Duẫn Tu Duệ cầm lá bùa bình an đi đến Ninh Nguyên Hầu phủ.
"Kì Hàn huynh." Hắn đi đến trước cái bàn, liếc mắt nhìn xuống, có chút kinh ngạc: "Kì Hàn huynh, sao huynh lại chép kinh Phật vậy?"
Tiêu Kì Hàn đặt bút xuống và nhẹ nhàng nói: "Trước khi xuất hành chẳng có việc gì khác để làm, riết thời gian mà thôi."
Duẫn Tu Duệ chớp mắt: "Ngày đầu tiên của tháng sau là ngày đại quân xuất binh phải không?"
"Ừm"
Duẫn Tu Duệ lấy lá bùa bình an trong tay ra, đưa cho hắn: "Lá bùa bình an này là ta đặc biệt đến chùa thỉnh về cho Kì Hàn huynh, huynh nhất định phải đeo nó lên người."
Tiêu Kì Hàn đưa tay ra nhận, "Đa tạ điện hạ."
Thái độ cung kính của hắn khiến Duẫn Tu Duệ khẽ cau mày, thản nhiên cầm lên tách trà nhấp một ngụm nói: "Đúng rồi, Kì Hàn huynh, lần trước huynh nói huynh có thù với tên Thẩm Tinh Phong kia."
Bả vai Tiêu Kì Hàn cứng đờ lại, quay đầu nhìn sang.
Duẫn Tu Duệ nở nụ cười ấm áp: "Ta đã trả thù hắn thay huynh rồi."
Bàn tay phía sau của Tiêu Kì Hàn đột nhiên bị siết chặt lại, làn sương đen trong mắt dâng lên vẻ lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Hắn cũng nhẹ nhàng cười: "Sao phiền điện hạ phải bận tâm đến như vậy?"
"Việc của Tề Hàn huynh thì ta không cảm thấy phiền.
Hơn nữa ta cũng không có gi3t ch3t hắn ta, chính ta kêu người trực tiếp rót nước sôi vào trong cổ họng hắn ta, khiến hắn ta ngậm miệng lại."
Xương ngón tay của Tiêu Kì Hàn bị bóp đến bầm tím, trái tim như bị ai đó đâm vào đến rỉ máu.
"Vậy thì tạ ơn điện hạ."
Con ngươi Duẫn Tu Duệ nhìn chằm chằm Tiêu Kì Hàn một lúc lâu.
Trong lòng dâng lên chút nghi ngờ.
Hắn cư xử bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ thật sự không quan tâm đến Thẩm Tinh Phong kia sao?
Trong cung vẫn còn có chuyện, Duẫn Tu Duệ không thể ở lại quá lâu, hắn đứng dậy rời đi sau một nén nhang.
Tiêu Kì Hàn tiễn hắn ra khỏi Hầu phủ, sau khi chiếc xe ngựa mang phong cách Hoàng gia đi khuất, ánh mắt của hắn lạnh lẽo trùng xuống.
Hắn liếc mắt nhìn lá bùa trên tay, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, thẳng tay ném nó vào đống cỏ khô.
(Sau tìm lại hết hơi nha anh:))
Quay trở lại phòng, hắn thay một bộ y phục dạ hành, vừa ra khỏi cửa liền bị người trực tiếp ngăn lại.
Minh Lan quỳ xuống trước mặt hắn, ánh mắt nhìn thẳng: "Chủ tử là muốn đi tìm Thẩm Tinh Phong sao?"
Tiêu Kì Hàn: "Tránh ra."
"Chủ tử có biết, Thẩm Tinh Phong sao lại bị trừng phạt hay không?" Tiêu Kì Hàn mím môi.
Thái độ của Minh Lan rất bức bách: "Chính là vì lần trước chủ tử đã đưa Thẩm Tinh Phong về phủ của mình.
Nếu như bây giờ Hầu gia đến gặp Thẩm Tinh Phong, thuộc hạ e rằng cuộc sống của cậu ta sẽ càng khó khăn hơn."
Tiêu Kì Hàn cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn Minh Lan: "Ngươi là đang uy hiếp ta sao?"
Minh Lan cúi đầu: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ đang nhắc nhở chủ tử một chút thôi."
Tiêu Kì Hàn nắm chặt tay, sau một hồi im lặng, hắn xoay người nhốt mình trong phòng.
...............
Lúc Thẩm Tinh Phong tỉnh lại đã là chập tối.
Cậu cố gắng dậy khỏi cơn mê mệt, quay đầu lại thì nhìn thấy a Phúc đang gục đầu xuống giường ngủ gà ngủ gật.
Thẩm Tinh Phong tiến đến nhẹ nhàng lay lay bả vai a Phúc.
A Phúc bị đánh thức giật mình, "Ca, ngươi tỉnh lại rồi à?" Cổ họng Thẩm Tinh Phong như bị nghẽn lại, cậu cố gắng phát ra âm thanh nhưng không thể, cổ họng như thể hàng ngàn mũi kim châm, âm thanh khàn khàn khó chịu bị cuốn vào bên trong.
"Hôm nay là ngày mấy?"
Hai mắt a Phúc đỏ lên, "Ca, cổ họng của ngươi...." Thẩm Tinh Phong sờ sờ cổ họng, cảm giác đau nhức khiến cậu không dám nuốt xuống, cậu mỉm cười, "Hôm nay là ngày mấy?"
"Ngày mùng hai tháng tư."
"Mùng hai...." Thẩm Tinh Phong trầm tư, lật người xuống giường, rút tờ giấy màu vàng đang giấu ở gối đầu giường ra.
A Phúc nghiêng người, "Ca, ngươi định đốt cho ai vậy?" Đôi mắt Thẩm Tinh Phong lập tức đỏ lên, mũi cậu chua xót.
"Đốt cho cha mẹ ta, hôm nay là ngày giỗ của bọn họ..." Ngày này ba năm trước, phụ thân cậu hy sinh trong trận chiến, mẫu thân cùng tỷ tỷ vì quá đau buồn mà tự sát, tiểu muội muội bị những tên tặc tử bắt cóc sau đó biến mất không chút dấu vết.
Cậu bị những tên loạn thần tặc tử bắt lại, sau đó bị chúng cắt đứt gân tay gân chân tống vào Huấn hình ti không thấy ánh sáng mặt trời.
Ba năm, vậy mà đã ba năm rồi.
Thẩm Tinh Phong cầm lấy tiền giấy rồi đi ra ngoài, a Phúc lo lắng theo sau, "Ca, ngươi cẩn thận một chút, trong cung không được đốt tiền giấy, nếu bị bắt được sẽ bị chém đầu."
Thẩm Tinh Phong cầm tiền giấy đi đến một hố nhỏ sau hòn non bộ đặt tiền vàng xuống.
Sau đó cậu quỳ xuống và nghiêm trang vái lạy ba cái.
"Cha, nương, con xin lỗi...."
Tinh Phong vô dụng.
Thẩm gia đầy lòng trung thành, nhưng cậu vì cầu mạng sống mà lại giống như một con chó ti tiện.
Ngay cả đốt tiền giấy cho họ, cũng phải lén lén lút lút.
A Phúc quỳ xuống bên cạnh Thẩm Tinh Phong, liếc nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, lặng lẽ ném tiền giấy vào đống lửa.
Ngọn lửa vàng rừng rực yếu đi từng chút một, Thẩm Tinh Phong lấy tay áo lau nước mắt, quỳ lạy hai lần sau đó đứng dậy rời đi.
Vừa bước vào sân đúng lúc Lý công công đang tìm cậu.
"Điện hạ nói, tay chân ngươi vụng về, không cần đến hầu hạ trước điện, sau này cứ ở trong phòng củi ở hậu viện."
A Phúc thắc mắc: "Không phải tất cả củi của chúng ta đều lĩnh ở phủ nội vụ sao, sao lại phải tự đi chặt?" Lý công công tát a Phúc một cái sau đó đẩy cậu ngã sang một bên, đôi mắt Thẩm Tinh Phong nheo lại, chạy đến đỡ a Phúc, đầu Thẩm Tinh Phong bị hắn ta đá một cái, mùi máu tanh từ cổ họng lập tức tuôn ra.
Cậu đè lại cánh tay của a Phúc, kéo y cùng nhau quỳ xuống, trả lời bằng một giọng khàn khàn đứt quãng: "Nô tài đã rõ." Lý công công rời đi, vai a Phúc run lên, đau lòng lau đi vết máu trên khóe miệng Thẩm Tinh Phong.
"Hắn ta thật quá đáng! Hắn ta thật quá đáng!" Thẩm Tinh Phong không nói lời nào, đứng lên lấy rìu chuẩn bị đi bổ củi.
A Phúc còn nhỏ, sức lực yếu, Thẩm Tinh Phong tay có vấn đề, khí lực cũng chẳng có bao nhiêu, hai người đổ mồ hôi nhễ nhại, đến nửa đêm mới chặt được một đống củi nhỏ.
Nửa đêm, trong phòng củi không có chăn bông, cả người a Phúc lạnh đến run lên bần bật, Thẩm Tinh Phong liền lấy một ít củi châm lửa lên, hai người quây quần bên đống lửa ngắm sao.
"Ca, ngươi vào cung bao lâu rồi?"
"Ba năm."
"Ta vào cung đã năm năm rồi!" A Phúc có chút buồn bực: "Nhà ta nghèo khó, cha nương ta vì muốn cưới vợ cho huynh trưởng nên bán ta vào trong cung.
Đợi đến khi ta dành dụm đủ tiền thì sẽ chuộc thân ra ngoài! Ta cũng muốn lấy vợ!"
A Phúc chớp chớp mắt, "Ca, ngươi cũng đi cùng ta đi! Chúng ta cùng nhau mua nhà, sau này sẽ là bạn đồng hành của nhau."
Thẩm Tinh Phong cúi đầu nhìn ngọn lửa đang cháy bừng bừng trước mặt.
Rời đi sao?
Cậu nên đi đến chỗ nào? Chỉ riêng thân phận là con trai Tướng quân tiền triều cũng đủ để nhốt cậu vĩnh viễn trong thâm cung, cả đời không nhìn thấy mặt trời.
A Phúc vừa nói vừa nghiêng đầu sang một bên ngủ thiếp đi.
Thẩm Tinh Phong còn đang mơ mơ hồ hồ thì bị một viên đá nhỏ "ba" một tiếng bay đến đập trúng đầu.
Cậu ngay lập tức nhìn lên trông thấy Cố Thập Tứ đang ngồi trên tường, đung đưa chân nhìn chằm chằm vào mình.
Cố Thập Tứ nhanh chóng đáp xuống, bước đến trước mặt đưa con gà quay trong tay cho cậu.
Thẩm Tinh Phong nuốt nước miếng cuối cùng quay mặt nhẹ nhàng tránh đi ánh mắt của hắn.
"Ăn đi, không có độc." Cố Thập Tứ nói xong liền xé một miếng của con gà quay bỏ vào miệng.
Thẩm Tinh Phong ngẩng đầu liếc hắn một cái.
"Nếu ngươi không ăn thì ta sẽ vứt đi." Cố Thập Tứ vừa nói xong, Thẩm Tinh Phong đã cầm lấy con gà quay, bỏ vào miệng cắn một miếng thật to.
Mùi thơm từ thịt lan tỏa trong miệng, Thẩm Tinh Phong chu chu miệng, nhìn đống lửa trước mặt, vừa nhai vừa thổi phù phù, nước mắt cứ thế rơi xuống má.
(Đoạn này vừa thương lại vừa buồn cười, tiểu a Phúc bên cạnh không có tỉnh mà ăn đồ ngon a).