Một đàn quạ đen gần đây tần suất xuất hiện vô cùng cao lại bay ngang
qua đỉnh đầu, Lôi Tiểu Thư rầu rĩ cực độ đứng nguyên tại chỗ, bên cạnh
là giọng cười điên cuồng của Tiểu Phụng, “Hahahaha…, Lôi Tiểu Thư bộ
khoái, lần này ngươi biết hoa kia tại sao lại đỏ vậy rồi chứ, nói không
chừng đóa hoa đỏ nhất mà ngươi mới sờ vào kia cũng là dùng máu người để
nuôi đó…”
Đột nhiên, sắc mặt Lôi Tiểu Thư trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm
chằm vào Tiểu Phụng. Tiểu Phụng bị thần tình cổ quái của hắn dọa cho một mẻ, lập tức nín cười ho vài tiếng, yếu ớt vân vê ngón tay: “Chuyện đó…
là lúc nhỏ ca ca ta bịa ra dọa ta đó, ngươi đừng coi là thật, vừa rồi ta chỉ đùa với ngươi thôi.”
Lôi Tiểu Thư bỗng đưa tay chộp lấy Tiểu Phụng, không nói tiếng nào mà lôi nàng ta đi nhanh ra ngoài. Tiểu Phụng không vùng ra được, chỉ đành
lật đật chạy theo phía sau, “Ngươi sao vậy? Đã nói là ta lừa ngươi rồi
mà.”
Lôi Tiểu Thư không hề quay đầu, “Ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, chúng ta phải chuẩn bị một ít công cụ.”
Tiểu Phụng nghe vậy lại ngẩn ra, nhưng nhanh chóng thức tỉnh, dùng
sức kéo Lôi Tiểu Thư lại, “Có phải ngươi lại phát hiện ra manh mối gì
mới không?”
Lôi Tiểu Thư dừng lại, quay người nhìn nàng ta gật đầu khẳng định,
“Vừa rồi chẳng phải cô nói là lấy máu nuôi hoa sao, ta đột nhiên nghĩ
đến chỗ Mộ Dung Thái Y sáng nay chúng ta tới, cô còn nhớ lúc đó Bích Y
cô nương nói có ruồi không?”
“Ruồi…” Tiểu Phụng nhớ lại, hình như đã hiểu ra, “Ngươi nói mấy cái cây đó… có vấn đề à?”
“Ừ, ruồi bị máu thu hút, nếu dưới mấy cái cây đó có chôn thi thể hay
gì đó thì ruồi sẽ có khả năng bu lại không bay đi.” Lôi Tiểu Thư vẻ mặt
vô cùng nghiêm túc, “Hơn nữa, nếu vừa chết không lâu, thường thì trong
thời gian ngắn sẽ không thu hút được nhiều ruồi như vậy, bởi vậy ta suy
đoán chắc cùng lắm là hai ba ngày thôi.”
“Hai ba ngày…” Tiểu Phụng giương cằm, mắt sáng lên, “Ngươi nói ở đó
có khi nào chôn cái đầu của Tường Phụng tiên sinh mà chúng ta lật tung
cả Sơn trang cũng tìm không thấy không?”
“Có khả năng.” Lôi Tiểu Thư suy ngẫm rồi gật đầu, thần sắc biến đổi,
“Xem ra Mộ Dung Thái Y bị hiềm nghi rất lớn, tối nay vẫn phải dò thám
một phen mới được.”
“Kaka, vậy còn chờ gì nữa, nào nào, chúng ta lên kế hoạch đi.” Tiểu
Phụng kéo Lôi Tiểu Thư ngồi xổm xuống, hai cái đầu chụm lại thì thầm…
Một canh giờ sau, Mộ Dung Trừng vất vả lắm mới tìm được hai con dê
con lạc đường. Lúc trở về, Lôi Tiểu Thư thuận miệng nhắc đến ruộng hoa
rực lửa vừa mới nhìn thấy, “Trừng đại thúc, hoa đó là do thúc trồng
sao?”
“Đúng vậy,” Mộ Dung Trừng vẫn cười ha ha như cũ, vẻ mặt ôn hòa thân
thiết, “Đó là do một bằng hữu của Chu Y mang đến, trồng được hơn một năm rồi, có đẹp không?”
“Đâu chỉ đẹp, phải nói là tuyệt sắc kinh hồn.” Tiểu Phụng đưa cái đầu nhỏ qua, “Hoa này tên gì vậy ạ?”
“Hả?” Mộ Dung Trừng ngại ngùng cười, “Ta cũng không biết, quên hỏi mất rồi.”
“Kaka, ta thấy có thể gọi là Bá vương hoa.” Tiểu Phụng càng nói càng
hứng thú, chỉ tứ phía, “Hai người xem, chỗ hoa này nở, 10 thước quanh đó hoa khác đều không thể sinh tồn, thật đúng là duy ngã độc tôn, bách hoa xưng thần, Bá vương tên đúng như thực.”
Sắc mặt Mộ Dung Trừng hơi biến đổi, chỉ nghe Tiểu Phụng lại hiếu kỳ
hỏi: “Trừng đại thúc, nghe nói một năm trước Mộ Dung gia mới tung ra
rượu Mỹ nhân nhưỡng, một trong số nguyên liệu là nước cốt hoa, có phải
là loại hoa này không?”
Mộ Dung Trừng vuốt râu, cười kaka mấy tiếng, “Tiểu Phụng nha đầu này, đây là bí mật kinh doanh, không thể nói không thể nói đâu.”
Tiểu Phụng lại sờ cằm rồi không hỏi nhiều nữa.
Đêm đến. Trời tối đen như mực. Hai bóng đen âm thầm bay vào tiểu viện của Mộ Dung Thái Y.
Theo kế hoạch ban đầu, Tiểu Phụng khinh công giỏi thuận lợi dụ Mộ
Dung Thái Y đang nghỉ ngơi đi chỗ khác. Lôi Tiểu Thư tức tốc lẻn vào
phòng, tốc chiến tốc quyết xê dịch mấy cái tủ phía Tây, đốt hỏa tập
trong tay lên, quả nhiên nhìn thấy trên tường phun đầy vết máu đỏ. Thế
là hắn bắt đầu lục soát trong phòng xem thử có manh mối nào khác không.
Đột nhiên phía sau có một luồng chưởng phong đánh tới, Lôi Tiểu Thư
theo ý thức nghiêng đầu qua một bên, hỏa tập bị tắt. Người đến và Lôi
Tiểu Thư giao thủ trong đêm tối, đánh được mấy chiêu, Lôi Tiểu Thư đã
phát hiện người đến không phải Mộ Dung Thái Y, chiêu thức trầm ổn hữu
lực, giống nam nhân hơn. Sau khi đối một chưởng, hai người tách ra, Lôi
Tiểu Thư phát giác bàn tay băng lạnh, vội vã đốt hỏa tập, vừa nhìn thấy
đã thất kinh: “Chu Y đại ca? Tại sao lại là huynh?”
“Câu này ta hỏi đệ mới đúng.” Mộ Dung Chu Y trước nay vẫn ôn hòa thân thiết giờ đây mặt mũi bao phủ một lớp sương lạnh, ngữ khí càng không
vui, “Nửa đêm canh ba, đệ làm gì trong phòng của Thái Y?”
Lôi Tiểu Thư bèn dẫn Mộ Dung Chu Y đến trước bức tường, tường thuật
đơn giản lại những nghi vấn của mình. Sau khi Mộ Dung Chu Y nghe xong
cũng kiểm tra vết máu, mày nhíu chặt. “Thái Y là đường muội của ta, muội ấy và Tường Phụng tiên sinh không thù không oán, chỉ dựa vào suy đoán
và chút chứng cứ này của đệ thì ta không thể tin.”
Lôi Tiểu Thư tính toán thời gian, “Nơi này không tiện ở lâu, Thái Y cô
nương chắc cũng sắp về đến rồi, Chu Y đại ca, huynh đi theo ta.”
Dưới mấy cây đào ở góc Đông Nam, Tiểu Phụng nhíu mày nhìn Mộ Dung Chu Y, trách mắng Lôi Tiểu Thư: “Chuyện gì đây? Có phải đi dã ngoại đâu,
sao lại lôi người đến vậy?” Lôi Tiểu Thư vội vàng nhỏ giọng kể lại
chuyện xảy ra, Tiểu Phụng bèn không lên tiếng nữa.
Mộ Dung Chu Y nhìn cái cuốc dưới gốc cây, mày cau lại, “Các người có
chuẩn bị mà đến, cả công cụ cũng chuẩn bị rồi. Không chừng là phí công
một phen đó. Có khi chỉ là con mèo chết hay chó chết gì đó thôi.”
Tiểu Phụng nheo mắt nhìn hắn, mây đen tản ra, một ánh trăng rơi trên
khuôn mặt tự tin chắc chắn của nàng ta, “Bọn ta thấy dưới gốc cây này
tám chín phần là chôn cái đầu mất tích của Tường Phụng tiên sinh. Huynh
cũng đến giúp đi, có phải Thái Y bị oan hay không thì sẽ mau chóng được
rõ ràng thôi.”
Đào một chưa đến một thước, cái cuốc của Lôi Tiểu Thư hình như chạm
phải vật gì đó, hắn ngồi xổm xuống cẩn thận vạch bùn đất xung quanh ra,
dường như nhìn thấy một cái đầu có tóc xõa lộ ra một nửa. Mộ Dung Chu Y
và Lôi Tiểu Thư nhìn thấy có phát hiện, cũng vội vàng đến giúp đào đất.
Chờ đến khi đẩy hết từng chút bùn đất xung quanh, ba người đều sững sờ,
ngay cả Tiểu Phụng tràn đầy tự tin cũng líu lưỡi trố mắt.
Dưới gốc cây đích thực chôn một nữ thi, nhưng lại là một thi thể hoàn chỉnh có đầu, thân thể nhỏ nhắn, mặt đã hơi thối rữa. Lôi Tiểu Thư kiểm tra một lần, ngực có vết kiếm đâm, thời gian tử vong chắc là hai ba
ngày trước.
“Kỳ lạ thật, thời gian tử vong tương tự với Tường Phụng tiên sinh,
nhưng lại không phải là Tường Phụng.” Tiểu Phụng do dự nhìn Mộ Dung Chu Y cũng đang trầm tư, “Hơn nữa theo kết quả điều tra của Đa Đa tổng quản,
Mộ Dung gia và các phái đều không bị thiếu mất ai, vậy nữ nhân này là ai đây?”
Lôi Tiểu Thư hất mái tóc dài của nữ nhân kia ra, lấy hỏa tập xem kĩ
một hồi rồi gọi hai người kia, “Các người qua đây xem, người này hình
như đã gặp ở đâu rồi.”
Tiểu Phụng nhìn gương mặt đã hơi thối rữa một hồi, hoảng hốt la lên:
“Người… người này hình như là tiểu nha hoàn mở cửa cho chúng ta lúc sáng mà!”
Hai người nhìn nhau, trao đổi ý kiến, giả thiết nữ nhân này mới là
tiểu nha hoàn thật sự, vậy người mở cửa cho họ lúc sáng lại là ai đây?
Lôi Tiểu Thư chống tay trầm tư, bắt đầu suy đoán từng bước, “Nếu tiểu nha hoàn chúng ta gặp lúc sáng là do hung thủ giả dạng… cô ta giết nha
hoàn thật trước, chôn dưới gốc cây, sau đó dịch dung thành bộ dạng nha
hoàn, rồi giết chết Tường Phụng tiên sinh. Vì Thái Y cô nương thường ẩn
cư khuê phòng, tiểu nha hoàn trong tiểu viện cũng sẽ không ai chú ý đến, bởi vậy hung thủ có thể tiếp tục trà trộn trong Mộ Dung sơn trang mà
không bị phát hiện.”
Mộ Dung Chu Y gật đầu đồng ý, “Nói vậy thì có thể giải thích được
rồi, vậy chúng ta đi bắt nha hoàn do hung thủ giả dạng kia đi.”
“Không xong rồi!” Lôi Tiểu Thư đột nhiên nhảy lên, “Nói không chừng Thái Y cô nương có nguy hiểm!”
Mộ Dung Chu Y nghe xong mặt liền biến sắt, quay người đi về hướng
phòng của Mộ Dung Thái Y. Lôi Tiểu Thư và Tiểu Phụng cũng nhanh chóng
đuổi theo.
Sắp đến phòng của Mộ Dung Thái Y, bỗng nhiên nghe tiếng nữ nhân kinh
hô, ba người càng gia tăng cước bộ. Mộ Dung Chu Y một mình xông cửa vào
trước, thấy thân ảnh màu đen của Mộ Dung Thái Y bị đánh nằm dưới đất,
không rõ sống chết.
Lúc bọn Lôi Tiểu Thư đuổi theo vào phòng thì thấy Mộ Dung Chu Y đang
ôm lưng Mộ Dung Thái Y lật lại, nhìn thấy hai người vào bèn vội chỉ về
phía cửa sổ bị phá, “Mau, ta thấy có bóng người từ trong đây nhảy ra, đi về hướng Tây Nam rồi.”
Lời chưa nói hết thì Tiểu Phụng nhún chân, người đã ở ngoài một
trượng, không hề chậm trễ một khắc, nhảy ra ngoài cửa sổ, Lôi Tiểu Thư
sợ nàng ta có chuyện nên cũng vội đi theo.
Mộ Dung Chu Y, trưởng tử của Mộ Dung Trừng, tính tình thuần lương
trung hậu, trầm ổn như sơn, rất có phong thái của đại tướng. Biết sơ về
Huyền băng chưởng, võ công bình thường, không có gì nổi trội, không có
danh vọng trong giang hồ. Biết luồn lách, kinh doanh uy tín, là doanh
nhân kỳ tài, chưởng quản mọi việc của Mộ Dung gia. [Võ lâm chí, Mộ Dung Thế gia] (Giang hồ chính truyện)
Chân tướng tuyệt đối chỉ có một, nhưng người ta thường bị vẻ bề ngoài và lối suy nghĩ theo quán tính che mắt. Thật ra, thương nhân có uy tín
chưa chắc là không biết kiếm lợi, Lão Thực hòa thượng (hòa thượng thật
thà) cũng chưa chắc không biết giết người. [Sổ tay của Tường Phong] (Loạn đánh tỳ bà)