với Tưởng Ngọc Sanh.

Tưởng Ngọc Sanh vội vã khách khí mà khom người ôm quyền với người nước ngoài kia: “Thì ra là Ed tước gia, đây là Lý đại nhân tri phủ bản thành.”

Lý đại nhân vội vã tự báo họ danh: “Lý Dương.”

Giải Ý liền phiên dịch lại.

Hầu tước tất nhiên là lớn hơn tri phủ nhiều, Lý Dương chấp lễ khom người.

Bọn họ ở chỗ này khách khách khí khí, làm xong lễ tiết ngoại giao, Ninh Giác Phi nghe mà sốt ruột, dùng tiếng Anh hỏi hai người đi theo: “Các anh từ chỗ nào tới?” (*)

Hai người vừa nghe Ninh Giác Phi cũng biết nói tiếng Anh, càng thêm kinh hỉ, vội vã tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: “Chúng tôi là đội tàu hoàng gia Anh quốc.”

Ninh Giác Phi gật đầu: “A, ai là người dẫn đầu? Là hầu tước Edward này sao?”

“Không không không, người dẫn đầu vẫn còn trên British No Georgia. Hắn là đệ đệ quốc vương, thân vương Louis điện hạ.”

“À.” Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Các anh uống cà phê hay uống trà? Có xì gà hay không?”

Hai người thấy hắn đặc sản bản quốc cực kỳ quen thuộc, nhất thời bội phục sát đất, nhanh chóng nói: “Có có có, cà phê, hồng trà, xì gà, đều có.”

Ninh Giác Phi nghe xong, cảm giác rất thoả mãn, cười gật đầu.

Hai người nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấy của y, nhất thời giật mình, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.

Ngày hôm đó quả thật rất nhiễu, đợi được đến buổi chiều, chiếc thương thuyền Tây Dương “British No Georgia” quy mô nhất từ trước tới giờ mà người Nam Sở gặp qua chậm rãi tiến cảng, sau đó, vị thân vương Louis kia mang theo một đội nghi trượng lên thuyền nhỏ cập bến.

Đội nghi trượng tất cả đều là nam tử tuổi trẻ, mặc lễ phục, thân mang trống, sau khi lên bờ xếp thành hai hàng, bắt đầu tấu nhạc. Thân vương Louis lúc này mới uy nghiêm mà leo lên bến tàu.

Vị thân vương này nhìn qua cũng chỉ lớn bằng Giải Ý, ăn mặc lễ phục cung đình Âu Châu, lỉnh kỉnh rườm rà vô cùng, tư thế uy nghiêm mười phần.

Lý Dương cùng các quan viên khác nghe gã là đệ đệ quốc vương phiên bang, là thân vương, nhất thời khom người chín mươi độ, ôm quyền thi lễ. Giải Ý thì không kiêu ngạo không siểm nịnh, đứng ở chính giữa phiên dịch chuẩn xác.

Thân vương Louis lúc này nói rõ ý đồ đến, là dự định bái kiến hoàng đế Nam Sở, đàm phán công việc thông thương lưỡng quốc. Bọn họ mang đến đặc sản bổn quốc, muốn cùng Nam Sở trao đổi tơ lụa, đồ sứ, các loại hàng hóa.

Nghe đến việc buôn bán, Tưởng Ngọc Sanh tự nhiên thập phần vui vẻ.

Chi tiết tạm thời không nói, Lý Dương cung kính mời Louis long trọng nghênh vào thành, thiết yến khoản đãi.

Người nước ngoài trong đội thuyền cũng liền lục tục lên bờ.

Thẳng đến khi trời đã tối đen, mọi chuyện mới tạm thời xong xuôi, Lý Dương đem thân vương cùng hơn mười người hầu tước, tử tước, nam tước đều an bài tại chỗ quan phủ nghỉ tạm.

Giải Ý cùng Ninh Giác Phi liền muốn cáo từ.

Tưởng Ngọc Sanh vội vã gọi bọn họ, phi thường thành khẩn mà hỏi: “Giải công tử, Ninh công tử, các ngươi thế nào biết tiếng phiên bang? Các ngươi đến phiên bang rồi à?”

Giải Ý khụ một tiếng, cái khó ló cái khôn, mỉm cười đáp: “Phụ thân tại hạ đã từng đi qua.”

Tưởng Ngọc Sanh bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu: “May mà các ngươi biếng tiếng phiên bang, nếu không chỉ sợ giống như lần trước, cuối cùng nháo loạn cả lên không vui mà tan rã.”

Giải Ý khiêm tốn: “Chúng ta cũng chỉ biết một chút, xấu hổ.”

“Giải công tử khách khí rồi.” Lý Dương vội vã mở lời. “Sau này còn phải nhờ Giải công tử cùng Ninh công tử giúp bản cùng với người phiên câu thông. Bản thành chắc chắn tấu minh thánh thượng, vì lưỡng vị công tử gia quan tiến tước.”

Ninh Giác Phi lập tức nói ngay: “Phủ đài đại nhân không cần như vậy, huynh đệ chúng ta không yêu chức vị, thích qua cuộc sống nhàn tản thôi.”

Lý Dương nao nao, lập tức nở nụ cười: “Lưỡng vị công tử làm thiện không cần đáp lễ, thật là phong cách đại gia.”

Giải Ý cười nói: “Phủ đài đại nhân quá khen, huynh đệ tại hạ cả hai đều tương đối lười nhác, không đảm đương nổi việc quan gia.”

Lý Dương gật đầu, không nói cái gì nữa. Tưởng Ngọc Sanh nhìn một chút sắc trời: “Vốn định giữ lưỡng vị công tử ở lại đàm đạo thêm, bất quá, ngày hôm nay mệt mỏi rồi, đành thỉnh nhị vị về trước nghỉ tạm, ngày mai sáng sớm, ta phái xe ngựa đi tiếp nhị vị, chúng ta lại đàm đạo một phen.”

Giải Ý lập tức chắp tay: “Tự nhiên nghe theo lời Tưởng công an bài.”

Hai người ngồi lên chiếc xe ngựa xa hoa của Tưởng phủ, Ninh Giác Phi thở dài một tiếng: “Cái này lại phiền rồi.”

“Có cái gì phiền chứ?” Giải Ý cười nhìn y. “Đơn giản là phiên dịch, không cần xã giao cầu kỳ, kỳ thực đỡ lo ấy chứ.”

Ninh Giác Phi phiền não cắn cắn môi: “Chủ yếu là em sợ bọn họ đưa anh tới Lâm Truy. Nam Sở là chế độ quân quyền, quan niệm đẳng cấp nghiêm trọng, vương công đại thần ở đây…… cầm thú tương đối nhiều. Em sợ anh bị hại.”

Giải Ý tâm luôn nhạy bén, tất nhiên là vừa nghe liền minh bạch, vì vậy cười nói: “Em yên tâm, anh tận lực không đi. Chúng ta cứ ở chỗ này là tốt rồi.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Ninh Giác Phi thở dài.

Giải Ý không muốn nhìn y tâm phiền như vậy, vì vậy dáng cười khả cúc: “Em muốn dời trọng tâm phải không? Đừng quên, ngày hôm nay em thua cuộc, phải trả nợ đó.”

Ninh Giác Phi vừa nghe, quả nhiên đem mấy sự phiền lòng quăng ra sau đầu, cười nói: “Anh yên tâm, em sẽ trả đủ.”

Chờ hai người rửa mặt tắm rửa xong, đã đến canh hai.

Mọi âm thanh câu tịch, gió mát nhè nhẹ thổi.

Giờ là tiết trọng xuân, khí trời ấm áp. Bọn họ mở cửa sổ, song song nằm bên nhau, nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, tâm tình bình tĩnh rất nhiều.

Một lát sau, Giải Ý chậm rãi nghiêng người, vươn tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên lưng Ninh Giác Phi, hơi hơi dùng sức, ôm y.

Ninh Giác Phi không còn biểu hiện dị dạng như trước, cũng đưa tay qua, ôm thắt lưng hắn.

Giải Ý cười rộ lên, cúi người qua, hôn môi y.

Ninh Giác Phi cùng hắn thân mật hôn nhau, trong lòng chỉ có vui sướng. Tay y dùng chút lực, lôi Giải Ý vẫn có chút do dự lại bên mình.

Giải Ý đè lên người y, lúc này mới triệt để trầm tĩnh lại, bắt đầu chủ động. Hắn một bên hôn thân thể trẻ trung của Ninh Giác Phi, một bên lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve y.

Khí tức hai người dần dần gấp lên.

Đối mặt với người mình thích, Ninh Giác Phi phóng túng tâm ý bản thân, mặc cho *** chi niệm quấn lấy bản thân.

Thân thể Giải Ý cao cao cân xứng có loại khí chất trầm ổn, Ninh Giác Phi dưới sự luật động chậm rãi của hắn dần dần cảm nhận được vui vẻ lạ thường, khiến y nghênh hợp cùng tiết tấu của hắn.

Phảng phất như đạo đạo hỏa hoa không ngừng bắn ra trong thân thể hai người, khiến cho bọn họ cả người tê dại, nhịn không được rên rỉ thành tiếng.

Giải Ý truy đuổi theo cao trào ngọt ngào của mình, xông tới càng thêm mãnh liệt, hỏa diễm nóng cháy tràn ngập, hắn dần dần đem cả hai cùng nhau tiến lên đỉnh.

Một lát, hai người mới hít vào một hơi thật sau, trầm tĩnh lại.

Giải Ý ôm hắn, để hai thân thể sũng mồ hôi ôm siết lại với nhau.

Ninh Giác Phi từ từ nhắm hai mắt, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, cảm thụ được sự bao phủ của thân thể hắn, cảm giác được những ngón tay thon dài của hắn siết chặt lấy từng ngón tay mình.

Gió nhẹ từ từ thổi tới, mang theo hương thơm chẳng biết từ đâu chậm rãi phảng phất trong không trung, lướt qua đôi bàn tay nắm chặt với nhau một cách ôn nhu, mơn trớn nhẹ nhàng thân thể họ.

Đêm đã khuya, hắc ám vô biên bao phủ bọn họ, mang đến một chút phiền muộn, nhưng những *** quang tựa dạng thế giới kia lại như vì bọn họ mà tỏa sáng an ủi.

Giải Ý nhỏ giọng thì thầm bên tai Ninh Giác Phi: “Tiểu Phi, chúng ta có thể cùng một chỗ thế này, là chuyện sung sướng nhất của anh trong cuộc đời này.”

Ninh Giác Phi cười rộ lên, nhẹ giọng đáp: “Ý, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau, có được hay không?”

Giải Ý ôm chặt y, kiên định vô cùng: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.