Đầu năm Cảnh Đức thứ tư, tân đế đi tuần phương Bắc suốt hai hai tháng mới quay trở về kinh, trong thành, bắt đầu từ giờ Tý đêm hôm trước quan viên của bộ Công và lính của năm thành đã bắt tay vào việc quét dọn đường xá, mãi cho đến giờ Sửu cấm vệ quân mới vội vàng quay về trong thành trước, phong tỏa đường phố, xua hết những người không liên quan đi, tới giờ Dần văn võ bá quan ăn mặc chỉn chu tập trung ở cửa thành phía Đông, ra khỏi thành đến đình Thập Lý nghênh đón.
(Giờ Tý là từ 23h – 1h sáng, giờ Sửu là từ 1h – 3h sáng, giờ Dần là từ 3h – 5h sáng.)
Thời tiết hôm ấy rất đẹp, những cây dương liễu dọc hai bên đường bắt đầu đâm chồi nảy lộc, tiết trời đầu xuân ấm áp, hoa cỏ tươi tắn, rực rỡ sắc màu.
Đến giữa trưa, đội nghi trượng khổng lồ cuối cùng cũng xuất hiện ở phía cuối đường lớn, văn võ bá quan chỉnh trang lại quần áo dõi mắt nhìn về phía xa, trong đám người vang lên một trận xôn xao ngắn ngủi.
Mãi cho đến khi long liễn đi tới gần trước mặt, nhìn thấy Hoàng thượng mặc áo bào màu vàng tươi thêu hoa văn rồng uốn lượn, đầu đội kim quan thong thả bước xuống xe, thì ngay lập tức tất cả quỳ xuống khấu đầu, cảnh tượng vô cùng long trọng và trang nghiêm.
(Long liễn là xe ngựa của hoàng đế, phía trước xe thường do sáu con tuấn mã khỏe mạnh kéo, trên thân xe khảm vàng bạc châu báu, và khắc hình long phượng, thể hiện sự xa hoa tôn quý của hoàng gia.)
Hoàng thượng bước xuống xe xong liền đi tới chỗ người đang quỳ trước nhất, giơ tay ra đỡ dậy: “Đệ đệ miễn lễ, lúc trẫm đi tuần phiền đệ phải giám quốc thay, thật vất vả cho đệ rồi.”
Người quỳ dưới đất vì thân hình to béo, thành ra để đứng thẳng được người lên cũng vất vả hơn người thường đôi chút, người đó thở hổn hả hổn hển một lúc rồi mới mở miệng ra nói chuyện được: “Không vất vả gì cả, chúc mừng hoàng huynh đi tuần phương Bắc thành công đánh bại được người Khương, nâng cao quốc uy của triều đình Đại Yến ta.”
Hoàng thượng khẽ tủm tỉm cười, không tiếp lời, nhìn khắp lượt đám người đông như kiến quỳ mọp phía sau, phất tay áo cao giọng nói: “Các ái khanh bình thân.”
Mọi người phía sau lại đồng loạt hô to chúc mừng, Hoàng thượng bèn ra hiệu với người đứng bên cạnh, một tiểu thái giám với chất giọng cao the thé truyền đi rất xa hô to: “Miễn lễ, bình thân.” Lúc ấy bách quan mới lục đục bò từ dưới đất lên.
Trong số đám người tới nghênh đón có đủ công khanh vương hầu và văn võ bá quan, Hoàng thượng nhìn thấy Đại phò mã đang đứng xếp hàng sau lưng Duệ vương, ánh mắt quét qua một lượt tất cả mọi người có mặt ở đó, lại thấy có cả thế tử của Dụ vương, liền quay đầu lại thì thầm dặn dò Phúc Khang: “Đi mời Hoắc tướng quân tới đây.”
(Cho những ai đã quên mất thì để tui chú thích thêm nhé, Hoắc Chân được phong làm Dụ vương, và thế tử của ông chính là Hoắc Thời Gia, con trai thứ hai của Hoắc Chân, do con trai cả Hoắc Thời Hạo, đã là đại phò mã nên không được phong làm thế tử nữa.)
Phúc Khang quay người đi chuyển lời, ánh mắt của Hoàng thượng liếc nhìn Hoắc Thời Gia đang cúi đầu giữa đám người bèn hơi cao giọng hơn một chút gọi: “Thế tử Dụ vương?!”.
Hoắc Thời Gia ngẩn người, ngẩng đầu lên, chạm phải cái nhìn của Hoàng thượng, Hoàng thượng nói với chàng bằng chất giọng ấm áp: “Ngươi lên đây nói chuyện đi.”
Hoắc Thời Gia do có người hầu đỡ, nên mọi người tự động tách ra nhường đường cho chàng, chàng rất tự nhiên đi tới bên cạnh Hoắc Thời Hạo, đứng sóng vai với anh mình, lúc này Hoắc Thời Anh cũng được Tiểu Lục dìu đến trước ngự giá, Hoàng thượng nghiêng người tránh sang một bên, để Hoắc Thời Anh từ phía sau đi lên, sau đó nói với huynh đệ nhà họ Hoắc đồng thời cũng để cả văn võ bá quan cùng nghe: “Lần này người Khương dẫn quân tới xâm lược, giày xéo trên lãnh thổ nước ta, bóc lột dân lành, xỉ nhục quốc uy, khiến một nửa giang sơn tang thương dưới gót sắt của chúng, trong lúc nguy hiểm cận kề Hoắc Nguyên soái đã phải mượn lương thực tiền bạc vũ khí từ khắp nơi, chỉnh đốn kết hợp thành đại quân, trải qua một trận chiến long trời lở đất để ngăn cơn sóng dữ, cuối cùng đã tiêu diệt hoàn toàn quân địch ở phủ Dĩnh Xương, cứu được giang sơn bách tính khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, giải vây cho triều đình khỏi tình cảnh nguy khốn, con gái của Hoắc gia, Hoắc tiểu tướng quân đã lấy bản thân ra làm vật hy sinh, thống lĩnh một vạn thân binh, ngăn cản Hắc Giáp quân, đội quân chủ lực của người Khương, chiến đấu đến tận giây phút cuối cùng dù một mình cũng không chịu lùi bước, sự hy sinh của nàng ấy nên đã xoay chuyển toàn bộ cục diện trận chiến, trẫm đã đích thân tới chiến trường tận mắt chứng kiến tất cả, quả thực là một nữ anh hùng có bản lĩnh, có khí phách, hiện giờ tướng quân đang bị trọng thương các ngươi mau đón nàng ấy về phủ nghỉ ngơi đi. Ngày sau trẫm sẽ trọng dụng.”
Dáng người Hoàng thượng cao lớn thẳng tắp đứng nơi đó, giọng nói rõ ràng vừa như tuyên giảng lại cũng vừa như định luận, Hoắc Thời Anh đứng ở bên cạnh cúi đầu cực thấp, sau khi Hoàng thượng dứt lời, ba anh em Hoắc gia đều quỳ xuống lĩnh chỉ, tạ ơn thiên tử.
Đợi đến khi ba anh em bọn nàng đứng từ dưới đất lên xong, hai người anh đều quay sang nhìn Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh đương nhiên là nhìn về phía Hoắc Thời Gia trước tiên, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, trong đáy mắt Hoắc Thời Gia xẹt qua một thoáng đau đớn, nhưng Hoắc Thời Anh lại nhếch miệng mỉm cười với chàng, thân hình cao ráo mảnh mai, sống lưng thẳng tắp như quản bút, một tay vịn vào Tiểu Lục, sức nặng cả người dồn về một bên chân, chân còn lại vô lực đặt trên nền đất, nụ cười nửa miệng khiến toàn thân nàng phát ra một loại sức mạnh kiên cường không sao tả hết, Hoắc Thời Gia quay đầu sang một bên, đè nén nỗi xót xa trong lòng xuống.
Hoắc Thời Anh lại đi tới gần Hoắc Thời Hạo, Hoắc Thời Hạo nhìn nàng khuôn mặt đầy vui mừng, nàng khom lưng hành đại lễ với hắn: “Đại ca.” Hoắc Thời Hạo nghe xong khẽ gật gật đầu với nàng.
Hoàng thượng đứng ở phía trước nhìn mấy anh em họ hành lễ chào hỏi xong xuôi, đột nhiên ngoái đầu lại nhìn Hoắc Thời Anh rồi chỉ chỉ vào người đứng bên cạnh giới thiệu: “Hoắc Thời Anh, đây là Duệ vương.”
Hành động này của hắn có chút đường đột, khiến người khác không hiểu lắm, đến cả Hoắc Thời Anh cũng phải ngẩn người, lúc nhìn qua đó thì thấy, người đứng bên cạnh Hoàng thượng, vóc dáng cao ráo, nhưng thân hình thì to gấp đôi hắn, đầu đội mũ kim quan, trên người mặc mãng bào, dây lưng đính ngọc bội, khuôn mặt béo tròn trắng trẻo y hệt một cái bánh bao, nhìn trông rất phúc hậu, kích thước lưng áo cũng phải tầm ba bốn thước, bụng phệ tròn ủm, cả người toát lên vẻ phú quý, nhưng tướng mạo thì lại chẳng giống Hoàng thượng chút nào.
Hoắc Thời Anh khom lưng, hành đại lễ tham kiến, vừa thoáng thấy nàng định quỳ xuống, Duệ vương có vẻ kinh ngạc, vội đưa tay ra đỡ, miệng nói nhanh: “Không cần đâu, không cần đâu, tướng quân không cần phải hành đại lễ thế.”
Duệ vương cúi người đỡ Hoắc Thời Anh lên, miệng thở hổn hển, vốn dĩ hai người đứng khá gần, nên hơi nóng từ miệng hắn phả thẳng vào mặt Hoắc Thời Anh, nhìn thể trạng của hắn nàng biết ngay hắn mắc chứng khí hư, thân thể không được khỏe lắm, tuy rằng được đỡ dậy nhưng nàng vẫn khom lưng nói với Duệ vương: “Hoắc Thời Anh tham kiến.”
(Chứng khí hư là để chỉ một chứng bệnh, cơ thể yếu mệt, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở dồn dập, hay hoa mắt chóng mặt.)
“Ừ, ừ, đa lễ, đa lễ rồi.” Duệ vương ừ ừ hai tiếng toàn bằng giọng phát ra từ mũi, giống như đang hừ hừ, thoạt nghe thấy rất yếu ớt nhu nhược, không có vẻ gì là kênh kiệu và uy nghiêm cả.
Hai người đứng thẳng lên rồi, đều nhất loạt xoay đầu sang nhìn Hoàng thượng đang mải nhìn bọn họ khóe môi tủm tỉm, lúc Hoắc Thời Anh đưa mắt sang thấy nụ cười bình tĩnh của hắn có thêm chút thoải mái và ý vị, bèn cúi đầu xuống.
Tâm tình Hoàng thượng trong phút chốc trở nên vui vẻ hơn hẳn, cứ tủm tỉm mãi, khoát khoát tay cho văn võ bá quan lui xuống, kéo Duệ vương lại gần nói: “Hàm Uẩn đệ đi với trẫm, chúng ta cùng tâm sự.”
Duệ vương lại “Ừ ừ” hai tiếng, được đám đông vây lấy trèo lên long liễn, đoàn người hùng dũng khởi giá vào thành.
Ngự giá đi trước, các đại thần công khanh phía sau quỳ xuống tiễn, đợi ngự giá đi rồi, tất cả mới đứng lên, những vị đại thần tới đón bắt đầu trò chuyện với đám người Tiêu Các lão đi cùng Hoàng thượng tới phủ Dĩnh Xương, nên không khí lại càng thêm náo nhiệt.
Ba huynh muội Hoắc Thời Anh quỳ cùng một chỗ, đợi ngự giá đi xa rồi, Hoắc Thời Gia và Hoắc Thời Anh mới được người hầu đỡ đứng dậy, đến khi hai người mặt đối mặt Hoắc Thời Anh mới khẽ gọi chàng một tiếng: “Nhị ca.” Ánh mắt Hoắc Thời Gia nhìn em gái như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống, thở dài một cái, nắm lấy tay nàng siết thật chặt: “Về nhà thôi.”
Hoắc Thời Anh mỉm cười nhẹ nhàng đồng ý: “Vâng.” Bọn họ đứng chờ ở ven đường, lát nữa sẽ có người hầu đánh xe từ nhà tới đón, từ đầu đến cuối Hoắc Thời Gia vẫn nắm chặt tay Hoắc Thời Anh không buông.
Trong lúc đợi xe có một vài triều thần quen thói bợ đỡ thấy người của Hoắc gia đang đắc thế bèn bu đến hỏi han, đám văn nhân trưng cái vẻ mặt kiêu ngạo trực tiếp đến bắt chuyện với Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Gia cảm thấy vô cùng khó chịu, liền cố tình bày ra vẻ mặt xa cách khó gần, mấy kẻ nịnh nọt thấy vậy đều quay ra nhiệt tình với Hoắc Thời Hạo, Hoắc Thời Hạo khiêm tốn xã giao lại nên bầu không khí cũng khá ồn ào.
Hai anh em Hoắc Thời Anh nắm tay nhau yên tĩnh đứng tách ra khỏi đám người, tạo thành một thế giới riêng, trong lúc chờ đợi, Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn về phía Tiêu Các lão, thấy vây xung quanh ông lão toàn người là người, đâu đâu cũng vang lên tiếng tán tụng, vô cùng rôm rả, ông lão cung tay chào hỏi cám ơn tất cả, thỉnh thoảng lại vang lên những tràng cười giòn giã, bầu không khí vô cùng hòa hợp, lúc Hoắc Thời Anh nhìn sang bên đó bắt gặp ông lão cũng đang liếc mắt nhìn về phía bên này, nhưng rồi lập tức quay đầu đi ngay, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Hoắc Thời Anh mỉm cười xoay đầu lại, cúi mắt nhìn xuống dưới đất không nhìn ngang nhìn ngửa nữa.
Xe ngựa của phủ Dụ vương và phủ của trưởng công chúa đến cùng một lúc, Hoắc Thời Hạo thân thiện nói lời chào từ biệt với đám triều thần, Hoắc Thời Anh và Hoắc Thời Gia khom mình lịch sự tiễn Hoắc Thời Hạo, Hoắc Thời Hạo lên xe rồi lại vén rèm lên nhìn Hoắc Thời Anh đang đứng dưới đất hồi lâu mới nói: “Quay về phủ thì an tâm dưỡng thương, Thời Gia chăm sóc con bé cẩn thận, thiếu gì thì đến phủ công chúa thông báo một tiếng.”
Trong khi Hoắc Thời Anh cúi người đáp: “Vâng.” Thì Hoắc Thời Gia đứng bên cạnh lại không hề lên tiếng đáp lại, Hoắc Thời Hạo liếc nhìn em trai một cái, rồi lại quay ra nói với Hoắc Thời Anh: “Thân thể ổn định rồi thì đến phủ công chúa nói chuyện.”
Hoắc Thời Anh lại cúi người đáp: “Vâng. Qua vài hôm nữa Thời Anh nhất định sẽ tới thăm Đại ca và công chúa.”
“Ừ.” Hoắc Thời Hạo gật gật đầu, thả rèm xuống. Phía trước vang lên tiếng hô khẽ, xe ngựa vừa giật một cái, đội nghi trượng của Đại phò mã cũng rục rịch xuất phát theo, đến lúc ấy hai anh em Thời Gia, Thời Anh mới quay người chuẩn bị lên xe của mình.
Hoắc Thời Gia kéo Hoắc Thời Anh lên ngồi cùng xe ngựa với chàng, hai anh em ngồi đối diện nhau, theo nhịp chuyển động của xe ngựa, Hoắc Thời Gia cứ nhìn chằm chằm vào chân Hoắc Thời Anh, trên người chàng khoác áo lông thú, dựa người vào đống đệm ngồi vẻ mặt không được tốt lắm, Hoắc Thời Anh ngược lại không mảy may để ý đến, vén rèm cửa sổ lên nhìn ngắm bên ngoài, khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn, đầu mày khóe mắt thư thái, cả người thả lỏng.
Lúc sắp sửa vào thành, Hoắc Thời Anh hạ rèm xuống nói với Hoắc Thời Gia: “Nhị ca, huynh bảo người đánh xe rẽ vào khu chợ phía Đông đi, chúng ta lên cầu Bạch Định để về nhà nhé.”
Hoắc Thời Gia ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Đã quay về rồi, thì sau này tha hồ cho muội nhìn ngắm, giờ vội vã thế để làm gì? Binh Mã ti và cấm vệ quân của năm thành đã phong tỏa mọi con đường rồi, ngự giá chưa hồi cung thì đừng ai nghĩ đến chuyện đi lung tung.” Ngữ khí của Hoắc Thời Gia có hơi bực bội, Hoắc Thời Anh thấy vậy cười cười nhưng cũng không tiếp lời, lại vén rèm lên quan sát cảnh vật bên đường.
Trên đường quay về, từ hoàng cung đến cửa thành phía Đông, con phố dài đến mười dặm quả nhiên chỉ thấy lác đác bóng người, nhà nhà cửa đóng then cài, cấm vệ quân canh gác khắp các nẻo đường. Nên hai anh em đi thẳng một lèo không gặp trở ngại gì, chưa đến một canh giờ đã đến trước cửa lớn của vương phủ.
Lúc này, cửa chính của phủ Dụ vương đã rộng mở sẵn sàng, so với lần trước, khi Hoắc Thời Anh vội vội vàng vàng trở về chỉ mở mỗi một cánh cửa ngách, thì cảnh tượng trước mặt đây đúng là khác một trời một mực, người hầu trong nhà xếp thành hai hàng bên trong cánh cửa, Chu Thông đứng ở trên bậc tam cấp trước cửa nghênh đón.
Hoắc Thời Anh theo Hoắc Thời Gia xuống xe, vừa mới đứng vững thì nghe thấy tiếng lộc gộc vang lên, sau đó một chiếc ghế có ròng rọc được đẩy tới trước mặt nàng, trong lúc Hoắc Thời Anh còn đang tràn đầy kinh ngạc, thì Hoắc Thời Gia ở bên cạnh nói bằng giọng ra lệnh: “Ngồi lên đi, để bọn họ khiêng muội vào. Muội được khiêng vào, sau này sẽ tránh được bao nhiêu phiền phức đấy biết không? Ít nhất là sẽ có cái cớ từ chối chuyện sớm tối thăm hầu.”
Hoắc Thời Anh buồn cười nhìn Hoắc Thời Gia, cuối cùng đành thỏa hiệp ngồi lên kiệu, tự khắc sẽ có người tới khiêng nàng qua cửa phủ, trong lúc được người hầu nâng lên, Hoắc Thời Anh mò mẫm xung quanh xem chiếc ghế ở dưới thân như thế nào, hiếu kỳ hỏi Hoắc Thời Gia: “Chiếc ghế cổ quái này ở đâu ra vậy?”.
“Tìm thợ thủ công của nhà Lưu Định hầu làm cho đấy.” Hoắc Thời Gia có vẻ rất sốt ruột khi phải trả lời câu hỏi này của Hoắc Thời Anh, chàng vịn vào tay người hầu, vội vã đi vào.
Hoắc Thời Anh cũng không hỏi nhiều, vẫn tò mò nhìn ngắm cái ghế. Nhưng nàng đâu biết rằng sở dĩ Hoắc Thời Gia không muốn nói nhiều là vì từ trước đó Hoắc Chân đã lệnh cho khoái mã đặc biệt gửi một phong thư nhà về cho chàng.
Hôm Hoắc Thời Anh bị trọng thương ở phủ Dĩnh Xương, hoàng đế đã hứa một ước hẹn đầy chấn động, khi ấy Hoắc Chân không nói, vì không tiện làm bẽ mặt hoàng đế ngay tại trận, thân là một người đàn ông, nên Hoắc Chân càng không bao giờ tin vào mấy cái lời thề suốt đời suốt kiếp đó.
Theo ông thấy cho dù có là hoàng đế thì cũng vẫn cứ là đàn ông, một đời một kiếp đó là cái khỉ khô gì, Hoắc Thời Anh là tâm can bảo bối của ông, là niềm tự hào kiêu ngạo của ông, là cô gái tốt nhất thế gian, đời này con bé nếu không được làm chính thê, thì ngay cả hoàng đế cũng đừng hòng ép được ông gả con gái cho, lại còn nói cái gì mà năm xưa cha ông từng phó thác chuyện của Hoắc Thời Anh cho hắn, còn lâu Hoắc Chân mới tin, cha ông cả đời trầm ổn, chuyện cưới hỏi của con cháu trong nhà, không có lời của bà mối, sính lễ đầy đủ đàng hoàng, thì đừng nói gì đến chuyện phó thác chung thân hết, có thể giữa hai người từng có ước định ngầm với nhau thật, nhưng cho dù năm ấy cha ông có hồ đồ nghĩ ra cái suy nghĩ này, thì Hoắc Chân ông cũng không bằng lòng đưa Hoắc Thời Anh vào cung làm phi tử.
Thánh giá vừa đi, Hoắc Chân ngay lập tức sai khoái mã mang một phong thư về cho Hoắc Thời Gia dặn chàng nhất định phải giành đón Hoắc Thời Anh về phủ trước khi hoàng đế vào kinh, chỉ sợ hoàng đế máu nóng bốc lên đầu trực tiếp đưa Hoắc Thời Anh vào cung thì hỏng. Vì thế Hoắc Thời Gia đã chuẩn bị hết sức chu đáo, vì biết Hoắc Thời Anh đi lại không tiện nên đã đặc biệt chạy tới nhà của Lưu Định hầu tìm thợ thủ công về làm một cái ghế, để làm ra vẻ cho hoàng đế xem rằng, đấy người xem đi gia đình thần đủ năng lực chăm sóc cho con cháu, không phiền người phải phí công, kết quả sự chuẩn bị của chàng lại hóa thành công cốc, đầu óc hoàng đế vẫn có thể coi là tỉnh táo lập tức thả người, nhưng suy cho cùng trong lòng Hoắc Thời Gia vẫn cứ cảm thấy bực tức không có chỗ xả.
Vào tới phủ, Chu Thông dẫn theo đám người hầu ra nghênh đón, lần này Hoắc Thời Anh qua cửa không giống như lần trước, toàn bộ quản sự bên ngoài đều tới để nàng xem mặt, Hoắc Thời Gia muốn dùng cách này để nói cho tất cả kẻ hầu người hạ biết rằng, Hoắc Thời Anh nàng là quận chúa đặc biệt nhất cái nhà này. Nếu trong các ngươi có ai dám coi thường muội ấy thì hãy cân nhắc cho kỹ rồi hẵng làm.
Sau một màn náo nhiệt ầm ĩ, Hoắc Thời Anh được khiêng vào chái viện của Hoa Vinh đường nơi vợ chồng Hoắc Thời Gia đang ở, đối với người khác mà nói hai anh em nhà này đều là bệnh nhân, ở chung một nơi càng dễ bề chăm sóc lẫn nhau, nhưng thật ra là do lần này Hoắc Thời Anh trở về sẽ ở lại lâu, bên cạnh nàng lại chẳng có người hầu nào theo hầu từ nhỏ đến lớn cả, nên Hoắc Thời Gia sợ để nàng ở một mình một tiểu viện, hạ nhân chưa được dạy bảo kỹ, đã không chăm nom được tử tế cho nàng thì thôi có khi còn mang lại rắc rối không cần thiết.
Sau khi tắm giặt chải đầu xong xuôi, Hoắc Thời Anh lại được khiêng lên cùng với Hoắc Thời Gia đi thỉnh an lão thái thái và vương phi.
Lúc đến Cẩm Hoa đường, từ đầu đến chân lão thái thái vẫn bao quanh bởi ngọc ngà phỉ thúy như lần trước, dáng vẻ phúc hậu ngả mình trên sập, bên cạnh vẫn là người phụ nữ trung niên xinh đẹp lần trước hầu hạ bà, Hoắc Thời Anh được người hầu dìu vào quỳ xuống hành lễ thỉnh an, cơ thể bệnh tật yếu ớt nên cử động vô cùng gian nan, nhưng ngạc nhiên là lần này lão thái thái không hề làm khó nàng, còn ban ngồi, hỏi vài câu không mặn không nhạt về tình hình chiến sự, sau đó lại đặc biệt hỏi về tình hình gần đây của Hoắc Chân, từ đầu đến cuối không có ai vào dâng trà, cũng chẳng nhắc một chữ nào đến thương thế của Hoắc Thời Anh đã vội xua tay đuổi hai anh em về. Ngay cả Hoắc Thời Gia lần này cũng không được bà nồng nhiệt tiếp đón.
Rời khỏi Cẩm Hoa đường lại đi tới chỗ ở của vương phi, trái với ở chỗ lão thái thái nơi này lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, người hầu kẻ hạ đã đứng chờ đón bọn họ ở cửa từ trước đó, bước qua cửa là gặp vương phi với khuôn mặt hiền từ, bà cũng không bắt Hoắc Thời Anh phải thỉnh an, sai người dâng trà lên cho hai anh em, hỏi thăm tỉ mỉ tình hình vết thương của Hoắc Thời Anh, nhưng lại không nhắc một câu nào đến Hoắc Chân, sau đó dặn người bày biện những món ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn lên, đón gió tẩy trần cho nàng.
Hoắc Thời Anh xã giao khắp lượt xong xuôi, thì cũng trời cũng sẩm tối, lúc quay về chái viện, nhị tẩu Cung thị của nàng lại sang đưa một chồng quần áo, đồ dùng, tất cả đều là của Hoắc Thời Gia, Hoắc Thời Anh và Cung thị lại nói chuyện dăm ba câu, đợi đến khi tiễn nàng ta về rồi, rửa mặt chải đầu xong xuôi thì trời cũng tối hẳn, vì ăn trưa muộn, nên nàng cũng không gọi người mang bữa tối lên nữa, mà lên giường đi ngủ sớm, yên ổn trải qua một đêm.