Tướng Quân Lấy Chồng

Chương 22



“Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì vậy?”

Nghe được nha hoàn thanh âm, Ôn Nhược Thủy đang ngắm hoa quay đầu lại, “Không có việc gì, Vương gia đâu?”

Hạnh nhi vui vẻ, “Tiểu thư, người rốt cục bắt đầu để ý cô gia rồi sao?”

Ôn Nhược Thủy giơ tay muốn đánh, Hạnh nhi cười chạy đi, “Nha đầu chết tiệt kia, nói bậy bạ gì đó?” Mặt nhưng lại nhịn không được có chút nóng lên.

“Hạnh nhi lại thế nào mà chọc giận nàng vậy?” Lý Dật Phong thanh âm mang theo tiếng cười truyền đến.

“Cô gia, tiểu thư có việc hỏi ngài đó.”

“Tìm ta chuyện gì?” Hắn có chút kinh ngạc. Nàng rất ít chủ động tìm hắn.

Ôn Nhược Thủy trừng nha hoàn, mới nói: “Không có gì, Vân Yến công chúa hôn sự đã định rồi sao?”

Lý Dật Phong cười mà có ý tứ khác, “Lo lắng ư?”

“Thúi a, ngươi sao cũng giống nha đầu Hạnh nhi chết tiệt kia, nói lung tung gì đó?”

Hắn kéo nàng ôm vào lòng, nghịch ngợm dải lụa buộc tóc trước ngực nàng, “Công chúa kia thật ra không giống người thường, chưa đến đã nói nhất định phải gả cho hoàng tử, tới kinh thành rồi còn đòi chính mình lựa chọn.”

“Người Yến quốc xưa nay luôn nhanh nhẹn dũng mãnh.” Nàng trái lại không lấy đó làm kỳ quái.

“Làm như lần này bại trận là chúng ta hay sao ấy.”

“Có thể hòa bình so với chiến tranh là tốt rồi.” Nàng nói.

Hắn vỗ vỗ vai nàng, thập phần lý giải tâm tình của nàng. Nàng thuở nhỏ liền sinh trưởng trong quân, phơi sương giãi nắng nơi sa trường, tất nhiên là so với người khác càng thấu hiểu hòa bình là không dễ dàng đánh đổi được.

“Cũng may công chúa đó dung mạo kiều diễm, mỹ nhân có chút ương ngạnh cũng là chuyện đương nhiên.”

Ôn Nhược Thủy giương mắt nhìn hắn.

Lý Dật Phong lập tức thanh minh, “Nương tử, bản vương xin thề, ta thực sự không có coi trọng Vân Yến công chúa, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

“Giấu đầu lòi đuôi.”

“Oan uổng a!”

“Có tật giật mình.”

Hắn nhìn mắt nàng, chợt ngộ ra: “Thế nên nàng vẫn đối với Gia luật tướng quân im lặng không nói chuyện?”

“A. . .” tiếng kêu thảm thiết quen thuộc tại bên trong Bình vương phủ vang lên, hết thảy hạ nhân nghe mãi cũng thành thói quen nên không buồn để ý, ai đương làm gì vẫn tiếp tục làm việc nấy.

Một cước đạp tại ngực hắn, Ôn Nhược Thủy hơi cúi người, mắt xếch híp lại, khẩu khí không tốt nói: “Ta cùng với Gia Luật Phi Hùng có chuyện gì?”

“Không, không có việc gì. . .” Có việc chính là cái tên Yến quốc đại tướng rắp tâm bất lương kia kìa!

“Lẽ nào tại Tướng Quốc Tự còn có chuyện gì?” Hẳn là như thế rồi.

“Không có việc gì.” Hắn trả lời như đinh đóng cột không chút do dự.

“Ta rất thắc mắc.” Nàng nhíu chặt đầu mày, “Hắn tìm ta làm cái gì? Mà ngươi lại muốn gạt ta cái gì?” Hai nam nhân đều rất kỳ quái nga.

“Nương tử, nàng trước tiên để ta đứng lên, như vậy rất khó chịu, cũng rất hổ thẹn a.”

Ôn Nhược Thủy buông ra hắn, đến bên hành lang ngồi xuống.

Lý Dật Phong phủi phủi bụi trên người, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nàng lườm hắn thật bén, không nói gì.

“Nương tử tựa hồ không thích nhìn thấy Gia luật tướng quân.”

Đương nhiên là không thích, Trần tướng quân chết ở dưới mũi tên của hắn, hơn nữa là vì cứu nàng, đó là trong lòng nàng vết thương vĩnh viễn đau nhức.

“Nhưng hắn dù sao cũng là Yến quốc đại tướng hộ tống Vân Yến công chúa, lễ nghi đối đãi chúng ta cũng không được làm quá mức có lệ.”

Đạo lý này nàng tự nhiên minh bạch, không ai so với người xông pha trên chiến trường mong muốn hòa bình hơn cả.

“Hắn vài lần mời nàng nâng cốc ngôn hoan.” Yến quốc phong cách thật sự là cực kì cởi mở, một điểm nam nữ không nên tiếp xúc thân mật cũng không biết phải tránh.

“Vương gia thay ta từ chối là được.” Tấm lòng nàng còn chưa đủ rộng lượng đến mức làm như không có chuyện gì xảy ra.

“Cứ như vậy, thực sự sẽ có chuyện.” Hắn cuối cùng kết luận.

Hình như thật là thế, chỉ bất quá, “Nếu như hắn lại mời thì hãy thay ta đáp ứng.” Từ chối thì quá mức rõ ràng, chính là không nên chọc cho người Yến quốc bất mãn.

“Cái gì? !” Lý Dật Phong kích động đứng lên.

“Chối từ lần nữa, sẽ làm đối phương tức giận.” Nàng trấn an hắn.

“Nhưng các ngươi nam nữ thụ thụ….” Hắn không thể nhịn được nữa.

Ôn Nhược Thủy nở nụ cười, “Ở trong mắt Gia Luật Phi Hùng, ta cho tới bây giờ sẽ không là một nữ nhân.” Trên chiến trường chỉ có quân nhân, không phân biệt nam nữ, mà nhân dân Yến quốc lại kính trọng anh hùng, trong mắt bọn họ, nàng cũng là một anh hùng.

Này rõ ràng là nàng ngộ nhận, ánh mắt Gia Luật Phi Hùng nhìn nàng, trần trụi không chút nào che giấu là ánh mắt cháy bỏng của nam nhân nhìn nữ nhân. Thế nhưng lời này, Lý Dật Phong cũng không thể nói với thê tử.

Nếu là ngộ nhận, vậy cứ vĩnh viễn ngộ nhận đi, có lúc ngộ nhận cũng là một loại hạnh phúc…

Chí ít, hắn rất hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.