Thích Nam Kha nói không sai, Tiểu Vương gia bị bắt giam vào ngục.
Loảng xoảng.
Cửa sắt đóng lại, trong ngục giam vừa ẩm thấp vừa bẩn thỉu, một con chuột lủi qua mép tường, dọa Đậu Đinh sợ đến thét cả lên.
Đỗ Từ ngược lại không hề sợ hãi. Y đen mặt nhìn lính canh ngục, lạnh lùng hỏi “Các ngươi thật sự muốn nhốt bản vương ở đây?”
“Ồ, vẫn còn giả vờ sao?” Tên lính canh kia nói “Tiểu Vương gia đang ở Vương thành ăn ngon ngủ kĩ, chạy đến đây làm gì? Còn bắt thổ phỉ? Ăn no rửng mỡ à? Đại nhân nhà ta đã nói rồi, Tiểu Vương gia không được phép thì không thể tự ý rời khỏi Vương thành, trong trường hợp ngài ấy thật sự được Bệ hạ hạ chỉ cho ra ngoài, thế thì cũng phải tiền hô hậu ủng, chứ sao lại chỉ có hai người các ngươi được? Lúc ấy quan viên dọc đường đi cũng sẽ tự khắc đến báo trước với chúng ta một tiếng!”
Tên lính canh càng nói càng thấy mình có lý, lắc lắc chìa khóa trong tay “Ta thấy ngươi tuổi không lớn lắm, ngoại hình cũng đoan trang, không ngờ lại ngu xuẩn đến mức đi mạo danh Tiểu Vương gia? Có biết đây là tội mất đầu không?”
Đậu Đinh tức đến đỏ cả mắt “Đây chính là Tiểu Vương gia! Chúng ta có chứng cứ! Ngươi hãy nhìn ngọc bài này đi!”
Lính canh thì làm sao biết phân biệt ngọc bài, thế nên hắn chỉ ngó lơ đáp “Loại vật này, ai biết các ngươi làm giả ở đâu? Đúng là sợ sống lâu quá đây mà!”
Xong hắn uống một hớp rượu, lắc đầu rời đi.
Lần này Đậu Đinh tức đến chảy cả nước mắt, hô “Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao? Tên họ Khổng kia dám trợn mắt nói dối! Lính canh không biết phân biệt ngọc bài, lẽ nào cả hắn cũng không biết? Hắn rõ ràng là thân thích nhà Thái sư!”
Đỗ Từ không đáp, yên lặng ngồi xuống đống cỏ khô nơi góc tường, bộ dạng thảnh thơi nhàn nhã, cứ như y không phải đang ngồi trên cỏ khô của ngục giam mà đang ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ lim nơi thư phòng vấn vít khói hương.
Đậu Đinh mếu máo, hai tay nắm song cửa nhà giam “Vương gia! Bây giờ chúng ta phải làm sao!”
Đỗ Từ bị tiếng khóc của Đậu Đinh làm cho phiền lòng, thái dương giật giật, hừ giọng quát “Câm miệng!”
Đậu Đinh chỉ đành nức nở nuốt ngược vào trong.
Nửa đêm, ngoài phòng giam vang lên tiếng người kêu rên, sau đó ba bóng đen nhanh chóng xuất hiện trước cửa ngục, một người trong số đó cao to uy mãnh, lưng dài vai rộng, quần áo dạ hành ôm lấy cơ ngực rắn chắc của y. Đối phương không nói nửa lời, giơ đao lên chém vút một phát, sau đó khóa cửa liền leng keng rơi xuống theo bóng sáng phát ra từ lưỡi đao.
Người áo đen mở cửa, tiếp tục im lặng không nói, chỉ là nghiêng người tránh sang một bên.
Đậu Đinh sợ đến thiếu chút nữa thì hô lên, cũng may Đỗ Từ đã nhanh tay bịt miệng nó lại.
Đậu Đinh “Ưm… Ưm!”
Hai mắt Đậu Đinh tràn ngập hoảng loạn: Vương gia! Nếu đây là đồng bọn của lũ thổ phỉ kia thì chúng ta xong đời rồi!
Đỗ Từ không thèm để ý đến sự giãy giụa của Đậu Đinh, trực tiếp lôi nó đi theo sau người áo đen ra cửa. Ống quần và tay áo của Đỗ Từ đều bị ngục giam làm bẩn, cho dù lúc này trên mặt y không hiển hiện vẻ hoảng loạn thì bộ dạng vẫn không tránh khỏi có chút chật vật.
Năm người nhanh chóng trốn tới chân tường. Lúc sắp sửa rời đi thành công, Đỗ Từ bỗng nhiên lên tiếng, nói “Ta muốn tới thư phòng của tên Thông phán kia.”
Đậu Đinh trợn to hai mắt, hoảng sợ nhỏ giọng gọi “Công tử, ngài…?”
Đỗ Từ tủm tỉm cười “Nếu không, chẳng phải ta đi một chuyến không công sao?”
Người áo đen cao to nhìn Đỗ Từ một lượt từ trên xuống dưới, thấy đối phương một chút hoảng loạn cũng không có, cứ như đã chuẩn bị từ trước thì không khỏi thầm kinh ngạc. Hắn giơ tay lên ra hiệu, hai người áo đen còn lại liền ngay lập tức một trái một phải túm lấy Đậu Đinh, tư thế muốn nhảy lên đầu tường rời đi.
Đậu Đinh giãy giụa “Ta không đi! Ta muốn theo công tử! Công tử! A a a!!!”
Đỗ Từ đỡ trán, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Người áo đen cao to giơ tay lên đập một phát, Đậu Đinh ngất xỉu! Một người áo đen trong số hai người còn lại nhanh chóng vác người lên vai, nhảy bật lên rời đi.
Đỗ Từ nhìn ba người làm việc gọn ghẽ, hơi nhướn mày. Người áo đen cao to kéo khăn che mặt xuống – đúng là Thích Nam Kha.
Đỗ Từ không những không trách cứ hắn, còn nói “Hai người dễ hành động, không tệ.”
Thích Nam Kha một mặt lạnh lùng, hướng về phía Đỗ Từ ngoắc ngoắc tay.
Đỗ Từ “?”
Thích Nam Kha không đợi Đỗ Từ phản ứng, một phát túm lấy tay y, kéo qua, rồi ôm lấy eo đối phương, ghì sát vào lòng. Khinh công của Thích Nam Kha rất khá, dẫn theo một người mà nháy mắt đã nhảy được lên một cành cây cao trong viện.
Hắn đỡ Đỗ Từ ngồi vững xong, bản thân liền ngồi xổm xuống bên cạnh như một con khỉ, nhìn ra xa.
Đỗ Từ “…”
Thích Nam Kha không nghe thấy người bên cạnh phát ra âm thanh gì thì có chút nghi ngờ nhìn sang.
Chỉ thấy dưới ánh trăng khuya, khuôn mặt ngọc ngà của Đỗ Từ tái nhợt mấy phần, sau đó… Đỗ Từ rốt cuộc ựa lên một tiếng, vịn thân cây ói ra!
Đỗ Từ nôn một lúc cũng không nôn ra được gì ngoài chút nước vàng.
Thích Nam Kha sờ soạng khắp người, móc ra một chiếc khăn bẩn bẩn đưa tới, Đỗ Từ đến nhìn cũng không thèm nhìn đã giơ hoa lan chỉ lên đẩy trở về.
“Cầm ra cầm ra.” Đỗ Từ dùng tiếng địa phương, tiếp tục giả làm một thương nhân nói “Thứ đồ bẩn thỉu như thế này mà cũng đưa đến trước mặt ta, không biết xấu hổ sao?”
Thích Nam Kha nghe vậy cũng không giận, thu khăn lại cất đi, rồi chỉ xuống dưới sân.
Đỗ Từ chau mày “Chỉ cái gì? Ta biết đây là đâu! Ngươi dẫn ta tới, còn không phải là viện riêng của tên họ Khổng kia?”
Thích Nam Kha đột nhiên phát hiện Đỗ Từ nói tiếng Thục Thế rất êm tai, âm cuối mang theo nhịp điệu lên xuống trập trùng, nhưng lại không quá mức ẻo lả, nghe vào như hát, khiến người ngoài muốn học cũng khó mà học được ba bốn phần.
Thích Nam Kha mặt không đổi nhìn Đỗ Từ, giống như đang đợi y chỉ đạo bước tiếp theo.
Đỗ Từ khó chịu ôm ngực, nhịn xuống cảm giác buồn nôn do khinh công mang tới, nói “Cái phòng bên cạnh kia hình như là phòng bếp, đằng sau… Hình như là hai phòng ngách. Vậy thì trong ba phòng đằng trước… Chắc chắn có một phòng là thư phòng!”
Bởi vì Thích Nam Kha chọn một cái cây khá cao, cho nên bọn họ có thể thấy hết đường đi nước bước trong viện. Đỗ Từ chỉ được một nửa, đột nhiên ngừng lại thắc mắc “Hửm? Không đúng!”
Thích Nam Kha quay sang nhìn y.
“Hắn ức hiếp dân chúng, cấu kết với thổ phỉ mà lại chỉ ở một căn viện bình dị như này thôi sao?” Đỗ Từ ôm tay lắc đầu “Trừ khi là quản sự của trạm dịch nói lung tung, nếu không đây chắc chắn không phải chỗ ở của hắn!”
Thích Nam Kha như khỉ nhích lại gần Đỗ Từ, bộ quần áo đen cộng thêm làn da ngăm ngăm của hắn gần như phối hợp hoàn hảo với màn đêm, chỉ có đôi mắt là lòe lòe phát sáng, khiến Đỗ Từ nhìn mà lồng ngực thắt lại.
Đỗ Từ sờ sờ mặt mình “Mặt ta có nở hoa sao?”
Thích Nam Kha nắm nắm tay che trước miệng, nuốt ngược tiếng cười vào trong, tiếp tục đơ mặt duỗi tay về phía Đỗ Từ.
Đỗ Từ nháy mắt ôm chặt lấy thân cây bên cạnh “Đừng có chạm vào ta!!!”