Sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Lăng một mình thường phục chạy đến khách điếm.
Mọi người đã biết chuyện Tường Phong bị bắt nên đều tỏ vẻ không thân
thiện với hắn, kể cả Lưu Liên cũng phớt lờ hắn, để mặc Lâm Tử Lăng đại
nhân ngồi đó, chén trà trống không. Lát sau, Tiểu Ái cũng đưa Hoa Miên
Miên mắt đỏ hoe về khách điếm.
Tối qua sau khi Hoa Miên Miên thoát hiểm, đợi ngoài Bao phủ mãi không
thấy Tường Phong đi ra, sau đó chỉ thấy đoàn người chen chúc, Tường
Phong bị trói áp giải lên xe chở tù. Nàng tự biết một cây làm chẳng lên
non, chỉ đành chạy vội đi tìm Tiểu Ái, tóm vài gã khất cái ở góc đường
tối đen vắng vẻ hỏi thăm tin tức, cuối cùng mới tìm được Tiểu Ái đang
báo cáo tổng kết nửa năm công tác của phân đà Lạc Dương ở Đại hội Cái
Bang. Tiểu Ái chỉ trông thấy một nắm giẻ đen nhào về phía mình, mắt lệ
lưng tròng khóc lóc một hồi mới kể rõ sự tình xảy ra. Tiểu Ái thoáng
trầm ngâm, hiện giờ chưa biết tình hình cụ thể, tùy tiện cướp ngục chắc
chắn không được, bởi vậy phải vỗ về Hoa Miên Miên ở yên trong Cái Bang
phòng đề phòng trường hợp Nha môn đi bắt người, chờ đến hừng đông rồi
tiếp tục nghe ngóng tin tức.
Trời còn chưa sáng, huynh đệ Cái Bang đã chuyển lời, báo rằng tối qua
Lâm Tử Lăng không lục soát được tang vật trong khách điếm Đồng Thuận,
đám nha dịch cũng đã rút hết. Tường Phong tạm thời bị tống giam, không
tra khảo cũng không thăng đường, vì vị Lâm Tử Lăng đại nhân nọ sáng tinh mơ đã vác dôi mắt gấu trúc vi hành đến khách điếm. Nghe vậy Tiểu Ái yên tâm hẳn, bèn dẫn Hoa Miên Miên cả đêm không ngủ quay về khách điếm.
Lâm Tử Lăng trông thấy Hoa Miên Miên nào ngờ cũng không gây khó dễ cho
nàng, chỉ xét hỏi vài câu lấy lệ, vì thứ nhất thật sự không có bằng cớ,
thứ hai Tiểu Ái lôi toàn Cái Bang ra làm chứng Tiểu Hoa tối qua ở Cái
Bang, dù Lâm Tử Lăng có biết là giả cũng không có cách gì bắt họ. Mà
điều thứ ba ấy à, Đỗ Thanh Thanh đứng bên cạnh cầm quạt tròn phả từng
cơn gió lạnh suốt buổi không nói lời nào, lòng Lâm Tử Lăng vừa chột dạ
vừa lo sợ. Đừng tưởng bình thường trông hắn có vẻ công chính liêm minh
oai phong lẫm liệt, nhưng chỉ cần gặp Đỗ Thanh Thanh thì chả khác nào
mèo máy gặp chuột sống (Doremon?! -Mai Diên Vĩ-), sói con yêu dê già*,
chẳng dám chạy đi cũng chẳng dám rụt đầu, chịu đàn áp dưới dâm uy nhiều
năm, đến gan mở miệng cũng không có, nói chi đến chuyện ra tay.
*Chính thái lang yêu ngự tỷ dương: “Chính thái” là từ tiếng trung của
Shota, chỉ các em giai ngây thơ trong sáng, “ngự tỷ” chỉ những cô gái
thành thục, khí phách. -Mai Diên Vĩ-
“Họ Lâm kia, ngươi hỏi cũng hỏi xong rồi, có thể đi được chưa.” Đỗ Thanh Thanh cuối cùng cũng lên tiếng. Lâm Tử Lăng mãi mới hoàn hồn giật nảy
mình, vội vàng lấy hết dũng cảm nắm lấy cổ tay Đỗ Thanh Thanh đang định
rời đi, lắp bắp lí nhí: “Ta, ta ta còn có việc muốn nói riêng với cô.”
Dông dài, dông dài quá. Đỗ Thanh Thanh bực mình vung tay áo, gằn giọng
từ chối lời cầu xin, “Lão nương không rảnh, cũng chả có gì để nói với
ngươi, ta còn phải đi tiếp khách.”
“Nhưng mà trong điếm đâu có khách nào.” Lâm Tử Lăng nhìn quanh quất đại sảnh vắng hoe, yếu ớt nói.
Đỗ Thanh Thanh trừng mắt hạnh, Lâm tiểu đệ tội nghiệp vội vội vàng vàng
rút tay về, lại ngoan ngoãn ngồi xuống chờ xử lý. Đỗ Thanh Thanh liếc
mắt nhìn xung quanh, bọn Lưu Liên và Hoa Miên Miên đều đang trốn sau cầu thang vểnh tai hóng chuyện, hừm, còn chưa phải lúc để tính sổ. Vậy là
nàng ta thong thả ngồi xuống, hắng giọng, “Muốn trao đổi với ta cũng
được thôi, mang chút thành ý ra đây.”
Hả? Lâm Tử Lăng nhíu mày ngẫm nghĩ, rồi nghiêm túc học hỏi: “Phải làm thế nào mới gọi là có thành ý?”
Ngu, ngu ơi là ngu. Đỗ Thanh Thanh liếc xéo hắn theo kiểu nữ vương, rồi
lại cúi xuống tóm chéo áo hắn, khẽ nói bằng giọng điệu quái gở: “Cái trò này chẳng phải trước đây ngươi biết rất rõ sao, tự mình động não đi!
Giờ thì cút.”
Lâm Tử Lăng ngượng ngùng đứng dậy, chỉnh trang khăn áo, trở lại dáng vẻ
thanh niên tuấn kiệt mặt lạnh uy nghiêm, khom người vái chào thật thấp,
“Tại hạ xin cáo từ trước, ngày khác lại nhà thăm Đỗ cô nương.”
Mỏi, mỏi chết cụ tổ nhà ngươi. Đỗ Thanh Thanh chà mạnh da gà nổi trên
người, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại giậm chân dữ dằn quát: “Quay
lại, còn một chuyện nữa.”
Lâm Tử Lăng vội cun cút chạy tới trước mặt nàng ta, Đỗ Thanh Thanh đẩy
hắn ra vài bước, gọi vọng ra đầu cầu thang: “Tiểu Hoa, cô lại đây.” Hoa
Miên Miên hậm hực bước đến, căm tức nhìn Lâm Tử Lăng như kẻ thù, Đỗ
Thanh Thanh kéo nàng sang, ra lệnh với Lâm Tử Lăng: “Tiểu Hoa chính là
muội muội của Tiểu Phụng mà ngươi bắt, ngươi cho nó vào thăm tù đi.” Lâm Tử Lăng có vẻ hơi chần chừ, Đỗ Thanh Thanh lập tức lạnh mặt, “Sao?
Không được à? Ta còn chưa bắt ngươi thả người ngay đó?! Một câu thôi,
được hay không.”
“Được được được. Ta sắp xếp ngay đây.” Lâm Tử Lăng vội vàng gật đầu, chỉ lo chậm trễ một chút thì Đỗ Thanh Thanh lại trở mặt.
*******
Tường Phong buồn chán vạch đường thẳng thứ hai lên tường nhà giam, đã ở
trong nhà giam hai ngày rồi, tên Lạc Dương lệnh kia không biết giở trò
quỷ gì, nhốt mình trong này không ngó không ngàng, không thăng đường
thẩm vấn, cũng không vu oan giá họa. Tuy đồ ăn trong nhà giam không tệ,
có thể thấy Lạc Dương lệnh Lâm Tử Lăng vẫn là một cán bộ rất có tình
người, nhưng chả lẽ hắn không biết cảm giác thân là phạm nhân lại bị
phớt lờ là rất khó chịu sao, hay đây là kiểu tra khảo mới, dùng nỗi cô
đơn mòn mỏi bức chết người ta?
Tường Phong lê xích chân xích tay bò xuống đất nằm tiếp, haiz, lại thành tù nhân, đạo diễn không có cách nào ngược chết ta, đành nhốt ta hết lần này đến lần khác, đúng là chả có chút sáng tạo nào cả. Bỗng một loạt
tiếng bước chân vang lên, theo đó giọng nói lo lắng của một thiếu nữ
truyền đến, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không sao chứ.” Tường Phong xoay người,
vui sướng ngồi dậy, là Tiểu Hoa.
Hoa Miên Miên nhào tới, cách song cửa nhà giam nhìn Tường Phong, đôi mắt rưng rưng đồng tình, “Tỷ tỷ, tỷ, tỷ chịu khổ rồi.” Tường Phong gãi gãi
đầu, hừm, có nên đáp lại một câu mua vui cho quần chúng không nhỉ.
“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, bọn muội nhất định sẽ tìm cách cứu tỷ ra.” Hoa Miên
Miên nắm chặt hai tay Tường Phong, nói chắc nịch, “Dù có cướp ngục muội
cũng không từ.”
“Khụ khụ, Tiểu Hoa, vụ của ta cũng không phải vụ gì to tát, cũng lắm chỉ là lẻn vào nhà dân, trộm cắp chưa thành. Các người mà cướp ngục hay gì
đó là thành tội chém đầu đấy.” Tường Phong hơi hơi chột dạ rụt tay về,
nói chứ nàng thật sự chưa chuẩn bị tâm lý mà cũng không có sở thích làm
khâm phạm triều đình trốn Đông trốn Tây, bỏ đi biệt xứ, không thấy ánh
mặt trời. “Hơn nữa Lâm Tử Lăng không tìm ra tang vật, cũng không có cách nào khác xác định ta chính là phi tặc trộm đồ lần trước, tội định cho
ta chẳng lớn mấy đâu.”
“Tỷ tỷ, muội nghĩ ra một cách.” Hoa Miên Miên nhìn ngang ngó dọc, thấy
bốn bề vắng lặng, kề sát vào tai Tường Phong, dùng âm lượng cực nhỏ chỉ
hai người mới nghe thấy nói, “Muội đi lấy túi đồ trộm được từ nhà Bao
Quýnh mình đã chôn lên, tìm cơ hội nào đó thả ở gần Bao phủ, tìm được đồ về, họ sẽ không làm khó tỷ nữa.”
Khóe mắt Tường Phong giật giật, đen mặt bóp trán, vậy khác nào giấu đầu
hở đuôi, “Thế thì chi bằng muội cứ tới Bao phủ trộm ít bảo bối, vậy là
có thể rửa sạch hiềm nghi cho ta rồi.”
“Được, muội đi ngay bây giờ.” Ánh mắt Hoa Miên Miên rực sáng, đang định
đứng dậy thì bị Tường Phong kéo xuống, che miệng nàng lại thì thầm, “Ta
tiện mồm nói thôi, hiện giờ chắc chắn Bao phủ đang phòng bị nghiêm ngặt, muội đến đó thể nào cũng chui đầu vào lưới.”
Hoa Miên Miên nghe xong nhất thời nhụt chí, chu mỏ lầm bầm, “Thế này
không được thế kia không được, rốt cuộc phải làm thế nào mới được?”
Tường Phong ngẫm nghĩ một lát, tiếp tục hỏi khẽ: “Tiểu Hoa, gần đây có ai đến chỗ chúng ta lục soát không?”
“Có đó, gã Lâm Tử Lăng ngay đêm đó chạy đến lục soát loạn xạ, báo hại
muội sáng qua về phải dọn dẹp lại.” Hoa Miên Miên bất mãn bĩu môi, đột
nhiên lại nhớ đến điều gì, “Tỷ tỷ, có chuyện rất lạ, muội nghi ngờ tối
qua có người thừa dịp muội đi vắng lẻn vào phòng.” Thấy sắc mặt Tường
Phong có vẻ thay đổi, dường như nàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng
của sự việc, liền tiếp tục kể lại theo trí nhớ, “Hôm qua Lâm Tử Lăng
đồng ý để muội tới thăm tù, nên buổi tối muội đến Cái Bang tìm Tiểu Ái
bàn bạc, cuối cùng lúc trở về phát hiện tất cả đồ đạc của chúng ta đều
đã bị ai đó lén động vào.”
Tường Phong chau mày, hỏi thật kỹ: “Muội chắc không?” Hoa Miên Miên liên tiếp gật đầu, “Muội đã dùng phương pháp tỷ dạy muội, để ám hiệu trên
tất cả các bọc đồ, nhưng mà muội phát hiện đồ đạc trông thì còn nguyên,
nhưng chỗ ký hiệu lúc đầu đều đã thay đổi, vậy chắc chắn phải có ai từng lén lút mở ra.”
“Nếu mọi vật đều ở nguyên chỗ cũ, có thể thấy người đến không muốn chúng ta phát hiện ra, vậy thứ hắn muốn tìm là gì?” Tường Phong chống cằm suy tư lẩm bẩm, rồi lại hỏi Hoa Miên Miên, “Muội đã hỏi người trong điếm
xem có phát hiện người nào khả nghi đi vào chưa? Còn nữa, Tiểu Lang
không hề kêu gì à?”
Hoa Miên Miên im lặng một lúc, tức giận cất cao giọng nói: “Tỷ tỷ, Tiểu
Lang là sói, có phải chó con đâu!” Thấy Tường Phong chỉ cười hì hì, nàng lại bất lực giậm chân, “Đã là lúc nào rồi mà tỷ vẫn còn ngả ngớn được.
Muội đã hỏi bọn Lưu Liên, họ đều bảo không phát hiện có người lạ đến,
hơn nữa họ cũng chưa từng đến phòng mình.”
“Vậy à.” Tường Phong ngân dài âm điệu, bỗng thu lại nụ cười, nghiêm túc
nhìn Hoa Miên Miên, “Tiểu Hoa, muội nhớ kỹ, sau khi trở về cứ coi như
chưa xảy ra chuyện gì, cũng đừng nói với bất kỳ ai chỗ chúng ta chôn đồ, cả Tiểu Ái cũng tạm thời đừng kể với hắn, tóm lại chờ ta về rồi nói
sau. Nhớ kỹ, cả chuyện có người lén lút vào phòng chúng ta muội cũng
phải vờ như không biết, cứ tiếp tục sinh hoạt bình thường như không có
gì xảy ra. Dù ai có hỏi muội, muội đều phải trả lời là: Chuyện Bao phủ
mất trộm Không, Hề, Liên, Quan đến chúng ta.”
Sau khi Hoa Miên Miên rời đi, Tường Phong ngồi xuống tựa vào vách tường, bắt đầu suy nghĩ miên man. Tên Bao Quýnh giàu xổi này chắc chắn có vấn
đề, rốt cuộc hắn đã làm mất đồ gì quan trọng đây, thứ đó chắc là giấu
trong cái bao lớn Tiểu Hoa trộm được trong lần đầu gặp mặt, cho nên vì
lý do an toàn, đề phòng đối phương giết người diệt khẩu, bất kể thế nào
cũng không được thừa nhận thứ đó là do mình lấy. Còn kẻ lẻn vào trong
phòng có lẽ do chính Bao Quýnh cử đến, hoặc cũng có thể là sứ giả thần
bí giao thủ đêm đó. Còn nữa, trong mấy cao thủ gặp gỡ ở Bao phủ đêm đó,
ám khí bức mình lui hình như không phải Lâm Tử Lăng phóng ra, nhìn
phương hướng thì là từ chỗ đám người Bao Quýnh, có thể là ai đây? Tiểu
Hầu? Bao Quýnh? Những người khác? Hay là tên sứ giả núp trong bóng tối
kia?
Tường Phong thở dài một tiếng, chuyến đi Lạc Dương này thật nguy hiểm,
vụ Cầm Yêu còn chưa vào đâu, giờ hình như lại gặp phải phiền toái lớn.
Dù thế nào thì việc cần thiết nhất bây giờ là mau mau nghĩ cách ra khỏi
nhà giam…
*******
Chưa đợi Tường Phong nghĩ ra biện pháp, ngày hai mươi bảy tháng tư, ngay sau ngày thứ ba Tường Phong bị giam, Lâm Tử Lăng đại nhân quá bận rộn
theo đuổi giai nhân mà thờ ơ với cảm xúc nghi phạm cuối cùng cũng đại
giá quang lâm nhà giam. “Nghi phạm! Nghi phạm bằng hữu!”
Tường Phong đang khò khò ngủ ngon lành trên mặt đất, đến cả mí mắt cũng
lười nâng, sáng tinh mơ đã quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, lờ đi, nàng vung tay, xoay người tiếp tục ngủ.
Lâm Tử Lăng bị phớt lờ hơi sững sờ, đến cả phạm nhân mà cũng đòi làm
cao, quá đáng, đúng là quá đáng. Gương mặt tuấn tú của hắn sầm xuống,
hét ầm lên: “Tiểu Phụng! Nghi phạm Tiểu Phụng dậy đi, có người đến nộp
tiền bảo lãnh cho cô!”
Bị tạp âm ồn ào liên miên bên tai đánh thức, cuối cùng Tường Phong cũng
miễn cưỡng chống mí mắt lên, híp mắt nhìn hai bóng người mơ hồ trước
mặt, lười biếng khởi động bộ não chậm chạp. Có người đến nộp tiền bảo
lãnh cho ta? Ai tốt bụng thế? Bà chủ đột nhiên đổi tính à? Nghe nói bây
giờ nộp bảo lãnh không chỉ mất rất nhiều bạc, mà còn cần người có thân
phận có địa vị đứng ra bảo đảm mới được?
Nàng ngáp một cái, miễn cưỡng ngồi xếp bằng dậy, nhưng vẫn còn mắt nhắm
mắt mở ngủ gà ngủ gật, “Ồ” một tiếng coi như trả lời, thuận miệng ậm ờ
hỏi: “Ai mà coi tiền như rác thế?”
Một hồi im lặng lúng túng.
Lát sau, giọng một nam nhân dịu dàng bất đắc dĩ vang lên, “Hoa thế muội, là ta, ta đến bảo lãnh cho muội đây.”
Hoa thế muội… Tường Phong cuối cùng cũng tỉnh ngủ, mở mắt nhìn thoáng
qua, “Tiểu Hầu?” Cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi nhìn quanh không thấy ai, nàng
chỉ vào mình tò mò hỏi, “Hoa thế muội? Ta à?” Sau đó phủ nhận ngay,
“Huynh nhận lầm người rồi.”
Đáng tiếc, hai nam nhân đều không đếm xỉa đến lời nói thật hiếm có của
nàng. Lâm Tử Lăng quay đầu khách sáo thi lễ với Cố Ỷ Lâu, “Tiểu Hầu gia, thủ tục bảo lãnh đã lo liệu xong, hy vọng tiểu Hầu gia chớ quên quy củ
mà thả rông nghi phạm. Ngoài ra, theo lệ ta vẫn phải thẩm vấn nghi phạm
vài câu.” Cố Ỷ Lâu cũng mỉm cười lễ độ gật đầu, “Lâm đại nhân xin cứ tự
nhiên.”
“Khụ khụ, nghi phạm Tiểu Phụng, hôm bị bắt cô một mực kêu oan, liên tục
nói cô không ăn trộm. Vậy cô thử nói xem, rốt cuộc cô lén đến Bao phủ
làm gì?” Lâm Tử Lăng mang quan uy ra hỏi. Haiz, không có vật chứng cũng
thật sự không có cách nào định tội, chưa kể còn có Đỗ Thanh Thanh làm
chỗ dựa cho nàng, đến cả tra tấn cũng không dám dùng, vụ án này chẳng
còn cách nào điều tra nữa.
“Ta ấy hả, chỉ đến ngắm mỹ nhân thôi.” Tường Phong không chút do dự giải thích, liên tục chớp đôi mắt nhỏ như như trăng non trong sáng ngây thơ, “Thật đấy, ta ngưỡng mộ danh tiếng Đệ nhất mỹ nhân Lạc Dương Bao Y Y đã lâu, nên tò mò đến xem.”
Lý do này… Hai nam nhân tiếp tục nghẹn lời. Lâm Tử Lăng bó tay lắc đầu,
thật là, bịa lý do mà cũng không lựa cái nào tử tế, “Cô là nữ nhân, nhìn tiểu thư Bao Y Y làm gì? Toàn nói bậy.”
“Ớ, đại nhân, ngài vậy là không hiểu nữ nhân rồi.” Tường Phong la to,
trịnh trọng dạy dỗ, “Nữ nhân mà, nghe thấy có ai xinh đẹp hơn mình là
thế nào cũng muốn đi xem thử, so bì một lần. Hai người đừng có nhìn ta
bằng cái vẻ khó tin ấy, phải, ta ngoại hình tầm thường, nhưng điều đó
không thể ngăn cản ta theo đuổi Chân Thiện Mỹ của thế gian. Chẳng phải
thánh nhân có câu, ta chưa thấy ai yêu đạo đức như yêu sắc đẹp cả, câu
này đã đủ nói rõ, đứng trước sắc đẹp thì không phân biệt nam hay nữ.”
Sau đó buông tay nhìn về phía Cố Ỷ Lâu, “Tiểu Hầu, chuyện này huynh có
quyền phát ngôn đấy, nhà các người nhiều nữ nhân thế, chẳng lẽ họ chưa
bao giờ ganh đua?”
Cố Ỷ Lâu ngẫm nghĩ, nhớ lại cảnh mỗi tháng lão quản gia Phí Hưng mặt mày ủ rũ khóc lóc kể tiền son phấn cho các nữ nhân lớn nhỏ trong nhà bị bội chi quá mức, bất giác gật đầu, “Hình như… Hình như là có chuyện như
vậy.”
“Vậy nên, ta đi ngắm Bao Y Y, sự việc chỉ đơn giản vậy thôi.” Tường
Phong nghiêm túc cất lời tổng kết, sau cùng còn bổ sung một câu, “Chưa
hết, chẳng phải trên đường ta còn bắt cóc cô ta thây, ừm, đó là do ghen
tị, thuần túy là ghen tị trắng trợn.”
…
Lâm Tử Lăng day trán, cuối cùng hắn cũng day trán, cuối cùng cũng u uất
day trán, hu hu hu, hắn không phải người, không phải người. Thế rồi, hắn vô lực vẫy tay, nói với Cố Ỷ Lâu: “Tiểu Hầu gia, phiền ngài mau mau dẫn Hoa đại tiểu thư đi giùm.”
“Ta thật sự không phải họ Hoa!” Tường Phong nhíu mày thành hình chữ bát
(八), nghiêm túc kháng nghị lần cuối. Hai nam nhân lại không hề tin tưởng liếc nhìn nàng, Cố Ỷ Lâu thở dài, đưa ra một khối ngọc bích quyết* hoàn chỉnh, “Hoa thế muội, chắc chắn muội không thể phủ nhận thứ này rồi.”
*Ngọc bích quyết: Loại vòng thời xưa. -Mai Diên Vĩ-
Tường Phong tò mò nhoài đầu qua, nàng nhận ra cái khối be bé được bọc ở
chính giữa, thứ đó nàng có được do trao đổi tín vật với Tiểu Hoa, đêm đó trong lúc đánh nhau với Lâm Tử Lăng đã làm mất, cái khối lớn hình rồng
này rất giống cái từng thấy Tiểu Hầu đeo trên người, hóa ra đây là một
đôi ngọc bích quyết. Nàng chăm chú quan sát một lúc, mắt bất giác lóe
sáng lấp lánh, không nhịn được thì thào: “Đôi ngọc xanh thẫm, bề mặt
nhẵn mịn, xanh đượm một màu, chất ngọc thượng hạng, giá thị trường ít
nhất phải hơn một ngàn hai, không không, lại còn là một đôi nữa, chắc
chắn đáng giá hơn, nếu đưa tới chợ đen thì có bán cũng vô giá đó…”
Nghe vậy, bàn tay đang chìa ngọc quyết của Cố Ỷ Lâu bỗng rụt về, hắn cố
gắng nén cơn giận ngút trời và kích động muốn đánh người, tiếp tục tốt
bụng giảng giải: “Hoa thế muội, dù hai ta từ hôn, muội cũng đâu cần giả
vờ không nhận ra cặp tín vật ngày xưa này. Giờ muội đang gặp rắc rối, ta chỉ cố chút sức mọn, coi như đáp lại Hoa thế bá và giao tình giữa hai
nhà khi xưa.” Nào ngờ Tường Phong vẫn giữ vẻ mặt nuối tiếc khi ngọc
quyết bị thu về, dường không thèm nghe lời mình nói, cuối cùng hắn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi rít lên một câu: “Hoa, Điền, Thác! Rốt cuộc muội muốn giả ngu đến khi nào?!”
Tường Phong sửng sốt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, liên hệ với mấy tin
đồn mình từng nghe, nàng há miệng, nhưng vẫn không không lên tiếng. Hừ
hừ, Tiểu Hoa chết tiệt, hóa ra là có chuyện như vậy, không ngờ ta lại
mắc lỡm muội. Giờ là tình huống gì đây? Buôn bán không thành nhưng còn
nhân nghĩa? Vậy nên thừa nhận hiểu lầm này hay không đây?
Thấy nàng cuối cùng cũng im bặt không trả lời được, Lâm Tử Lăng bỗng
thấy tâm trạng tốt hẳn, không nhịn được muốn chòng ghẹo một lần, bèn cố ý thở dài nói với Cố Ỷ Lâu: “Tiểu Hầu gia, ta thấy vị Tiểu Phụng cô nương này liên tục phủ nhận, có khi ngài thật sự nhận lầm người rồi, chi bằng đừng bảo lãnh cho cô ta nữa.”
Cố Ỷ Lâu ngẩn ra, hưởng ứng ngay lập tức, cơ hội tốt để trả thù đây rồi, cuối cùng cũng có thể lật ngược một ván. Hắn kìm nén niềm hân hoan
trong lòng, ngoài mặt vẫn không hề biến sắc, gật đầu đáp: “Nếu vậy, Cố
mỗ cũng không quấy rầy đại nhân nữa, cáo từ.”
Tường Phong trợn mắt, nhìn hai nam nhân khách sáo giả bộ rời đi, nghĩ
lại thôi thì mặc kệ, ra khỏi nhà giam này trước rồi tính sau. Vậy là
nàng hấp tấp nắm lấy song cửa nhà giam, vội vã gân cổ la lên: “Là ta, là ta.”
“Ồ, muội là gì?” Cố Ỷ Lâu xoay người lại, mím môi cười nhẹ, nhưng trong mắt vẫn không giấu được vẻ đắc ý.
Hừ? Nghĩ vậy là đã thắng được ta ư? Không có cửa đâu. Tường Phong hất
tóc, mặt trưng ra nụ cười đáng yêu ngọt ngào chết người, bắt chước dáng
vẻ của Hoa Miên Miên siết chặt quyền, chớp chớp mắt đen lúng liếng, dùng giọng nói yểu điệu nai tơ nhất thân mật gọi: “Cố ca ca, muội chính là
Tiểu, Điền, Điền* nè.”
*Tiểu điền điền đồng âm với honey, sweetheart =)) -Mic-
Ầm, trong nhà giam vọng ra tiếng hai vật nặng ngã xuống, cùng với đó là
tiếng cười khả ố của Tường Phong sau khi thực hiện thành công trò đùa ác ôn, “Ha ha ha ha, nhãi nhép, muốn đấu với ta ư?! Không bựa cũng ngấy
chết các người!”
=======================================
Ngày hai mươi sáu tháng tư, Hoa Miên Miên thăm tù, địch trong tối ta
ngoài sáng, tình thế mập mờ, hung hiểm thay. Ngày hai mươi bảy, Tiểu Hầu Cố Ỷ Lâu bảo lãnh Phong ra khỏi nhà giam, ngộ nhận Phong là con gái Hoa thị, đón về ở tạm trong Hầu phủ, sai một bước, nửa đời lầm lạc. [Tường
Phong hồi ức lục]
Tiểu Hoa run rẩy viết: Tỷ tỷ, muội sai rồi, tỷ đừng nhéo tai muội nữa.
Lần đó rõ ràng chính tỷ sống chết không từ bất chấp mặt mũi cướp ngọc
quyết, đâu liên quan đến muội chứ.
Tiểu Phụng bĩu môi nói: Có ý định giấu diếm, biết rõ không báo, đây là
tội thứ nhất. Vu oan giá họa, hãm hại trưởng bối, đây là tội thứ hai.
Tội khó tha nhất là, lúc trước hai nhà các người đính hôn, sao không đòi khối to hơn?! [Chút chuyện giang hồ]