Có điểm chua, có điểm ngọt, còn có….. càng nhiều lửa giận
Hồ quốc —
Hồ Tiểu Man mân mím cánh môi phấn nộn, khuôn mặt trái đào nhỏ nhắn diễm lệ ẩn hiện chút giận hờn lạnh lẽo, bàn tay tuyết trắng cầm bút lông, dùng lực lưu lại trên trang giấy hàng chữ thanh tú.
Nếu không phải còn giữ một tia khắc chế trong lòng, bút lông trên tay chỉ sợ đã bị nàng bẻ gãy làm hai nửa.
Nghĩ đến Hồ Tiểu Man nàng thân là công chúa Hồ quốc, từ nhỏ thích gió được gió, muốn mưa liền mưa, chưa cần nói đến nàng là tôn quý thân phận, chỉ bằng diện mạo động lòng kiều diễm đã đủ khiến cho đám nam nhân tranh nhau quỳ dưới váy nàng………..
Ngoại trừ có một người.
Nghĩ tới người kia, ngón tay ngọc ngà càng thêm dùng sức, khiến cho chữ viết hơi bị vặn vẹo.
Thích là cảm giác gì?
Nàng thích nam nhân kia suốt mười năm, sùng bái hắn, ái mộ hắn, đem hắn trở thành cao hơn tất cả, trở thành thần trong lòng mình, là cả bầu trời của nàng, là mọi thứ.
Nàng luôn miệng nói phải gả cho hắn, nhưng nam nhân kia mở miệng ngậm miệng nói một hồi, rốt cuộc liền đem nàng thành tiểu muội muội mà đối đãi.
Đi chết đi! Ai thèm muốn làm muội muội của hắn?! Phía trên nàng còn có đến bảy ca ca, cần gì lại thêm hắn?! Nàng chỉ thiếu trượng phu mà thôi.
Trước đây nàng chưa để ý tới, dù sao hồi ấy tuổi còn nhỏ, lẽo đẽo đi theo một thiếu niên toàn tài như hắn, quả thật chỉ có thể bị coi là tiểu muội muội.
Nhưng hiện tại nàng đã muốn đến tuổi cập kê, mười tám tuổi không nhỏ, vậy nhưng nam nhân kia vẫn coi nàng là tiểu muội muội!!
“Muội muội? Lão nương cái gì nên có đều đã có (tức là ngực có mông có, cái gì cũng có, sẵn sàng hết ồy;))), những năm qua lớn lên bao nhiêu mà vẫn coi ta là muội muội, Thương Nguyệt Ngạo Vũ, ngươi là bị mù mắt sao?!” Hồ Tiểu Man oán hận nói, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thoạt nhìn có điểm dữ tợn.
Tính nhẫn nại của người là có hạn, đuổi theo hắn mười năm, hiện giờ tính nhẫn nại của nàng đã tiêu hao đến sắp cạn.
Nếu yên lặng ôn tồn theo đuổi hắn vẫn không được lọt vào tầm mắt, còn bị đem lời của nàng trở thành mã nhĩ đông phong, vậy đừng trách nàng dùng ép buộc!
[‘Mã nhĩ đông phong’ (tai ngựa, gió đông): lấy tứ từ câu thơ "Nhớ mười hai đêm lạnh Vua Đáp uống một mình" _ Lý Bạch :
世人聞此皆掉頭
有如東風射馬耳
.
Thế nhân văn thử giai điệu đầu
Hữu như đông phong xạ mã nhĩ
Dịch nghĩa là:
"Mọi người trong thế giới đều nghe thấy và lắc đầu
Thật giống như gió xuân thổi qua tai ngựa".
Ý nghĩa tương đương với 'đàn gẩy tai trâu', ‘nước đổ là khoai’, ‘như vịt nghe sấm’ của tiếng Việt ta :D ]
Viết đến dòng chữ cuối cùng, lại cầm lấy ngọc ấn điểm ở góc, nhìn bức thư chính mình vừa hoàn thành, Hồ Tiểu Man vừa lòng nhếch cánh môi nở nụ cười nhẹ.
Nàng là công chúa Hồ quốc, cũng là nữ vương Hồ quốc trong tương lai.
Đất nước nàng vốn lấy nữ quyền trị quốc, nữ làm chủ bên ngoài, nam làm chủ gia đình bên trong, nữ nhân có thể có được nhiều trượng phu cùng lúc mà nam nhân lại chỉ được chọn một—– đương nhiên nam nhân vương tộc là ngoại lệ không nói.
Tuy thế, nam nhân vương tộc lại luôn luôn bị đẩy ra ngoài lấy vợ, để tránh bọn họ nếu ở trong nước, có thể sẽ tạo phản giành quyền vương vị, cho nên bảy ca ca trên nàng toàn bộ đều bị ‘gả’ ra ngoài.
Ở phía nam Hồ quốc, cùng Thương Nguyệt quốc lấy tòa Trường Thành làm ranh giới phân chia, hai quốc gia vì tranh đoạt đất đai mà mấy trăm năm qua đánh nhau không dứt, cho đến tận mười năm trước, song phương mới kí hiệp ước hòa bình chấm dứt chiến tranh.
Năm ấy, cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thương Nguyệt Ngạo Vũ………
Một vị tướng quân tuổi còn niên thiếu ngạo nghễ ngồi trên tuấn mã, dựa vào thân thủ dũng mãnh cùng cơ trí toàn tài, làm cho binh mã Hồ quốc liên tiếp bại lui.
Đứng ở trên tường thành, từ rất xa, nàng liền nhìn đến vị tướng quân trẻ tuổi kia mặc chiến bào ngân bạch (xám trắng), hắn giống như thiên thần hạ phàm, không ngại địch nhân, chưa từng lùi bước.
Ngay tại thời khắc ấy, lòng của nàng đều đã chấn động.
Khi ấy nàng còn nhỏ nên không hiểu tâm động là gì, chỉ biết, ánh mắt chính mình làm thế nào cũng rời không ra hình bóng hắn.
Thế rồi sau đó, mẫu thân cùng Thương Nguyệt quốc kí hiệp ước hòa bình. Trong yến hội, nàng lần đầu tiên nhìn gần Thương Nguyệt Ngạo Vũ, một thiếu niên tuấn nhã như vậy, bộ dáng tao thanh nho nhã một chút cũng nhìn không ra điểm nào là võ tướng, trông qua như một bạch thư sinh phiêu phàm.
Nhưng, nàng biết là hắn.
Lồng ngực rộn kích động, thẳng thắn đập thực nhanh…… hào quang chói mắt này của hắn không phải ai cũng có.
Mà cũng từ sau thời điểm ấy, nàng liền quấn quít bên kẻ kia, luôn miệng gọi hắn Vũ ca ca, Vũ ca ca, luôn ngước đầu lên nhìn hắn, luôn truy hắn ở phía sau, muốn hắn chờ nàng lớn lên, muốn hắn cưới nàng.
Còn hắn thì luôn sang sảng cười, coi việc là giỡn không đáng lo, chỉ đơn giản là xoa xoa đầu nàng rồi xoay người rời đi.
Bên người hắn luôn quay chung quanh thật nhiều mỹ nhân thành thục xinh đẹp, trong mắt của hắn nghiễm nhiên không có nàng, bởi vì nàng là tiểu muội muội, vĩnh viễn cũng không lớn hơn một tiểu hài tử lăng xăng chạy theo hắn.
Kích động trong lòng sớm chuyển thành tình yêu nồng đậm say đắm, việc hắn phớt lờ làm cho lòng nàng dấy lên ngọn lửa phẫn nộ, rồi sau đó… ầm ầm hừng hực đốt thành đại hỏa.
Tính người nhẫn nại là có hạn, Hồ Tiểu Man nàng không có khả năng lại mặc hắn phớt lờ bỏ qua nàng.
Nàng muốn hắn, phải gả cho hắn…. Không đúng! Là hắn phải ở rể, trở thành phò mã của nàng!
Gợi lên khóe môi xinh đẹp, vẻ mặt nàng quyết tâm chắc chắn.
“Hừ! Ngoại trừ ta, ngươi đừng mơ tưởng có một nữ nhân khác!”
Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng nồng đậm dục vọng.
Hồ Tiểu Man đối với bản thân mình vô cùng tự tin. Nàng cùng Thương Nguyệt Ngạo Vũ đã hơn một năm không gặp mặt, một năm qua, nàng trưởng thành không ít, không hề còn một đặc điểm nào là tiểu nữ nhi như trong trí nhớ hắn.
Không bao lâu nữa nàng sẽ kế thừa vương vị, trở thành nữ vương mới của Hồ quốc, hiện tại chỉ còn thiếu một phò mã bên cạnh.
“Vũ ca ca, ngươi không thể chạy trốn,” Cầm lấy án thư, Hồ Tiểu Man đắc ý nở nụ cười.
Ha ha, một năm không gặp, nàng chờ mong khi nhìn thấy hắn, hắn sẽ có phản ứng…….
Không biết trong mắt hắn có thể có tia kinh ngạc bất ngờ?
Nàng thực chờ mong nga~~~~
.
.
.
Thương Nguyệt quốc—–
Lâm triều, trên đại điện là một mảnh yên tĩnh, thậm chí còn mang chút hơi hướm giận giữ kinh hoàng.
“Thực ngượng ngùng, ta vừa rồi nghe không được rõ cho lắm, làm phiền ngươi nói lại lần nữa xem.” Khuôn mặt anh tuấn của Thương Nguyệt Ngạo Vũ xưa nay nho nhã ôn hòa, nay lại có điểm ẩn giận cứng ngắc, hắn hoài nghi chính mình vừa mới nghe lầm?!
Không chỉ có hắn, mà tinh thần là toàn bộ văn võ bá quan trong triều lúc này đây đều đang ngốc lăng, hoài nghi đôi tai của chính mình có phải bị lãng.
Mà Thương Nguyệt Phi Hoàng ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì nháy mắt mấy cái, khéo léo nhếch cong môi, giơ lên ý tràn ngập hứng thú: “Vệ công công, ngươi đọc lại một lần.”
“Tuân lệnh.” Vệ công công cung kính gật đầu, nhìn bức thư trên tay, âm thanh trong trẻo vang lên nội dung từng câu từng chữ.
“Hồ quốc cảm thấy mười năm hòa bình cùng quý quốc thực không dễ, vì để củng cố tình hữu nghị song phương nên muốn cầu thân cùng quý quốc, làm cho đại tướng quân quý quốc là Thương Nguyệt Ngạo Vũ trở thành phò mã công chúa Hồ quốc chúng ta, cũng là để xúc tiến hai bên cùng chung giữ hòa bình, tin tưởng nữ hoàng sẽ không cự tuyệt đề nghị nêu trên.”
Thanh âm tuyên đọc vang vọng quanh quẩn trong đại điện lộng lẫy, bốn phía đáp lại là lặng ngắt như tờ, im lặng đến nỗi ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
“Cầu thân? Phò mã?”
Hồi lâu sau, Thương Nguyệt Ngạo Vũ vẫn là không dám tin hỏi lại:
“Vệ công công, ngươi xác định không nhìn lầm chứ?”
“Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân nhìn xem rất rõ ràng.”
Tướng mạo tuấn tú, Vệ công công cung kính đáp lại, gặp vẻ mặt Thương Nguyệt Ngạo Vũ vẫn như cũ không tin, bèn đưa ra bức tín trong tay: “Hay tướng quân có muốn đích thân xem lại?”
Thương Nguyệt Ngạo Vũ đoạt lấy bức thư, nhanh chóng phóng mắt lướt qua một lần.
Hắn càng xem, sắc mặt càng xanh mét, ngón tay không ngừng run run, miệng mấp máy, một cái tên theo tiếng rống giận bất ngờ bật ra.
“HỒ. TIỂU. MAN!!!”
Không cần động não cũng biết bức thư này là nàng viết ra, hắn lại có thể không nhận ra nét chữ của nàng sao.
Nhưng là ấn kí đỏ chót tại góc thư lại khiến cho người ta không thể nhắm mắt làm ngơ, đó là ấn tỷ của nữ hoàng Hồ quốc, một khi đánh dấu lên, liền có nghĩa đây không phải trò đùa.
Hắn không ngờ tới Hồ Tiểu Man dám làm như vậy.
Tuy rằng nàng vẫn luôn miệng nói phải gả cho hắn, nhưng lúc đó nàng mới là nít ranh mấy tuổi đầu nha! Hắn hoàn toàn coi việc không đáng lo, chỉ nghĩ là mê luyến nhất thời của tiểu cô nương còn chưa hiểu chuyện.
Hơn nữa bộ dáng nàng quả thực đáng yêu, cá tính lại vô cùng hoạt bát, mặc dù có điểm rất tùy hứng nhưng lại không khiến người chán ghét, cho nên từ khi hắn nhậm chức đóng ở biên quan, nàng lúc nào cũng quấn quít bên cạnh vui vẻ.
Ở trong mắt hắn, nàng chính là một tiểu muội muội dễ thương, hắn cũng không phải cầm thú, sao có thể đối với nàng như một thiếu nữ mà ra tay?
Huống chi hắn cho rằng, loại mê luyến nhất thời này sẽ rất nhanh biến mất, cho nên hắn căn bản không để tâm trong lòng, không ngờ nàng thế nhưng có thể xuất ra chiêu này——
Đáng chết! Nếu nàng lúc này ở ngay trước mắt, hắn nhất định sẽ hung hăng bóp chết tiểu cô nương nghịch ngợm kia!
Bỏ qua đám chữ nghĩa hòa hiệp vô nghĩa kia, bên dưới rõ ràng là uy hiếp— không cầu thân thì không có hòa bình, muốn hòa bình thì phải đem hắn đi làm phò mã của Hồ Tiểu Man.
Có quỷ hắn mới tùy ý nàng xâm lược!
“Tướng quân, ngươi nói chuyện này nên làm sao bây giờ?” Một tay chống má, Thương Nguyệt Phi Hoàng tựa khuỷu tay vào tay vịn khắc hình phượng hoàng, kim quang trên đầu theo động tác của nàng mà lóe ra hào quang.
“Nữ hoàng muốn làm sao?” Ngẩng đầu, nhìn đến vẻ mặt tiểu muội giơ ra biểu tình vô tội, Thương Nguyệt Ngạo Vũ nheo lại đôi mắt đen, bỗng thấy có loại dự cảm chẳng lành.
“Tạo nên chiến tranh luôn là không tốt, dù sao hai quốc đã đánh trận mấy trăm năm, thật vất vả đến mười năm trước mới kí tên vào hiệp định hòa bình, ta nghĩ dân chúng hai quốc không hy vọng lại rơi vào tình cảnh máu lửa.” Thương Nguyệt Phi Hoàng mỉm cười từ tốn nói.
“Ý nữ hoàng là muốn ta đi hòa thân?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ lạnh lùng nở nụ cười giấy thư trong tay sớm đã bị xiết thành một đống nhăm nhúm.
Muội muội tốt, nếu muội dám gật đầu, ta không khẳng định cái đầu của muội sẽ toàn vẹn!
Nhìn ra hàn ý muốn giết người trong mắt huynh trưởng, Thương Nguyệt Phi Hoàng gượng cười hai tiếng: “Ha ha, không có sự đồng ý của tướng quân, ta nào có thể làm loại sự tình này?”
“Phải không?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ hừ lạnh một tiếng, đương nhien không tin.
“Bất quá, chúng ta cũng không thể bỏ mặc phong thư này.”
Nhiếp chính vương ngồi bên cạnh mở miệng, khuôn mặt tuấn mĩ vô cùng nghiêm túc, duy độc có con ngươi đen thỉnh thoảng xẹt qua tia muốn cười.
Đối với chuyện của Thương Nguyệt Ngạo Vũ cùng công chúa Hồ quốc, hắn đã từng nghe qua một chút, nhưng cũng không ngờ công chúa Hồ quốc lại lớn mật đến vậy, dám chuyển đến bức thư thế kia.
“Nói ngắn gọn, muốn ta đi hòa thân là không có khả năng!” Không chút khách khí bóp nát bức thư trong tay thành vụn li ti nhỏ, Thương Nguyệt Ngạo Vũ vòng tay trước ngực, lạnh lùng tuyên bố.
Đường đường là một đại nam nhân, muốn hắn ở rể làm phò mã Hồ quốc? Kiếp sau cũng đừng nghĩ đến! (haizzz… đi hết cuộc đời cũng không lường hết chữ ‘ngờ’… vậy nên, Vũ ca a~~~ không nên khẳng định thế;)))
Huống chi hắn đối với trẻ con, một chút hứng thú cũng không có. Một năm không gặp Hồ Tiểu Man, nàng trong ấn tượng của hắn vẫn là một tiểu cô nương miệng còn hơi sữa, hắn không phải kẻ luyến đồng (thích yêu con nít), đương nhiên trẻ con không thể làm dậy nổi ‘thú tính’ của hắn.
Nhìn vụn trang giấy rơi bay bay, Thương Nguyệt Ngạo Vân nhíu mày. “Tướng quân, đây là khúc mắc giữa ngươi với công chúa Hồ quốc, ngươi phải tự đi giải quyết vấn đề của chính mình.”
“Trừ phi công chúa Hồ quốc bỏ đi chủ ý hòa thân, nếu không, sợ là chúng ta cũng chỉ có thể ngoan ngoan đem ngươi ném lên ‘kiệu hoa’ sang bên đó.” Thương Nguyệt Ngạo Vân giơ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ngươi dám!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ trợn mắt nhìn. Muốn hắn lên ‘kiệu hoa’? Trừ phi đem đầu của hắn chặt bỏ!
“Tướng quân, xin hãy coi vấn đề quốc gia lên hàng đầu.” Ai bảo hắn muốn chọc vào công chúa Hồ quốc, tự mình gieo gió gặt bão mà thôi.
Nhẹ nhàng bâng quơ thốt lên một câu liền đã dễ dàng chặn họng Thương Nguyệt Ngạo Vũ. Hắn vốn là tướng quân một quốc gia, lại còn là hoàng tử Thương Nguyệt quốc, đương nhiên sẽ phải lấy quốc sự làm trọng, dân chúng lên đầu, trừ phi là chuyện tất yếu không thể không xảy ra, nếu không tuyệt không thể gây tạo chiến tranh phi nghĩa.
Lần này hắn hoàn toàn không thể chống cự, nhưng muốn hắn ngoan ngoãn đi hòa thân, hắn không cam lòng!!
Đường đường là đại tướng quân Thương Nguyệt quốc, oai phong dũng mãnh thiện chiến trên sa trường, đánh bại vô số kẻ thù địch quốc, sao có thể để cho người tùy ý chiếm mất tự do, dễ dàng xâm lược?
“Ta sẽ xử lý.” Oán hận, Thương Nguyệt Ngạo Vũ chỉ thở dài thốt ra mấy từ.
Nếu đầu sỏ gây ra là Hồ Tiểu Man, chỉ cần giải quyết nàng là mọi chuyện sẽ lại an ổn trở về như cũ.
…….
Đêm khuya, mặt trăng diễm lệ bị tầng mây che khuất làm nơi nơi chỉ độc một màu đen, không có tới một tia sáng.
Một bóng ảnh đen thui nhanh chóng xuyên qua vòng bảo vệ, lọt vào nội cung Hồ quốc.
Thành đô Hồ quốc xây dựa vào núi cao, phòng ốc tất cả đều lấy bạch thạch (đá trắng) cứng rắn mà tạc thành, dù không có ánh trăng chiếu rọi, đá thiên nhiên sáng bóng trắng tinh khiết vẫn tản mát ra hào quang mĩ lệ rực rỡ.
Bóng đen nhanh chóng đi vào bạch thạch kiến thành hoàng cung (hoàng cung tạc từ đá trắng), dường như đối với tất cả ngõ ngách trong cung đều tường tận rõ ràng, nhẹ nhàng tránh thoát hộ về tuần tra, chỉ với vài bước chân thanh thoát điểm nhẹ liền đã vào bên trong sân tối.
Hoàng cung này hắn đã từng tới mấy trăm lần, thậm chí cũng đã ở lại biết bao lâu, tự nhiên là quen thuộc.
Đúng thế, hắn chính là Thương Nguyệt Ngạo Vũ. Đường đường là một vị đại tướng quân, thế mà cư nhiên trở thành giống bọn đạo chích mặc y phục dạ hành màu đen, lén lút chạy vào trong hoàng cung Hồ quốc, nói có bao nhiêu mất mặt liền có bấy nhiêu không ngoa.
Nhưng là hắn không còn lựa chọn nào khác, giả như quang minh chính đại đi vào, nhất định sẽ khiến cho người người xôn xao…… Chuyện Hồ quốc muốn hắn đi hòa thân đã truyền đi khắp nơi nơi thôn cùng ngõ hẻm, mặt mũi của hắn sớm đã mất hết, nếu như dưới ánh sáng ban ngày đường đường chính chính vào Hồ quốc, chuyện không biết sẽ bị đồn thổi thành cái gì nữa. Không còn biện pháp, hắn đành phải thừa dịp đêm khuya lén lút xâm nhập.
Để giải quyết vấn đề này, hắn nhất định phải tìm được Hồ Tiểu Man, bảo nàng bỏ qua chủ ý hòa thân với Thương Nguyệt quốc. Bất quá, theo như hiểu biết của hắn về Hồ Tiểu Man, muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời là chuyện vô cùng khó.
Nghĩ đến đây, Thương Nguyệt Ngạo Vũ không khỏi đau đầu.
Không biết kiếp trước hắn tạo nên cái nghiệt gì mà kiếp này bị dính phải tiểu yêu nữ Hồ Tiểu Man kia, bi thảm đến muốn tránh cũng tránh không được.
Vốn tưởng rằng rời đi một năm, nàng sẽ đã quên hắn, ngoan ngoãn đi ‘thú’ một nam nhân khác, thực không ngờ đến nàng không những không từ bỏ mà còn xuất ra chiêu này. (‘thú’ ~ cưới, nhưng ‘thú’ là từ dành cho người chủ động, thường là nam nhân thú vợ về nhà, ở đây Hồ Tiểu Man thú chồng về nhà = ngược lại, cho nên được nhấn mạnh)
Tính nàng ngoan! (ngoan ngoãn? or ngoan độc? or cả hai? ;) ))
Thương Nguyệt Ngạo Vũ oán hận cắn răng, nhìn xem bốn phía không một bóng người mới từ chỗ ẩn thân nhảy xuống, đi tới trước cửa.
Không cần tiến vào trong phòng, chỉ cần chăm chú hết sức lắng nghe một chút, hắn liền biết bên trong không có người.
Đã trễ thế này, tiểu yêu nữ kia đi đâu?
Hắn nhíu chặt mày rậm, trong tai bỗng nghe được từ cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, hắn nhanh chóng phi thân lên nóc nhà che giấu thân mình, từ xa, chỉ thấy một cô nương mặc áo choàng màu đỏ viền lông cừu đang đi tới.
Nàng mặc phục sức truyền thống của Hồ quốc, cả thân váy, làn váy cho tới giày tất đều là một màu đỏ hỏa diễm, ống tay áo cùng chân váy điểm trang trí tuyết trắng lông tơ, đến miệng giày cũng điểm thêm một vòng lông nho nhỏ, còn cổ áo và trước ngực thì thêu hoa văn uốn lượn tinh xảo, một cái đai lưng cuốn trên vòng eo thon nhỏ mảnh mai, làm cho dáng người mĩ miều mị hoặc của nàng toàn bộ phô bày ra.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ híp lại đôi mắt, từ góc độ chỗ hắn không thể nhìn rõ diện mạo nữ tử, chỉ thấy được mái tóc mượt mà dài đến thắt lưng được buộc đơn giản thành mấy bím.
Nàng ta là ai? Sẽ không phải là tiểu yêu nữ kia đi? Mới có một năm không gặp mà biến hóa lớn đến thế?
Hắn không tin!
Thương Nguyệt Ngạo Vũ ninh mi chăm chú quan sát, chỉ thấy nữ tử đi đến trước cửa phòng thì đột nhiên dừng lại cước bộ, hơi hơi nghiêng đầu giống như đang suy tư điều gì.
Chẳng lẽ nàng phát hiện ra hắn?
Thương Nguyệt Ngạo Vũ thoáng chốc toàn thân cứng đờ. Không, không có khả năng, hắn đối với khinh công của chính mình vô cùng tự tin, tuyệt đối không thể bị nàng phát hiện hành tung được, nhưng nếu thế thì vì sao nàng dừng lại?
Đúng lúc ấy nữ tử lại chuyển động.
Thấy nàng hướng một hành lang khác đi đến, Thương Nguyệt Ngạo Vũ hơi hơi chần chờ, rồi cũng bám sát theo.
Về phần nguyên nhân……. Thực tình hắn cũng không biết, chính là trực giác muốn làm như vậy.
Trong chốc lát, nữ tử đi tới thác nước lộ thiên phía đằng sau hoàng cung, trước cởi bỏ đôi giày đỏ, sau lại thân thủ trút luôn quần áo trên người.
Trốn ở trên cây, Thương Nguyệt Ngạo Vũ chậm rãi trừng lớn mắt.
Nàng sẽ không phải là ở tại đây muốn tắm rửa đi? Bốn phía thoáng đãng không có gì che đậy, chẳng lẽ nàng không sợ bị người nhìn thấy?
Nếu là quân tử, nên tuân thủ nguyên tắc nghiêm ngặt, chớ có phi lễ. Hắn cũng tưởng làm được, nhưng là…….
Theo quần áo từng lớp từng lớp rơi xuống, thân thể tuyết trắng mềm mại chậm rãi hiện ra, da thịt bóng bẩy, mịn màng, tuyết nộn làm cho người ta không tài nào rời đi tầm mắt, trên hai gò bồng đảo no đủ là hai đóa anh hồng phấn nộn lại mê người, làm cho hắn hảo muốn dùng lực hàm ngậm lấy, nhấm nháp tư vị.
Còn có kia chốn đào nguyên xinh đẹp……. Da lông đen mềm mại phủ trên u cốc thần bí, nhưng là cảm giác như ẩn như hiện kia càng quyến rũ tâm người ngứa ngáy khó nhịn.
Nữ nhân trước mắt, như là dụ dỗ yêu cơ muốn dụ hoặc tầm mắt nam nhân không dời.
Nuốt nuốt nước miếng, Thương Nguyệt Ngạo Vũ cảm thấy thân thể nóng lên, phản ứng nam tính cũng theo đó hăng hái dâng cao.
Trời ơi, mới có liếc mắt nhìn một cái, hắn thế nhưng liền nổi lên phản ứng?!
Hắn từ khi nào thì trở nên dễ dàng ‘xúc động’ như vậy? Như là chưa từng thấy qua cơ thể nữ nhân?
Không được! Phi lễ chớ nhìn!
Tuy rằng chỗ nào ‘nên’ xem đều đã xem hết, nhưng hắn cũng không phải cầm thú, phải mau chóng tránh đi, nếu không sẽ khó bảo toàn ‘xúc động’ dưới hạ thân mà thực sự trở thành cầm thú.
Hít thở sâu, đúng lúc Thương Nguyệt Ngạo Vũ định rời đi thì nữ tử mở miệng:
“Vũ ca ca, ngươi xem có vừa lòng?” (*ngất*)
Cái gì? Cái gì?! (what? Say what?!)
Thương Nguyệt Ngạo Vũ giật thót mình sửng sốt, nhanh chóng quay đầu trừng mắt nữ tử.
Mà nàng, cũng đang ngẩng đầu nhìn hướng cành cây hắn đang ẩn thân, cánh môi mê người nhẹ nhàng giơ lên cười.
Càng khéo là, đúng lúc mặt trăng vốn đang giấu mình sau đám mây lại đột nhiên lộ mặt, ánh sáng tinh khiết, thản nhiên mơ hồ chiếu rọi trên người nàng, làm cho Thương Nguyệt Ngạo Vũ thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp kia