Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 15: Viên Lộc Khanh ngăn cản



“Thiếu gia, phía trước là lối rẽ.”

Thiếu Ảnh đột nhiên lên tiếng, phá vỡ vẻ mặt kích động của hai nha hoàn. Đường Mẫn vén màn lên, sắc thu mênh mông, xung quanh tràn ngập hương quế thơm ngát. Thoải mái quá ——

“Đi thẳng về trước.”

Mặc dù Thiếu Ảnh trả lời Đường Mẫn như thường, nhưng vẫn trấn định nhìn Quân Mạc Ly trưng cầu ý kiến. Cử động rất nhỏ đó khiến Đường Mẫn nhìn thấy không thoải mái chút nào, cái tên Thiếu Ảnh này chỉ nghe Quân Mạc Ly, coi nàng như không khí vậy.

“Đi tới trước, về sau lời của Mẫn nhi chính là ý của ta.” Lời của Quân Mạc Ly lập tức đưa Đường Mẫn lên ngang hàng với hắn, Đường Mẫn mừng rỡ, vẫn là phu quân nhà mình tốt nhất.

“Phu quân, ăn lê.” Đường Mẫn chân chó đưa lên một miếng lê gọt xong, mặc dù đây là Hồng Mai gọt cho nàng trước. Quân Mạc Ly thuận thế nhận lấy, bỏ vào trong miệng, tiện thể xoa đầu Đường Mẫn. Hai người chàng chàng thiếp thiếp khiến hai nha hoàn đỏ mặt thẹn thùng. Ban ngày tiểu thư và cô gia, thật sự là...

Đang lúc Đường Mẫn vui vẻ thì xe ngựa dừng gấp.

“Cẩn thận.” Quân Mạc Ly ôm lấy Đường Mẫn, bảo vệ trong lòng mình: “Xảy ra chuyện gì?”

“Thiếu gia, bên ngoài có hàng loạt dân chạy nạn, ngăn ở trước đường.” Thiếu Ảnh bẩm báo chi tiết, trước mắt dân chạy nạn đã cản lối đi nhỏ, xe ngựa của bọn họ hoàn toàn bị kẹt cứng.

Một đứa trẻ tinh mắt nhìn thấy xe ngựa hoa lệ cẩm tú thì lập tức hô lên: “Mau nhìn xem, có người giàu.” Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía xe Quân Mạc Ly, Đường Mẫn ngồi trong xe cảm giác như có ngàn ánh sáng bắn thẳng vào người, cả người cũng không được tự nhiên.

“Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại có nhiều dân chạy nạn như vậy?”

Lục Trúc lập tức hiểu ý, xuống xe hỏi thăm, tin tức nhận được lại làm cho Đường Mẫn và Quân Mạc Ly vô cùng khiếp sợ. Biên giới Phượng Lăng —— Đồng Uyển, nổ ra chiến tranh.

Tới Thương Lan phải đi qua Đồng Uyển, nếu như ở đó nổ ra chiến tranh thì bọn họ không thể nào ra khỏi biên cảnh được. Hai người suy nghĩ một lát rồi lập tức quyết định tới Đổng Uyển xem thế nào. Những người dân chạy nạn kia chỉ nói là có chiến tranh, nhưng là do bên ngoài đánh vào hay do bên trong bị chia rẽ, thì không ai nói được.

“Tiểu thư, Đồng Uyển thuộc quyền quản lý của Hầu gia, lúc này Đồng Uyển xảy ra chuyện như thế, chắc hẳn Hầu gia cũng đã biết và tới đó.”

“Ừ, chắc là cha ở đó.” Trong lòng Đường Mẫn khôn rõ, chiến tranh cổ đại nàng chưa từng thấy qua, nó ra sao thì nàng cũng không biết. Có thể do bản năng của thân thể này, vì cha của nàng làm chủ Phượng Lăng, nên trái tim nàng không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Không có việc gì, Quân Mạc Ly lặng lẽ trấn an, phân phó Thiếu Ảnh tăng tốc độ. Đuổi thật nhanh nhưng khi mấy người Đường Mẫn đến Đồng Uyển thì đã là một ngày sau.

Nhìn cửa thành đóng chặt, trên tường thành đề phòng nghiêm cẩn, người qua đường đều là chút bá tánh bình dân, chiếc xe xa hoa của bọn họ lập tức dẫn tới sự chú ý của vệ binh.

Đồng Uyển khác với những thành trấn khác, nơi này vắng vẻ hoang vu, không phong phú đồ đạc, xe ngựa như thế xuất hiện đúng là rất cổ quái.

“Các ngươi ở đâu đến? Vào Đồng Uyển làm gì? Ai ở trên xe!”

Thiếu Ảnh trả lời từng vấn đề, binh lính bán tín bán nghi, người ở kinh thành đến Đồng Uyển? Một binh sĩ lén nói thầm bên tai thủ lĩnh. Binh sĩ đứng đầu lập tức cứng mặt lại, gian tế sao?

“Người trên xe, xuống, chúng ta muốn kiểm tra.”

Quá kiêu ngại, nghe giọng điệu này như Hoàng đế vậy. Đường Mẫn không chịu nhúc nhích, vẫn ngồi yên trên xe. Quân Mạc Ly đương nhiên là thản nhiên uống trà, hoàn toàn không để ý tới bên ngoài. Hai nha hoàn thì lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

“Tiểu thư?”

Đường Mẫn giơ tay lên, ra hiệu dừng lại. Binh sĩ bên ngoài thấy trong xe vẫn không có chút động đậy nào thì khuôn mặt bực tức: “Có nghe thấy không, xuống cho ta.”

“Không nghe thấy, chỉ nghe thấy một con chó đang sủa.” Đường Mẫn tự nhiên tiếp lời, Thiếu Ảnh vừa định vén rèm lên, cứng đờ cả tay, sắc mặt không rõ, chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen.

Thiếu phu nhân...

“Lớn mật, dám nói chuyện như vậy với quan gia.” Binh lính gập đến độ muốn tiến lên, bị Thiếu Ảnh ngăn lại. Thiếu Ảnh rõ ràng là có võ công, tiểu binh đánh không lại, ngã ra sau. Dân chúng đứng lại xì xào bàn tán, trên xe không biết có đại nhân vật nào ngồi, dám chống lại quan gia.

“Chuyện gì xảy ra?” Một giọng nói thành thục của nam tử vang lên, xuyên qua rèm cửa, chỉ thấy một vị nam tử trẻ tuổi mang theo bính linh đi ra khỏi thành.

Bề ngoài rất đẹp! Mặc bộ quân trang tư thế oai hùng, như một cây quỳnh chi, trồng trên hắc sơn bạch thủy, cả người sáng rỡ như lưu ly, đôi mắt đen kịt không thấy đáy, như một đầm nước sâu khiến người ta không thở nổi. Xung quanh là đám binh lính, sắc mặt cứng ngắc, chỉ có khóe miệng hắn hơi cong, đôi mắt như ngọn lửa sáng, đốt cháy đáy lòng người khác.

Trong Phượng Lăng lại có nhân vật như vậy, ánh mắt Đường Mẫn sáng lên. Đúng là đẹp, có thể sánh với người mẫu thời hiện đại, đúng là có tiền đồ. Khi nàng đang quan sát thì đột nhiên rèm bị kéo ra, quay đầu lại nàng chỉ thấy còn Quân Mạc Ly trên xe, Hồng Mai đã đi xuống.

“Ngươi làm gì thế?” Tâm tình Đường Mẫn khó chịu, mất hứng.

Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn qua, cúi người dán sát tai nàng, không khí ấm áp tràn vào tai. Đường Mẫn chỉ thấy da đầu run lên, ngón tay hơi run, vẻ mặt mất tự nhiên.

“Mẫn Nhi, người nọ có cái gì để nhìn. Chẳng lẽ tướng mạo của ta không được như hắn sao?”

Phải, ngươi tốt, bộ dạng ngươi đi tới đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng mà ngoại hình này bây giờ đang có chướng ngại. Trong lòng Đường Mẫn nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Đương nhiên phu quân là tuyệt đỉnh, tốt hơn so với người kia.”

“Đường nhiên, Mẫn nhi ngoan ngoãn nhìn vi phu là được rồi, đừng nhìn người không liên quan.” Khóe miệng Đường Mẫn run run, đúng là rắm thối, tự kỷ đến mức tận cùng. Nàng đang định nói gì thì nam tử ngoài xe lên tiếng.

“Bằng hữu trong xe, Đồng Uyển kiểm tra theo thông lệ, xin hãy giúp đỡ, làm phiền xuống xe để kiểm tra.”

Quân Mạc Ly đè Đường Mẫn lại, tự mình xuống, để một mình nàng trên xe. Trong lòng Quân Mạc Ly vặn vẹo, vừa rồi ánh mắt Mẫn nhi nhìn người kia rất nóng bỏng, trong lòng hắn thấy không tốt.

Đường Mẫn vui vẻ ăn điểm tâm trong xe, hoàn toàn không biết tâm tư của Quân Mạc Ly. Nếu như nàng biết, tuyệt đối theo con đường riêng, nhất định phải xuống xe.

“Vị công tử này, ngươi?” Viên Lộc Khanh có chút kinh ngạc nhìn người xuống xe, là nam tử, hơn nữa cái bụng này ——

“Thiếu tướng, hắn là tam công tử Tướng gia, nổi tiếng Kinh thành cũng vì hắn...” Nói nhỏ, tiểu binh bên cạnh nói tin tức nho nhỏ của mình, báo cáo với Viên Lộc Khanh, còn đắc chí, sao nào, tin tức của ta hữu dụng phải không.

Viên Lộc Khanh nhíu mày, Tam công tử của Tướng gia, hắn đến Đồng Uyển làm gì?

“Phu quân ——” Trên xe đột nhiên truyền ra giọng nói nữ tử, mang theo ngọt ngào, khiến lòng mọi người ngưa ngứa, giống như con mèo hoang cào nhẹ vào ngực.

Đáng chết! Trong mắt Quân Mạc Ly tối lại, nữ nhân này, nàng lại muốn làm gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.