Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 24: Xem cuộc vui, trả giá lớn



Edit: Ciao

Chiến sự giữa Đồng Uyển và Hiên Viên cứ như vậy được bỏ qua, giống như chưa từng xảy ra vậy. Dân chúng Đồng Uyển nhiệt liệt chúc mừng sự thái bình của Đồng Uyển, sức ảnh hưởng của Đường Ưng Nghiêu lại cao lên một bậc.

Trong Viên phủ, lại là khung cảnh yên lặng bị đè nén.

Một đám người tụ tập trong đại sảnh, lông mày đều nhíu chặt. Bọn họ không nghĩ được, chỉ bằng một câu không đánh của thái tử Hiên Viên, chiến sự lại được bỏ qua. Bọn họ không phải dân chúng, không dễ bị gạt như vậy. Với tình huống này, chỉ nói lên một sự kiện, thái tử Hiên Viên đến Đồng Uyển không phải vì chiến sự, hắn, có mục đích khác!

“Thái tử Hiên Viên đến Đồng Uyển là vì chuyện gì? Đúng là không nghĩ nổi!” Một nam nhân vạm vỡ lên tiếng, người này cũng là một trong những tham mưu của Đồng Uyển, Trương Quyền, cũng là bạn tốt của Dư Thanh.

“Trương tham mưu nói đúng, theo tính của Cảnh Tu, làm viêc lại hung ác. Dựa vào cá tính của hắn, dù cho không cố ý muốn đánh trận này, cũng sẽ không đơn giản mà không đánh như vậy. Nguyên nhân hắn làm thế chỉ có thể là, hắn có chuyện gấp cần làm ở Đồng Uyển, mà chuyện này còn quan trọng hơn trận chiến!”

Những câu nói của Viên Lộc Khanh nói trúng trọng điểm, mọi người gật đầu đồng ý, chỉ có như vậy mới đúng.

“Chúng ta nên phòng bị như thế nào, chỉ sợ chuyện của hắn sẽ gây nguy hiểm cho Đồng Uyển, chúng ta không thể không phòng!” Dư Thanh thở dài, thái tử Hiên Viên chưa bao giờ rời khỏi Hiên Viên một bước, hôm nay xuất hiện, nhất định là không tầm thường.

“Mẫn nhi, hắn có quen với con sao?” Đường Ưng Nghiêu đột nhiên mở miệng, nhìn Đường Mẫn.

Đường Mẫn có chút không biết phải làm sao, nàng quen tên nam nhân yêu nghiệt này lúc nào! Chẳng phải hôm qua hắn tới quấy rối, nói là nàng theo hắn tới Hiên Viên sao, ô, lời này có thể nói với phụ thân được sao!

“Không quen.” Đường Mẫn chém đinh chặt sắt, đánh chết cũng không nhận.

“Vậy thì là thật, hình như trên chiến trường hắn có chút lưu ý tới con.” Đường Ưng Nghiêu nói thầm vài tiếng, cũng không để ý tới, bàn biện pháp đề phòng Cảnh Tu với mấy người Viên Lộc Khanh.

Nguy hiểm thật! Đường Mẫn trở lại sân nhỏ, vẫn cảm giác tim đập rất nhanh. Tên nam nhân yêu nghiệt, Đường Mẫn âm thầm ghi nhớ, thằng nhãi này tuyệt đối không phải người lương thượng, về sau nhất định phải chú ý, tránh xa hồ ly nguy hiểm!

Nàng len lén nhìn Quân Mạc Ly, phu quân nàng từ lúc xuống tường thành thì sắc mặt đã không tốt? Sao thế? Bị tên nam nhân yêu nghiệt hút sao? Nàng duỗi tay, quơ quơ trước mặt Quân Mạc Ly.

“Hồi thần, hoàn hồn!”

“Làm sao?” Quân Mạc Ly cười cười, hai tay tựa lưng đứng vững.

Không đúng, con hồ ly này có chỗ nào đó không đúng! Đường Mẫn xoay quanh Quân Mạc Ly, ánh mắt lúc sáng lúc tối khiến Quân Mạc Ly không giải thích được.

“Không phải ngươi đang nghĩ tới tên nam nhân yêu nghiệt chứ?” Đường Mẫn kinh hô, đây là lý do duy nhất nàng có thể nghĩ đến.

“Mẫn nhi hiểu ta vậy.”

Quả thật hắn có nghĩ tới, nhưng quan trọng hơn là Cảnh Tu làm cho Mẫn nhi bị thương. Hắn cầm tay Đường Mẫn, nhẹ nhàng lật lên, chỉ thấy vết móng tay ấn sâu vào thịt, lờ mờ có thể thấy vết đỏ tươi.

“Còn đau không?”

“Không có việc gì.” Đường Mẫn không sao cả, cười cười, chút thương đó tính la cái gì, trước kia nàng học y thường xuyên bị vết cắt sâu hơn, trên người nàng luôn có những vết sẹo.

Đường Mẫn vui vẻ nghĩ, lại giật mình tỉnh lại, nháy mắt xác nhận thân phận. Sao nàng lại quên mất, bây giờ nàng là Đường Mẫn!

“Sẽ không lưu sẹo chứ?” Đường Mẫn thật sự không thể tin được khả năng tự lành của thân thể này, yếu ớt hỏi Quân Mạc Ly, y thuật của A Ly nhà nàng là cao thủ của cao thủ, chút vết thương nhỏ này tuyệt đối không có vấn đề gì.

Quân Mạc Lý lấy một cái chai màu lục từ trên người, mở nắp ra lấy một ít bột phấn màu trắng bôi trên tay Đường Mẫn. Lập tức, Đường Mẫn cảm nhận được cảm giác mát rượi thấu tim, bàn tay vô cùng thoải mái. Nhìn lại, miệng vết thương đã từ từ khép lại.

Thần kỳ! Cái này là gì, tốc độ khép lại nhanh như vậy?

Đường Mẫn thuận tay cầm chai nghiên cứu, để sát vào chóp mũi ngửi ngửi, dường như mang theo mùi thơn nhàn nhạt.

“Ngươi nghiên cứu được sao?” Đường Mẫn nhét luôn cái chai vào ống tay áo của mình, từ nay về sau, nếu nàng có chút vết thương nhỏ, thì có thể dùng, bớt lo không ít!

“Đó là hoa tuyết lan ở Thương Lan xay nhuyễn mà thành, hoa này có công hiệu tái tạo da thịt, nếu như nhiều có thể dùng trực tiếp, có thể dưỡng nhan, làm giảm quá trình già đi.”

Đó không phải là thánh phẩm dưỡng nhan sao!

Lông mày Đường Mẫn nhướn lên, A Ly là của nàng nên đồ chơi này cũng là của nàng. Đã có một lọ, vậy nhất định còn nữa!

“Ngươi còn bao nhiêu?” Đường Mẫn để sát vào, vẻ mặt mong chờ nhìn Quân Mạc Ly.

“Không có, hoa tuyết lan Thương Lan là đóa hoa trước khi Tuyết line kết quả, chỉ có tuyết liên chưa kết thành mới có thể giữ lại một đóa, thứ trân quý như thế, trên đời khó tìm.”

Quân Mạc Ly giải thích, quả thực, chai này là do sư phụ tặng hắn, để thỉnh thoảng dùng. Đường Mẫn có chút ảo não, cái thứ tốt này sao lại không có chứ, nàng còn muốn lấy ra làm đẹp nữa.

Vẻ mặt suy sụp, Đường Mẫn ai oán thở dài. Một hơi còn chưa ra, lại bị Quân Mạc Ly chặn lại ở cổ họng.

“Ta nhớ hình như Cảnh Tu còn có một bình ——”

“Thật sao?”

Đường Mẫn đứng lên, tên nam nhân yêu nghiệt có, như vậy không phải nàng có thể ——

“Nếu như hắn làm nàng bị thương, thì hắn cũng nên bồi thường. Mẫn nhi muốn, vi phu sẽ lấy cho nàng.”

“A Ly tốt nhất!”

Đường Mẫn ôm lấy cổ Quân Mạc Ly, cọ cọ lên người hắn, quả nhiên là người trong nhà, đại ngộ khác hắn! Tên nam nhân yêu nghiệt với A Ly, đêm nay có trò vui để nhìn.

Quân Mạc Ly trực tiếp hưởng thụ cái ôm chủ động của Đường Mẫn, hiếm khi Mẫn nhi chủ động như vậy, hắn đúng là có chút thụ sủng nhược kinh. Một lọ phấn tuyết lan có thể đổi được cái ôm của Mẫn nhi, hắn cũng lời rồi. Cảnh Tu, ta vốn muốn bắt ngươi trả giá thật nhiều, nhưng mà trước mắt thỏa mãn yêu cầu của Mẫn nhi là quan trọng.

Một bình phấn tuyết lan, Cảnh Tu đưa ra là tốt, không chịu thì hắn sẽ trực tiếp đoạt lấy, Mẫn nhi mới là lớn nhất. Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn cười ngây ngô không buông tay, ánh sáng lóe lên trong mắt.

Mười dặm phương xa, đại doanh Hiên Viên, đóng quân vững chắc.

“Thái tử, cuộc chiến này ——”

Trang Vũ có chút khó xử, một câu của thái tử là hòa, hắn về phải nói thế nào với Thánh thượng? Thái tử khéo lại phủi đít rời đi, trở về phục mệnh là hắn!

“Trang tướng quân.” Cảnh Tu mở mắt, nhìn thẳng nam nhân trước mặt, vẻ mặt sầu khổ: “Chỗ phụ hoàng, ngươi cứ nói thẳng, Bổn cung muốn hoàn, nếu như ông ấy không vui, Bổn cung sẽ tự xử lý.”

Những người Hiên Viên kia, trong nội cung tranh đấu kịch liệt, chiến sự, hừ, ốc còn không mang nổi mình ốc!

Cảnh Tu vung tay lên, Trang Vũ nhanh chóng cáo lui. Trong doanh trướng, Cảnh Tu nằm xuống giường, nụ cười yếu ớt như có như không. Những đốt ngón tay cuộn cong lại, nắm chặt tờ giấy trong tay.

Tin tức báo, nữ nhân kia muốn đi Thương Lan.

Thương Lan, vẻ mặt Cảnh Tu có chút mê ly, đã bao lâu hắn chưa đặt chân tới chỗ kia...

Quân Mạc Ly muốn đi? Hắn mà không đi dường như không nói nổi. Hơn nữa, nữ nhân Đường Mẫn này, cổ tay Cảnh Tu xiết chặt rồi buông ra, tờ giấy trong tay trở thành bột phấn.

Hắn muốn thi tuyệt đối không buông tay, nhất là nữ nhân của Quân Mạc Ly!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.