Trên đầu Thừa Tự có một bông hoa úp ngược, trông giống như một tiểu tiên đồng đang đội mũ, bên cạnh hình tượng có phần khó tả ấy của thằng bé là chút gì đó ngộ nghĩnh và rất dễ thương, Hoắc Thời Anh thấy thế cười đến tít cả mắt.
Thừa Tự lập tức bày tỏ thái độ ngay, nó nổi cáu giật lấy bông hoa, ném mạnh xuống đất.
Sau đó trừng mắt lườm Hoắc Thời Anh đầy giận dữ, lần này thì không định thò tay ra tát nàng nữa, thằng bé vô cùng thông minh, rút ra được kinh nghiệm từ thất bại lần trước, biết rằng mình không thể tát được người này.
Hoắc Thời Anh cười sung sướng nhặt bông hoa từ dưới đất lên, kéo thằng bé lại gần thả bông hoa vào tay nó nói: “Đẹp lắm đấy, mang về cho mẫu hậu ngài, nàng ấy sẽ rất vui.” Nàng ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé cẩn thận quan sát nét mặt nó, Thừa Tự cúi mắt xuống nhìn tay mình, khuôn mặt phảng phất vẻ trầm tư giống như người lớn, cuối cùng nó cũng quyết định nắm chặt bông hoa trong tay lại.
Đáy mắt Hoắc Thời Anh lóe lên một thoáng thích thú, phủi phủi tay đứng dậy, lại dắt thằng bé đi về phía trước.
Thừa Tự ước chừng mình đã đi được cỡ một tuần trà, có lẽ tầm một khắc thì bắt đầu nhõng nhẽo, nó mệt lắm rồi, liền dừng lại không nhìn đến Hoắc Thời Anh nữa, mà quay đầu tìm người vẫn thường bầu bạn với mình, nó đứng ngay cạnh chân A Phúc giật giật tà áo của cậu nhóc, A Phúc là người bạn cực kỳ ăn ý với nó, bình thường chỉ cần kéo kéo áo A Phúc mấy cái là cậu nhóc sẽ biết nó muốn làm gì.
Nhưng lần này A Phúc khó xử nhìn điện hạ nhà mình, sau đó nhăn nhó nói với Hoắc Thời Anh: “Điện hạ mệt rồi, muốn nô tài bế.”
Hoắc Thời Anh đi tới, đứng trước mặt Thừa Tự, từ trên cao nhìn xuống nói: “Điện hạ, nói đi, nói ra yêu cầu của ngài, thì ta sẽ bế ngài.”
Thừa Tự ngoái đầu lại nhìn nàng, dừng lại một lúc rồi lại quay đầu về giật áo A Phúc, Hoắc Thời Anh nói luôn với A Phúc: “A Phúc, ngươi đến Tàng Thư các đợi bọn ta trước đi.”
Nghe thế A Phúc vội vàng khom người hành lễ với Thừa Tự, sau đó vòng qua thằng bé chạy đi, thấy cảnh ấy Thừa Tự ngây ra nhìn bóng dáng A Phúc đi xa dần, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng đợi đến khi chỉ còn nhìn thấy một góc áo của A Phúc thì mới hiểu ra, giận đến đỏ mặt tía tai, gào một tiếng “A” về phía bóng lưng A Phúc.
Hoắc Thời Anh lại ngồi xổm xuống trước mặt Thừa Tự, bốn mắt nhìn nhau, Thừa Tự vừa giận vừa cáu, trong khi Hoắc Thời Anh vẫn bình tĩnh nhìn nó, sau đó đưa tay về phía thằng bé, tư thế như muốn ôm, chần chừ một lúc cuối cùng Thừa Tự vẫn chúi đầu lao vào vòng tay ấy.
Hoắc Thời Anh ôm thằng bé vào khuỷu tay, nhìn thẳng vào mắt nó nói: “Ôm.” Thừa Tự quay ngoắt mặt đi nhìn ra chỗ khác, Hoắc Thời Anh nắm cằm nó quay ngược trở về: “Ôm. Nói đi, ta biết ngài biết nói.”
Thừa Tự nổi khùng hét toáng lên: “Ôm!” Giọng nói của nó rất to, cũng rất trong trẻo, Hoắc Thời Anh nghe xong bật cười lớn, lập tức nâng thằng bé lên, cho nó ngồi lên vai mình.
Đồng thời cầm lấy bông hoa trong tay Thừa Tự: “Hoa.”
Thừa Tự cáu lặp lại: “Hoa.”
Hoắc Thời Anh lại dạy tiếp: “Mẫu hậu.”
Thừa Tự lại gào lên: “Mẫu hậu.”
Hoắc Thời Anh lại nói: “Thỉnh an.”
Thừa Tự hậm hực: “Thỉnh an.”
Bên cạnh bức tường cung cấm, hai người một lớn một nhỏ bước đi, nhỏ ngồi lên bả vai lớn, dọc đường nói qua nói lại, lúc đi qua vườn hoa của Chu thái phi nàng liền tiện tay hái một cái lá sen trong đầm, rồi lại úp lên đầu Thừa Tự, thằng bé ngồi trên vai Hoắc Thời Anh, vui vẻ cả người lắc la lắc lư suốt đoạn đường dài.
Trên đường hai người đi tới Tàng Thư các có chạm mặt với một đội thị vệ đang đi tuần, Hoắc Thời Anh cõng Thừa Tự tránh sang một bên, mấy tay thị vệ lập tức bị sốc khi nhìn thấy tổ hợp hai người bọn nàng, lúc đi lướt qua tất cả đều ngoái đầu lại nhìn hai người, Hoắc Thời Anh đứng đó khuôn mặt không chút cảm xúc, âm thầm ghi nhớ mặt mũi từng người một và nhẩm đếm số lượng người vừa đi qua, Thừa Tự ngồi trên vai nàng, ngọ ngà ngọ nguậy, sau đó vỗ “Bộp bộp” lên đỉnh đầu Hoắc Thời Anh như đang giục nàng mau đi tiếp đi, lần này Hoắc Thời Anh để mặc cho nó vỗ, chỉ đến khi thấy nó bắt đầu quá đáng quá mới phát vào mông nó một cái như cảnh cáo.
Hoắc Thời Anh tìm thấy A Phúc ở bên ngoài Tàng Thư các, sau đó dẫn hai đứa đi vào trong dạo một vòng, trực ở Tàng Thư các hôm nay là một vị thái giám già, già đến nỗi sắp vào nằm trong quan tài luôn được rồi, lưng còng, mắt mờ chân yếu, mặc bộ quần áo thái giám nội vụ màu lam tứ phẩm, nhưng cũng chính những người cả đời chẳng có thứ chuyện kỳ lạ gì là chưa từng chứng kiến ấy, mới vô cùng bình thản khi đối mặt với tổ hợp ba người bọn Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh đưa cho ông ta xem thẻ bài của mình, ông ta chậm chạp đứng dậy, cung kính dẫn bọn họ đi khắp lượt trên dưới ba tầng Tàng Thư các. Đến mỗi tầng lại dừng lại giới thiệu, giọng kể lề mề câu được câu chăng, khiến người nghe chỉ muốn ngủ gật.
Do lão thái giám quả thực đã quá già rồi, đi một bước thôi cũng lảo đà lảo đảo mấy cái, vì thế đợi đến khi bọn họ rời khỏi Tàng Thư các thì mặt trời cũng đã sắp lặn về phía tây, lúc ở bên trong, Thừa Tự nóng nảy đến độ ra sức đánh vào đầu Hoắc Thời Anh, tới khi ra về lòng bàn tay cũng vì thế mà đỏ ửng, nhưng cũng may thằng bé này khác với những đứa trẻ khác, chẳng thấy khóc bao giờ, cho dù người ta không thỏa mãn yêu cầu của nó thì nó cũng không khóc quấy, chỉ đùng đùng nổi cáu mà thôi.
Ra khỏi Tàng Thư các thấy thời gian không còn sớm nữa, Hoắc Thời Anh dẫn Thừa Tự và A Phúc quay về cung Ung Hòa, Thừa Tự lớn đến từng này rồi nhưng rất ít khi được ra khỏi cung Ung Hòa, mẹ nó chiều nó đến mức biến thái, sợ nó đau, sợ nó bệnh, sợ nó lạnh, sợ nó nóng, sợ nó ấm ức, sợ nó không vui, sợ này sợ nọ, vì thế từ trước đến giờ thằng bé bị nuôi nhốt trong cung, cả chiều nay đi với Hoắc Thời Anh không có đám người vây quanh, có ấm ức, có tức giận, còn phải nói chuyện nữa, giống như vừa trải qua một cuộc phiêu lưu mạo hiểm vậy.
Sau khi bọn họ bước vào cung Ung Hòa, hoàng hậu đã sớm nhận được tin tức đang đứng ở trước chính điện chờ sẵn, Thừa Tự trên đầu chụp lá sen, tay cầm một bông ngọc lan cực to, ngồi trên bả vai Hoắc Thời Anh, nhìn từ trên xuống dưới đều là dáng vẻ của một thằng nhóc ngây thơ, gương mặt vui mừng hí hửng. Lúc mẹ nó đưa tay ra bế, nó còn tiện tay cài bông ngọc lan lên tóc mẹ, trong nháy mắt khuôn mặt hoàng hậu nở nụ cười tươi tắn như hoa.
Hoắc Thời Anh ở bên cạnh khom người hành lễ: “Nương nương, thần đã đưa đại điện hạ về rồi, giờ thần phải đổi thẻ bài và xuất cung đây.”
Hoàng hậu cười đầy hài lòng, nói với Hoắc Thời Anh: “Cô đi đi, ngày mai lại tới nhé.”
Hoắc Thời Anh không đáp lại lời nàng ta, chỉ khom lưng thưa: “Thần xin cáo lui.” Nói xong lại xoay người hành một lễ tượng trưng với Thừa Tự, thằng bé được người ta bế, nhìn nàng cúi người, rồi lui ra, trong mắt không có lấy một chút cảm xúc nào, mẹ nó vừa cất tiếng gọi là lập tức quay đầu lại ngay.
Hoắc Thời Anh vừa đi khuất, thì hoàng hậu bước vào nội điện cho gọi A Phúc, hỏi cẩn thận tỉ mỉ từng chuyện xảy ra trong suốt cả buổi chiều. Hỏi xong hoàng hậu ngồi thừ ra trầm tư, cuối cùng khẽ mỉm cười.
Cơ Ngọc vẫn luôn đứng bên cạnh nàng ta, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Đây chính là nước cờ nương nương định đi sao?”.
Bên trong cung Ung Hòa trồng rất nhiều thược dược cỡ lớn, giờ đang là giữa hè, nên bông nào bông nấy đều nở rộ, màu sắc tươi tắn rực rỡ, mặt trời hắt nắng lên từng cánh hoa in bóng xuống mặt đất, hoàng hậu nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu mới chậm rãi nói: “Cơ Ngọc ngươi còn nhớ tam ca của ta không?”.
Hoàng hậu nửa nằm nửa ngồi trên sập, Cơ Ngọc ngồi dưới chân, bóp chân cho nàng ta, đáp: “Đương nhiên là nô tì còn nhớ rồi, mấy ngày trước không phải người nói thiếu gia đang đến Thanh Châu làm việc cho bộ Quân sao?”.
Hoàng hậu chống cằm nhìn Cơ Ngọc, không nói vội mà khoát khoát tay cho tất cả mọi người trong phòng lui ra, giọng nói của nàng ta dịu dàng yếu đuối trời sinh, từ tốn hỏi: “Cơ Ngọc, ngươi có biết tam ca vốn không phải con ruột của cha ta không, thật ra huynh ấy không phải họ Trần.”
Cơ Ngọc kinh hãi nhìn hoàng hậu: “Sao có thể chứ?”.
Hoàng hậu mỉm cười: “Tam ca được cha ta mang về từ Ung Châu, lúc huynh ấy tới nhà ta thì đã được tám tuổi rồi, khi ấy ta mới có bốn tuổi, lúc đó ngươi vẫn chưa vào phủ.”
Hoàng hậu cười vui vẻ, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói êm dịu mang theo hồi ức: “Lúc tam ca vừa mới đến nhà ta cũng chịu không ít khổ sở, cha ta vừa về đã bắt mẹ ta nhận nuôi dưới danh nghĩa là con của bà, mẹ ta đương nhiên không chịu, trong lòng bà lúc ấy vô cùng ấm ức, nhưng lại không tiện nổi giận, cha ta vừa trở về Ung Châu liền quên mất tam ca, đám người dưới cũng đều là phận nô tài gió chiều nào theo chiều ấy, nên suốt mấy năm liền cuộc sống của tam ca rất chật vật, mãi đến khi cha ta quay về kinh báo cáo công việc, phát hiện tam ca ta quần áo không được chăm chút, việc ăn uống trong tiểu viện cũng bị bỏ bê, ngay cả một gã hầu tâm phúc cũng không có, hơn thế còn không được vào học ở quan học, nên đã nổi giận cãi nhau với mẹ ta, lúc bọn họ cãi nhau ta ở bên cạnh nghe được, dưới cơn phẫn nộ cha ta đã buột miệng nói, thật ra tam ca là con của một chiến hữu đã cứu mạng ông.”
(Quan học là một hệ thống giáo dục được xây dựng và làm việc dưới quyền quản lý của triều đình phong kiến Trung Quốc.)
Cơ Ngọc tập trung lắng nghe, hoàng hậu tủm tỉm cười chầm chậm kể tiếp: “Ngươi thấy đấy, những người giống như cha ta, lời hứa đáng giá nghìn vàng, khi chiến hữu của cha ta qua đời, đã giao con trai của mình cho ông, ngươi xem cha ta đối xử với tam ca thế nào, so với ba đứa con ruột thậm chí còn ân cần chu đáo hơn nhiều, những con người trung nghĩa như họ chính là như vậy đấy, ngươi nghĩ lần này tam ca của ta tới Ung Châu là để làm gì? Triều đình muốn mở vận chuyển đường biển, huynh ấy đi giám sát đóng tàu, việc này nhìn gần thì lương lậu hậu hĩnh, nhìn xa thì tiền đồ rộng mở, ngoài việc không thể thừa kế vị trí của cha ta ra, còn thứ gì mà cha ta không cho huynh ấy.”
Hoàng hậu nói xong, Cơ Ngọc ngẩng đầu lên hỏi: “Lẽ nào nương nương muốn giao đại điện hạ cho Đô ngu hầu?”.
Hoàng hậu phe phẩy cái quạt trong tay chậm rãi nói: “Trên thế gian này đôi khi cha con, huynh muội, máu mủ đều không bằng được với một câu nói của người ngoài.”
Cơ Ngọc cúi đầu đáp: “Hầu gia, thế tử nhất định sẽ chăm sóc đại điện hạ mà.”
Nghe thế hoàng hậu lại nhếch miệng cười khinh thường: “Giao Thừa Tự cho Hoắc Thời Anh sẽ an toàn hơn giao cho phụ thân hay ca ca của ta nhiều.” Nói xong nàng ta đứng dậy, đi tới gần cửa sổ nhìn ra ngoài nói tiếp: “Con người nàng ta, quân tử nhất ngôn, quyết không nuốt lời, nếu nàng ta đã đồng ý chăm sóc Thừa Tự cả đời thì ta còn gì phải lo lắng nữa.” Hoàng hậu cúi đầu, thân hình chìm trong bóng đêm sau cửa sổ, màu sắc môi càng lúc càng đậm. Vẻ mặt của Cơ Ngọc đứng đằng sau lại càng đau khổ, hoàng hậu quay đầu lại nhìn nàng ta cười bảo: “Sao phải buồn, ta còn muốn cảm tạ Bồ Tát vì cuối cùng đã gửi một cô gái vừa kỳ lạ vừa tuyệt vời ấy tới đây ý chứ!”.