Một ngày sau khi kịch chiến qua đi, Mộ Dung sơn trang lại khôi phục
sự bình yên tạm thời, Tổng quản Mộ Dung Đa Đa chỉ huy gia đinh quét dọn
sân vườn hỗn loạn, khiêng các thi thể chiến tử đi, sắp xếp lại các nhân
viên thương vong, phái thêm người phụ trách trực đêm… Tất cả mọi người
đều im lặng không nói, áp chế nỗi bi thương phẫn hận trong lòng, xử lý
công việc đâu vào đó.
Sắc đêm phủ xuống, Lôi Tiểu Thư nằm trên nóc nhà, ngây ngốc nhìn lên
bầu trời. Đến giờ hắn vẫn chưa thể tiếp nhận được việc sư phụ Bào Đại An của hắn đã rời bỏ mình mà đi như vậy, còn mình lại không kịp gặp mặt
lần cuối. Đang thương cảm thì bỗng một viên đá nhỏ rơi trên miếng ngói
bên cạnh mình, sau đó lại là một viên nữa.
Lôi Tiểu Thư ngồi dậy, chỉ thấy dưới thềm nhà thò ra cái đầu nhỏ của
Tường Phong đang nhíu mắt nhìn mình, mặt lộ ra nụ cười lấy lòng. Thấy
vậy Lôi Tiểu Thư bèn nằm xuống lại, giọng điệu tràn đầy sự bất lực,
“Tiểu Phụng, ta muốn một mình yên tĩnh.”
Nụ cười của Tường Phong lập tức cứng lại, nhưng nàng vô cùng mặt dày
giả vờ không nghe thấy lệnh đuổi khách của Lôi Tiểu Thư, nhẹ nhàng bò
lên nóc nhà, sáp lại gần thuận thế ngồi xuống, trong lòng lẩm bẩm, xí,
tên tiểu tử ngươi thật không ra gì, nếu không phải thấy sư phụ ngươi vừa chết, sợ ngươi nghĩ quẩn thì ta đâu có thèm nửa đêm canh ba không ngủ
bò lên đây hứng gió lạnh với ngươi chứ.
Hai người đều không lên tiếng. Từ trên nóc nhà nhìn xuống, mỗi một
góc của Mộ Dung sơn trang đều thấp thoáng bóng người, đèn đuốc nối tiếp
nhau, trong gió vẫn còn âm ỉ mùi máu tanh của trận giết chóc lúc sáng để lại. Sau một hồi im lặng, Tường Phong nhìn Lôi Tiểu Thư cũng không lên
tiếng như mình, haiz, không còn cách nào, đành phải làm đại tỷ tỷ tri âm một lần vậy, thử cách trăm lần vẫn dùng tốt mà Hồ ly ca nói xem.
Vậy là Tường Phong ấp ủ cảm xúc, hắng giọng ngước đôi mắt tràn đầy
tình cảm, chỉ lên trời đêm, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói với Lôi
Tiểu Thư: “Lôi Tiểu Thư, ngươi xem!”
Lôi Tiểu Thư nghe vậy vô thức nghiêng đầu nhìn Tường Phong, sau đó
lại nhìn lên vầng trăng tròn mông lung treo trên bầu trời, vẻ mặt nghi
hoặc.
Tường Phong thấy Lôi Tiểu Thư cuối cùng cũng có phản ứng, không kìm
được mừng thầm, Hồ ly ca quả nhiên không gạt người. Nàng tươi cười mở
miệng tiếp tục, sau đó ngẩn ra, sau đó lại mở miệng, rồi lại ngẩn ra,
chớp chớp đôi mắt nhỏ một hồi vẫn không thốt ra được chữ nào. Nàng đột
nhiên bi thảm phát hiện rằng nàng… đã… quên… lời… thoại… rồi. Haiz, quả
nhiên mình không có tài an ủi người khác mà.
Lôi Tiểu Thư kỳ quái nhìn Tường Phong ngón tay cong queo, vùng miệng
không ngừng vận động, hắn lấy làm lạ, gãi gãi đầu: “Xem cái gì đâu?”
Phản ứng của Tường Phong cũng nhanh nhẹn, nàng lập tức cong miệng thu lại ngón tay ngượng ngập trong không trung, tức tốc móc ra hai túi rượu từ sau lưng như làm ảo thuật, “Ngươi xem ta đem cái gì đến nè.”
Tường Phong ngồi xổm trên nóc nhà, một tay chống cằm một tay buồn
chán vạch đi vạch lại trên miếng ngói, nhìn Lôi Tiểu Thư đang không nói
một lời mà nốc rượu hết hớp này đến hớp khác. Ừ, có nóc nhà, có trời
đêm, một nam một nữ, một trong hai số đó đang buồn bã, còn uống rượu
giải sầu nữa, ha ha ha, cuối cùng mình đã nghĩ ra lời thoại tiếp theo
rồi.
Tường Phong hưng phấn đứng dậy phủi phủi y phục, chắp tay sau lưng
bồi dưỡng lại biểu hiện thương cảm sâu sắc, nhìn Lôi Tiểu Thư đang uống
rượu, ho lên một tiếng, “Lôi Tiểu Thư, ngươi xem sao trên trời… trời…
trời…”
Nàng nhìn theo ngón tay mình, một lần nữa nghệch mặt ra, làm… làm…
làm sao đây, Hồ ly ca không hề nói nếu trên trời không có nhiều sao lấp
lánh, mà chỉ có một vầng trăng hơi tròn nhưng không sáng lắm thì lời
thoại là thế nào. Lẽ nào phải nói là, truyền rằng linh hồn của con người sau khi chết sẽ hóa thành mặt trăng trên trời, ngươi nhìn những mặt
trăng trên trời kìa, một trong số đó chính là sư phụ Bào Đại An của
ngươi đang nhìn ngươi đó. Nhưng mà vấn đề then chốt ở đây là trên trời
đâu có nhiều trăng như vậy chứ.
Phải nói là tuy Tường Phong không thích hợp để làm nữ chính của ngôn
tình, nhưng năng lực giải nguy thì lại là hạng nhất. Nàng liếc liếc Lôi
Tiểu Thư nửa tỉnh nửa say đang nhìn mình, đảo đảo mắt, mặt không biến
sắc mà tiếp tục diễn tả cảm xúc, “Lôi Tiểu Thư, ngươi nhìn xem, mặt
trăng trên trời đã mọc lông rồi kìa.”
“Mặt trăng mọc lông, mưa lớn ào ạt.” Tường Phong vòng tay trước ngực, cố gắng để giọng mình thật dịu dàng và ấm áp, “Ngày mai nhất định sẽ có một trận mưa lớn, sau cơn mưa trời lại sáng, sẽ lại là một ngày hoàn
toàn mới, bởi vậy phải quên hết những chuyện không vui đi.”
Lôi Tiểu Thư lại chán nản ngồi xuống, cúi đầu không nói, một lúc sau mới buồn bã lên tiếng: “Sư phụ của ta, ông ấy chết rồi.”
“Người phiêu bạt trong giang hồ nhất định là phải hứng đao kiếm rồi.
Sống tại giang hồ cuối cùng cũng phải chết tại giang hồ thôi.” Tường
Phong cũng nằm xuống gối đầu lên cánh tay, xuất thần nhìn bầu trời yên
ắng, giọng điệu cũng trở nên cô đơn, “Người trong giang hồ kể từ ngày
đầu tiên bước chân vào giang hồ thì nên tự biết điều này rồi. Tiền tài
bất lộ, không ăn trắng mặc trơn, không có chuyện gì thì bớt vung đao múa kiếm, gặp cảnh ẩu đả thì phải rẽ sang đường khác, tránh xa bản đồ kho
báu, bị thương thì tìm đến Dược vương cốc, tránh xa độc hoa tình, có khổ cũng không thể oán xã hội, có mệt cũng không nên trách giang hồ.”
Lôi Tiểu Thư lờ đờ ngoẹo đầu nhìn Tường Phong bằng hữu lão làng nơi
phố chợ, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không lêng tiếng, hắn thở dài
cầm túi rượu uống tiếp…
Một canh giờ sau. Tường Phong mặt đỏ bừng, cố gắng kéo Lôi Tiểu Thư
say như chết từng bước di chuyển trên hành lang. Tên Lôi Tiểu Thư này,
bộ dạng uống rượu cũng không tệ, không hề uống say túy lúy mà kéo lấy
mình nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ uống hết hớp này đến hớp khác,
nhưng đang uống thì đau lòng khóc một trận, rồi sau đó là ngáy pho pho
lăn ra ngủ.
Tường Phong vừa kéo y phục Lôi Tiểu Thư lôi về phía trước, vừa thầm
nghĩ trong lòng, xem ra sau này phải thêm vào một chuyện là uống rượu
thì đừng nên lên nóc nhà. Ngồi trên nóc nhà ngắm sao thưởng trăng hứng
gió lạnh uống rượu một mình là đặc quyền của văn nhân nhã sĩ, ngồi trên
ngói vừa nhột vừa lạnh, nằm cũng chẳng thoái mái chút nào, vẫn là cái
mền ấm ấm mềm mềm thích hợp hơn. Còn uống rượu ấy à, vẫn nên uống trong
mùa đông tuyết bay phấp phới, ngồi trong căn phòng ấm như mùa xuân, chân trần đạp lên tấm da bạch hổ của Tiểu Bạch, vừa ăn lẩu dê vừa chơi oẳn
tù tì đọc thơ với Đại Hà, nốc một hớp lớn rượu Thiêu Đao Tử nóng đến tận tâm can, đó mới là cuộc sống vui vẻ…
Tường Phong đang chảy nước miếng nhớ lại thì chân Lôi Tiểu Thư động
đậy, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì. Tường Phong sực tỉnh cúi đầu
sáp lại gần, chỉ nghe hắn nói đi nói lại, “Nào, cạn thêm một ly nữa… Hết rượu rồi, Tiểu Phụng, đem rượu tới đây… Ta muốn uống nữa.”
Tường Phong bực bội ngẩng đầu, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra,
không tính toán không tính toán. Nàng nhét Lôi Tiểu Thư vào một gian
phòng trống gần nhất, được rồi, nể tình hôm nay tâm trạng ngươi đang
buồn, bổn cô nương tha thứ cho ngươi, đi lấy thêm rượu đến.
Mới đi về hướng hầm rượu vài bước, Tường Phong đột nhiên dừng chân,
hi hi, thật là ngốc quá, muốn tìm rượu ngon sao không tìm gần mà lại cầu xa làm gì, ở đây gần khu trồng hoa của Mộ Dung gia như vậy đương nhiên
là đi tìm Mộ Dung Trừng đại thúc đòi “Mỹ nhân nhưỡng” rồi. Nghĩ đến đây
Tường Phong quay người đổi hướng, thi triển khinh công tức tốc bay đi
trong sắc đêm.
Căn nhà gỗ của Mộ Dung Trừng vắng lặng, tối đen một mảng, thiết nghĩ
ông vẫn đang ở đại sảnh hiệp trợ việc sắp xếp hậu sự chưa về. Tường
Phong lấy hỏa tập trong người đốt lên, dựa vào trí nhớ tìm đến chỗ lần
trước Mộ Dung Trừng lấy rượu, đang mò mẫm tìm vò rượu thì đột nhiên nàng dường như có cảm giác bên ngoài có một đôi mắt tinh nhuệ đang nhìn lén, giật mình quay người lại thì chỉ thấy cành cây rung rinh, hoa lá khẽ
động, không hề có bóng người.
Tường Phong xách hai vò rượu trở về, lúc đi ngang qua gian phòng nhỏ
để một đống đồ linh tinh, chỉ thấy cửa phòng hé mở, bên trong cũng một
mảng tối đen. Nàng hiếu kỳ thò cái đầu nhỏ vào trong xem thử, bên trong
đang để một quan tài gỗ. Sau khi Mộ Dung Chu Y gặp nạn chết ba ngày
trước, Mộ Dung Trừng đau đớn mất con bèn dời quan tài đến chỗ mình ở
ngày đêm trông con, không cho người khác động vào, trước khi chưa tìm
được hung thủ thì quyết không hạ táng.
Thật đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, nghĩ đến đây
Tường Phong bèn đẩy cửa bước vào trong. Đã đi đến đây rồi thì Mộ Dung
Chu Y à, đốt cho huynh nén hương vậy.
Tường Phong thả vò rượu trong tay xuống, châm đèn lấy hương trên bàn
đốt lên, nghiêm chỉnh bái ba cái với quan tài rồi cắm vào hương án. Đang định quay người rời đi bỗng trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nàng lập tức
quay đầu nhìn vào chiếc bàn trống không, không có đồ cúng, hai cây nến
trắng cũng đã cháy hết từ lâu, trên hương án ngoài ba cây hương mình vừa đốt thì không hề có dấu vết đốt hương mấy ngày nay.
Tường Phong he he cười lạnh, lập tức nảy sinh nghi ngờ, quay người
lại trước quan tài rảo quanh ba vòng, trên quan tài bám đầy bụi, thiết
nghĩ vốn cũng không hề có người quét dọn. Nàng lại quan sát kĩ chỗ tiếp
xúc của nắp quan tài, cuối cùng nhún người nhảy lên, dùng chân đá thật
mạnh vào bên trái nắp quan tài, giọng điệu quả quyết, “Nếu đã nhận hương của bổn cô nương rồi thì nên ta đây nói lời đáp tạ chứ!”
Nắp quan tài bị đá ra, một hồi vẫn không thấy động tĩnh. Tường Phong
lấy trong ngực ra một khúc lụa trắng, vừa quấn vào tay phải vừa chậm rãi tiến lại gần quan tài. Vừa đi được ba bước thì “soạt” một tiếng, một
hàng tên từ trong quan tài bắn ra, Tường Phong vẫy dải lụa nhẹ nhàng đáp xuống, người cũng tiến gần phía trước hơn.
Không ngờ tay phải vừa chạm vào quan tài thì ba hàng tên đột nhiên
lại từ trái, phải và giữa quan tài bắn ra, hướng vào mắt, ngực và đùi
Tường Phong.
Mẫu tử tiễn* cơ đấy! Hơn nữa còn cách một thời gian lâu như vậy mới
bắn ra! Thật là quá nham hiểm! Tường Phong cả kinh, không kịp vẫy dải
lụa, chỉ đành tức tốc nhào lộn về phía sau để né.
*Tên mẹ con: động vào cơ quan thì loạt tên đầu tiên sẽ bắn ra, loạt đầu tiên sẽ kích động cơ quan của loạt tên thứ hai.
Chỉ thấy Tường Phong một cánh tay búng người xoay 360 độ, sau đó nhào lộn trong không trung ba vòng, rồi lại xoay vai 450 độ, cuối cùng là
xoay người 360 độ đáp xuống, các động tác đều đạt độ khó là G, điểm động tác ít nhất phải trên 7.5*.
*Điểm thể dục dụng cụ =.=
Tường Phong một hơi hoàn thành toàn bộ các động tác, thoát được công
kích hung hiểm của các mũi tên, hai chân vững vàng rơi xuống góc nền
gạch xanh ở góc Tây Bắc, nàng hất đầu dương dương đắc ý giơ tay hai.
Nhưng mà nàng không nghe thấy tiếng hoan hô nhiệt liệt của quần chúng,
vì đây dù sao cũng không phải là Hội thao võ lâm ba năm một lần, bởi
vậy, đá xanh dưới chân đột nhiên nứt ra, Tường Phong chưa kịp chuẩn bị
gì đã rơi thẳng xuống dưới…
Cơ quan nhanh chóng bị khép lại, không nhìn ra bất kỳ dị điểm nào,
chỉ có ngọn đèn dầu vẫn thoạt sáng thoạt tối, chớp chớp trong đêm đen.
Bào Đại An, ân sư thụ nghiệp của Kim đao thần bộ Lôi Tiểu Thư, bình
sinh sợ sệt nhát gan, gặp nguy là trốn, nói đến thì đồng liêu không ai
không lắc đầu thở dài. Trong vụ án ở Mộ Dung sơn trang bỗng đột phát
thần uy, quyết tử đấu với Báo – Triệu Ngôn của Ly Thiên thất sát, không
địch lại nên mất mạng, chết vì việc công. Cả Lục Phiến Môn đều bàng
hoàng bất ngờ, được truy tặng danh hiệu Kim cang bộ đầu. Làm việc gì thì cũng phải hết trách nhiệm với việc đó, người nhà quan đương nhiên phải
hết lòng vì việc quan. [Võ lâm chí, Danh bộ liệt truyện] (Giang hồ chính truyện)
Hai người rơi vào hầm ngầm nếu không phải là phát triển tình cảm
trong mật thất thì là đoạt được kho báu và thần công; còn một người rơi
xuống hố thì thứ đang chờ người đó nếu không phải là âm mưu thì chỉ có
cạm bẫy thôi [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)