Trương Tử Phóng nhảy lên đài cao, nhìn quanh một vòng đùa: “Hôm nay đông đủ nhỉ.”
Phía dưới lập tức cười vang, Trương Tử Phóng chống tay vào hông, nói một cách hào sảng: “Ta biết đám nhãi các ngươi đang nín nhịn tò mò trong lòng thấy bức bối lắm, vì thế ta giải thích luôn, hôm nay chúng ta có thêm một người mới tới, là con gái.” Nói xong hắn hất hất cằm về phía Hoắc Thời Anh: “Kia kìa, ta đã dẫn người về rồi đấy.”
Vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía Hoắc Thời Anh, nàng ngước mắt lên quét qua một lượt, có khinh bỉ, có hiếu kỳ, có dò xét, có lạnh lùng, nhưng nhiều nhất vẫn là chờ xem náo nhiệt, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, Hoắc Thời Anh đứng ở giữa đám đông, cung tay hướng về bốn phía mỉm cười hành lễ: “Các vị huynh đài, Hoắc Thời Anh xin chào các vị.”
Không một ai thèm để ý tới nàng, vị trí hiện giờ của nàng đang bị toàn bộ tập thể bài xích, Trương Tử Phóng đứng ở trên đài cao lại nói tiếp: “Ta biết đám nhãi các ngươi đang nghĩ gì, từ xưa tới giờ chưa từng có con gái đặt chân vào doanh Thị vệ, đây là quy tắc của lão tổ tông, nên Trương Tử Phóng ta cũng không dám phán xét bừa bãi, nhưng chuyện hôm nay đã đến nước này, thì phải có một cách để giải quyết tất cả mọi vấn đề, ta xuất thân nhà võ, không thích những trò lén lút đâm chọc sau lưng, có chuyện gì thì hôm nay giải quyết công khai luôn.” Hắn ngừng lại một lát, nhìn khắp lượt bốn phía rồi nói tiếp: “Phàm là người có thể bước vào doanh Thị vệ thì ít nhiều đều biết chút quyền cước, chúng ta làm nghề này, nói trắng ra là bất kể chống lưng của các ngươi lớn mạnh đến đâu, giỏi văn cũng được, mà giỏi võ thì cũng thế, đều phải ra sức cống hiến cho triều đình, ta là người đứng đầu của các ngươi, nên hôm nay đại diện cho các ngươi đấu một trận với Hoắc Thời Anh, nếu ta thắng, thì sau này, các ngươi âm thầm giở trò, chơi xỏ nàng ta, ta sẽ coi như không nhìn thấy, nhưng nếu ta thua, thì dừng ngay những thủ đoạn hãm hại người khác của các ngươi lại, nếu để ông đây phát hiện ra, thì lập tức cút khỏi doanh Thị vệ cho ông, ông đây nói được làm được, bất kể cha các ngươi là vương hầu hay công khanh, ông cứ theo thế mà làm!”.
Giọng nói của Trương Tử Phóng hùng hồn mà âm vang, khuôn mặt không cần nổi giận vẫn toát lên cái uy của kẻ đứng đầu, phía dưới im bặt, sau đó hắn quay đầu sang một bên hét to: “Mang côn ô kim của ta tới đây.” Trong lúc ấy có một giọng nói từ trong đám đông phía dưới vang lên: “Đại ca, nếu đại ca cố tình nhường thì sao?”.
Trương Tử Phóng quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói đáp: “Lát nữa nếu ngươi cảm thấy ta cố ý nhường, thì có thể tự mình lên đây thử.”
Xung quanh lại chìm vào im lặng, Trương Tử Phóng đi tới bên cạnh võ đài, cúi người xuống nhấc thanh trường côn đen sì do hai người khiêng lên, hắn dựng đứng thanh côn ô kim xuống bên cạnh người, một tiếng “rầm” vang lên, võ đài được gọt đẽo từ đá tảng lập tức phát ra âm thanh trầm đục, Trương Tử Phóng ngoắc ngoắc tay về phía Hoắc Thời Anh: “Nào!”.
Hoắc Thời Anh nhìn Trương Tử Phóng nhếch miệng cười nhạt, ánh mắt bình thản mang theo vẻ thấu hiểu tường tận, con người Trương Tử Phóng không hề mộc mạc hào sảng như vẻ bề ngoài, Hoắc Thời Anh hiểu, đám người này có thể bước vào doanh Thị vệ đều là vì có chống lưng là quyền cao chức trọng, bản lĩnh thật sự cũng không nằm ở quyền cước, người có bản lĩnh đích thực không ở Cấm vệ quân thì cũng ở Binh Mã ti của năm thành, hắn làm vậy thật ra là cho nàng một lý do để thể hiện sự dũng mãnh của bản thân, cũng tức là đang giúp nàng.
Loại người này trên dưới không hề đắc tội một ai, còn ra vẻ thoải mái không câu nệ, dáng vẻ đường đường chính chính, nằm lòng bí quyết Hậu Hắc học, nghĩ đến đây Hoắc Thời Anh mỉm cười, chậm rãi bước lên bậc thang của võ đài, cung tay khom người với Trương Tử Phóng nói: “Thời Anh thất lễ rồi.”
(Hậu Hắc học là học thuyết của Lý Tông Ngô, nói về sự thành công của con người với đúc kết ngắn gọn “mặt dày, tim đen”, tiêu biểu có thể kể đến Tào Tháo, Lưu Bị… Hậu Hắc học chế giễu một cách sâu cay sự đen tối của một số chế độ chính trị với những thói hư tật xấu trong chốn quan trường của xã hội Trung Quốc xưa.)
Trương Tử Phóng đứng đó nói với vẻ đầy oai phong: “Cô hãy chọn một loại binh khí phù hợp với mình đi.”
Hoắc Thời Anh đưa mắt nhìn xuống, bên dưới võ đài có hai giá treo binh khí, đủ cả mười tám loại, nàng quét mắt xem xét một lượt, cuối cùng tháo thanh bội đao đeo ở thắt lưng ra nói: “Ta dùng cái này.”
Hoắc Thời Anh không rút lưỡi đao ra mà tháo luôn cả vỏ đao xuống cùng, nàng giải thích: “Bình thường ta hay dùng đao chém ngựa, nên lưỡi đao sắc hơn bình thường khá nhiều, trong khi đó côn ô kim Trương thống lĩnh dùng lại là một loại độn khí, nên ta dùng vỏ đao coi như đấu sơ qua cho mọi người xem thôi.”
(Độn khí là những loại vũ khí không có lưỡi dao sắc cạnh và mũi nhọn, ví dụ như chùy, gậy, côn)
Hành động này của Hoắc Thời Anh có phần khinh mạn, phía dưới lập tức ồ lên xôn xao, nhưng Trương Tử Phóng lại mỉm cười đưa tay ra: “Mời.”
Hoắc Thời Anh buộc vỏ đao và chuôi đao lại với nhau bằng sợi dây ở chuôi, sau đó đứng nghiêng người, thân hình mảnh khảnh thẳng tắp nói bằng giọng giòn tan: “Mời!”.
Ánh mắt Trương Tử Phóng tập trung, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thời Anh, sau đó hắn hơi gật đầu, rồi nhanh như điện xẹt giơ chân phải lên khẽ đá về phía dưới thanh côn, khiến thanh trường côn bay ngang ra.
“A!” Một tiếng thét dũng mãnh vang lên, đỉnh đầu Hoắc Thời Anh phản chiếu bóng cây côn mang theo gió đánh úp từ trên xuống.
Hoắc Thời Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ không tiến cũng chẳng lùi, nhanh như cắt xoay tròn trường đao, để vỏ đao đón đỡ một đầu thanh côn, chỉ kịp nghe thấy một loạt âm thanh “Vụt” từ những viên đá bay xẹt qua, đâm thẳng vào màng nhĩ, mọi người đều có thể ngửi thấy mùi máu lợm giọng cuộn trào, ngay sau đó là một tràng liên tiếp những tiếng “Keng keng” như thể đang rèn sắt.
Hoắc Thời Anh dùng đao chém gạt được một đường côn lao tới, tiếp đó thấy bóng áo đỏ bay lượn như chim trên võ đài, vỏ đao kèm lưỡi đao chém liên tiếp xuống thân thanh côn ô kim, khiến tia lửa bắn ra tung tóe, ép Trương Tử Phóng phải lùi lại mấy bước liền.
Một chiêu của Hoắc Thời Anh đã bắt chết mọi chiêu thức của Trương Tử Phóng, đồng thời khiến hắn không thể ra đòn phản công được, khí thế oai phong mạnh mẽ, luồng không khí kích động do bị hai người khuấy động trong lúc giao tranh bao lấy người nàng, khiến áo choàng của nàng bị tốc lên bay phấp phới, trang trọng và toát lên phong tư trác tuyệt.
Trương Tử Phóng đứng vững xong, lại phạt ngang thanh côn, mang theo luồng sức mạnh vững vàng sừng sững như núi đá, âm thanh như sấm sét, hùng hổ lao tới, lần này Hoắc Thời Anh đột nhiên mở rộng thân mình, đao pháp quét ra rộng, thu về nhanh chỉ nghe thấy một tràng liên tiếp những âm thanh trầm đục do đá và kim loại va chạm vào nhau, như sấm rền cuồn cuộn, trên võ đài hình ảnh cây trường côn bay lượn khắp bốn phương tám hướng vây lấy bóng áo đỏ ở chính giữa, tiếng binh khí chém vào nhau vang lên không ngừng, bóng hai người lúc áp sát lúc tách ra, khiến người ta nhìn hoa hết cả mắt.
Một lúc sau, lại nghe thấy một tiếng hét lớn trên võ đài: “A!” Trương Tử Phóng đột nhiên nhảy bật lên, thân hình lơ lửng trên không trung gầm lên, cây côn bổ xuống đỉnh đầu Hoắc Thời Anh, sức gió từ bên trên giáng xuống khiến bụi đất xung quanh bay mù mịt, trong chớp mắt đã trùm kín cả võ đài, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ ảo ảo bên trong, một người đứng ở chính giữa vóc dáng cao gầy, thong dong nhấc một tay lên tóm chặt lấy thân cây côn, tiếng gió kích động lập tức dừng lại, tiếp đó nàng giơ tay phải lên, cầm thanh trường đao vẫn còn nguyên trong vỏ, đập mạnh vào ngực Trương Tử Phóng vẫn đang lơ lửng trên không trung, khiến hắn rơi xuống đất bước thụt lùi ra sau mấy bước, máu trong ngực nhộn nhạo, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, hai tay không biết đã buông khỏi cây côn từ lúc nào.
Hoắc Thời Anh đứng nguyên tại chỗ, đợi Trương Tử Phóng điều hòa được hơi thở xong mới khom lưng xuống hành lễ nói: “Đã đắc tội rồi, mong đại ca đừng trách.” Nói xong lại nhặt côn kim ô dâng lên quá đỉnh đầu trả lại cho Trương Tử Phóng.
Trương Tử Phóng hít vào một hơi thật sâu, đưa tay ra nhận lấy, Hoắc Thời Anh vừa mới đứng thẳng người dậy, thì đằng sau có một người hét toáng lên.
“A!” Tiếng thét nằm trong khoảng độ tuổi giữa thành niên và thiếu niên vang lên, toát ra cảm giác vô cùng sạch sẽ và không chút e dè, thính lực của Hoắc Thời Anh rất tốt, thường có thể nghe ra được rất nhiều nội dung từ giọng nói, chỉ có những cậu trai đang ở độ tuổi choai choai muốn trưởng thành nhưng vẫn chưa trưởng thành được, mới có thể có chất giọng gầm ra được âm thanh như vậy, Hoắc Thời Anh không biết bản thân mình là người thanh khống, đương nhiên ở thời đại đó vẫn chưa phát minh ra từ này.
(Thanh khống là để chỉ những người thường bị cuốn hút bởi chất giọng nào đó.)
Phần eo phía sau lưng cảm nhận được một luồng gió quét tới, nàng không quay đầu lại, đưa đao ra phía sau đập mạnh, gạt phăng thanh côn gỗ đang nhằm tới eo lưng mình sang hướng khác, khiến nó cắm thẳng xuống mặt đất.
Sau đó mới quay hẳn người lại, chỉ thấy một cậu thiếu niên đang đứng trên võ đài, cũng mặc bộ quần áo của thị vệ thêu hình kỳ lân màu đỏ thắm, vóc dáng gầy gò, nhưng gương mặt lại vô cùng đẹp trai, mày kiếm mắt đen, làn da màu mạch nha khỏe mạnh và đầy sức sống, cười hì hì để lộ ra hai cái răng nanh, thoạt nhìn có vẻ như là một cậu thiếu niên rất được lòng mọi người xung quanh.
Trong tay cậu ta là một cây côn gỗ, những cây gỗ cứng như vậy thường dùng để chế tạo những loại binh khí rất bình thường, cậu ta cười hì hì với Hoắc Thời Anh: “Ta cũng muốn thử có được không?”.
Hoắc Thời Anh cũng cười lại với cậu ta: “Chỉ cần xưng tên họ là được.”
Cậu thiếu niên nắm tay thành quyền, dáng vẻ vô cùng trịnh trọng nói: “Điện tiền thất phẩm thị vệ, Tưởng Nguyệt Đồng.”
Phẩm cấp của thị vệ đều được phân ra làm rất nhiều loại, Điện tiền thị vệ là những thị vệ có thể đứng trực bên ngoài điện nơi Hoàng thượng xử lý công việc, và cũng là những người thường xuyên được lộ diện trước mặt Hoàng thượng, đừng chỉ nhìn vào mỗi bậc quan thất phẩm không, vì trên thực tế có khi họ lại thuộc dạng máu mặt cũng nên, Hoắc Thời Anh mỉm cười ôn hòa với cậu ta, giơ tay lên ngoắc ngoắc: “Mời.”
Tưởng Nguyệt Đồng nhấc chân lên khều, cây côn gỗ lập tức bay trở về tay cậu ta, xong xuôi chỉ vào Hoắc Thời Anh kiêu ngạo nói: “Xem côn đây!” Thằng nhóc này vừa ra đòn liền biết ngay là đồ đệ của Trương Tử Phóng, nhưng chỉ học được vài chiêu thức mèo cào của Trương Tử Phóng mà thôi, hiển nhiên là không phải được dạy từ nhỏ, nhưng bù lại cơ thể nhanh nhẹn hoạt bát hơn Trương Tử Phóng nhiều, cậu ta xông lên quét ngang cây côn lại hét lên một tiếng “A” rất to, âm điệu bật ra từ lồng ngực vẫn còn mang theo vẻ non nớt, Hoắc Thời Anh rất thích thanh âm của cậu ta, nàng mỉm cười bước lệch sang một bên, sau đó cầm vỏ đao đập mạnh lên thân cây côn của cậu ta, khiến cây côn bật ngược trở về, ung dung hóa giải chiêu thức của Tưởng Nguyệt Đồng.
Tưởng Nguyệt Đồng lập tức sửa từ quét ngang thành bổ dọc, lại gầm lên “A!” sau đó nhấc côn đập thẳng xuống mặt Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh vẫn bất động, chọn đúng thời điểm thích hợp hơi ngả thân trên, sau đó cầm vỏ đao thuận thế vung một đường từ dưới lên trên, đánh mạnh vào cây côn khiến một đầu của nó đập xuống đất kêu đánh “Cạch”.
Tưởng Nguyệt Đồng hết chiêu để dùng, bèn lật người lăn theo cây côn, sau đó thu côn về, gầm lên tiếng dũng mãnh: “A…” rồi tung mình lên không trung, tay vung cây côn, miệng kéo dài tiếng hét, gần như dùng hết toàn bộ sức lực, trông giống hệt một con hổ con đang nổi giận, tuy hung dữ nhưng lại chẳng hề có lực sát thương, hơn thế thanh âm của cậu ta còn rất dễ nghe.
Hoắc Thời Anh vẫn giơ tay lên tóm được cây côn, kéo nó về phía mình, rồi lại lập tức thả ra ngay, vừa kéo vừa thả khiến cho Tưởng Nguyệt Đồng không giữ chắc được cây côn, loạng choạng bước lùi về phía sau, còn chưa kịp đứng vững, thì bên má phải đã cảm nhận được một luồng gió mạnh thổi tới, khóe mắt chỉ kịp nhìn thấy cây côn rít gào xẹt qua đầu mình, tiếng gió như muốn chọc thủng tai, khiến cậu ta theo phản xạ nhắm tịt mắt vào, nhưng rồi lại cảm nhận được luồng gió bỗng ngừng hẳn, đến khi mở mắt ra thì đã thấy Hoắc Thời Anh đang đứng ngay trước mặt, tay cầm binh khí của cậu ta, cây côn dừng sát ngay bên vành tai Tưởng Nguyệt Đồng, Hoắc Thời Anh mỉm cười tươi tắn hỏi: “Đã phục chưa?”.
Tưởng Nguyệt Đồng lập tức bật cười để lộ ra hai cái răng nanh: “Đệ phục rồi. Thời Anh tỷ.” Nụ cười của cậu ta đầy vẻ nghịch ngợm, miệng lưỡi cũng ngọt lắm.
Hoắc Thời Anh thu côn lại đứng vững, đoạn cầm đao cất tiếng sang sảng hỏi đám đông phía dưới: “Còn ai muốn lên thử không?”.
Không một ai hé răng, nhưng đúng lúc ấy bên ngoài cửa dãy nhà chợt vang lên tiếng đập cửa “Cạnh cạch”, sau đó giọng nói đặc trưng của các thái giám vang lên: “Có Đô ngu hầu ở đây không?”.
Chỉ loáng cái trước cửa rẽ ra thành một lối đi, một tiểu thái giám mặc áo đỏ thở hổn hển líu ríu chạy đến dưới võ đài, ngước mắt lên nhìn Hoắc Thời Anh gọi: “Ôi trời, Đô ngu hầu của tôi ơi, coi như đã tìm được cô rồi, mau lên nào, hoàng hậu gọi cô tới yết kiến đấy.”