Tướng Quân Lấy Chồng - Nhiễu Lương Tam Nhật

Chương 67



Bốn người đứng trong con hẻm tối đen, ba người đều quay qua nhìn Hoắc Thời Anh đợi nàng đưa ra quyết định, cả đời Hoắc Thời Anh chưa từng làm ra những chuyện như nuôi đào hát bao giờ, nên không nắm rõ cách thức làm việc cho lắm, tuy không có gì phải sợ cả nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy không yên.

Nàng đứng ở trong hẻm ngẫm nghĩ rất lâu, sau đó nói với Chu Triển bằng giọng thương lượng: “Hôm nay đã muộn rồi, ta bảo Hoài An dẫn hai người đi tìm một nhà trọ nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai sẽ tìm một căn nhà đàng hoàng cho bọn huynh nhé?”.

Chu Triển bước ra từ trong bóng tối, đứng trước mặt Hoắc Thời Anh, khom nửa người nói: “Xin nghe theo sự sắp xếp của quận chúa.”

Hoắc Thời Anh nhìn hắn gật gật đầu, xoay người dặn dò với Hoài An mấy câu rồi xua bọn họ đi, nhìn Hoài An vâng lệnh đưa hai người họ đi khuất rồi nàng cũng quay người ra về, cả người biến mất trong đêm tối.

Hoắc Thời Anh về phủ khi trời đã rất khuya rồi, không muốn đánh động đến mọi người xung quanh, nên sau khi tắm rửa xong liền xua hết đám Hoài Tú ra ngoài, một mình ngồi dưới đèn đợi Hoài An, quá canh ba Hoài Anh mới quay về báo cáo, trên người vẫn còn hơi giá, khuôn mặt đang ở độ tuổi giữa thành niên và thiếu niên mang theo vẻ thâm trầm cẩn trọng, Hoắc Thời Anh lúc thì vô tình lúc lại cố ý chỉ dạy cho cậu nhóc suốt hơn nửa năm, nên đối với sự bình tĩnh này của cậu nhóc cũng khá hài lòng.

Hoài An đứng dưới đèn khom người bẩm báo lại với Hoắc Thời Anh: “Tiểu nhân đã bố trí cho Chu công tử ở lại nhà trọ Duyệt Lai ở phía đông thành, đích thân tiểu nhân đặt phòng, bọn họ đi vào từ cửa sau, chắc là không bị ai nhìn thấy đâu.”

“Ừ.” Hoắc Thời Anh tiện miệng đáp, đứng lên đi tới chỗ giá sách, nàng không quá để ý đến việc Hoài An sắp xếp cho Chu Triển thế nào, dù sao những loại chuyện thế này cũng chẳng thể giấu được.

Hoắc Thời Anh rút một quyển sách từ trên giá xuống, lôi ra từ bên trong hai tờ ngân phiếu đưa cho Hoài An dặn: “Ngày mai đến ngân trang lấy một khoản tiền, đầu tiên là đi chuộc thân cho hai người bọn họ, sau đó tìm một ngôi nhà phù hợp cho họ ở lại, đừng tìm nhà quá phô trương làm gì, chỉ cần sạch sẽ có thể ở lại là được rồi, không cần bận tâm là tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần nhanh, trong ngày mai nhất định phải sắp xếp ổn thỏa cho họ rõ chưa?”.

(Ngân trang là tên gọi của ngân hàng tín dụng tư nhân thời xưa.)

“Vâng!” Hoài An nhận lấy ngân phiếu gật mạnh đầu cam đoan, không hỏi thêm một câu dư thừa nào, Hoắc Thời Anh rất hài lòng, gật gật đầu cho thằng bé ra ngoài.

Sau khi Hoài An đi rồi, Hoắc Thời Anh thổi tắt đèn dầu, quay về phòng ngủ, trong đêm tối nhìn lên đỉnh màn, trời mỗi lúc một khuya, nàng thở dài thườn thượt, lăn qua lộn lại mãi mới ngủ được.

Sáng sớm ngày hôm sau Hoắc Thời Anh rời giường, ra ngoài sân luyện võ, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì đi thỉnh an các bậc trưởng bối trong nhà, đến chỗ của vương phi ăn sáng với Hoắc Chân và vương phi, sau đó về phòng mình, mọi việc trong phủ vẫn êm ả như thường.

Đến gần trưa, Hoài Tú thay quần áo cho Hoắc Thời Anh để nàng chuẩn bị vào cung, thì đột nhiên Hoắc Chân đến, nàng vừa đeo bội đao vừa bước từ phòng trong ra thấy Hoắc Chân đang mặc quần áo thường ngày, ánh mắt u ám ngồi ở sảnh.

Một tay Hoắc Chân chống lên bàn trà, ngón tay sốt ruột gõ xuống mặt bàn, đây là thói quen mỗi khi suy nghĩ của ông, từ tốc độ gõ nhịp có thể nhìn ra được lúc này ông đang rất nôn nóng.

Ánh mắt hai cha con va vào nhau giữa không trung, Hoắc Chân toan mở miệng, nhưng những lời khó nói nghẹn trong cổ họng, muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, Hoắc Thời Anh trái lại ung dung đến mức gần như lãnh đạm đưa mắt nhìn sang chỗ khác, sự ung dung đó của nàng khiến Hoắc Chân cau mày càng thêm khó mở miệng hơn.

Hoắc Thời Anh chỉnh trang lại tay áo đi tới đứng trước mặt ông hỏi: “Có chuyện gì ạ?” Hoắc Chân im lặng hồi lâu không nói gì, Hoắc Thời Anh cũng không vội bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.

“Số bạc con gửi ở tiệm đổi tiền Xương Thành, chỉ trong một buổi sáng hôm nay đã rút ra tận một nghìn lượng cơ à?” Nhịn mãi cuối cùng Hoắc Chân cũng chịu lên tiếng.

Hoắc Thời Anh không hề ngạc nhiên chút nào, Hoắc Chân thừa biết tiền của nàng từ đâu mà ra, sau khi đình chiến với tộc người Khương, giao thương giữa hai nước đã được mở lại, hồi đầu vì để đổi tiền giấy cho những tướng sĩ dưới trướng nàng đã chết trận, Phùng Tranh đã giới thiệu cho Hoắc Thời Anh một người, người này vốn dĩ là một thương nhân buôn lông thú, Hoắc Thời Anh dựa vào mối quan hệ ăn sâu bén rễ của Hoắc gia ở Lương Châu để móc nối làm ăn với người này, ngoại trừ buôn trộm muối không dám làm ra thì kinh doanh không thiếu thứ gì từ ngũ cốc, dầu, lông thú, cho đến tơ lụa, người quản lý tiền nong sổ sách của bên nàng vẫn là người Hoắc Chân phân cho, việc Hoắc Thời Anh sử dụng một số bạc lớn như vậy bên phía ngân trang nhất định sẽ thông báo cho người quản lý, nên việc Hoắc Chân nhanh chóng biết được cũng là chuyện đương nhiên.

“Rốt cuộc con định làm gì?” Hoắc Chân vừa bất lực vừa nổi cáu hỏi nàng.

Hoắc Thời Anh đứng từ trên cao nhìn xuống Hoắc Chân đang cau mày nổi giận, sau đó nàng ngồi thụp xuống trước mặt ông, thò tay ra nắm lấy một bàn tay đang đặt trên đầu gối của ông, rồi thở dài, nhìn thẳng vào mắt cha mình, giọng điệu lộ ra sự mệt mỏi: “Cha, cha biết con muốn làm gì mà.”

Hoắc Chân nhắm chặt mắt lại không muốn nhìn đến con gái nữa, khi ông mở mắt ra thì dường như đã lấy lại được bình tĩnh rồi, hiếm khi ông nói với Hoắc Thời Anh bằng vẻ bất lực mà lại sâu xa thấm thía như lúc này: “Con phải biết rằng, năm xưa cha con dù có hành xử bừa bãi đến đâu cũng chưa từng bao nuôi ca kỹ bao giờ, làm ra cái chuyện người người đều biết này, Thời Anh à, con có còn cần cái thanh danh này nữa hay không?”.

Hoắc Thời Anh không chút yếu thế nhìn thẳng vào mắt ông, lời nói tha thiết chân thành: “Cha, hiện giờ cha đã rút lui an toàn rồi, nhị ca quản lý gia đình nghiêm cẩn, Nghi Ca tư chất không có gì nổi bật, Hoắc gia an phận giấu mình thì ít nhất cũng có thể bảo vệ được ba đời nhà ta bình an phú quý, thật ra Hoắc gia đã không còn cần đến con nữa rồi, cha không thể để cho con đi được sao?”.

Hoắc Chân thở dài: “Con tưởng cha chưa từng vạch ra kế hoạch cho con sao? Kẻ làm cha này luôn muốn dành mọi thứ tốt nhất cho con, con có biết không?”.

Hoắc Thời Anh nhẹ nhàng lắc đầu đứng thẳng dậy: “Con không cần kế hoạch của cha, cha có biết, suốt hơn hai mươi năm qua lúc con cảm thấy thoải mái nhất là khi nào không? Chính là mỗi lần đánh trận xong bất kể là mệt mỏi rã rời, hay đau đến chết đi sống lại, ngày thứ hai sau khi mở mắt ra, có thể chạy đến quán mì của nhà họ Lư ở cửa khẩu Gia Định ăn một bát mì rưới dầu, con không thích chốn triều đình lắm âm mưu, con cũng không thích ngắm hoa thưởng nguyệt, con chỉ thích một cuộc sống bình đạm mà thôi.”

Hoắc Thời Anh cảm thấy mình đã nói đủ nhiều rồi, lời cũng đã cạn, nàng từ từ bước lùi ra sau cách xa Hoắc Chân, cuối cùng quay lưng bỏ đi, để lại một mình Hoắc Chân cô độc ngồi ở trong sảnh, yêu hận đan xen nhìn theo bóng lưng con gái, thở dài buồn bã.

Hôm nay là buổi đại triều, lúc trưa Hoắc Thời Anh đến bên ngoài ngự thư phòng đổi ca thì Hoàng thượng đã quay về rồi, sắc mặt vị thủ vệ trực ca ban sáng không được thoải mái cho lắm, nhìn thấy đoàn người đến đổi ca trực lập tức trong lòng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, không cần nghĩ cũng biết bầu không khí bên trong ngự thư phòng không được êm ả rồi.

Hoắc Thời Anh đứng ở ngoài cửa, sống lưng thẳng tắp, tay phải nghịch nghịch ngón tay bên trong tay áo, mắt nhìn xuống chiếc cúc áo thứ ba trước ngực mình, trong lòng bỗng cảm thấy có một loại áp lực hoặc cũng có thể là một thứ cảm xúc mong chờ rất khó nói.

Cuối cùng bên trong giống như căn đúng chuẩn thời gian vang lên một giọng nói rất to: “Hoắc Thời Anh đã đến chưa, đến rồi thì bảo nàng ta lăn vào đây mau.”

Đương nhiên là Hoắc Thời Anh không thể lăn vào trong được, Phúc Khang đi ra dẫn nàng vào đàng hoàng, vẻ mặt của ông ta bình tĩnh không nhìn ra được chút cảm xúc nào, nhưng từ việc cơ thể ông ta lúc đi cách xa nàng là có thể nhìn ra được sự lạnh lùng bên trong.

Hoắc Thời Anh quỳ trước ngự án, nghiêm túc hành lễ, bên trên rất lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, nhưng tai nàng lại quá tốt nên có thể nghe ra được hô hấp của người ngồi trên gấp gáp và nặng nề hơn hẳn thường ngày.

“Hoắc Thời Anh, nàng to gan lắm!” Qua một lúc lâu rốt cuộc giọng nói bị đè nén từ bên trên cũng truyền xuống.

Hoắc Thời Anh vẫn cúi đầu không đáp, đột nhiên một đống tấu chương từ trên cao ném xuống, đập vào người nàng, vang lên một loạt những tiếng loạch xoạch, nàng quỳ nhặt xem thử, là bản tấu của Ngự Sử đài vạch tội nàng, khóe miệng Hoắc Thời Anh giật giật, nhủ thầm hành động nhanh thế.

Hoàng thượng bước xuống đứng bên cạnh nhìn nàng, giọng nói vang lên từ trên cao: “Nàng có biết hiện giờ đang là lúc nào không? Bọn họ đang rầu rĩ vì không tóm được thóp, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào nàng, sao nàng dám…”

Hoắc Thời Anh vẫn đang quỳ, bỗng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng, không hề có chút xấu hổ hay lo lắng nào khiến hắn không thể nói tiếp được nữa, cứ đứng ngẩn ra đó nhìn nàng.

Hoắc Thời Anh liền nhìn đi chỗ khác, đầu cúi xuống giống như lúc vừa nãy, Hoàng thượng từ từ thu lại ánh mắt, hắn chậm chạp quay trở lại ngồi xuống sập, đôi mắt nhìn Hoắc Thời Anh ngập tràn vẻ không thể tin được: “Hoắc Thời Anh.” Hắn mấp máy môi gọi tên nàng, trong lòng chợt cảm thấy hoảng sợ bay hết hồn vía.

Hoắc Thời Anh vẫn quỳ không nhúc nhích, cuối cùng Hoàng thượng đứng dậy, lảo đảo bỏ đi, bóng lưng nhìn từ phía sau giống như đang vội vàng chạy trốn. Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn hắn, trong lòng có chút khó chịu, cháy nhà ra mặt chuột rồi, hắn đã biết nàng không phải là người có tinh thần chính nghĩa nhưng ngây thơ bị kẻ khác hãm hại, liều lĩnh xông vào cái bẫy đã giăng sẵn, mà là nàng cố chấp muốn bỏ trốn!

Hoắc Thời Anh cứ quỳ như thế trong ngự thư phòng cho đến lúc hoàng cung lên đèn, cuối cùng đích thân Phúc Khang đến chuyển lời giải trừ hình phạt cho nàng, đêm đó trôi qua bình an vô sự, nhưng hôm sau khi nàng vào cung thì thánh chỉ tới, nàng bị phạt nửa năm bổng lộc, giáng xuống làm cấm vệ quân, đày đến đại doanh ở Tây Sơn huấn luyện tân binh.

Những chuyện mất tư cách đạo đức như thế này bị vạch tội, bị giáng chức nếu đổi lại là một quan viên bình thường khác, thì con đường đường chính trị trong lương lai coi như xong, Hoàng thượng cũng không định bao che cho nàng.

Hoắc Thời Anh tiếp chỉ ở doanh Thị Vệ, nên ngay cả cơ hội để gặp mặt thánh thượng tạ ơn cũng không có, Phúc Khang dẫn người đến tuyên chỉ trong liền bỏ đi, từ đầu đến cuối không nói một câu dư thừa nào, lúc nàng thu dọn đồ đạc rời khỏi doanh Thị Vệ vẫn không nhịn được nhìn về phía điện Giao Thái, trong lòng nàng không cảm thấy thoải mái vì đã được giải thoát, mà trái lại có chút khó chịu và chán nản, nhưng không nghiêm trọng lắm, chí ít không ảnh hưởng gì đến suy nghĩ và hành động của nàng, Hoắc Thời Anh vẫn rất bình tĩnh bàn giao công việc cho người ở lại, thay bộ quần áo thị vệ ra, đi về phía cửa cung.

Để đến được chính điện phải đi qua một cây cầu có mái che, dưới cầu dập dềnh sóng nước, trên cầu sương mù mưa bụi giăng kín, Hoắc Thời Anh biết sớm muộn gì cũng có một ngày mình phải đối mặt thẳng thắn với hoàng hậu, nhưng không ngờ mới chưa đến một tháng, nàng đã phải đối mặt với quang cảnh mặt trời khuất bóng thế này.

Hoàng hậu nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế tựa khổng lồ, trên đầu có lọng che, dưới người đắp chăn làm từ da thú trắng như tuyết, sàn cầu trơn trượt nên Hoắc Thời Anh cẩn thận bước từng bước một lại gần.

“Ta biết ngay mà, cô sẽ không bao giờ đến chào từ biệt ta đâu.” Sau lưng hoàng hậu nhét một chiếc gối tựa rất lớn, đỡ nửa thân trên và cổ của nàng ta, nàng ta đã yếu lắm rồi, nói một câu thôi cũng đã thở hồng hộc, nàng ta cố gắng dùng chút sức cuối cùng nhìn nàng đăm đăm.

Hoắc Thời Anh đứng gần đội nghi trượng của nàng ta, nhìn người phụ nữ sức cùng lực kiệt ấy, nàng chợt nhớ, nàng ta chưa từng bắt nàng phải quỳ trước mặt mình, người phụ nữ có thân phận tôn quý nhất thiên hạ này đã dành cho nàng sự tôn trọng cao nhất.

Hoắc Thời Anh đứng trước mặt nàng ta, sống lưng thẳng tắp như một khối ngọc thạch, khuôn mặt của nàng được mưa bụi phủ một tầng sương mù, hoàng hậu vẫy tay với nàng, khó khăn nói: “Cô qua đây.”

Hoắc Thời Anh đi tới cầm lấy tay nàng ta, tay cả hai người bọn họ đều lạnh như băng, hoàng hậu mỉm cười nói: “Ta thật sự rất ngưỡng mộ cô đấy, nếu như có kiếp sau ta cũng muốn được sống giống như cô.”

Hoắc Thời Anh nói bằng giọng khô khốc: “Người đều biết cả rồi à?”.

Hoàng hậu mỉm cười: “Đợt Trung thu ta đã từng nghe võ sinh đó hát kịch rồi, hắn không xứng với cô đâu, Thời Anh à.”

Khóe môi Hoắc Thời Anh giật giật không tiếp lời, hoàng hậu nghiêng đầu ngắm nàng rồi lại nói: “Sao cô lại nhẫn tâm như vậy? Hôm nay cô và ta từ biệt, sợ rằng đời này không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, ta cứ luôn ở cung Ung Hòa đợi cô, nhưng lại chỉ đợi được tin cô sắp xuất cung, nên đành phải đích thân tới đây chặn đường.”

Hoắc Thời Anh cầm lấy tay của nàng ta nhét vào trong chăn: “Ta không thể báo đáp tình nghĩa sâu nặng của người được, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn nên không dám đi gặp.”

Hoàng hậu nhìn nàng cười nhạt, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Cô chắc chắn sẽ báo đáp ta.”

Hoắc Thời Anh nhìn sâu vào mắt nàng ta, không đáp lời, hoàng hậu nghiêng đầu sang nhìn mặt hồ phẳng như một tấm gương mù sương nói: “Cá tính của Thừa Tự cục cằn ngang ngược, sợ rằng tương lai không phải là một nhân tuyển tốt cho ngôi vị thái tử, ta chỉ mong nó sống một đời bình an, trở thành người tử tế, đừng đi sai đường là được.”

“Đã biết tính khí ngài ấy như vậy sao từ nhỏ người không quản thúc cẩn thận, trái lại còn dung túng cho ngài ấy thành ra như thế này.” Lời nói từ miệng Hoắc Thời Anh bất giác mang theo sự lạnh lùng, hà khắc.

Hoàng hậu liếc nhìn nàng, rồi lại cúi mắt xuống: “Cô không hiểu tấm lòng của người làm mẹ đâu, nếu thân thể ta khỏe mạnh, thì sao có chuyện ta chiều hư thằng bé như vậy, nhưng ta có bao nhiêu ngày được ở bên nó đâu, ta chỉ muốn dành những điều tốt đẹp cho nó mà thôi, Thời Anh à, sau này cô hãy thay ta dạy dỗ nó nhé, ta tin cô.”

Hoàng hậu nhìn nàng bằng ánh mắt ngập tràn hy vọng, Hoắc Thời Anh lẳng lặng nhìn nàng ta, nàng có phần không nỡ và do dự, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh táo lại lùi ra sau mấy bước nói: “Nương nương phó thác sai ngươi rồi, Thời Anh không có tư cách đó đâu.” Nàng lạnh lùng từ chối người phụ nữ tính mạng như đèn treo trước gió ấy.

Nhưng hoàng hậu không hề để tâm, khuôn mặt nhìn Hoắc Thời Anh nở nụ cười thâm sâu, nụ cười ấy khiến nàng ta biến trở lại thành người phụ nữ khôn khéo giỏi toan tính, nụ cười của nàng ta đã quét sạch hết những đồng tình và bi thương trong lòng Hoắc Thời Anh, sau một thoáng trầm mặc gượng gạo giữa hai người họ, cuối cùng hoàng hậu hờ hững hỏi nàng: “Thời Anh cô muốn đi thật sao?”.

Hoắc Thời Anh khom người đáp: “Vâng.”

Hoàng hậu lặng im ngắm nàng hồi lâu, khoát khoát tay: “Ta mệt rồi, cô đi đi.”

Hoắc Thời Anh lại khom người hành lễ lần nữa, xoay người bỏ đi, hoàng hậu nhìn nàng khom lưng cúi đầu, nhìn nàng dứt khoát quay người bước đi, hờ hững và thản nhiên, nàng ta nghiêng tai lắng nghe bước chân nàng từ từ rời xa chợt cất tiếng gọi yếu ớt: “Thời Anh!”. Hoắc Thời Anh đứng lại nhưng không hề quay đầu.

“Đi bình an nhé!” Hoàng hậu khẽ nói, Hoắc Thời Anh sững người hồi lâu rồi chậm rãi xoay người lại quỳ xuống, hành đại lễ về phía kiệu của nàng ta, sau đó đứng dậy quay đầu sải bước.

Hoàng hậu nghiêng đầu yên lặng lắng nghe, rất lâu sau mới khẽ thì thào: “Hoắc Thời Anh, được quen biết cô là phúc ba đời của ta.” Bóng lưng Hoắc Thời Anh biến mất trong cơn mưa bụi lâm thâm giữa những tiếng thì thầm mong manh của nàng ta, tựa hồ như đang nói cho mình nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.