Chu Triển là người thành thật nên cuộc sống của hắn cũng không hề hào nhoáng phô trương, hắn kiệm lời, biết nấu ăn, biết làm việc đồng áng, ngay cả mấy chuyện như may vá giặt giũ hắn cũng làm rất tốt, một mảnh sân bé con con được hắn dựng một giàn nho, còn phát một khoảnh đất nhỏ để trồng một ít rau và hành.
Hoắc Thời Anh cảm thấy hắn vốn dĩ nên là một người hiền lành chất phác như thế này, rất phù hợp với cuộc sống nuôi cá và trồng thêm rau trong kế hoạch của nàng, tháng Sáu, nàng gửi đơn xin từ chức lên bộ Quân.
Ba ngày sau khi gửi đơn xin từ chức, Hoắc Chân liền gọi nàng về nhà, Hoắc Thời Anh vội vàng phi ngựa vất vả suốt cả một đêm, lúc đầu Hoắc Chân giận lắm nhưng rồi ông kiềm chế lại đến cuối cùng buồn bã, bất lực, trằn trọc suốt đêm ấy, đợi đến hôm sau thấy Hoắc Thời Anh mệt mỏi bơ phờ quay về, thì lại không biết nên nói gì nữa.
Sáng sớm tinh mơ Hoắc Thời Anh vừa đặt chân vào tiền sảnh, thì thấy Hoắc Chân đang ngồi trong luồng ánh sáng ban mai mặt ủ mày chau, đây là cuộc chạm trán không thể tránh khỏi, nàng đã dự liệu từ trước rồi, nàng bước tới ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh ông, người hầu đi vào dâng trà, nàng bưng lên uống ừng ực, hai cha con ngồi im không ai nói với ai câu nào.
Cuối cùng Hoắc Chân nói: “Con phải biết rằng, cho dù ở thời điểm bừa bãi nhất cha cũng không dám động đến hạng dơ bẩn như con hát.”
Hoắc Thời Anh lặng lẽ ngồi đó, rất lâu sau mới nói: “Huynh ấy khác.”
“Hắn khác?” Hoắc Chân dường như đã bị câu nói này của con gái chọc điên, lập tức bùng nổ: “Là một tên hạ đẳng hèn mọn, lớn lên ở một nơi như vậy thì có gì tốt đẹp chứ!”.
Hoắc Chân nổi điên quát ầm lên, nhưng Hoắc Thời Anh chỉ buồn bã nhìn ông, sau đó bất lực nói: “Huynh ấy cũng là một con người.”
Hoắc Chân lại quát tiếp: “Hắn cũng là một con người? Người còn phân ra làm sáu bảy loại người kia kìa, con có biết những lời con vừa nói ấu trĩ đến mức nào không?”.
Ánh mắt Hoắc Chân khi nói những lời này dường như đầy khinh thường, nhưng khi Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên nhìn ông, lại không hề có chút nao núng nào, từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, đến mức như lãnh đạm, nói từng chữ một: “Con biết, nhưng con cũng là một con người, mười sáu tuổi tổ phụ mới ban tên cho con, người gọi con là An Sinh.”
Hai chữ An Sinh vừa bật ra khỏi miệng nàng, Hoắc Chân lập tức sững sờ, ông suy sụp ngã ngồi xuống ghế, Hoắc Thời Anh không nói gì thêm nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
“Con chọn người nào khác không được sao? Tại sao cứ nhất định phải là loại người đó?” Hoắc Chân nhìn theo bóng lưng ngược sáng của con gái, lẩm bẩm hỏi.
Bước chân Hoắc Thời Anh khựng lại, hơi nghiêng đầu đáp: “Nếu con không chọn huynh ấy, thì người sẽ tha cho con sao? Cha sẽ thả cho con đi sao?”.
Hoắc Chân bất lực nhắm chặt mắt lại: “Cha chỉ muốn những điều tốt nhất cho con, thật ra người làm cha cuối cùng cũng chỉ có chút tâm tư này mà thôi.”
Hoắc Thời Anh vẫn giữ tư thế đầu không ngoảnh lại, miệng mở ra như muốn nói gì đó, thật ra nàng định nói rằng: Những thứ cha cho, không phải những thứ con cần. Nhưng nàng lại nghĩ có nói cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nên cuối cùng lựa chọn im lặng bỏ đi.
Sau khi đơn từ chức của Hoắc Thời Anh được trình lên giống như đá chìm đáy biển, không có chút tin tức nào, nàng cũng không vội vàng gì, cứ một tháng gửi một lá đơn, còn về bên phía Chu Triển thì từ khi hai người nói rõ ràng với nhau xong, Hoắc Thời Anh thì không có tiến triển gì, còn hắn cũng không giục giã nàng, mối quan hệ giữa hai người không hề có bước nhảy vọt nào, Hoắc Thời Anh vẫn thỉnh thoảng ghé qua ăn bữa cơm, ngồi một lát rồi đi, Chu Triển là người thành thật, ngoài trừ việc thân thiết với Hoắc Thời Anh thêm một chút, cười nhiều hơn một chút, thì vẫn không dám gọi thẳng tên của nàng, hai người ở chung tương kính như tân, cảm giác như khe nhỏ sông dài.
Tháng Chín, sau một cơn mưa thu nhiệt độ trong núi giảm mạnh, nửa tháng sau khi Hoắc Thời Anh gửi ba lá đơn xin từ chức, trong cung đột nhiên đưa tới cho nàng một thứ hình vuông giống như tranh cuộn dài tầm một trượng, trên bức tranh vẽ thảo nguyên rộng mênh mông bát ngát, cây cỏ rậm rạp cao ngang người, có hai người kề vai nhau cưỡi ngựa phi nước đại, một bức tranh theo lối vẽ truyền thần, tình ý dạt dào không chút dè dặt, một người trong bức tranh mặc y phục của bậc đế vương họa tiết rồng vàng chín móng, chỗ viết lạc khoản đóng bằng giống cá nhân ghi chữ Hàm Chương, hắn đang rủ nàng kề vai cùng hắn, Hoắc Thời Anh nhìn ra được, nhưng nhìn ra được nàng cũng chỉ nhìn để đó, sau đó cất đi, cất ở dưới đáy rương cùng với chiếc áo lông của hoàng hậu.
Tháng Mười, sau một trận sương giá, toàn bộ vùng núi chìm trong gió rét thực sự, trong căn phòng của Hoắc Thời Anh đốt một chậu than nóng, đám tân binh láo toét vẫn còn ở trong doanh trướng nhưng đêm nào cũng kêu lạnh, Hoắc Thời Anh nhân cơ hội này dẫn bọn họ luyện tập leo núi, trong nước toàn là bùn đất, khiến họ than khổ luôn miệng, nhưng không còn ai oán thán buổi tối trong doanh trại lạnh nữa.
Có một hôm tối khuya Hoắc Thời Anh bắt được một doanh trại nửa đêm còn đánh bạc, liền lôi hai tên cầm đầu ra phạt đánh năm mươi gậy, chiều tối tập trung toàn bộ quân doanh lại xem, đang lúc ồn ào huyên náo thì đột nhiên có một loạt những âm thanh hỗn tạp, đám thanh niên dưới đài bí bách đến sắp hư người bỗng thò hẳn cả cổ ra ngoài cổng quân doanh để nhìn cho rõ.
Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn, thấy ở đoạn rẽ chỗ khe núi đang có một đoàn người ngựa đi tới, tiếng vó ngựa rầm rập xen lẫn với tiếng lạch cạch của xe ngựa, độ nửa tuần trà trôi qua thì trước cổng doanh trại chào đón hai đội thị vệ cưỡi trên những con ngựa cao lớn, chậm rãi theo sau là một cỗ xe ngựa bằng gỗ đàn hương đen, cảnh tượng ấy khiến đám lính mới đờ cả người.
Hoắc Thời Anh nhìn thấy Phúc Khang nhảy từ trên xe xuống, sau đó xoay người đỡ một người khác, một đôi giày đế trắng thân đen bước xuống khỏi xe ngựa, “Tõm” một tiếng giẫm lên đống bùn dưới đất.
Hoàng thượng mặc thường phục, nhưng Hoắc Thời Anh cũng không dám không quỳ đón tiếp, nàng sải bước xuống khỏi đài cao, vội vàng chạy ra cổng doanh trại, quỳ “Bịch” một phát xuống dưới bùn cao giọng hô to rõ ràng, nghênh tiếp thánh giá: “Hoắc Thời Anh, cung nghênh Hoàng thượng.”
Nàng vừa dứt lời lập tức một loạt những âm thanh quỳ sụp xuống vang lên, tiếng hô vạn tuế rung chuyển cả sơn cốc, trường bào màu xanh lam dừng ở trước mắt Hoắc Thời Anh một lúc, sau đó tránh sang một bên, Phúc Khang cũng đi theo, một giọng điệu trầm ổn vang lên chỗ cổng doanh trại bọn nàng: “Bình thân đi.” Sau đó ngoài tiếng đóng, mở cửa ra thì không có tiếng động nào nữa.
Hoắc Thời Anh bị phớt lờ ở trước cổng, không có khẩu dụ cho nàng đứng dậy, cánh thị vệ bắt đầu nghênh ngang dựng trại ở ngay trước đại doanh của nàng, tất cả đều coi như không nhìn thấy nàng.
Nửa giờ sau, cuối cùng Phúc Khang cũng chậm rãi bước tới, ông ta đứng trước mặt nàng kéo dài giọng nói: “Khẩu dụ của Hoàng thượng, Hoắc Thời Anh bình thân.”
Hoắc Thời Anh đứng dậy, nửa người dưới dính toàn bùn, nàng cười chào hỏi Phúc Khang: “Chào Phúc đại nhân.”
“Không dám ạ.” Phúc Khang không nóng không lạnh đáp: “Hoàng thượng gọi Đô ngu hầu vào yết kiến đấy, Đô ngu hầu mau đi theo nô tài.”
Nói xong Phúc Khang xoay người đi thẳng, Hoắc Thời Anh cười khổ nhìn nửa thân dưới ướt sũng bùn của mình rồi đi theo ông ta.
Chỉ trong nửa giờ, căn phòng nhỏ ba gian của Hoắc Thời Anh đã đổi chủ, Hoàng thượng ngồi an ổn trên chiếc ghế thái sư duy nhất trong gian phòng chính, căn nhà này của nàng được xây dựa vào núi nên ánh sáng không tốt lắm, mặt trời vừa lặn là trong nhà ánh sáng trở nên leo lét ngay, Hoàng thượng ngồi trong bóng tối, nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Hoắc Thời Anh vừa bước vào phòng, thì Phúc Khang liền đi ra ngay, nàng nhìn Hoàng thượng đang ngồi trên ghế liền bước đến nghiêm chỉnh quỳ xuống nói: “Thỉnh an Hoàng thượng.”
“Ừ.” Hoàng thượng trả lời bằng giọng mũi nên nghe không được rõ lắm, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Nàng đứng dậy đi.”
Hoắc Thời Anh đứng dậy, rốt cuộc cũng thấy thoải mái hơn rồi, bên trong căn phòng quả thực rất tối, không biết thằng nhóc Hoài An trốn ở góc nào rồi, nàng đành phải đi tới chỗ bàn thắp đèn dầu lên.
Trong phòng đã sáng lên được một chút, Hoắc Thời Anh ngoái đầu lại nhìn, thấy Hoàng thượng đang nhìn mình chằm chằm, nàng liền ngẩn người, giả vờ như không nhìn thấy gì, quay đầu đi chỗ khác.
“Vừa nãy nàng đang làm gì vậy?” Hoàng thượng hỏi nàng.
Hoắc Thời Anh đặt đồ đánh lửa xuống bàn, cúi đầu thưa: “Đêm hôm qua bắt được hai binh sĩ đánh bạc, nên vừa rồi đang phạt gậy họ.”
“Ồ, đánh xong chưa?” Hoàng thượng chậm rãi hỏi.
Hoắc Thời Anh ngần ngừ một lúc đáp: “Chắc là đánh xong rồi.”
Hoàng thượng nói “Ừ” rồi đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng, Hoắc Thời Anh đứng ở một bên thấy hắn đang đi tới trước cửa sổ, ngó đầu ra nhìn một cái, rồi xoay đầu quan sát bốn bức tường xung quanh, tiện thể ngước đầu ngắm nóc nhà, thật ra Hoắc Thời Anh cảm thấy căn nhà của nàng quá mức tồi tàn, nóc nhà chỉ được lợp bằng một lớp ngói ngay cả chóp mái nhà cũng không có, trên bốn bức tường hoàn toàn trống không, cả nhà cả cửa có một cái bàn uống nước, một cái ghế, một bàn ăn mấy cái ghế con con xiêu vẹo tả tơi, thật tình chẳng có gì hay ho để ngắm cả.
Hoàng thượng ngắm nghía một vòng xong liền quay ra nói với nàng: “Chỗ nàng lạnh thật đấy.”
Hoắc Thời Anh lập tức khom ngươi thưa: “Người đợi một lát, thần sẽ bảo người đi lấy chậu than.”
Hoắc Thời Anh quay người đi ra ngoài, gọi một vài gã tạp dịch và Hoài An nhanh chóng đặt những chậu than cháy đỏ rực vào bốn góc trong nhà, những chuyện này vốn dĩ nên do Phúc Khang làm, nhưng Hoắc Thời Anh đi ra tìm khắp lượt thì lại chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu.
Cuối cùng căn phòng cũng trở nên ấm áp hơn hẳn, Hoắc Thời Anh lại sai Hoài An dâng trà lên, Hoàng thượng cứ ngồi đó im lặng không nói gì nhìn nàng đi ra đi vào bận rộn luôn tay luôn chân, trà được dâng lên, hắn uống một ngụm cảm thấy thú vị phết, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi nàng.
Da đầu Hoắc Thời Anh tê rần giả vờ như ánh mắt ấy không hề tồn tại, sau khi thu xếp phòng ốc xong xuôi lại đi đến hỏi: “Hoàng thượng, ngươi có định dùng bữa tối ở đây không ạ?”.
“Nàng nói xem?” Có lẽ Hoàng thượng bị câu hỏi này của nàng chọc tức, ngước mắt nhìn nàng, biểu cảm trên mặt có phần dở khóc dở cười.
Hoắc Thời Anh bình tĩnh đáp vâng rồi lại xoay người đi ra ngoài, gọi người chuẩn bị cơm nước, đương nhiên Hoàng thượng không thể ăn chung một nồi cơm to đùng với nàng được, vì thế đầu bếp và mấy tay tạp dịch trong doanh trại đều được điều tới, nàng đứng ở trước cửa chỉ huy mọi người làm việc, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của hắn.
Không biết Hoàng thượng đã đi chỗ cửa sổ từ lúc nào, ánh mắt rơi trên người nàng, hắn lặng lẽ, hoặc có thể do kìm nén quá nhiều cảm xúc nên trông rất bi thương, Hoắc Thời Anh không tự chủ được nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng cuối cùng vẫn giả vờ như không có việc gì, quay đầu đi chỗ khác.
Bữa tối được ăn trên chiếc bàn ăn nhỏ trong gian phòng chính, bình thường chỉ có hai người là Hoắc Thời Anh và Hoài An ăn ở cái bàn ấy, vừa hẹp vừa bé, ghế ngồi lại thấp nên quần áo toàn lòe xòe quét đất.
Hoàng thượng không gọi người vào hầu, cũng không cần Hoắc Thời Anh đứng chờ hầu bên cạnh, mà tự mình ngồi xuống cái ghế thấp tè, chỉ chỉ vào phía đối diện, không cần nói Hoắc Thời Anh cũng biết hắn bảo nàng ngồi xuống đó.
Tuy rằng đầu bếp trong quân doanh đã cố gắng hết sức rồi, nhưng cơm canh trên bàn vẫn rất đạm bạc, Hoàng thượng bưng bát cơm lên gắp thức ăn, cũng không nói ngon hay dở, Hoắc Thời Anh ngồi đối diện nhìn bàn tay còn trắng hơn cả cái bát sứ của hắn, quần áo rơi dưới đất thật sự đã lấm lem hết cả rồi, trong lòng bỗng thấy có chút áy náy.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Thời Anh xem giờ liền báo cáo với Hoàng thượng rằng mình phải ra ngoài tuần tra quân doanh, đi kiểm tra một vòng tất cả các phòng trong doanh trại, lúc quay về thì trăng đã lên đỉnh đầu.
Núi sâu tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng kêu, chỉ có phòng của nàng là vẫn còn ánh sáng của đèn dầu, Hoắc Thời Anh đứng trước cửa phòng hồi lâu, có bóng người hắt lên cửa sổ, hắn vẫn ngồi dưới ánh đèn, trong lòng nàng bỗng cảm thấy hơi khó chịu, hắn là bậc cửu ngũ chí tôn, cần gì phải làm vậy.
Cả người Hoắc Thời Anh mang theo toàn hơi giá đẩy cửa đi vào, trong phòng quanh năm ẩm ướt, nên dù có đến mấy chậu than đang cháy thì vẫn lạnh cóng, Hoàng thượng ngồi bần thần hồi lâu thấy nàng đi vào liền ngước lên nhìn, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
Hoắc Thời Anh kéo một cái ghế thấp ngồi xuống, giơ tay ra hơ trước chậu than dưới chân Hoàng thượng.
“Lạnh không?” Hoàng thượng hỏi nàng.
Hoắc Thời Anh ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu đáp: “Lạnh ạ.” Hoàng thượng liền đá đá chậu than dịch về phía nàng.
Hoắc Thời Anh cho thêm mấy mẩu than nữa vào trong chậu hỏi: “Tối nay Hoàng thượng định nghỉ ở đâu? Để thần đi sắp xếp.”
“Nhà nàng có chỗ cho ta nghỉ sao?” Hoàng thượng nhìn đỉnh đầu Hoắc Thời Anh nói bằng giọng điệu có chút trêu chọc.
Hoắc Thời Anh khều lửa trong chậu, gục đầu đáp: “Quân doanh đơn sơ, nếu Hoàng thượng không chê thì nghỉ ở trong phòng của thần đi ạ.”
“Ta nghỉ ở phòng của nàng, vậy nàng nghỉ ở đâu?”.
Hoắc Thời Anh ủ rũ nói: “Thần… thần ở chỗ nào cũng có thể ngủ tạm qua một đêm được.”
“Đêm nay ta không định nghỉ ngơi, muốn chong đèn cùng nàng nói chuyện suốt cả một đêm có được không?” Giọng nói của Hoàng thượng đột nhiên trầm xuống, khiến bầu không khí lập tức trở nên lạnh hẳn.
Từ đầu đến cuối Hoắc Thời Anh đều không ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới lúng búng nói: “Chuyện này… truyền ra ngoài thì không tốt cho danh tiếng lắm đâu.”
Hoàng thượng cười khẩy: “Nàng vẫn còn danh tiếng cơ à?”.
Hoắc Thời Anh khựng lại, nghĩ đến chuyện của Chu Triển, Cố nhị lang của phủ Ứng Thiên, rồi sau đó là vụ bị Đại Lý tự hành lên hành xuống, ở bên ngoài quả thực danh tiếng của Hoắc Thời Anh nàng có vẻ không tốt đẹp gì cho cam, nàng không trả lời, dứt khoát im lặng ngồi đó.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng nói chuyện nghiêm chỉnh với nàng, hắn vừa mở miệng giọng nói liền để lộ ra chút mệt mỏi: “Hoắc Thời Anh, nàng có thể an ổn chờ đợi, bớt gây chuyện phiền phức không?”.
Hoắc Thời Anh mở miệng định nói, nhưng lại không biết nên giải thích sao, chỉ đành cúi đầu đáp: “Vâng.”
Hoàng thượng nhìn đỉnh đầu nàng thở dài thườn thượt ngả người dựa vào lưng ghế, hắn buồn bã nói: “Ta biết kế hoạch của nàng, nhưng ta không thể thả nàng đi, nàng hiểu chứ?”.
Than trong chậu bắn ra một tia lửa, khiến một góc áo của Hoắc Thời Anh bị cháy, nàng đưa tay phủi đi, không nói gì cả.
Trời càng lúc càng khuya, chậu lửa chỉ còn lại đống tro tàn, Hoắc Thời Anh ngẩng đầu lên thấy một tay Hoàng thượng đang đỡ đầu gác lên tay vịn, nhắm mắt ngủ, nàng liền đứng dậy đi vào phòng bếp châm lửa, bỏ vào trong chậu than đặt dưới chân hắn, sau đó xoay người đi ra, một lúc sau nàng cầm áo khoác của mình quay lại, nàng đứng ngắm hắn một lúc, cuối cùng thở dài, khoác áo mình lên người hắn, xoay người đi ra ngoài, canh ở cửa cả đêm.
Nàng vừa đi thì người trong phòng liền mở mắt ra, đôi mắt sáng rõ không hề có vẻ buồn ngủ, hắn bất động nhìn bóng người đang đứng ngoài cửa, ánh sáng di động trong đáy mắt hắn, vừa vui vừa buồn, cuối cùng cúi mắt xuống giấu hết mọi nỗi niềm trong bóng tối.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng thượng bước ra khỏi phòng, Hoắc Thời Anh đứng trong gió núi lạnh buốt suốt cả một đêm nên giờ cả người đông cứng, Hoàng thượng đứng kề vai bên cạnh nàng, không thèm nhìn nàng lấy một cái, ánh mắt hướng về phía dãy núi đằng xa, hồi lâu sau mới lạnh lùng buông một câu: “Bảo bọn họ khởi giá hồi cung.”
Hoắc Thời Anh cúi người vâng lệnh, một lúc sau thị vệ bên ngoài doanh trại nghe lệnh bắt đầu nhổ trại, Hoàng thượng đi giữa đám người bận rộn tiến thẳng về phía xe ngựa, Hoắc Thời Anh ra tận cửa quân doanh cung kính quỳ xuống tiễn hắn.
Trước khi Hoàng thượng lên xe còn xoay người lại lạnh lùng nhìn nàng một lúc, sau đó nói: “Hoắc Thời Anh, nàng quay về thu dọn sạch sẽ đống lộn xộn đó rồi đợi tiếp chỉ đi.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu không đáp.
Hoàng thượng bước lên xe ngựa, lúc sau lại có một giọng nói buốt giá truyền ra từ bên trong xe: “Nếu nàng không thu dọn sạch sẽ, thì ta cũng không ngại tự tay thu dọn hộ nàng.”
Sau đó là tiếng đóng cửa đầy giận dữ, đoàn người ngựa từ từ khởi hành, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng nữa, chỉ để lại một mình Hoắc Thời Anh quỳ dưới đất.