Tướng Quân Lấy Chồng - Nhiễu Lương Tam Nhật

Chương 46



Cùng lúc ấy bên hồ Thái Dịch, những con gió đầu hè mang đến bầu không khí mát mẻ dễ chịu, những nhành liễu rủ bóng xuống mặt hồ, những tia sáng mờ mờ ảo ảo hắt ra từ đôi ba chiếc đèn lồng phía xa xa, yến tiệc ở ngoài đình đã tàn, nhưng vị Hoàng đế trẻ tuổi vẫn đang đứng im lặng bên hồ nước, bộ quần áo đại lễ nghiêm trang trên người vẫn chưa thay, trong cơn gió hiu hiu thổi mang theo mùi rượu nhàn nhạt, Phúc Khang khom người đứng đằng sau khẽ bẩm báo: “Trước khi khai yến, thái hậu đã triệu kiến tướng quân, yến tiệc diễn ra được nửa chừng thì hoàng hậu lại truyền gọi, người hầu vừa nãy tới bẩm lại rằng tướng quân vừa rời khỏi cung Ung Hòa rồi ạ.”

Hoàng thượng chắp tay sau lưng, đứng rất lâu cũng không nói năng gì, Phúc Khang đứng đằng sau lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn, cúi đầu mắt nhìn đất, nhất thời bầu không khí có phần im ắng.

Rất lâu sau, Hoàng thượng mới chậm rãi lên tiếng: “Qua mấy ngày nữa sẽ phong thưởng trên điện, bên phía Hoắc gia có động thái gì không?”.

Phúc Khang khom lưng chắp tay thưa: “Họ đã đánh tiếng qua với Nghiêm Hầu Mão rồi ạ, nói rằng chỉ cần một vị trí trong Cấp Sự Trung, không cần quá thu hút sự chú ý là được.”

Bóng lưng của Hoàng thượng vẫn ẩn trong màn đêm, trầm mặc mà vững chãi: “Nói với Nghiêm Hầu Mão, phong nàng ấy làm Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, đảm nhiệm vị trí Thị vệ thân quân mã quân phó đô chỉ huy sứ, phong làm Đô ngu hầu.”

Hắn vừa dứt lời, Phúc Khang ngẩng phắt đầu lên, hai mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, những con gió khẽ thổi bay tà áo lễ phục của Hoàng thượng, nhưng thứ ông ta nhìn thấy vẫn là bóng lưng cao ngạo nhưng đầy cô đơn mà thôi, cổ họng Phúc Khang khô khốc, yết hầu đi lên rồi lại đi xuống nuốt nước bọt một cách khó khăn, ông ta vất vả mở miệng khuyên: “Hoàng thượng, từ xưa tới nay chưa từng có cô gái nào được phong hầu cả, chuyện này đối với Hoắc tiểu tướng quân e là không được tốt lắm, tương lai…” Phúc Khang nghiến răng nói tiếp: “Cái tội quyến rũ quân vương một khi đã có nguyên do rồi, thì tương lai sẽ có một ngày trở thành những lời chỉ trích và vết nhơ cho cuộc đời của tiểu tướng quân mất.”

Hoàng thượng quay người lại nhìn Phúc Khang, hắn nhìn ông ta rất lâu, lúc mở miệng nói giọng điệu vẫn rất bình thản, tường thuật bằng chất giọng cô đơn như tuyết trắng trên đỉnh núi cao vạn trượng, hắn nói: “Phúc Khang, ta đã phạm phải một sai lầm, trong lúc bản thân không biết… ta đã trao vị trí hoàng hậu cho người khác, nhưng giờ… trong những năm tháng còn sống trên cõi đời này ta lại gặp được nàng ấy.”

Hoàng thượng hít vào một hơi thật sâu, rồi lại thở dài, trước mắt là bóng hình cô gái cao ráo thanh mảnh dưới lớp tuyết trắng xóa, đầu mày khóe mắt toát lên vẻ kiên nghị, là cô gái độc nhất vô nhị trên thế giới: “Nếu như… thì nàng ấy sẽ trở thành vị hoàng hậu uy nghi nhất, chỉ có vị trí tôn quý cao hơn tất cả mọi nữ tử trên thế gian này mới thích hợp với nàng, tất cả những vị trí khác đều sẽ chỉ làm ô danh nàng mà thôi. Hiện giờ thứ ta có thể cho nàng ấy cũng chỉ là địa vị tôn quý của một người đàn ông, để những kẻ xung quanh không thể coi thường sỉ nhục nàng, và cũng để nàng có thể sống một cách tự do tự tại hơn. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể nhìn nàng sống một cuộc đời tươi đẹp rực rỡ, những thứ ta có thể cho nàng chỉ có nhiêu đó thôi.”

Phúc Khang còn muốn nói rằng sau này không phải không còn cơ hội, vẫn còn cơ duyên mà, nhưng cuối cùng ông ta chỉ cúi đầu lặng thinh, Phúc Khang sống đến năm mươi lăm tuổi làm đến chức Đại thái giám tổng quản nội đình, hầu hạ qua hai đời vua, từ nhỏ đã đi theo Tiên đế, tận trung hơn bốn mươi năm, tận mắt chứng kiến cuộc đời của bậc đế vương tuy dịu dàng ấm áp nhưng lại nhu nhược yếu đuối không có chính kiến riêng, còn vị Hoàng đế hiện giờ, ông cũng được chứng kiến hắn dần dần trưởng thành, từ khi còn là một cậu bé cho đến khi được phong làm thái tử rồi cuối cùng đăng cơ trở thành vua một nước, dân gian thường hay nói vật cực tất phản, có lẽ là vì có một người cha như vậy, nên từ nhỏ Hoàng thượng đã kỷ luật, không ngại khổ, cứng cỏi, khiêm tốn, lại biết bày mưu tính kế, kề cận suốt bao năm qua ông đã nhìn rất rõ con người vị Hoàng đế này, đối ngoại thì ẩn nhẫn, thông tuệ, biết cách điều khiển cảm xúc của bản thân nhưng ít khi chém giết bạo lực, đối nội thì trung hiếu lễ nghi, yêu thương bảo vệ gia đình, cuộc sống riêng tư thanh quả như nước, thực sự rất có phong phạm của bậc quân tử.

Phúc Khang biết hoàng hậu bệnh tật đầy người, chẳng sống được lâu, vì thế mới định nói sau này vẫn còn cơ duyên mà, nhưng những lời này ông ta chẳng thể nói ra miệng được, một là vì thái hậu, bà từng nếm đủ mọi đau đớn khổ sở từ những cuộc tranh đấu chốn cung đình thời Tiên đế rồi, giờ con trai cũng đã có đại điện hạ thừa tự, bản thân bà đã quá quen với chốn hậu cung sạch sẽ của Hoàng thượng, một lòng gìn giữ bảo vệ sự hòa thuận trong gia đình đế vương, chung sống hòa bình với đương kim hoàng hậu, hai là chính là bản thân Hoàng thượng, nếu người cũ vẫn còn mà đã toan có ý định lấy người mới, vậy sẽ không còn là Hoàng thượng của bây giờ nữa. Vả lại chính vì Hoàng thượng thực sự có ý định này, nên nếu một mai nhỡ Hoắc Thời Anh biết được, nàng ta chắc chắn sẽ coi thường chính vị vua của mình, tuy Phúc Khang không tiếp xúc nhiều với Hoắc Thời Anh, nhưng ông hiểu nàng ta là một cô gái thẳng thắn chính trực.

Cuộc đời Phúc Khang không gia đình, không con cái, không hiểu chuyện tình yêu nam nữ trên thế gian, nên ông không thể lý giải được tình cảm nồng nàn sâu nặng lại đầy ẩn nhẫn trong đáy mắt Hoàng thượng, ông chỉ nhìn thấy bóng lưng cô đơn bị giam cầm trong cung điện sơn son thiếp vàng này mà thôi.

Những cơn gió mát mẻ thổi qua hồ Thái Dịch, khiến những chiếc đèn lồng đung đưa qua lại, nhưng lại chẳng thể nào xua tan giá lạnh.

Hoắc Thời Anh ra khỏi cung gặp người nhà ở cửa Ý Chương, tất cả đều quay sang nhìn nàng, nhưng Hoắc Thời Anh chẳng muốn nói gì hết, chỉ cúi đầu đứng im tại chỗ, sắc mặt lão thái thái cực tệ, tuy rằng dọc đường bà nhận được không ít sự nịnh nọt tán thưởng từ người khác nhờ con bé Hoắc Thời Anh này.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Chân khoát tay nói to: “Về nhà thôi.” Lúc ấy mọi người mới cùng nhau ra khỏi cửa cung, lên xe trở về vương phủ.

Trên xe ngựa, Hoắc Thời Anh nghĩ ngợi suốt cả đoạn đường, nàng cảm thấy sốc khi gặp một vị hoàng hậu to gan, không câu nệ tiểu tiết, quật cường lại có chuyên tình bi thương đến vậy, vì không tiếp xúc đủ nhiều, nên nàng không thể hiểu được thứ tình yêu khiến thế tục phải kinh hãi và cách thức biểu đạt trong vô vọng thậm chí gai góc này. Dưới góc nhìn của một kẻ ngoài cuộc nàng chỉ cảm thấy sốc và hơi buồn, cái cảm giác buồn này là vì Phùng Trang, dù sao bọn họ cũng khá thân thiết, nàng đã chứng kiến hắn từ một kẻ non nớt thô ráp dần trở nên trầm ổn và trưởng thành theo thời gian, cảm giác buồn ấy còn mang theo cả đôi chút thương cảm xuất phát từ tình cảm cá nhân, còn lại có lẽ là chút thất vọng do đối phương thân là mẫu nghi thiên hạ nhưng lại làm việc táo báo không chút kiêng dè như vậy, nhưng nàng lại lập tức quay sang nghĩ cô gái đó đã từng quan tâm đến đến vị trí hoàng hậu bao giờ đâu, Hoắc Thời Anh nhớ lại, đại hôn của Hoàng thượng diễn ra cách đây bốn năm, khi đó đang diễn ra chiến loạn Tây Cương, Bình quốc công Trần Mộ Đình đang là Tổng đốc binh mã Ung Châu, khi ấy Hoàng thượng đang trọng dụng ông ta, nàng ta là cô con gái vì mưu đồ chính trị mà bị Trần gia đưa vào hậu cung, chính trị, liên quan đến vinh nhục của một quốc gia và cả một gia tộc thì làm gì có ai đi hỏi ý kiến của một cô gái chứ. Cô gái từ nhỏ thân thể đã lắm bệnh tật, được cả nhà yêu thương chiều chuộng, quật cường lại chung tình, không ai dạy nàng ta thế nào là thỏa hiệp, là ẩn nhẫn, có lẽ chính cuộc sống trong thâm cung đã dạy cho nàng ta trưởng thành, nhưng chung quy lại cũng vẫn là sự trưởng thành không hoàn thiện mang theo ngây ngô do chín ép mà thành.

Nghĩ đến những cuộc hôn nhân chính trị bất giác Hoắc Thời Anh lại nhớ đến trưởng công chúa, thân phận tôn quý như vậy nhưng lại lấy chồng muộn, cuối cùng chọn con trai trưởng của phủ Dụ vương Hoắc Thời Hạo, khiến hắn phải đi theo con đường của quan văn, cục diện triều đình mười năm trước, khi ấy nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, công chúa lấy Hoắc Thời Hạo, coi như đã bẻ gãy một bên cánh của Hoắc gia, bất kể nước cờ đó đã đi thế nào, thì trưởng công chúa đúng là một cô gái rất thông minh, sinh ra trong gia đình hoàng gia, lớn lên giữa âm mưu quyền lực lợi ích, nàng ta hiểu được đạo lý thuận thế mà làm, hơn thế thời gian trôi qua, cục diện không ngừng thay đổi, tình thế hiện giờ đã khác tình thế năm xưa, may mà chẳng có ai thực sự phải đau khổ vì điều đó cả, có lẽ đây là điểm duy nhất đang để vui mừng.

Hoàn cảnh trưởng thành của hai cô gái khác nhau sẽ quyết định tầm nhìn nhân sinh và thái độ cuộc sống, không thể biết được người nào tự tại hơn người nào, người nào thuần khiết hơn người nào, suy đi nghĩ lại bất giác càng thấy lòng thêm phiền muộn.

Về được tới vương phủ thì cũng đã khuya lắm rồi, Hoắc Chân dặn dò mọi người đi nghỉ ngơi hết đi, một ngày ồn ào mới coi như chính thức hạ màn.

Sáng sớm ngày thứ hai, cả nhà lại đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, lúc tất cả tụ tập Hoắc Chân không hỏi gì về chuyện tối qua Hoắc Thời Anh tới cung Ung Hòa rồi về muộn, nên người khác cũng không tiện nhắc đến.

Thỉnh an xong ra khỏi cửa Cẩm Hoa đường mọi người tản ra, Hoắc Thời Anh đi cùng cả nhà Hoắc Thời Gia trở về chái viện, cũng không ăn cơm sáng, thu dọn qua loa rồi dẫn theo Tiểu Lục vội vàng tới nhà Tiêu Các lão.

Lúc đến nơi Tiêu Các lão đang chuẩn bị dùng bữa sáng, ông lão dậy muộn, nên bữa sáng cũng ăn trễ, Hoắc Thời Anh đi theo tên hầu đến sân căn nhà phía sau, ông lão vừa rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi trên chiếc bàn chân thấp bưng một bát cháo.

Ông lão thấy nàng đi vào, liếc một cái, cũng không nói gì, cầm đũa chỉ chỉ vào vị trí đối diện, ý bảo Hoắc Thời Anh ngồi xuống đó ăn cơm.

Từ dạo hai thầy trò quen thân với nhau rồi liền bớt đi kha khá những lễ nghi phiền phức, khi hai người ở riêng với nhau thật ra đều rất thoải mái, người hầu cầm một cái khăn tới cho Hoắc Thời Anh lau mặt lau tay, ở Tiêu phủ đãi ngộ của nàng còn tốt hơn cả con trai của Tiêu Các lão, Tiêu lão gia cũng rất được, để nàng ra vào phủ thoải mái không ai ngăn cản, từ trước tới giờ đến phòng của Tiêu Các lão không cần phải thông báo trước.

Lau rửa mặt mũi xong Hoắc Thời Anh ngồi xuống chậm rãi ăn bữa sáng cơm canh đạm bạc cùng ông, khẩu vị của Tiêu Các lão rất nặng, nhưng bữa sáng lại rất thanh đạm, bình thường đều chỉ có một bát cháo trắng, một quả trứng luộc, sau đó thêm một chén trà nữa là xong.

Ăn uống xong xuôi, người hầu bê bàn ăn đi, ông lão cầm tách trà thơm ngon đậm vị lên chiêu một ngụm, cử chỉ thì nhàn nhã đấy nhưng đầu tóc bù xù, dáng vẻ lôi thôi luộm thuộm, Hoắc Thời Anh đã quá quen với bộ dạng này của ông rồi, ngồi bên cạnh ông cũng cầm tách trà người hầu vừa dâng lên uống một hớp.

Ông lão thư thái uống xong, mới quay đầu sang hỏi nàng: “Hôm qua có đi xem cha ngươi vào thành không?”.

Hoắc Thời Anh lắc đầu: “Không đi.”

Ông lão cười nói: “Ta còn tưởng ngươi tránh đám đông, trốn một chỗ lén liếc nhìn vài cái chứ? Nếu không đi xem, vậy đi đâu?”.

Hoắc Thời Anh đáp: “Đến chợ phía đông.”

Ông lão không nói gì thêm, đặt tách trà xuống chậm rãi nói: “Sinh trong gia đình vương hầu cao sang nhưng lại lưu luyến phố chợ.” Ông lão lắc đầu: “Ngươi ấy, vẫn còn một quãng đường dài phải đi.”

Trong lời của ông lão có chút nhắc nhở, nhưng Hoắc Thời Anh lại không quá để tâm cười bảo: “Con người ấy mà, cứ còn sống là tốt rồi.”

Ông lão không tiếp lời nàng, trầm ngâm không nói.

Tối qua có lẽ ông lão cũng phải vào cung, nhưng lại không nhắc một câu nào đến chuyện yến tiệc, ngồi một lúc thì có một nhóm người hầu đi vào định chải đầu cho, ông lão chậm rãi ngồi xuống trước bàn trang điểm, sau đó xoay người lại nói với Hoắc Thời Anh: “Ngươi qua đây, chải đầu cho ta.”

Tuy rằng ông lão không câu nệ tiểu tiết nhưng đây là lần đầu tiên bảo nàng làm loại việc này, Hoắc Thời Anh ngẩn ra một lúc rồi mới vội đi tới, thật sự cầm lược nghiêm túc chải đầu, ông lão nhìn Hoắc Thời Anh trong tấm gương nói: “Ta và ngươi là thầy trò, rốt cuộc ngươi cũng chải đầu được cho ta một lần, vậy coi như là đã tôn sư rồi, sau này nghĩ lại ta cũng có cái để mà nhớ.” Cách nói của ông lão rất dễ khiến người ta nổi giận, nhưng Hoắc Thời Anh vẫn cảm nhận được một thoáng thương cảm trong lời nói của ông.

Hoắc Thời Anh ngoan ngoãn chải đầu cho Tiêu Các lão, bầu không khí giữa một già một trẻ trầm mặc hẳn đi, nhưng cũng chỉ duy trì được một lúc, ông lão không thích tắm rửa, nên tóc bết rối cả lại, những sợi tóc muối tiêu nhờn nhờn trơn bóng, Hoắc Thời Anh chải được mấy đường không nhịn được nói: “Con bảo này, không phải con chê bai gì thầy đâu, nhưng thời tiết nóng bức thế này, thầy có già lão đến mấy thì cũng nên tắm rửa thường xuyên vào, người khác không chê bai, nhưng bản thân thầy không thấy khó chịu à?”.

Ông lão lập tức nổi cáu nhặt cái lược lên ném ra đằng sau: “Ngươi không thể nói về những điểm tốt đẹp của người khác được à? Ta từng này tuổi rồi, còn cần ngươi quản việc ta tắm hay không tắm nữa chắc, láo toét không cho ngươi chải nữa.”

Hoắc Thời Anh vội vàng dỗ dành: “Đừng ngọ nguậy, đừng ngọ nguậy, thầy không thích tắm thì không tắm, con không nói nữa, ngồi im nhé, để con chảy tóc cho thầy.”

Ông lão hừ một tiếng, giận dỗi lườm nàng một cái, Hoắc Thời Anh cúi đầu nhìn một bên sườn mặt ông lão, lén cười trộm.

Tay nghề của Hoắc Thời Anh chẳng ra làm sao, búi tóc được vấn lỏng là lỏng lẻo, cài thêm một cây trâm gỗ thế là coi như xong, ông lão cũng chẳng hề ghét bỏ, chải đầu xong, ông lão đi rửa mặt, sau đó hai người đi tới thư phòng như bình thường.

Ở trong thư phòng nửa ngày, bên trong vẫn liên tục vang lên tiếng thước gỗ đánh chan chát không hề đứt đoạn, hôm đó Hoắc Thời Anh bị đánh rất nhiều, lúc ra khỏi phòng hai tay sưng vù đỏ lựng, đến nỗi cơm trưa cũng không cầm nổi đũa, phải dùng thìa múc.

Dùng bữa xong, ông lão phải đi ngủ trưa, Hoắc Thời Anh quay lại thư phòng ngủ một giấc ngắn như mọi ngày, chiều dậy lại tiếp tục việc học, tiếp tục bị ăn đòn, đến tối người của Dụ vương phủ tới giục Hoắc Thời Anh về, nói rằng Hoắc Chân có việc tìm nàng, Hoắc Thời Anh không quan tâm vẫn ở lại cùng ông lão, đủng đỉnh ăn thêm nốt bữa cơm tối.

Ăn tối xong Hoắc Thời Anh cũng chưa chịu về, mà còn kê bàn ăn ra phòng khách, bày rượu lên mở một bàn đối ẩm với ông lão dưới ánh trăng.

Hoắc Chân không sai người tới thúc giục Hoắc Thời Anh thêm nữa, mãi cho đến gần nửa đêm, ông lão mới nhấc người đứng dậy rũ rũ tà áo dài nói: “Được rồi, trên đời này không có bữa tiệc nào là không tan, ngươi về đi.”

Hoắc Thời Anh chậm lại đứng dậy lùi ra đến trung đình, lặng lẽ đứng đối diện với ông lão hồi lâu, sau đó dựng lại cổ áo cho nghiêm chỉnh, sửa lại tay áo cho trang trọng rồi cúi đầu quỳ xuống nói: “Tạ ơn ân sư!”.

Bầu không khí bi thương và nghiêm trang quanh quẩn lấy hai thầy trò, trên thế gian này chỉ có hai người Hoắc Thời Anh kính trọng như vậy, đó là tổ phụ và Tiêu Các lão.

Bóng lưng còng của ông lão giấu trong bộ y phục to rộng, cúi đầu nhìn người đang quỳ lạy dưới đất, trong đáy mắt ngập tràn thương xót, chỉ có ông mới biết, con bé dù chỉ là con của vợ lẽ nhưng lại là người có mưu kế có sách lược, sinh ra trong gia đình quyền thế, quá trình trưởng thành lại tốt, tiếc là cuộc đời nhiều hơn hai chữ sân, si, con đường sau này chắc chắn sẽ gặp nhiều sóng gió gập ghềnh, chỉ khi nào con bé trải qua đủ rồi, mệt mỏi rồi, hiểu được chân lý nước chảy bèo trôi, thuận thế mà làm rồi thì khi ấy mới tỏa sáng một cách chân chính, chỉ là…, chỉ là khi ấy ông lại không thể thấy được.

Hoắc Thời Anh đứng lên, nàng cứ đứng ở giữa đình như thế không chịu cất bước, có chút lưu luyến không nỡ rời đi, ông lão phất phất ống tay áo: “Đi đi.”

Cuối cùng Hoắc Thời Anh cũng xoay người cất bước, đi xuyên qua hành lang đến chỗ ô cửa tròn không kìm được lại ngoái đầu lại, bóng dáng ông lão vẫn thấp thoáng dưới ánh trăng, sống lưng chẳng bao giờ còn có thể thẳng được nữa, tuổi xế chiều, tịch liêu.

Ông dạy nàng hơn ba tháng, từ đầu tới giờ không bắt nàng học tứ thư ngũ kinh, văn chương sách luận, mà đa phần là những cuốn sách như kinh sử, nhân văn, kinh tế, tuổi tác đã cao nhưng chỉ dạy rất nghiêm túc, hướng dẫn nàng suy nghĩ, cân nhắc, quan sát từ góc độ cao nhất của chính trị, những điều học được đủ cho nàng dùng trong suốt nửa đời còn lại, ông là một người thầy tốt, đáy mắt Hoắc Thời Anh dần trào lên thứ tình cảm ấm áp nhưng đầy bi ai, nhìn ông lão tuổi già tang thương, che dấu sự quan tâm dịu dàng bằng vẻ ngoài thô bạo quái đản bất giác trong lòng nàng nảy sinh một thứ tình cảm lưu luyến không nỡ rời.

Hoắc Thời Anh lại cúi gập người bái lạy ông một cái thật sâu, sau đó xoay người dứt khoát bước đi, ông lão đưa mắt tiễn nàng bay cao đi xa, trong màn đêm mông lung nàng bỗng nhiên lạc lối, chỉ cảm thấy trong lòng hoàn toàn trống rỗng, nhất thời không biết bản thân rốt cuộc nên đi đâu về đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.