Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 66-1: Huynh muội đàm luận!(1)



Quân Mạc Ly nhanh chóng cầm máu, sau khi xử lý xong, liền dời mắt khỏi bức họa. Những chuyện khác hắn có thể xử lý sau, hiện tại Mẫn nhi vẫn còn ở U Cảnh, nếu có nguy hiểm, nhất định hắn sẽ hối hận cả đời. Phải mau chóng tìm nàng mới được!

"Mau dẫn ta đến chỗ kia!"

Thiên Mị đi ở phía trước, thuần thục dẫn đường. Nơi này không có Hoành Ngọc chứng tỏ con đường mà Đường Mẫn lựa chọn mới thực sự chính xác. Không hiểu sao Quân Mạc Ly lại dính líu tới Bách Lý Dạ Hành, chẳng phải lão ta vốn là người của Bách Lý Sơn trang hay sao?

"Chính là chỗ này!". Lúc này hai người họ đứng ở đằng trước cây cầu bằng đá đã bị gãy rời, nhìn qua khoảng cách cũng không quá xa, chỉ cần thi triển khinh công liền có thể bay qua được. Tuy nhiên không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả, bởi vì đây chính là U Cảnh.

Ở đầu bên kia chính là Mẫn nhi, chỉ cần qua được bên kia là được nhìn thấy Hoành Ngọc. Mối quan tâm của hai người đàn ông này đều đặt ở phía đối diện.

Quân Mạc Ly không hề lưỡng lự chút nà, chỉ cần nhìn thấy Mẫn nhi thì hậu quả sau này hắn đều có thể gánh chịu. Nghĩ như thế liền thi triển khinh công bay đi, thuận tiện còn thốt lên một câu: "Tùy ý!".

Rất nhanh, bóng dáng biến mất ở giữa không trung, không thấy tung tích. Phía đối diện cũng không thấy bóng dáng Quân Mạc Ly xuất hiện, hắn đã bị cuốn vào. Thiên mị khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó nhanh chóng đuổi theo, không còn lựa chọn nào khác, thay vì ở lại chỗ này chờ đợi, còn không bằng nhìn thấy người kia.

Áp suất thấp mãnh liệt không ngừng lao tới, ngay cả hít thở cũng trở nên yếu ớt khó khăn, nơi này thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, chẳng hiểu bọn họ đang tiến vào đâu nữa?

Đột nhiên hai tay căng thẳng, Thiên Mị mở mắt ra, thấy Quân Mạc Ly không nói tiếng nào đang lôi kéo mình, hai người cố hết sức giữ vững trọng tâm, từ đó dần dần điều chỉnh hô hấp. Ước chừng qua một thời gian ngắn, bọn họ đã từ từ thích ứng với không gian kỳ quái này, bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh.

Không gian này thoạt nhìn rất rộng lớn, không thấy được bến bờ, nhưng lại không hề có chút biến hóa, giống như hoàn toàn đứng im một chỗ. Ở chỗ này, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không có bất kỳ âm thanh, bọn họ tựa như những vật thể dư thừa đột ngột xông vào thế giới không chuyển động này.

"Hư không, thông qua thuật nghịch chuyển mà khiến cho thời gian ngừng lại. Không hiểu ai đã chế tạo ra U cảnh, không những thế còn làm được đến trình độ như thế này?". Hắn đã từng gặp qua vô số trận pháp, duy duy chỉ có U Cảnh mới bó tay chịu trói, hiểu không rõ nhìn không thấu. Thiên Mị khổ não, âm thầm suy ngẫm, hắn bình sinh vốn kiêu ngạo ngênh ngang giờ phút này, cũng phải tự nhận mình không được.

"Tương truyền là do Bách Lý Hàn Băng sáng chế ra!". Quân Mạc Ly miễn cưỡng trả lời, nhắc tới cái tên này lòng lại càng thêm oán hận. Hết thảy đều là những lời giả dối, nhớ lại chẳng tốt đẹp gì.

Còn Thiên Mị lại đang nghĩ tới, Bách Lý Hàn Thiên, nhân vật truyền kỳ đã biến mất mười mấy năm trước. Vào lúc đó lão ta chính là trang chủ của Bách Lý Sơn Trang, quyền quý giàu sang. Là lão ta, đã sáng tạo ra U Cảnh?

Có điều ngày hôm nay lại biến mất vô ảnh vô tung. Thiên Mị thật tiếc hận, nếu như Bách Lý Hàn Thiên vẫn còn, thì sức ảnh hưởng cùng thành tựu của Bách Lý Sơn trang tuyệt sẽ không chỉ có thế. Mà Hoàng thất cũng sắp gặp phải uy hiếp và khiêu chiến ngày càng lớn hơn. Hắn không hiểu được mối quan hệ giữa Hoàng thất và Bách Lý Sơn trang, nhưng một núi không thể có hai hổ, Hoàng thất tuyệt không cho phép Bách Lý Sơn trang tồn tại.

Cũng trong lúc đó, Bách Lý Hàn Thiên đang ngồi trong phòng ngủ của mình, nhắm mắt dưỡng thần, chợt hé mắt liếc nhìn vào quả cầu thủy tinh, bên trong chính là quang cảnh U Cảnh thu nhỏ. Tất cả tình huống đều nằm trong mắt, khi Quân Mạc Ly và Thiên Mị tiến vào lão đã sớm biết, bọn hắn đã may mắn đặt chân xuống đó, cứ thế mà hưởng thụ cho thật tốt đi.

"Nên đi xem bọn họ rồi, tiểu tử Hoành Ngọc này thật cứng đầu vô cùng!". Hài tử này rõ ràng được lão mang ra bên ngoài nhưng không hiểu sao lại không thông biến vạn hóa, tính khí còn giống hệt như phụ thân của nó, mồm miệng cứ kín như hũ nút.

Nhớ tới phụ thân của Hoành Ngọc, trong lòng Bách Lý Hàn Thiên lại càng thêm tức, thằng nhi tử trời đánh này của lão đến nay vẫn không xuất hiện. Tuy ngoài miệng Hoành Ngọc không nói, nhưng trong lòng nhất định rất muốn gặp. Còn người kia, một lần cũng không xuất hiện.

××××××

"Như thế nào rồi, đã nghĩ thông chưa?". Bách Lý Hàn Thiên đẩy cửa ra, bên trong nhà trống không, không một bóng người, không hiểu đang “Chết ở đâu rồi?". Lão mang theo nghi ngờ, tiến vào phía trong, đi thẳng đến nội thất của Hoành Ngọc.

Đường Mẫn vẫn còn đang ngơ ngác, kể từ khi nghe xong câu chuyện mà Hoành Ngọc vừa kể vẫn bần thần chưa hoàn hồn. Trong câu chuyện xưa này, nàng không phải là người ngoài cuộc, cho dù nàng không có ở đây, nhưng nó đã xảy ra. Hoành Ngọc sao có thể là ca ca của nàng được?!

"Ngươi chắc chắn chứ?", nàng vẫn không thể tin được, người trước mắt thế nào lại là ca ca của mình? "Cùng mẹ khác cha, ha ha, thật là cẩu huyết mà!". Lần này coi như là hoàn toàn an phận rồi, ở cổ đại, nàng cũng đành chấp nhận. Những chuyện như thế này đều có thể gặp phải, có gì mà phải ngạc nhiên.

"Không chắc hoàn toàn!". Hoành Ngọc dịu dàng nhìn Đường Mẫn, nói tiếp: "Phụ thân của muội, cũng có thể không phải là Đường Ứng Nghiêu!". Hắn mơ hồ nhớ lại, trước đêm mẫu thân đi, không hiểu sao lại vô cùng khác thường, cứ lầm bầm lầu bầu, lúc ấy hắn vẫn còn nhỏ nên hoàn toàn không hiểu. Nhưng hiện tại nghĩ lại, hình như là có chuyện, mà chuyện này, có lẽ liên quan đến Mẫn nhi.

"Lúc ấy, mẫu thân có thể đã mang thai, cho nên phụ thân của muội không hẳn là…"

"Im miệng!". Đường Mẫn kích động đứng lên, nghiêm mặt cắt đứt lời Hoành Ngọc: "Phụ thân của ta chỉ có một, chính là Đường Ứng Nghiêu!". Nàng mặc kệ rốt cuộc Bách Lý Ưu là ai, dù sao từ khi tỉnh lại tới nay trong ý thức cũng chỉ có Đường Ứng Nghiêu, chung sống với ông một thời gian, nàng đã thực sự xem ông như phụ thân của mình. Hiện tại lại có người nói với nàng rằng, đây chỉ là một sai lầm, phụ thân đích thực là ai vẫn còn chưa chắc chắn! Loại chuyện như vậy, không có quan hệ gì với nàng cả!

"Mẫn nhi!"

"Đừng nói nữa, cho dù không phải, thì cũng chính là như thế. Đường ứng Nghiêu đích thực là phụ thân của ta, điểm này không ai có thể thay đổi. Về phần vị mẫu thân kia, có cũng được mà không có cũng chẳng sao!". Đường Mẫn giễu cợt lên tiếng, trong lòng thầm oán giận, lại không có chỗ phát tiết. Một bị mẫu thân đã từ giã cõi đời sáu năm sao có thể so với phụ thân của nàng chứ. Cho dù không phải là phụ thân ruột, nhưng là dù sao cũng còn hơn vị mẫu thân chưa từng gặp mặt bao giờ gặp mặt kia nhiều.

Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.

Bách Lý Hàn Thiên ở ngoài cửa nghe thấy thế liền gấp gáp chỉ muốn đạp một cước đi vào, kéo tai tên tiểu tử kia mắng to một trận. Tức chết người không đền mạng, đối với ai cũng quả quyết, quyết tuyệt, duy chỉ đứng trước vị muội muội chưa từng gặp mặt này lại một chút cứng rắn cũng không còn.

"Mẫn nhi, muội nói phải thì là phải!". Hoành Ngọc cưng chiều lên tiếng, Mẫn nhi nói cũng đúng, muội muội của hắn, chỉ cần con bé vui vẻ là đủ rồi. Còn cả vị phụ thân nào đó nữa, quả thực buồn cười, chỉ biết sinh ra bọn họ nhưng lại không một lần đi tìm. Ha ha, cần gì tự xưng là.. . .

"Ừm, Bách Lý Ưu có phải là mẫu thân của ta hay không hiện tại cũng không thể kết luận. Các ngươi chỉ dựa vào vật chết suy đoán, chân tướng cuối cùng chỉ khi đáp án được vạch trần mới có thể sáng tỏ!". Nàng vẫn mơ hồ có chút không tin, cũng không hề cảm thấy thực tế.

Hoành Ngọc thấy thế cũng không hề cưỡng cầu, cứ theo ý Đường Mẫn là được. Chân tướng nhất định sẽ nhanh chóng sáng tỏ thôi!

"Vậy thì tốt rồi, ái chà, tiểu tử nhà ngươi cũng có tiến bộ đấy!", Bách Lý Hàn Thiên vỗ tay khen hay, cực kỳ vui vẻ đi tới, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của hai người còn lại đặt mông ngồi xuống, càng nhìn bọn họ càng thấy thuận mắt.

"Gia gia ——"

"Hử?"

"Những người khác đâu?". Hoành Ngọc lên tiếng thay Đường Mẫn, Quân Mạc Ly đáng lẽ ra cũng đã tới mới phải, hiện tại hắn ta đang ở đâu? Bách Lý Hàn Thiên liếc nhìn Hoành Ngọc, thầm mắng một câu, lại nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Đường Mẫn liền nói thật: "Ở trong không gian, lắc lư xoay vòng, có lẽ sẽ không ra được ngay!".

"Có ý gì chứ?". Nàng nghe thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ không ra được, A Ly hiện tại không biết ra sao?

"Đừng nóng vội, ai ai, mau mau trở lại!". Bách Lý Hàn Thiên kéo người vừa lao vút ra ngoài cửa lại, ấn Đường Mẫn xuống ghế, ý vị sâu xa dạy bảo: "Chỗ này không phải người bình thường có thể tiến vào được, cho dù cháu có đi cũng không hẳn vào được. Tâm tư của họ thanh tịnh, ắt sẽ ra được bên ngoài. Yên tâm, cứ chờ ở đây đi!".

"Đúng thế, Mẫn nhi, ngồi xuống đợi đi!". Hoành Ngọc cũng lên tiếng khuyên nhủ, cũng không nói đến đó là chỗ nào. Hắn hiểu được, chỗ kia không có gì nguy hiểm, nhưng muốn thoát ra cũng không dễ dàng gì, có vài người hao tổn cả đời cũng không cách nào từ trong đi ra được, chỉ hy vọng Quân Mạc Ly có thể ra ngoài.

"Tên tiểu tử kia là như thế nào, cả cái tên Thiên Mị kia nữa, sao lại tiến vào nơi này? Chỗ của ta làm gì có bảo bối chứ!". Bách Lý Hàn Thiên thốt ra một câu khiến người nào đó lập tức khựng lại, sắc mặt trong nháy mắt vô cùng khó coi.

Thiên Mị, hắn tới sao. . . . . .

"Nơi này có bảo bối quá đặc biệt, tất nhiên hắn phải đến lấy chứ!". Đường Mẫn cười khẽ, liếc nhìn Hoành Ngọc, sau đó nhìn sang Bách Lý Hàn Thiên cùng sáng tỏ. Chỉ có bản thân Hoành Ngọc vẫn không rõ, hoặc là, hắn căn bản không hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.