Tướng Quân Lấy Chồng - Nhiễu Lương Tam Nhật

Chương 66



Trên người Chu Triển chỉ mặc tạm bộ quần áo mặc trong, đã thế còn cũ và rách tơi tả, từ cổ trở xuống toàn là vết thương do roi quất và độn khí gây ra, nhưng nghiêm trọng nhất lại là vết thương giữa hai đùi, máu tươi chảy đầm đìa, một bên ống quần ướt sũng máu, đây đều không phải là những vết thương mới, dựa vào kinh nghiệm của Hoắc Thời Anh, thì vừa nhìn nàng đã biết hắn bị người ta ngược đãi nên mới thành ra như vậy.

(Độn khí là những loại vũ khí không có lưỡi dao sắc cạnh và mũi nhọn, ví dụ như chùy, gậy, côn.)

“Đại nhân.”

Cậu thiếu niên đột nhiên quỳ phịch xuống, Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn cậu ta, cậu ta đau khổ khẩn cầu: “Xin hãy cứu mạng!” Đôi mắt cậu ta ầng ậc nước mắt van nài nàng.

Hoắc Thời Anh không để ý tới cậu ta, lại liếc nhìn Chu Triển, rồi thả tấm vải xanh xuống, sau đó đứng dậy, nàng cứ bình tĩnh đứng đó hồi lâu, nửa người chìm vào trong bóng tối, khuôn mặt không một chút biểu cảm, cậu thiếu niên vừa tuyệt vọng vừa mong đợi nhìn nàng.

“Quận chúa.” Hoài An tần ngần gọi nàng: “Nếu còn lần chần nữa sợ là trong phủ sẽ ra ngoài tìm chúng ta mất.” Hoài An nói vậy, cốt là để nhắc nhở nàng đừng có dây vào chuyện này.

Nhưng sau khi Hoài An nói xong, thì Hoắc Thời Anh như sực tỉnh, nàng nhanh chóng cởi áo choàng của mình ra, khom người xuống đắp cho Chu Triển sau đó đứng dậy dặn dò Hoài An: “Hai người các ngươi khiêng hắn ta lên xe đi, ngồi xe của ta quay về phủ trước, ngươi bảo Chu Thông sắp xếp chỗ ở cho hắn, nhờ đại phu của phủ chúng ta trị thương cho, cứ nói là ta dặn thế.”

Cậu thiếu niên quỳ dập đầu với Hoắc Thời Anh, tiếng trán đập xuống đất vang lên “Bình bịch”, nhưng Hoắc Thời Anh không để ý đến cậu ta, đón lấy chiếc đèn lồng trong tay Hoài An chiếu sáng đường đi cho bọn họ.

Cả hai đứa vẫn còn là thiếu niên, nên cũng khá vất vả mới khiêng được người ra đến xe, người đánh xe giúp một tay đưa ngươi nằm vào trong xe, xe ngựa có một người đang nằm ngang lại cộng thêm hai cậu thiếu niên, nên có phần chật chội, Hoắc Thời Anh đứng ở gần cửa xe không leo lên nữa, Hoài An thấy thế quay qua hỏi nàng: “Quận chúa, còn cô thì sao?”.

Hoắc Thời Anh nói: “Các ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ tự đi bộ về.”

Hoài An ngần ngại nhìn người đang nằm trong xe muốn nói gì đó, nhưng nàng không cho nó cơ hội ấy, thẳng tay đã đóng luôn cửa xe lại.

Hoắc Thời Anh dặn dò người đánh xe một tiếng, ông ấy nhanh chóng điều khiển ngựa phóng nhanh đi, còn nàng cứ đứng im ở đó nhìn theo cho đến khi cỗ xe biến mất trong màn đêm, rất lâu sau mới xách đèn lòng chậm rãi đi bộ về Dụ vương phủ, một chiếc đèn lồng thắp sáng cả đêm đen, lúc này bước chân của nàng chậm rãi một cách khác thường.

Kết quả, đi được nửa đường thấy Chu Thông dẫn người đến đón, đoán chừng lúc nãy Hoài An đã đánh động cả nửa phủ Dụ vương lên rồi, nhìn thấy khuôn mặt cuống quýt mà bất lực của Chu Thông, khiến Hoắc Thời Anh bỗng thấy khó xử.

Chu Thông định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không lên tiếng, ông ta dẫn theo một đám gia đinh tiền hô hậu ủng đưa nàng về phủ, vào đến cửa lớn, Hoắc Thời Anh không hỏi một chữ nào về Chu Triển, mà đi thẳng về phòng mình, đến lúc này thì sắc mặt Chu Thông mới dễ chịu hơn một chút, lúc đến cửa phòng, ông ta nói với Hoắc Thời Anh: “Nô tài đã bố trí cho người đó xong xuôi cả rồi, đại phu trong phủ đang khám bệnh cho hắn.”

“Ừ.” Hoắc Thời Anh nhấc chân bước qua bậc cửa tùy tiện đáp.

Chu Thông lại khom người hỏi: “Quận chúa còn gì cần dặn dò nữa không ạ?”.

Hoắc Thời Anh quay đầu lại hỏi một câu rất khó hiểu: “Không phải ông đã bố trí hết rồi sao?”.

Chu Thông ngước mắt lên liếc nhìn nàng một cái, Hoắc Thời Anh đứng từ trên cao nhìn xuống khiến ông ta vội vàng cúi đầu đáp: “Vậy quận chúa nghỉ ngơi sớm đi, nô tài sẽ đi xem xem mọi việc thế nào rồi.”

“Ừ.” Hoắc Thời Anh hờ hững đáp, Chu Thông vừa quay người rời đi, thì Hoài Tú từ bên trong chạy ra đón, Hoắc Thời Anh đứng ở trước cửa, nhìn theo hướng Chu Thông vừa đi một lúc rồi mới đi vào trong.

Cả đêm bình an vô sự, sáng hôm sau Hoắc Thời Anh theo lệ thường đánh răng rửa mặt xong liền đi thỉnh an người lớn trong nhà, không ngờ tất cả mọi việc trong phủ đều yên tĩnh một cách dị thường, không một ai hỏi đến chuyện hôm qua nàng mang một người lạ về nhà, khiến bao nhiêu lý lẽ Hoắc Thời Anh chuẩn bị suốt cả một buổi tối đều trở nên vô dụng.

Đợi đến trưa Hoắc Thời Anh thay quần áo chuẩn bị vào cung thì Chu Thông lại đến, ông ta đứng ở trong sảnh báo cáo chi tiết tình hình cho Hoắc Thời Anh nghe: “Người đó tên là Chu Triển, là võ sinh hạng hai hát ở lầu Đắc Nguyệt, cậu thiếu niên đi cùng là tiểu sư đệ của hắn ta, tên là Đức Sinh, tối qua nhị công tử của nhà Phủ doãn phủ Ưng Thiên tổ chức một buổi biểu diễn tại gia, chỗ quận chúa gặp bọn họ chính là cổng sau của nhà Phủ doãn.”

(Phủ doãn là chức quan đứng đầu một phủ, tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn này chỉ áp dụng tại kinh đô.)

Hoắc Thời Anh đang giắt bội đao vào thắt lưng liền khựng lại, quay đầu hỏi: “Nhị công tử nhà Phủ doãn phủ Ưng Thiên?”.

“Vâng.” Chu Thông cúi đầu đáp.

Hoắc Thời Anh giắt xong đao lại hỏi: “Lai lịch thế nào?”.

Chu Thông khom người đứng sang một bên thưa: “Lai lịch cũng không có gì to tát cả, năm nay hắn ta hai mươi hai tuổi, đã lấy vợ, chưa có công danh, cũng không có công việc làm ăn tử tế nào, nể mặt huynh trưởng hắn nên được làm Thị lang trong bộ Hộ, vì là con trai út nên nghe nói bình thường hay được phu nhân trong phủ nhà bao che chiều chuộng, bên ngoài đồn đại cách hành xử của hắn rất bừa bãi.”

“Ồ.” Hoắc Thời Anh lập tức hiểu ra, trên có phụ thân nắm quyền bính và huynh trưởng tài năng, dưới được mẫu thân yêu chiều, là một công tử chơi bời trác táng. Nàng sải chân đi ra ngoài, tiện thể dặn dò Chu Thông: “Nếu hắn ta tỉnh rồi, mà tạm thời không thể di chuyển được thì cứ để hắn ta ở trong phủ nghỉ ngơi, đợi qua vài hôm nữa có thể đi được rồi thì thông báo cho lầu Đắc Nguyệt tới đón người về.”

Dặn dò xong Hoắc Thời Anh xoay người đi thẳng, Chu Thông đứng tại chỗ thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn theo bóng dáng nàng dần dần đi xa rồi, mới chạy tới chỗ Hoắc Chân báo cáo.

Ba ngày sau Chu Triển rời đi, nghe nói lầu Đắc Nguyệt không tới đón, cậu thiếu niên Đức Sinh kia thuê một cái kiệu rồi cả hai tự mình đi, từ đầu đến cuối Hoắc Thời Anh đều không ghé qua hỏi thăm một lần nào, Hoài An cầm tấm áo choàng hôm đó Hoắc Thời Anh đắp lên người hắn về hỏi ý kiến nàng, hắn đi mà chẳng để lại một lời nào, không nói sẽ tới bái tạ, mà ngay cả lời cảm ơn cũng không nhờ người chuyển hộ, thậm chí tấm áo choàng kia vẫn nguyên xi như đêm hôm ấy, góc áo vẫn còn cả một vũng máu, lúc ở trên người hắn thế nào thì lúc gửi trả lại như thế ấy.

Hoắc Thời Anh cầm tấm áo choàng lên tần ngần hồi lâu, trong lòng bất giác nảy sinh chút hảo cảm, nàng tiện tay ném tấm áo cho Hoài Tú xử lý và không hỏi gì thêm về chuyện này nữa, nửa tháng yên ả trôi qua, thì cửa ải cuối năm bận rộn ập đến, đủ mọi việc xảy ra khiến vương phủ trở lên loạn cào cào, hàng ngày Hoắc Thời Anh vẫn vào cung trực, rồi lại xuất cung về nhà như thường lệ, sau mấy ngày căng thẳng thấp thỏm, một vài vị chủ tử trong nhà đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chu Triển đã rời khỏi Dụ vương phủ được nửa tháng mà không có tin tức gì, ngày hai mươi mốt tháng Mười hai, lầu Đắc Nguyệt treo bảng thông báo Chu Triển quay lại biểu diễn, hôm ấy sau khi Hoắc Thời Anh đổi ca trực ở điện Giao Thái, thay thẻ bài xong, đến giờ Dậu nàng liền xuất cung, chỉ dẫn theo một mình Hoài An, đến lầu Đắc Nguyệt.

Màn đêm buông xuống, phố xá lên đèn rực rỡ, bên trong lầu Đắc Nguyệt tiếng chiêng tiếng trống vang trời hòa với tiếng người cười nói ồn ào, trên sân khấu diễn viên chính của Lâm Ấu đường đang cất tiếng hát trong tiếng hò reo ủng hộ nhiệt tình của người nghe bên dưới.

Hoắc Thời Anh thuê riêng một gian phòng, gọi thêm bình trà, kiên nhẫn ngồi đợi, Chu Triển không phải là diễn viên nổi tiếng, nên vở kịch của hắn vẫn còn ở phía sau.

Lâm Ấu đường rộn ràng tiếng đàn ca luyến láy đến hơn nửa canh giờ, quả thực Hoắc Thời Anh không nghe hiểu bọn họ đang hát gì, trà thì đã uống đến quá nửa bình rồi, cuối cùng cũng đợi được người trên sân khấu hát xong kéo theo tà váy dài thướt tha đi vào trong cánh gà, bên dưới lại vang lên tiếng hò hét cực lớn, tiếng chiêng trống ồn ào lại một lần nữa vang lên, vở diễn tiếp theo đã bắt đầu rồi.

Vở diễn tiếp sau đây của Lâm Ấu đường chắc là vở kịch võ của Chu Triển rồi, theo lý mà nói hắn sẽ đi ra từ bên trong cánh gà của Lâm Ấu đường, nhưng tiếng chiêng trống mở màn đã vang lên đến hai lần rồi, mà cửa nhà tướng treo ở hai bên cánh gà vẫn hoàn toàn trống không, ngay cả một người gà mờ không biết gì về hát kịch như Hoắc Thời Anh còn nhìn ra được có điểm bất thường, người xem hát bên dưới sân khấu hò hét, bầu không khí hỗn loạn như sắp xảy ra chuyện đến nơi.

Hoắc Thời Anh nhìn xuống khán đài trống không, cầm chén trà vừa kê lên môi, thì đột nhiên có tiếng hồ cầm cao vút vang lên, sau vài điệu nhạc du dương trầm bổng người của Lâm Ấu đường lại xuất hiện lên sân khấu, nhưng lại vẫn là diễn viên lúc vừa nãy, hắn xuất hiện để cứu sân khấu, Hoắc Thời Anh nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh nghĩ thầm Chu Triển xảy ra chuyện rồi.

Mấy gian phòng ở tầng ba đều là dành riêng cho thành phần quý tộc, nên không có ai dám hô to gọi nhỏ ở đây, vậy mà cậu thiếu niên tên Đức Sinh lại một lần nữa hoảng loạn chạy xộc vào quỳ sụp dưới chân Hoắc Thời Anh, ngay cả đến lời nói cũng giống y như lần trước: “Đại nhân, xin hãy cứu mạng!”.

Hoắc Thời Anh cúi mắt nhìn cậu thiếu niên dưới chân, khuôn mặt không chút cảm xúc, chậm rãi uống hết chén trà đã lạnh tanh rồi mới đứng dậy chỉnh sửa lại tay áo, nàng rút chân mình ra khỏi tay cậu ta nói: “Dẫn đường đi.”

Tầng ba chỗ nàng ngồi có cầu thang dẫn thẳng ra hậu viện phía dưới, đi xuống cầu thang sẽ có một con đường nhỏ hẹp, bất thình lình một bóng người lao vụt ra từ lối đi tối tăm nhỏ hẹp ấy, người này trán bóng loáng, đầu chỉ còn lác đác vài cọng tóc, khuôn mặt béo tròn khiến người ta có cảm tưởng như lúc nào cũng có thể cười được, cho dù hiện giờ ông ta có muốn khóc, thì dáng vẻ cũng như đang cười, ông ta chống nạnh đứng đó, dường như có ý chặn đường Hoắc Thời Anh, nở nụ cười ha ha méo xẹo: “Nói thế nào bây giờ nhỉ, đã kinh động đến đại nhân rồi, tiêu nhẫn xin được tạ lỗi với đại nhân.”

Hoắc Thời Anh nhìn thẳng mắt vào mắt ông ta hỏi: “Ông biết ta là ai sao?”.

Ông ta ngẩn người, ngước mắt lên nhưng chỉ dám liếc sơ qua một cái rồi đáp: “Tiểu nhân biết ạ.”

Hoắc Thời Anh gật đầu: “Ông biết thì tốt, dẫn đường đi!”.

Không có cảnh tượng hỗn loạn nào như trong tưởng tượng ở hậu đài cả, các kép hát có người đang hóa trang, có người đang tẩy trang trước gương, có người thì giúp đỡ người khác, nhìn thấy đám Hoắc Thời Anh đi vào tất cả lập tức khựng lại quan sát, nhưng đều không tỏ thái độ gì cả, bầu không khí ở đây ngập trong mùi phấn son nồng nặc và mùi hương xông rẻ tiền, căn phòng không lớn lắm nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn được toàn cảnh bên trong, góc tây nam của căn phòng thờ một bức tranh của Quan Vũ, mùi hương cũng là từ đây bay ra.

Bên dưới bức tranh Quan Vũ là một cái bàn cúng, cạnh bàn kê hai chiếc ghế thái sư, Hoắc Thời Anh được người đàn ông hói đầu mời qua đó ngồi.

Nhìn qua thì có vẻ như hậu đài này rất yên ả, vì thực ra nơi xảy ra náo loạn không phải là ở đây, có một cánh cửa cách chỗ Hoắc Thời Anh ngồi không xa, được che bằng một tấm rèm vải đầy bụi, bên trong vang lên tiếng đánh đấm và rên rỉ.

Có người dâng trà lên cho nàng, Hoắc Thời Anh liếc nhìn người đàn ông khom lưng đứng bên cạnh hỏi: “Ông là chủ gánh hát?”.

Người đàn ông lại càng khom người thấp hơn đáp: “Tiểu nhân đúng là chủ gánh hát.”

Hoắc Thời Anh không hỏi thêm nữa, nàng nhìn chủ gánh hát, nhưng lại dường như không phải đang nhìn ông ta, ngón tay gõ nhịp lên tay vịn ghế, trong đáy mắt là toàn là trầm tư, tiếng động đằng sau tấm rèm vải rất lớn, có tiếng người đang đánh đấm bên trong, bàn xô ghế đổ, thỉnh thoảng xen kẽ tiếng rên nghèn nghẹt trong cổ họng, chủ gánh hát toát mồ hôi hột liếc nhìn Hoắc Thời Anh, rồi lại quay đầu nhìn về phía tấm rèm, mọi người xung quanh nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, Đức Sinh đứng ở sau lưng Hoắc Thời Anh, hai tay đan chặt vào nhau đến mức trắng bệch.

Đột nhiên hai tiếng tát giòn tan truyền đến từ phía trong bức rèm, giọng nói nham hiểm của một người đàn ông vang lên: “Chu Triển ngươi cũng ghê gớm thật đấy nhỉ? Ở phủ Dụ vương hai hôm tưởng mình được thể lên mặt hả, ngươi nghĩ mình là cái thá gì chứ, ngươi chỉ là một con hát hạ lưu mà thôi, đồ con hát! Hiểu chưa, hy vọng quận chúa người ta coi trọng ngươi ư, nằm mơ đi, ông đây chơi đùa với ngươi chính là coi trọng ngươi rồi, cho dù có hành chết ngươi thì cũng là phúc đức tích được từ kiếp trước của ngươi!”.

Hoắc Thời Anh nghiêng đầu nhìn về phía tấm rèm, tốc độ ngón tay gõ nhịp tên tay vịn từ từ chậm lại, sau đó nàng từ từ đứng dậy, nhưng Hoài An đột nhiên bước lên trước ngăn nàng lại: “Quận chúa, cô đừng để bị bẩn tay, để tiểu nhân đi.”

Hoắc Thời Anh ngắm nhìn Hoài An rồi tự dưng bật cười, nàng cực kỳ hài lòng với phản ứng của thằng bé, nàng cười xoa xoa đầu nó: “Cứ đứng một bên nhìn thôi, hôm nay ta sẽ để ngươi được chứng kiến quận chúa nhà ngươi giỏ thói ngang ngược thì sẽ như thế nào.”

Hoắc Thời Anh đi tới chỗ tấm rèm vải trước mặt, dừng lại một thoáng, sau đó vén rèm lên ung dung bước vào, nàng biết bên trong là bẫy nhưng vẫn ngang nhiên đi vào.

Bên trong căn phòng được ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm rèm, ánh đèn leo lét, bàn ghế, trang phục hát kịch, đạo cụ ngổn ngang trên nền đất, Chu Triển bị người ta lột quần đè lên bàn hóa trang, khoảnh khắc Hoắc Thời Anh bước vào hắn cảm thấy vừa nhục nhã, vừa tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.

Hoắc Thời Anh đứng ở ngay cửa quan sát bên trong, cảm nhận được sự tuyệt vọng thực sự trên khuôn mặt hắn, khiến nàng cảm thấy hành động xông vào đây của mình cũng coi như đáng giá, kẻ đang đè lên người Chu Triển rõ ràng đã bị sốc, có lẽ hắn không ngờ được rằng thật sự có người dám xông vào, phải mất một lúc mới kiềm chế được vẻ nham hiểm trên khuôn mặt mình.

Thật ra tướng mạo của gã này rất được, ngũ quan thanh tú, vóc dáng gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt của người mang bệnh, bên dưới đôi mắt hẹp dài là một mảng xanh đen, thần sắc trên người có vẻ không được tốt cho lắm, mang đến cho người ta một loại cảm giác nữ tính nhưng quỷ quyệt, hắn mang theo vẻ chớt nhả leo xuống khỏi người Chu Triển, vừa kéo quần lên một cách thô bỉ vừa nhìn Hoắc Thời Anh bằng ánh mắt quái gở: “Ô kìa, đại cô nương hay cô vợ nhỏ nhà ai đây, thèm muốn đến mức chạy đến đoàn kịch để giành đàn ông nữa cơ à?”.

Hoắc Thời Anh im lặng đứng đó, ánh mắt trong trẻo lạnh buốt quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, thấy bàn tay trắng bệch đang buộc lại dây lưng có phần hoảng loạn, hắn cuống quýt sửa sang lại vạt áo xong xuôi mới ngước mắt lên nhìn Hoắc Thời Anh, cuối cùng cũng thốt ra được câu giống với con người: “Đô ngu hầu, có gì chỉ giáo sao?”.

Hoắc Thời Anh bước hẳn vào trong phòng, đi tới gần im lặng nhìn gã chằm chằm, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Cố nhị lang, đối với loại người như ngươi, những lời tử tế ta chỉ có thể nói trong một lần thôi, vì vậy ngươi bắt buộc phải nghe cho cẩn thận, ngay bây giờ, ngươi, lập tức biến khỏi chỗ này, nếu dám nói thêm một chữ nào ta sẽ khiến toàn bộ hàm răng của ngươi rụng đầy đất.”

Hoắc Thời Anh nhìn gã bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ như đang nhìn một bãi phân chó, khuôn mặt của Cố nhị lang lập tức trở nên méo mó, đồng tử vì tức mà co cả lại, lắp bắp hồi lâu mà không thốt nổi được một câu hoàn chỉnh: “Ngươi…” Nhưng ngay lập tức Hoắc Thời Anh vả cho gã một phát, cú vả này không giống với hành vi đánh nhau làm màu của đám lưu manh đầu đường xó chợ, Cố nhị lang ăn một vả của nàng bay cả người, va vào tường, cơ thể như bị rút xương mềm oặt ngã vật ra, nằm hôn mê như chết, máu me văng khắp mặt, răng rơi đầy đất.

Hoắc Thời Anh không thèm quan tâm đến gã, quay đầu nhìn Chu Triển đang đờ ra như một tên ngốc, đây là lần đầu tiên Hoắc Thời Anh quan sát kỹ con người hắn, thật ra tướng mạo của hắn rất bình thường, điểm độc đáo duy nhất có lẽ là trông hắn cực kỳ nam tính, mặt vuông sắc cạnh, rất cao, làn da ngăm đen, trên người hắn còn mang theo chút vẻ chân phác và khí chất thật thà phúc hậu.

Hoắc Thời Anh đi tới gần, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo dài, quần bị vứt trên đất, cặp đùi săn chắc lộ ra dưới lớp áo, lúc Hoắc Thời Anh nhặt quần lên đưa cho hắn, cả người hắn trở nên cứng đờ nhưng lại không kiềm chế được run rẩy, hắn xấu hổ khi lõa lồ thế này trước mặt Hoắc Thời Anh, nhưng lại không biết trốn tránh đi đâu, chỉ nhắm chặt hai mắt lại, khuôn mặt bị ép đến mức bất lực và tuyệt vọng đến cùng cực.

Hoắc Thời Anh đặt quần đặt lên bàn hóa tranh gần tay với của hắn, sau đó xoay người lại nói: “Ngươi mặc quần áo xong ra đây, ta… sẽ dẫn ngươi rời khỏi chỗ này.”

Nói xong Hoắc Thời Anh vén rèm lên đi ra, chủ gánh hát hoảng sợ nhìn nàng, Hoắc Thời Anh quay về vị trí ngồi lúc vừa nãy, bưng chén trà đã nguội ngắt lên nhấp một ngụm rồi mới nói với ông ta: “Chu Triển ở đây đã náo loạn thành ra thế này, ông có giữ lại người cũng sẽ chỉ rước họa vào thân thôi, ông thấy có đúng không?”.

Người đàn ông quỳ phịch xuống đất mồ hôi chảy thành giọt kêu lên: “Chúng tiểu nhân cũng chỉ là kiếm miếng cơm qua ngày thôi, xin đại nhân giữ lại cho tiểu nhân một con đường sống.”

Hoắc Thời Anh ngồi đó không nói gì nữa, chờ một lúc cảm thấy đã đủ rồi mới mở miệng nói bằng giọng điệu ôn hòa, vui vẻ với người phía dưới: “Hôm nay ta dẫn hắn đi, bạc chuộc người ngày mai sẽ mang tới chỗ ông, ông thấy thế nào?”

Ông chủ gánh hát dập đầu bình bịch: “Không dám, tiểu nhân không dám nhận bạc của đại nhân đâu, tiểu nhân sẽ đi lấy khế ước bán thân của Chu công tử.”

Hoắc Thời Anh đặt chén trà xuống rồi mới đáp: “Không cần phải thế, ta cũng không phải kiểu người ỷ thế bắt nạt người khác, ông hãy tính toán cẩn thận lại đi, ngày mai ta sẽ phái người tới lấy, còn người thì ta sẽ dẫn đi trước.”

Ông chủ gánh hát gật đầu nói thẳng: “Vâng, vậy thì cứ làm theo lời đại nhân.”

Hoắc Thời Anh dừng một lúc lại nói: “Còn về cái gã đang nằm trong kia thì thiết nghĩ ông cũng biết thân phận của hắn rồi, nếu hắn có truy cứu thì ông cứ đổ hết tội lỗi lên đầu ta là được.”

Đây chính là câu nói ông chủ gánh hát chờ đợi, ông ta vội vàng nói liên mồm: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”

Hoắc Thời Anh không muốn phí lời thêm ở nơi này nữa, nàng nhìn về phía tấm rèm, đúng lúc này Chu Triển cũng đi ra, thần sắc của hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, khuôn mặt ngây ra.

Hoắc Thời Anh liếc nhìn hắn, rồi đứng dậy định đi, thấy thế Chu Triển đột nhiên lên tiếng gọi nàng: “Đại nhân!”.

Hoắc Thời Anh quay đầu lại, hơi nghiêng người, Chu Triển nhìn nàng đăm đăm: “Đại nhân, ta có thể mang theo một người nữa đi được không?” Hoắc Thời Anh tìm thấy cậu thiếu niên Đức Sinh đang co người đứng sau lưng Hoài An, lại quay sang nhìn Chu Triển rồi gật gật đầu.

Chu Triển cũng hơi gật đầu lại với nàng: “Đa tạ.”

“Ừ.” Hoắc Thời Anh đứng tại chỗ nhìn hắn đáp.

Chu Triển lại nói thêm: “Ta ở chỗ này nhiều năm có một vài món đồ, đại nhân có thể cho ta chút thời gian thu dọn không?”.

Chu Triển đứng đó sống lưng thẳng tắp, trong con ngươi ảm đạm ánh lên một tia sáng lấp lánh, trong đôi mắt hắn có chứa thứ gì đó rất lạ, hơn thế Hoắc Thời Anh phát hiện ra cho đến tận lúc này, khi hắn đưa ra yêu cầu với nàng sống lưng vẫn luôn rất thẳng, đứng ngay trước mặt nàng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào mắt nàng, cuối cùng Hoắc Thời Anh cũng cảm thấy hứng thú, nàng quay hẳn người lại nhìn trả hắn, tủm tỉm cười bảo: “Đi đi, ta đợi huynh ở đây.”

Chu Triển dẫn theo Đức Sinh đi ra ngoài, Hoắc Thời Anh vẫn ngồi phía dưới bức tranh Quan Vũ uống trà nguội kiên nhẫn đợi hắn, chủ gánh hát đứng bên cạnh nàng thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng lại sợ sệt liếc nhìn về phía bức rèm vải như thể ở trong đó đang nhốt một con quỷ.

Chu Triển quay lại rất nhanh, trong tay hắn và Đức Sinh mỗi người cầm theo một cái tay nải không lớn lắm, đây là tất cả gia tài suốt nửa đời người của bọn hắn, thoạt nhìn có chút thê lương, trong khi ánh mắt Chu Triển vẫn khá bình tĩnh, thì Đức Sinh thì lại để lộ khuôn mặt sung sướng không thể che giấu.

Hoắc Thời Anh đứng dậy rời đi, Chu Triển tự động đi theo đằng sau lưng nàng, chủ gánh hát cung kính tiễn bốn người bọn họ ra cửa, bước chân ra khỏi cửa sau của Đắc Nguyệt lầu, phía trước là con hẻm tối đen, trên đầu là vầng trăng sáng treo lơ lửng, Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn, thấy Chu Triển lúc bước qua bậu cửa thoáng khựng lại, cuối cùng sải bước nhanh chóng rời khỏi nơi đó, đầu không ngoảnh lại, trong tiếng chiêng trống ồn ào phía sau lưng hắn, tiếng hát mỹ lệ cao vút ở Lâm Ấu đường kéo theo một tràng tiếng hò reo tán thưởng, Hoắc Thời Anh thấy hắn thở hắt ra, lẽ nào hắn không biết mình vừa thoát khỏi chỗ chết ư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.