*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày mùng Mười tháng Bảy, Hoắc Thời Anh chính thức nhậm chức, trong nhà mở một bữa tiệc rất lớn, nhưng đó cũng là hôm nàng phải chính thức nhập cung nghe lệnh.
Hoắc Thời Anh được phong hầu vào làm trong doanh Thị vệ, so với vẻ cúp đuôi biết điều trong lần về kinh trước, thì lần này Hoắc Chân bày tiệc linh đình hơn hẳn, thậm chí đến ba ngày sau khách khứa vẫn còn đầy nhà, sự khoa trương rầm rộ ngoài ý muốn này, giống kiểu đã rách thì cho nát luôn.
Mấy ngày này Hoắc Thời Anh được Hoắc Chân dẫn đi gặp rất nhiều người, giống như thể đang giới thiệu đây là trụ cột chân chính đời này của Hoắc phủ, dung mạo là của một cô gái, nhưng lại ăn vận như đấng nam nhi đứng trước mặt mọi người, nhà bọn họ không mảy may che giấu, hay sợ người khác biết được sự thật, ý rằng đời này nhà bọn ông có đứa con như thế đấy, bất kể các ngươi nghĩ sao, thì sự cũng vậy rồi, làm gì được nào.
Sáng mùng Mười, Hoắc Thời Anh thức dậy vào giờ Dần, mặc
quan bào thêu hình kỳ lân (1), đi giày cao cổ màu đen đế trắng, thắt lưng đeo thẻ bài cung cấm, kèm với một thanh trường đao dài ba thước, vóc dáng nàng vừa cao lại vừa gầy, mà phục sức kỳ lân của thị vệ với ống tay áo to thắt đai ngọc, tà áo rộng, phần eo xếp nếp, rộng rãi thoải mái, khiến tư thế lúc đi toát lên vẻ phong lưu như nước chảy mây trôi.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, nàng liền vén rèm đi ra khỏi phòng ngủ, không ngờ lại nhìn thấy Hoắc Chân không biết đã ngồi ở gian ngoài từ đời nào rồi.
Hoắc Chân không nói gì, đứng dậy bước lại gần, chỉnh sửa lại cổ áo của Hoắc Thời Anh một cách tượng trưng, ông vẫn rất phong độ, dù đã bước vào độ tuổi trung niên nhưng thân hình chẳng hề có gì thay đổi, vóc người cao ráo, mảnh dẻ, lúc đứng trông cao hơn Hoắc Thời Anh một chút, không nhìn ra được niềm vui trên gương mặt ông, mà trái lại phủ đầy lo lắng ưu tư, Hoắc Thời Anh hiểu ông đang thương xót cho con gái, nhiều khi là thân bất do kỷ, đời người chẳng có mấy việc có thể được phép làm theo ý mình, nên có nhiều chuyện cũng không thể như ý ông muốn.
Hoắc Chân chỉnh trang cho con gái xong, vỗ vỗ vai nàng, sau đó đứng tránh sang một bên, Hoắc Thời Anh biết ông làm vậy là có ý tiễn mình ra cửa, nên cũng không nói nhiều nữa, vượt lên đi trước.
Trong sân trước của vương phủ vẫn giăng đèn kết hoa, yến tiệc vẫn còn đến hai ngày nữa mới kết thúc, Hoắc Thời Gia mệt lử nằm bò ra bàn, nghe nói vương phi cũng không khỏe lắm, ở sân sau thì yên tĩnh hơn một chút, hai cha con đi ra tới ngoài cửa, đã thấy có một con ngựa Tây Vực dũng mãnh đã được người hầu dắt ra đứng chờ sẵn bên ngoài, vì Hoắc Thời Anh là quan võ, nên có thể cưỡi ngựa lên triều, đang đi, Hoắc Thời Anh dừng bước đứng khựng lại một lúc, không đi tiếp nữa, Hoắc Chân thấy vậy ngoái lại hỏi: “Sao thế?”.
Hoắc Thời Anh nhìn về phía trước hỏi ông: “Cha, con hỏi cha một việc?”.
Hoắc Thời Anh mím mím môi, muốn nàng cúc cung tận tụy vì cái nhà này, thì có một vài việc phải hỏi cho rõ mới được, vì thế nàng nói: “Cha có thể nói cho con biết tại sao bà nội lại không thích con không?”.
Hoắc Chân sững người, dường như đang cảm thấy xấu hổ vì bị hỏi vấn đề này, bất lực gãi gãi đầu, cuối cùng nói: “Chuyện này ấy à…” Có vẻ như chính ông cũng không biết nên giải thích sao cho phải, giờ đang là cái thời đại mà con cái không thể bàn luận về cái sai của bậc làm cha làm mẹ, nên Hoắc Thời Anh chỉ lặng lẽ nhìn ông, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, Hoắc Chân đành phải nói: “Con có biết nhà mẹ đẻ của bà nội con là ai không? Bà nội con là quận chúa của Vĩnh Xương hầu. Giờ có lẽ con không biết Vĩnh Xương hầu đâu, vì Vĩnh Xương hầu chỉ có một người con gái là bà nội con mà thôi, sau khi ông ấy mất Tông Nhân phủ liền thu hồi lại tước vị đó.”
Hoắc Chân hơi liếc nhìn Hoắc Thời Anh một cái: “Thật ra cũng không phải bà nội không thích con, mà là bà nội luôn nghi ngờ ông nội, nên phàm là những người ông nội con thích thì đều sẽ trở thành đối địch với bà nội, cái tính trẻ con đó của bà nội con do được chiều cả đời nên thành ra quen rồi.”
Trong lòng Hoắc Thời Anh lập tức hiểu ra, từ nhỏ bà nội nàng đã được yêu thương cưng chiều, cha mẹ bà vì bà mà thậm chí còn không nghĩ đến chuyện nhận con nuôi để kế thừa gia nghiệp, rồi lại tìm và gả bà cho một người đàn ông tử tế như ông nội, với tính cách của bà hiện giờ, thì hồi trẻ nhất định rất ngang ngược, ông nội lại quanh năm đóng quân ở biên quan, mối quan hệ vợ chồng có lẽ cũng không được hòa thuận cho lắm, nhưng có thể khẳng định một điều rằng bà nội thích ông nội, cho nên luôn thích bóp méo ý nghĩ của ông, theo lẽ thường thì những người không thông minh lại ngang ngược sẽ làm ra đủ thứ chuyện để thu hút sự chú ý của người khác, chuyện này Hoắc Chân hiểu, Hoắc Thời Anh nghe ông nói xong cũng hiểu, nhưng lại không thể nói trắng ra được.
Hoắc Thời Anh gật gật đầu, không hỏi nhiều làm khó cha mình thêm nữa, nàng bước xuống bậc tam cấp, Hoắc Chân đích thân cầm lấy dây cương muốn đỡ con gái lên ngựa, Hoắc Thời Anh đứng bên cạnh, nhận lấy roi ngựa, giống như lơ đãng hỏi thêm câu nữa: “Tại sao ngay từ nhỏ nhị ca con đã rất thương con rồi?”.
Vừa nói Hoắc Thời Anh vừa giẫm chân lên bàn đạp, Hoắc Chân đỡ lấy eo nàng đẩy nàng lên, Hoắc Thời Anh ngồi vững lên lưng ngựa đưa mắt nhìn xuống cha mình đang đứng dưới đất, Hoắc Chân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt con xong mới nói: “Vì con thay nó làm những chuyện nó muốn làm, nhưng không thể làm, và nó cũng không chỉ đơn giản là thương con, mà còn ghen tỵ với con nữa, nhưng nó sẽ không bao giờ làm hại con đâu, cả đời này nó sẽ dõi theo con, hiểu chưa?”.
Hoắc Thời Anh gật gật đầu, kéo giật dây cương, trước khi đi, quăng lại một câu cuối cùng: “Bất kể Trần gia có ý định gì với con, cha cũng không được đồng ý, biết chưa? Con có thể bảo vệ cho cả nhà chúng ta, bất kể là khi nào đi chăng nữa.”
Hoắc Thời Anh nói với vẻ nghiêm túc khác thường, nhưng Hoắc Chân lại cười khẩy: “Trần gia?”.
Nói xong liền vỗ bốp một cái vào mông ngựa, khiến con ngựa bị đau hí lên một tiếng lao vụt đi, đây rõ ràng không phải là vấn đề cần thảo luận với nàng, nhìn theo bóng lưng con gái cưỡi ngựa biến mất dần trong lớp bụi mù mịt, ông mới phủi phủi tay quay trở vào nhà.
Giờ Mão, Hoắc Thời Anh nhập cung, đầu tiên là tới doanh Thị vệ thay thẻ bài, đến giờ Thìn mới được tuyên vào ngự thư phòng để tạ ơn.
Hoàng thượng hôm nay vẫn mặc long bào và chụp tóc bằng vàng như thường lệ, sau khi Hoắc Thời Anh bước vào thì thực hiện ba lạy chín vái tạ chủ long ân, từ đầu đến cuối hắn vẫn ngồi trầm mặc ở ngự tọa, trước mắt như bị phủ một lớp gì đó, vẻ mặt thờ ơ không rõ buồn vui, mãi cho đến khi Hoắc Thời Anh đứng dậy ngước mắt lên nhìn, thì hắn lại cúi đầu xuống, dùng mí mắt che đi cái nhìn của mình.
Hoắc Thời Anh đứng nguyên chỗ cũ, Hoàng thượng thì không chịu lên tiếng, khiến cả căn phòng lập tức chìm trong im lặng, Hoắc Thời Anh nghĩ thầm bất kể Hoàng thượng từng nói chuyện thẳng thắn ra sao, thì giữa hai người bọn nàng luôn trốn tránh một thứ gì đó rất ám muội, nàng biết, Hoàng thượng cũng biết, nhưng không ai dám đâm thủng nó.
Cuối cùng Hoàng thượng lạnh lùng chỉ vào chiếc sập chân thấp ở bên cạnh đó: “Ngồi đó một lúc, đợi Trương Tử Phóng sẽ tới giới thiệu hai người bọn nàng với nhau.”
Hoắc Thời Anh ngoan ngoãn đi tới đó ngồi, một lúc sau có một tiểu thái giám bưng một cái bát gì đó đặt xuống trước mặt nàng, Hoắc Thời Anh liếc nhìn thử, là bánh trôi ủ rượu, Hoắc Thời Anh ngẩng lên nhìn vị hoàng đế đang ngồi ở xa, hắn đang cúi đầu đọc giấy tờ trên ngự án, không ai để ý đến nàng, Hoắc Thời Anh biết điều tự bưng bát lên ăn, hôm nay dậy sớm nên chưa kịp ăn gì, đành tự coi đây là bữa sáng vậy.
Bên này nàng vừa ăn xong, đặt được cái bát xuống, thì bên kia có người vào thông báo: “Thống lĩnh thị vệ Trương Tử Phóng cầu kiến ạ.” Tiểu thái giám vừa dọn bát đi, thì có người vén rèm bước vào.
Bình thường có thể đi đi lại lại trước mặt Hoàng thượng thì dung mạo không thể quá xấu được, Trương Tử Phóng là một người có vóc dáng cao lớn, tầm hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi hơi dày, dưới cằm là chòm râu xanh rì khiến người ta có cảm tưởng như cạo mãi cũng không hết, toát lên vẻ trung hậu, bước đi mạnh mẽ hiên ngang, cúi đầu quỳ sụp xuống hô vạn tuế.
Hoàng đế dựa nửa người vào tay vịn, dáng ngồi trông có phần lười biếng, sau khi cho Trương Tử Phóng đứng dậy, liền nhìn sang chỗ Hoắc Thời Anh ngồi, uể oải nói: “Nàng qua đây.”
Hoắc Thời Anh bước tới, Hoàng thượng lại hất hất hàm về phía Trương Tử Phóng nói: “Ta giao Đô ngu hầu cho ngươi, nàng ấy quanh năm trấn thủ biên quan, sợ là không rõ quy tắc trong cung, nên ngươi hãy chỉ bảo cho nàng ấy nhiều vào.”
Giọng điệu của Hoàng thượng giống như lời phó thác của một bậc trưởng bối, khiến Trương Tử Phóng nghe xong thoáng ngẩn người mất một lúc sau đó mới khom lưng đáp: “Tử Phương tuân chỉ.”
Hoắc Thời Anh chờ Trương Tử Phóng đứng dậy xong cũng vội vàng cúi người xuống vái một vái nói: “Làm phiền Trương thống lĩnh rồi.”
Trương Tử Phóng luôn miệng nói không dám, khiến trong lòng Hoắc Thời Anh thấy có chút thấp thỏm không yên, trước hôm Dụ vương phủ mở tiệc vốn dĩ Hoắc Chân đã móc nối quan hệ với doanh Thị vệ giúp con gái rồi, cũng đã giới thiệu qua Trương Tử Phóng cho nàng, theo lý ra mà nói tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ sót gì mới đúng, nhưng không biết hôm nay Hoàng thượng tung chiêu này, thì liệu Trương Tử Phóng có suy nghĩ khác đi không.
Cuối cùng Hoàng thượng gật đầu nói: “Được rồi, người ta giao cho ngươi rồi, ngươi dẫn đi đi.” Ý muốn đuổi người đã quá rõ ràng rồi, nên hai người không dám nấn ná ở lại thêm, tạ ơn rồi lui ra.
Hoắc Thời Anh đi theo Trương Tử Phóng ra khỏi ngự thư phòng, hắn ta đưa nàng đi về hướng tây nam, bắt đầu từ lúc đi Trương Tử Phóng không hé răng nói một câu nào, sau khi qua mấy cửa cung rồi hắn mới đột nhiên lên tiếng: “Chuyện đó, Thời Anh à.”
Hắn vừa lên tiếng, lòng dạ Hoắc Thời Anh liền thấy an tâm được một nửa, vội bước lên sánh vai đi cùng với hắn, Trương Tử Phóng nói tiếp: “Ta lớn hơn cô vài tuổi, nên chắc chắn là đứng trên rồi, nếu cô coi trọng ta, thì đừng ngại gọi ta một tiếng là đại ca.”
Hoắc Thời Anh dừng bước cúi người xuống, không màu mè gọi thẳng: “Trương đại ca.”
Trương Tử Phóng ngắm nàng có vẻ như rất hài lòng, sau đó hắn nói: “Nếu đã gọi ta một tiếng đại ca rồi, vậy thì có vài chuyện ta nhất định phải nói rõ với cô.”
Hoắc Thời Anh vẫn cúi người đáp: “Xin Trương đại ca cứ nói.”
Trương Tử Phóng xoay người về vừa đi vừa nói: “Tuy tục ngữ có nói, đời trước trồng cây đời sau hóng mát, nhưng dù người đi trước có dát vàng lên đường cho chúng ta đi chăng nữa, thì chúng ta cũng phải tự mình bước đúng không?”.
Hoắc Thời Anh đáp: “Phải ạ.”
Trương Tử Phóng quay lại nhìn nàng: “Cô hiểu vậy thì tốt, chuyện lát nữa, cô phải hiểu rằng không phải ta đang làm khó cô, nếu cô biết nghĩ thì sẽ biết ta làm vậy là để giúp cô.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
Trương Tử Phóng quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, nhưng không nói gì, tiếp tục đi thẳng.
Hoắc Thời Anh bám sát theo hắn nhất thời không biết rốt cuộc người này nói vậy là có ý gì, nàng cũng từng gặp qua vô số người, thoạt nhìn gã Trương Tử Phóng này trông không giống kẻ giảo hoạt, ngược lại còn toát lên vẻ quang minh lỗi lạc, chỉ là người này trái một câu phải một câu, nhưng chẳng có câu nào nói đúng trọng điểm cả, khiến nàng thấy hoang mang quá.
Hai người đi ước chừng mất nửa tuần trà, thì đến bên ngoài một khu nhà không treo biển, hai cánh cửa lớn đỏ rực mở ra từ bên trong, một tràng những tiếng quát thét vang lên, vừa nghe qua là Hoắc Thời Anh nhận ra ngay đây là sân luyện công.
Sân luyện công này chiếm một khoảng đất cực rộng, lúc bước vào bên trong đã đầy chật người, tất cả đều mặc trang phục của thị vệ, chính giữa là một cái đài cao, có lẽ bình thường dùng làm nơi tỉ võ.
Trương Tử Phóng dẫn Hoắc Thời Anh đi vào trong sân, cánh đàn ông trong sân tự động tránh ra nhường đường, cho đến khi Trương Tử Phóng tung áo choàng nhảy lên đài, sau đó xoay người lại, thì cuối cùng trong đầu Hoắc Thời Anh cũng lờ mờ hiểu ra, hắn muốn nàng làm gì.
1. Quan bào thêu hình kỳ lân: