Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 75-1: Người đến từ Huyết Lan Cung (1)



"Phải" Hành Ngọc gật đầu, thản nhiên nhìn mặt Thiên Sở Tu.

Hắn không sợ bất kỳ người nào, Thiên Mị như thế, hôm nay Thương Lan đế cũng như thế.

"Thiên Mị, ngươi giải thích." Thiên Sở Tu đột nhiên chuyển sang Thiên Mị, trong lúc nhất thời Hành Ngọc cứng đờ, lúng túng không thôi. Tâm Thiên Mị trầm xuống, phụ hoàng đùa bỡn Hành Ngọc.

"Giải thích, đây cũng là lời giải thích của ta." Chống lại Thiên Sở Tu, lần đầu tiên Thiên Mị phân cao thấp, "Đế vị, ta không quan tâm. Nếu ngươi dám tổn thương hắn, cuộc đời này, ta muốn ngươi hối hận."

Hắn làm được, Tiên Sở Tu để ý cái gì hắn sẽ phá hủy cái đó, cho dù là giang sơn này, nếu hắn đả thương Hành Ngọc, tuyệt đối hắn không bỏ qua.

"Hà tất phải làm vậy? Vậy ngươi sẽ trở thành trò cười thiên hạ." Thiên Sở Tu lo lắng, nhi tử thương yêu nhất, người nối nghiệp đắc ý nhất, đứng ở trước mặt hắn nói cho hắn biết, hắn đoạn tụ.

Hắn tiếp nhận như thế nào!

"Đúng vậy, không còn gì để nói." Thiên Mị trực tiếp kết thúc đoạn nói chuyện này, vốn không cho Thiên Sở Tu một câu trả lời.

" Người dẫn theo, ngươi đã thấy." Thiên Mị nhớ tới hai người đứng bên ngoài, nói về phía Thiên Sở Tu. Chuyện tình Quân Mạc Ly, giải quyết một lần.

"Hả?"

Cửa mở ra, Trương Diêm dẫn Quân Mạc Ly cùng Đường Mẫn đi tới, Thiên Sở Tu liếc mắt thấy Đường Mẫn, nhất thời sửng sốt. Thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cái nhìn này, bao hàm ngàn vạn cảm xúc phức tạp.

Thiên Mị mất hồn, vẻ mặt lão hồ ly đối với Đường Mẫn là như thế nào?

"Ngươi tên là gì?" Thiên Sở Tu hồi hồn.

Đường Mẫn đột nhiên tự cười nói, "Tại sao?"

"Ha ha, có tính cách." Thiên Sở Tu cười to, hoàn toàn không để ý Đường Mẫn vô lý. Trương Diêm há miệng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng lựa chọn rời đi, khép cửa lại, mình đứng ở bên ngoài coi chừng. Hắn có thể ngồi vào vị trí hôm nay, phải hiểu được xử sự trong cung như thế nào, quan trọng hơn là hiểu được tâm tư Đế Hoàng, không nên nghe không nên nói, một câu hắn cũng không nói nhiều.

"Hành Ngọc, ngươi qua đây." Đường Mẫn phất tay một cái, Hành Ngọc đi tới, nghi ngờ.

"Người kia nói ngươi cái gì?"

"Không có." Hành Ngọc cảm động, đây là Mẫn nhi đang bất bình cho hắn.

"Thiên Mị, ngươi nói."

Thiên Mị cười nói, "Có thể nói cái gì, người của ta ai có thể khi dễ." Đường Mẫn suy nghĩ một chút cũng phải, Thiên Mị ở đây, người nào có thể khi dễ Hành Ngọc. Mình lo lắng quá, ngược lại rối loạn một mảnh.

"Đường Mẫn, ta tên là Đường Mẫn." Đường Mẫn mới hồi đáp, Thương Lan đế, không có việc gì đừng đắc tội.

"Đường Mẫn, thì ra là họ Đường, không phải họ Bách Lý sao?"

Bách Lý, lông mày Đường Mẫn nhíu lại không vui, Bách Lý, tới chỗ nào cũng nhắc cái dòng họ này."Đường, Đường Mẫn, không liên quan đến Bách Lý."

Nàng không dễ tha thứ cho ai nhắc đến dòng họ Bách Lý, Bách Lý, choáng, âm hồn bất tán.

"Chậc chậc, Bách Lý thì thế nào? Nhìn gương mặt này sực nhớ ra gì đó rồi hả ?" Thiên Mị trêu ghẹo nói.

Thiên Sở Tu cười, không nói nữa. Nếu họ Đường, vậy thì Đường thôi."Ưu nhi có quan hệ  gì với ngươi? Mẫu thân ngươi đâu?"

"Chết rồi, chết sớm rồi."

Đường Mẫn thở phì phò nói xong, choáng nha, có hết chưa. Bách Lý Ưu ở đâu nàng không biết, nói đến liền tức, nương như vậy, đi tới đâu đều là phiền toái.

"Chết rồi. . . . . ." Thiên Sở Tu như ngã xuống ghế dựa, có chút không dám tin, làm sao lại như vậy?

"Lúc nào thì?"

"Sáu năm trước, ừ, năm ấy ở Dao thành phát sinh bệnh dịch tả." hình như Đường Mẫn nhớ rõ sáu năm trước, hình như là như vậy, có trong thư tay.

"Bệnh dịch tả, bệnh dịch tả." Thiên Sở tu hồi tưởng lại năm ấy, năm ấy là Đường Ứng Nghiêu mang Binh, năm ấy ở Dao thành, năm ấy. . . . . .

"Đường Ứng Nghiêu, ha ha, cha ngươi là Đường Ứng Nghiêu."

"Cái gì? Vâng" Đường Mẫn kỳ quái, tại sao Thiên Sở Tu biến hóa lớn như vậy, cha nàng là Đường Ứng Nghiêu thì thế nào? Đụng chạm hắn cái gì?

Quân Mạc Ly lập tức lo lắng, Mẫn nhi lại còn nói bệnh dịch tả ở Dao thành, nhớ đến bản thư tay kia, bệnh dịch tả, năm đó Đường Ứng Nghiêu có công bình định bệnh dịch tả, phong Trấn Nam hầu, ban thưởng Trấn Nam hầu phủ. Cũng bởi vì trận bệnh dịch tả kia, Đường Ứng Nghiêu bỏ lỡ lúc mẫu thân Mẫn nhiqua đời, lúc chạy về đã. . . . . .

Mẫn nhi, trận bệnh dịch tả kia rất không đơn giản.

"Đường Ứng Nghiêu, quả nhiên lòng dạ ác độc, vì công danh, lấy nàng lại không để ý." Thiên Sở Tu giận dữ nói, hoàn toàn quên đám người Thiên Mị vẫn còn ở đây. Nhất là Đường Mẫn, trong lòng run lên một cái. Thương Lan đế có thâm cừu đại hận gì với phụ thân nàng, có cần thiết như vậy không? Chẳng lẽ, hồng nhan gây họa chứ?

Bách Lý Ưu, mẫu thân nàng có nhiều hoa đào quá hay không? Thương Lan đế, quan hệ cùng nàng không cạn!

"Mẫu thân của ta là Thượng Quan Lâm." Đường Mẫn lại sữa chửa một lần nữa.

"Ưu nhi thích dùng cái tên giả này." Thiên Sở Tu cười cười, từ chối cho ý kiến.

Đường Mẫn nghẹn họng, không trả lời tiếp. Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại tiếng một đám người hít thở.

Hồi lâu, Thiên Sở Tu phất tay một cái, ý bảo đi xuống. Thiên Mị sững sờ, nhìn về phía Quân Mạc Ly, tại sao lại phát triển trở thành như vậy?

Quân Mạc Ly lắc đầu, không muốn có bất kỳ hành động nào. Một nhóm người, cứ rời đi như vậy, lần nói chuyện này không có kết quả.

Không có ai chú ý, lúc bọn họ rời đi, Thiên Sở Tu lại thâm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.