Ngày thứ hai, Lôi Tiểu Thư và Tiểu Phụng cùng gia nhập Phái đoàn tham quan võ lâm do các nhân sĩ võ lâm nhàn tạp hợp thành, dưới sự hướng dẫn của Mộ Dung Đa Đa, tham quan các địa điểm du lịch nổi tiếng của Mộ Dung sơn trang như nơi trồng hoa của Mộ Dung gia, Kỉ niệm đường nơi Phi
Tuyết công tử học hành, dốc Đào hoa ở hậu sơn, nơi tổ chức lễ tiệc…, xem trình tự làm việc ở Phường nhuộm của Mộ Dung gia, mọi người đều đối với sản nghiệp ủ rượu của Mộ Dung gia tán thưởng không ngớt, lại đề xuất
thêm nhiều ý kiến quý giá. Tổng giám đốc tập đoàn Mộ Dung Chu Y thay mặt Chủ tịch hội đồng quản trị Lão thái quan biểu thị sự hoan nghênh nhiệt
liệt đối với các vị quan khách. Dưới sự hăng hái marketing của Giám đốc
PR Mộ Dung Cẩm Y tiên sinh, các tiểu sư muội của phái đoàn tham quang
không chịu nổi mê hoặc, mỗi người đều mua chậu hoa đào mới trồng của Mộ
Dung gia với giá mua tập thể giảm 40%, còn có tranh do đích thân Phi
Tuyết công tử đề tặng, dung dịch sáng mắt do Mộ Dung Cẩm Y làm đại diện
quảng cáo…
Ngày thứ ba, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của bằng hữu đôi bên, hoạt động Nghiên cứu học thuật toàn giang hồ lần thứ 26 và Chương trình du
lịch Đào hoa lần thứ nhất chính thức khai mạc.
Chủ tịch Tập đoàn Mộ Dung lão thái quân thống lĩnh các thành viên chủ chốt của Tập đoàn như đại lão gia Mộ Dung Trừng (người phụ trách trồng
hoa kiêm kĩ thuật viên), Nhị lão gia Mộ Dung Trạm (cố vấn danh dự của
hiệp hội mỹ thực Giang Nam, hội viên siêu VIP của quán bar Cẩm Hồ, ông
chủ club Phong Nguyệt), Tổng giám đốc Mộ Dung Chu Y… ra mắt quan chúng.
Kế toán Mộ Dung Thái Y tiểu thư vì mang bệnh không thể xuất hiện. Phó
tổng giám đốc Mộ Dung Huyền Y tiên sinh vì đi công tác không về kịp,
nhưng đã thông báo cho Thư ký Mộ Dung Bích Y tiểu thư thể hiện sự xin
lỗi sâu sắc đối với quan khách, đồng thời chúc đại hội thành công tốt
đẹp.
Sau đó, đại biểu của quan khách các phái lần lượt chúc mừng. Chưởng
môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My… lần lượt có bài phát biểu về “So
sánh Thiếu Lâm Kim Cang chưởng và Tây Dương Teakwondo”, “Nghiên cứu Thái cực bát quái trong 20 năm gần đây”, “Báo cáo phân tích văn hóa sản
nghiệp Nga My thời kỳ đổi mới”. Đại hội cũng mời Bào Đại An tiên sinh
của Lục Phiến Môn và Liễu Sinh Như Họa nữ sĩ đại biểu của phái Hải Quy
lần lượt phát biểu thành quả nghiên cứu mới nhất của mình là “Vận dụng
tâm lý học tội phạm trong thực tiễn – Vụ án xác chết ở Tây Kinh” và “Sử
luận phát triển Đông Doanh nhẫn thuật”. Cuồi cùng, Võ lâm minh chủ có
lời tổng kết, ông khẳng định thành tích mà các phái trong võ lâm đạt
được thông qua lý luận và nghiên cứu vận dụng vào thực tiễn, tuyên bố
đại hội bế mạc thắng lợi.
Buổi tối là màn trọng điểm của võ lâm tụ hội lần này – Thọ yến của Mộ Dung lão thái quân.
Chu đường hoa yến, quan khách uống mừng. Một lúc sau, Tường Phụng bèn chê quá ồn ào nên cáo lui. Bóng bạch y lả lướt rời đi, không ảnh hưởng
đến cảm xúc cao hứng của những người khác. Rất nhanh, Đào hoa yến chính
thức bắt đầu.
Lôi Tiểu Thư bụng sôi ùng ục nhìn mấy đĩa thủy tinh đựng Nhân diện
đào hoa tương ánh hồng trên bàn trước mặt mình, tuy nó được làm từ nếp
tinh tuyển chất lượng cao của Thái Hồ và hoa đào màu xanh không ô nhiễm
bảo vệ môi trường do Mộ Dung gia trồng, tuy nó được chứng nhận của Cục
thực phẩm giang hồ về thực phẩm bổ dưỡng, tuy tên của món ăn ý thơ tràn
đầy khiến ruột gan quặn thắt, tuy công nghệ chế tạo vô cùng cao siêu,
nhưng Lôi Tiểu Thư không có tế bào lãng mạn lại thấy bát cơm trắng Nhân
diện đào hoa của Tiểu Phụng ăn còn no bụng hơn.
Nghĩ đến Phần ăn đào hoa đen tối vô cùng kia, Lôi Tiểu Thư không nhịn được nhìn về Tiểu Phụng ngồi kế bên, bỗng nhiên phát hiện, chỗ ngồi
trống không, không biết từ lúc nào đã chẳng thấy bóng dáng Tiểu Phụng
đâu…
Lôi Tiểu Thư đầu óc mơ hồ tiếp tục nhẫn nại, từng món từng món ngấu
nghiến hết mấy dĩa thức ăn tinh xảo nhưng vẫn chưa hiểu tại sao nữ nhân
nào cũng thích đặt mấy cái tên văn thơ kinh thiên động địa cho mấy món
ăn nhìn là biết ngay món gì, xem ra lão nhân gia nói không sai, mỗi nữ
nhân đều là một đóa hoa rực rỡ, đều là đóa hoa cải dầu thông minh tài
trí.
Nửa canh giờ qua đi, Tiểu Phụng vẫn chưa trở lại. Hắn nhìn quanh bốn
phía, nhân sĩ võ lâm vẫn đang ăn uống trò chuyện giao lưu cảm tình,
không ai chú ý đến tình hình chỗ hắn, thế là hắn lặng lẽ rời khỏi yến
tiệc.
Dọc đường rất yên tính, đa số người đều ở trong đại sảnh, còn Tiểu
Phụng lại cũng không ở trong phòng khách. Lôi Tiểu Thư lượn lờ từ Đông
sang Tây, rất nhanh bị lạc đường giữa đám lầu gác. Bỗng nhiên hắn dừng
bước, vì hắn dường như ngửi được một mùi máu tanh bay trong không khí,
thế là không nhịn được bước nhanh về hướng Đông Bắc.
Đình viện phía Đông Bắc yên tĩnh dị thường, hoa cỏ tạp nham, cây lá
rậm rạp, có thể thấy rất ít có người đến dọn dẹp, có hai con đường mòn
quanh co đi vào trong rừng, trong đó có một đường thông đến một tiểu
viện gạch trắng ngói đen hẻo lánh. Một đường khác thông đến một nơi gần
như hoang phế, mà Tường Phụng chính là đổi đến ở chỗ này.
Lôi Tiểu Thư dừng bước một chút, rồi tức tốc bước nhanh đến tiểu viện hẻo lánh. Cửa đóng kín, hắn dùng sức gõ cửa, không ai trả lời, vậy là
hắn lui lại bên tường, tính tìm chỗ chui vào. Bỗng nhiên sau tai thổi
đến một luồng chưởng phong, đầu hắn nghiêng qua một bên tránh đòn, chỉ
nghe một tiếng nữ nhân cười lạnh, tiếp đó lại một chưởng nữa hướng ngực
hắn đánh tới. Lôi Tiểu Thư không thể tránh nữa, chỉ đành dùng hai tay đỡ lấy, bỗng thấy đôi tay tê rần, người đánh thấy một đòn không trúng,
chưởng phong thuận thế đổi thành ưng trảo, nhằm mắt và yết hầu của Lôi
Tiểu Thư đánh tới, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn. Lôi Tiểu Thư thấy tình
hình không hay, không kịp nghĩ kĩ, bèn dùng Cầm nã thủ bí truyền của Bào Đại An, nữ nhân kia thấy chiêu thức quái dị, hơi khựng lại một chút,
Lôi Tiểu Thư thừa cơ nhảy ra, đôi tay thủ thế đề phòng đối phương tập
kích.
Nữ nhân kia cũng không đuổi theo, chỉ buông tay mà đứng. Lôi Tiểu Thư lúc này mới có cơ hội nhìn rõ ràng ta, một thân hắc y hòa vào bóng đem, đầu che một lớp khăn đen, nhìn không rõ dung mạo, nhưng thân hình yểu
điệu, thiết nghĩ cũng là mỹ nhân, chỉ là lòng dạ hơi độc ác một chút,
gặp mặt là ra sát chiêu.
Nghĩ đến đây, ngữ khí của Lôi Tiểu Thư cũng hơi nặng, “Cô nương là
ai? Ta và cô không quen biết, không thù không oán, sao lại muốn lấy mạng ta?”
Nữ nhân kia im lặng không đáp, chỉ là ống tay phải lại động, thiết
nghĩ là đang vận khí đánh thêm một đòn, Lôi Tiểu Thư nhìn tình hình,
cũng vận khí đề phòng, tay phải hướng đến bổ đao sau lưng.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nam nhân ôn hòa cất lên:
“Thái Y, không được vô lễ.” Mộ Dung Chu Y thật thà đôn hậu vội vã chạy
đến, ngăn cản hai người đối đầu.
Hắc y nữ nhân Mộ Dung Thái Y nhìn Mộ Dung Chu Y, sau đó cho hắn một
ánh mắt ám thị mà người khác không phát giác, vậy là Mộ Dung Thái Y
không để ý đến Lôi Tiểu Thư nữa, quay người đi về phía tường, thân hình
động một cái phi thân nhảy lên trên tường rồi rơi xuống tiểu viện tối
om.
Lôi Tiểu Thư ngẩn ra nhìn hắc y nữ nhân mới lúc nãy còn thâm hiểm độc ác bây giờ lại nghe lời như vậy, đến rồi đi đều vội vã, đột nhiên cảm
giác có chỗ nào đó không đúng.
Mộ Dung Chu Y tiến lên phía trường, nhẹ vòng tay, vẫn cười đến cong
mày, thân thiết chân thành, “Lôi huynh đệ, thật ngại quá, Thái Y tính
tình hơi cổ quái, khiến huynh đệ kinh sợ rồi.”
Lôi Tiểu Thư phẩy tay, ngốc nghếch cười đáp: “Không có gì, chỉ cảm
thấy Thái Y cô nương có chút quen thuộc.” Đột nhiên lóe lên một ý nghĩ,
“Có chút giống Tường Phụng tiên sinh, cũng lãnh ngạo ít nói, thân hình
cũng tương tự.”
Mộ Dung Chu Y mắt thoáng lóe lên một tia tinh quang, chớp mắt đã biến mất, ha ha cười nói, “Thái Y là đường muội của ta, ta không nhận sai
đâu. Tường Phụng tiên sinh là thiên chi kiều nữ, đương nhiên phải có
ngạo khí, Thái Y đâu thể bì được.” Nói xong liền hạ giọng, “10 năm trước Thái Y đột nhiên gặp biến cố, từ đó lạnh lùng ít nói, không ra khỏi
cửa, có thể là tính tình cũng quái dị đi một chút, Lôi huynh đệ đừng
trách nhé.”
Lôi Tiểu Thư ngại ngùng lắc đầu, biểu thị mình không để tâm, rồi
khách sáo cáo từ, lúc đi lại nghĩ đến một chuyện, lại níu Mộ Dung Chu Y
lại, “Chu Y đại ca, vừa rồi lúc ta giao thủ với Thái Y cô nương, dường
như ngửi thấy một mùi máu tanh, không biết có phải Thái Y cô nương bị
thương rồi không?”
Mộ Dung Chu Y biến sắc mặt, rồi trở lại như bình thường, “Vậy ta đi theo xem thử, đa tạ Lôi huynh đệ nhắc nhở.”
Chờ Lôi Tiểu Thư đi khỏi, Mộ Dung Chu Y gõ cửa tiểu viện, rất nhanh, thân ảnh màu đen của Mộ Dung Thái Y xuất hiện bên cửa.
Mộ Dung Chu Y nhìn vào trong, ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn nhíu mày, ngữ khí không tốt, “Ta có chuyện muốn nói với muội.” Mộ
Dung Thái Y hừ lạnh một tiếng, rồi nghiêng người để hắn vào trong…
Lôi Tiểu Thư dựa vào trí nhớ từ từ quay về, vừa hay gặp Tiểu Phụng
tìm mãi không thấy. Tiểu Phụng cũng bị gác lầu của Mộ Dung Gia khiến cho lạc đường quáng gà, nhìn thấy Lôi Tiểu Thư thì mừng rỡ ra mặt, chỉ
thiếu chút là vẫy vẫy đuôi, vậy là hai người cùng quay về yến tiệc huyên náo.
Không lâu sau, Mộ Dung Chu Y cũng trở lại, nhìn thấy Lôi Tiểu Thư,
mỉm cười gật đầu, Lôi Tiểu Thư cũng lịch sự gật đầu. Tiểu Phụng bên cạnh thấy hai người gật đầu tới gật đầu lui, trên mặt từ từ hiện lên hứng
thú.
Đêm nghe tiếng mưa xuân, lặng thầm rơi trên đất. Sáng sớm hôm sau,
đón không khí tươi mới và sương sớm đọng trên hoa, Hội trưởng Hội những
người hâm mộ Tường Phụng tiên sinh Mộ Dung Bích Y vừa hát vừa cầm bánh
do mình tự làm, nhảy nhót đi vào phòng của Tường Phụng. Đi đến góc hẻo
lánh nơi Tường Phụng ở, Mộ Dung Bích Y đột nhiên ngửi thấy một mùi dị
thường, trong gió lẫn mùi bùn đất tươi mới của hoa cỏ sau cơn mưa, lại
bay đến một mùi tanh xộc vào mũi.
Mộ Dung Bích Y cẩn thận dựa vào cửa phòng, nhẹ nhàng gọi “Tường Phụng tỷ tỷ”, gọi liền mấy tiếng không ai trả lời. Cô bé giơ tay đang định gõ cửa, vừa đụng đến khung cửa thì phát hiện nó tự mở rồi, thò đầu nhìn
vào bên trong thì chẳng có ai cả.
Mộ Dung Bích Y lại nhảy nhót ra khỏi phòng, nhìn Đông nhìn Tây, thật
là chẳng có ai cả, vậy là cô bé tiếp tục lắc đầu đi ra ngoài. Lúc này,
một giọt chất lỏng bỗng rơi trên cánh tay cô bé, lạnh lạnh mát mát, cô
bé đưa tay nhìn thì thấy đó là một vết máu hồng hồng.
Mộ Dung Bích Y thuận thế ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thì đã rụng rời tay chân. Chỉ thấy Tường Phụng bị đính nửa người trên cột nhà, y phục
trắng toàn là vết máu ghê người, tanh tưởi đáng sợ vô cùng, đầu của nàng ta không biết mất đi đâu, chỉ còn lại thân thể trắng chạch đong đưa
trong không trung.
“Á!”, hộp cơm rơi xuống đất, Mộ Dung Bích Y thất thanh kêu xé không gian yên tĩnh…
Mộ Dung Thái Y, trưởng nữ của Mộ Dung Trạm, thiếu thời tàn nhẫn, độc
lai độc vãng, thích chặt tay người ta, ai nấy đều sợ hãi tránh xa. Lúc
17 tuổi đột nhiên thoái ẩn giang hồ, ẩn cư khuê phòng, thường che mặt,
không ai biết nguyên do. Có lời đồn rằng dung nhan bị hủy, gân bị đứt,
ai tai, dùng võ phạm cấm kỵ, hậu bối phải thận trọng đề phòng. [Võ lâm chí, Mộ Dung thế gia] (Giang hồ chính truyện)
Bổn nhân đóng sổ, có chuyện đốt giấy. [Sổ tay của Tường Phong] (Đánh loạn tỳ bà)