“Keng keng keng”, gác chuông điểm canh Ba, thành Lạc Dương đêm khuya thanh
vắng, nhưng phố đèn đỏ vẫn vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, đàn
hát vang trời, dập dìu yến oanh, phấn son sực nức.
Các cô nương của Thiên Hương viên vẫy chiếc khăn nhỏ liếc mắt đưa tình
với các nam nhân đi tới, tú bà của Mẫu Đơn các vô cùng u oán cắn móng
tay, căm hận trừng mắt nhìn Điệp Vũ viện giành mối làm ăn của mình.
Còn Mãn tú bà của Điệp Vũ viện lại không hề có lòng dạ mắng trả, bà ta
vừa phe phẩy quạt, vừa dìu Lục Nhân Gia, Phủ doãn Lạc Dương đã ngà say
ra cửa, ai ôi, đây chẳng phải là quan phụ mẫu chỗ dựa của dân đó sao,
cũng không biết đêm nay Hoa khôi cô nương đã hầu hạ đại nhân chu đáo
dường nào. Nghĩ đến đây, Mãn tú bà lập tức nở nụ cười trên gương mặt
trắng bệch phấn, châu ngọc đầy đầu cũng theo đó mà không ngừng đong đưa, “Đại nhân à, sau này ngài phải thường đến đây nhé, Hoa khôi cô nương
của chúng tôi ngày nào không thấy ngài sẽ khóc lóc đau lòng lắm đó.”
Lục Gia Nhân nấc một tiếng nồng mặc mùi rượu, vẫy vẫy tay, “Sẽ đến, sẽ
đến mà.” Nói xong bèn đưa tay kéo cằm Mãn tú bà, “Mãn tú bà, bà thật
đáng yêu, cho dù có vì bà thì cũng phải đến mà.” Nói xong bèn vứt sang
một đĩnh bạc, “Thưởng cho bà đó.”
“Đại nhân thật là, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta.” Mãn tú bà dùng chiếc quạt đập nhẹ lên vai Lục Nhân Gia, thản nhiên đẩy ông
ta ra, đón lấy đỉnh bạc cười tươi rói, liên tiếp õng ẹo cười đắc ý, “Tôi đâu dịu dàng hiểu ý được như các cô nương, đại nhân lại trêu người ta
rồi. Tạ đại nhân ban thưởng.”
Ra khỏi phố hoa, đường sá vắng tanh. Lục Nhân Gia một mình lảo đảo đi về phía trước, ông ta không mang theo tùy tùng, nhưng cũng không sợ người
tuần đêm tra hỏi, hừ, mình là quan địa phương, ai dám động vào đầu Thái
tuế chứ?
Rẽ đông rẽ tây, Lục Nhân Gia mơ màng sắp gục, sau đó, dường như ông ta
nghe thấy một hồi tiếng đàn như có như không, như tình nhân lẩm bẩm nỉ
non, câu hồn đoạt phách, vậy là đôi chân bất tri bất giác lần tìm về
phía tiếng đàn.
Dưới trăng bên cầu, nước chảy róc rách, một nữ nhân mặc váy dài màu tím
sẫm đang ngồi xếp bằng ở đầu cầu, nhẹ nhàng gảy đàn, thấy có người đến
bèn ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào với Lục Nhân Gia.
Lục Nhân Gia lập tức đờ đẫn, không ngờ thế gian lại có nữ nhân đẹp như
vậy, trong nụ cười, trong cử động, sóng mắt lay chuyển khiến người ta
tâm thần phiêu lãng, lẽ nào là Hằng Nga trên cung trăng hạ phàm? Ông ta
loạng choạng bước đến muốn níu tay áo nàng, nhưng lưỡi cũng đờ ra, “Tiểu tiểu tiểu… nương tử, nàng nàng nàng… theo bổn bổn… quan có được không?”
Nữ nhân kia lại cười quyến rũ, chậm rãi ôm đàn đứng dậy, nhẹ rũ tay áo,
Lục Nhân Gia chỉ cảm thấy mắt hoa lên, nữ nhân kia đã gần ngay trước
mặt. Nàng đưa ngón trỏ nhuộm màu hoa Phụng tiên vẽ một vòng trước ngực
Lục Nhân Gia, đôi môi đỏ kề bên tai ông ta, hơi thở mê hoặc như lan:
“Được thôi, nhưng phải dùng một thứ để đổi.”
Lục Nhân Gia mở to đôi mắt mơ màng, nhìn kĩ lại, dường như cảm thấy nữ
nhân này có vài phần quen mắt. Nhưng kẻ háo sắc lớn gan, ông ta không
quan tâm nhiều nữa, lập tức buột miệng nói: “Nàng muốn gì cứ việc lấy,
thứ gì bổn quan cũng cho nàng hết.”
Chưa dứt lời, ngực bỗng nhói đau, tiếp đó, dường như ông ta lại thấy nữ
nhân kia trở về vị trí cũ, chỉ là… tay phải hình như có thêm một khối gì màu đỏ. Ông ta dụi mắt, lúc này mới kinh hãi phát hiện, mỹ nhân kia
đang đưa trái tim người còn máu me đầm đìa lên đôi môi đỏ, sau đó như
cười như không liếc mình một cái.
Lục Nhân Gia vô thức nhìn phía trước thân mình, sau đó, ông ta nhìn thấy ở vị trí trái tim có một cái lỗ lớn…