Sáng sớm, Giải Ý thức dậy rồi mà Ninh Giác Phi vẫn chưa rời giường, nhất thời có chút lo lắng, liền đi đến gian phòng y xem.
Hai người bọn họ ở một gian riêng biệt, ở giữa có một gian làm phòng khách cùng nhà ăn.
Giải Ý đi tới đầu bên kia, thấy Ninh Giác Phi hai mắt nhắm nghiền nằm ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn tiến lên, đưa mu bàn tay sờ sờ trán y, tiếp theo thở dài.
Mấy ngày nay, nhiệt độ cơ thể Ninh Giác Phi vẫn phập phồng bất định, trạng huống thân thể thập phần không tốt, khiến hắn rất lo lắng. Lúc này cũng không để y cự tuyệt, Giải Ý xoay người xuất môn, đi mời đại phu tốt nhất trong thành về.
Đại phu râu tóc trắng muốt, chỉ sợ không 80 cũng đã 70 tuổi rồi, nhưng *** thần thanh sảng, mặt mày hồng hào.
Giải Ý mướn một chiếc xe ngựa đưa ông lại nhà, phi thường thành khẩn mà mời ông xem bệnh.
Vị đại phu xác thực danh bất hư truyền, vừa đặt tay lên uyển mạch Ninh Giác Phi trong chốc lát liền minh bạch ngay. Ông nhìn nhìn một chút lưỡi Ninh Giác Phi, mí mắt, rồi lại đưa tay cởi y phục y. Ninh Giác Phi hơi kinh hãi, vươn tay cầm lấy tay ông.
Lão đại phu trầm ổn nói: “Hài tử, không thể giấu bệnh sợ thầy.”
“Đúng vậy.” Giải Ý cũng ở một bên khuyên nhủ. “Ngươi không được như vậy, nếu không thân thể sợ rằng vĩnh viễn đều không tốt được.”
Ninh Giác Phi nhìn hắn một cái, dường như có chút do dự.
Giải Ý lập tức nói: “Vậy ta đi ra ngoài.” Nói xong, liền xoay người ra cửa.
Ninh Giác Phi nhìn bóng lưng hắn, rốt cục thả tay đại phu, tùy ý ông cởi vạt áo của mình.
Giải Ý đứng ở trong viện, lẳng lặng mà nhìn biển rộng xanh thẳm cách đó không xa.
Chỉ chốc lát sau, hai vị đại tẩu liền mua đồ ăn trở về, thấy hắn đứng, đều cung kính mà kêu một tiếng: “Giải công tử.”
Giải Ý mỉm cười gật đầu với các nàng. Hai đại tẩu liền đi về phía trù phòng, nhóm lửa làm cơm.
Giải Ý lắng nghe tiếng “tách tách” của rơm rạ cùng cành cây khi đốt lên, nghe mùi gió biển mằn mặn mà hơi tanh, trong lòng cảm thấy rất yên tĩnh.
Một hồi sau, vị lão đại phu kia thần tình ngưng trọng đi ra.
Giải Ý lập tức nghênh đón, quan tâm hỏi: “Thế nào?”
Lão đại phu nhìn một chút xung quanh, liền cùng hắn đi vào chính sảnh, lúc này mới nói: “Vị tiểu công tử kia đã từng gặp qua lăng nhục cùng ngược đãi cực kỳ tàn nhẫn…..”
Giải Ý tỉ mỉ lắng nghe, nghe những từ ngữ ông nói ra, ấu đả, bỏng, cường bạo, mê dược, mị dược…. Thực là kinh tâm động phách. Cuối cùng, ông nói: “Tiểu công tử thương thế chưa lành, vốn là bệnh căn không dứt, tiếp theo lại bị phong hàn nghiêm trọng, cho nên mới bệnh triền miên, may y còn trẻ, dường như trước đây có luyện công qua, căn cơ rộng rãi, còn có thể đứng vững, bất quá, nếu là phớt lờ, e rằng cực kỳ nguy hiểm.”
Giải Ý liên tục gật đầu, khom người nói: “Xin lão tiên sinh làm ơn.”
“Đây là đương nhiên, y giả tâm phụ mẫu (1), lão phu chẳng bao giờ gặp qua thương bệnh đáng sợ như tiểu công tử kia, tất nhiên là dốc lòng chẩn trị. Bất quá, Giải công tử, các ngươi có muốn báo quan hay không? Người làm sự tình bậc này, thực là cầm thú không bằng, các ngươi hẳn là hướng quan phủ cáo trạng, đem những kẻ đó ra trước công lý.” Vị lão tiên sinh này nghĩa chính từ nghiêm, xác thực nhiệt tình chân thực.
Giải Ý chẳng bao giờ hỏi thương tích trên người Ninh Giác Phi, lúc này tất nhiên bất tiện loạn đáp các loại muốn đi cáo trạng gì gì đó, chỉ ôn hòa cười nói: “Chúng ta bình dân bách tính, đâu đơn giản dám vào đại môn quan gia? Chính là hiện giờ chữa trị bệnh tình cho xá đệ vẫn hơn.”
“Điều này cũng đúng.” Lão tiên sinh than thở. “Thế nên a, nhất giới thảo dân, chỉ có chịu chết không cáo trạng mà thôi.”
Giải Ý cùng ông ca thán một lát, lúc này mới thay ông mài mực, viết đơn thuốc.
Lão tiên sinh kể lại cho hắn cách sao thuốc cùng những thứ bệnh nhân cần kiêng, sau mới ra cửa hồi gia. Giải Ý thanh toán tiền nong, đưa ông ra tận xe ngựa rồi mới phân phó trù phòng: “Trương tẩu, phiền ngươi đi hiệu thuốc trong thành, mua vài thứ thuốc.”
Trương tẩu lập tức đáp ứng, đi ra cửa.
Lúc này Giải Ý mới tới gian phòng của Ninh Giác Phi, đến bên giường ngồi xuống.
Ninh Giác Phi nằm ở trên giường, đưa tay vuốt mặt, bỗng nhiên nở nụ cười: “Khán thanh sơn tiếu ngã kim phi tạc.” (2)
Giải Ý đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rối trên trán y, ôn hòa mà nói: “Không nghĩ tới hai người chúng ta lại giống nhau thế, đều là những thiếu niên khổ cực.”
Ninh Giác Phi ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được, không khỏi nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
Giải Ý mỉm cười, nhẹ giọng: “Một tổ tâm lý học đứng đầu thế giới trị liệu cho tôi một năm rưỡi mới giúp tôi xây dựng lại tâm lý như thường, khiến tôi khôi phục lại. Tiểu Phi, so với tôi cậu kiên cường hơn nhiều.”
Ninh Giác Phi không hỏi thêm gì, lấy tay cầm tay hắn, trầm mặc một lúc lâu, nhưng rồi lại nói: “Nếu như không có anh bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không chống đỡ lâu như vậy.”
Trên mặt Giải Ý là dáng cười ấm áp như dương quang. Hắn cầm chặt tay Ninh Giác Phi, thoải mái nói: “Tôi tin rằng, hiện giờ chúng ta gặp nhau tại đây chính là hạnh phúc trong bất hạnh.”
“Tôi cũng tin như vậy.” Ninh Giác Phi cười gật đầu. “Nào biết được ở đây còn có người giống chúng ta hay không.”
Giải Ý hài hước mà nhìn y: “Thế nào? Cậu cũng muốn như mấy bộ phim khoa học viễn tưởng trong phim truyền hình Mỹ sao, có một tổ thời không đột kích xuất hiện?”