Hiện tại, Ôn Nhược Thủy đương lần thứ hai có loại cảm giác này.
Ngay lúc vấn đề giữa nàng cùng trượng phu còn chưa giải quyết xong, Hoàng
thượng hạ một đạo thánh chỉ không thể tưởng tượng nổi — mệnh nàng tống
đoàn sứ giả hòa thân xuất quan.
Mà khi biết được đây là do Vân Yến công chúa thỉnh cầu thì, nàng liền bình thường trở lại.
Nguyên bản Lý Dật Phong thương thế vừa có phần khởi sắc, sau lần “bắt gian” đó lại trở ngược nặng thêm, vừa nghe tin tức thê tử phụng chỉ tống đoàn sứ giả xuất quan sau, liền thổ huyết.
“Tiểu thư, người thực sự nhẫn tâm như thế?” Hạnh nhi nhìn chủ tử thu thập hành lý, chần chờ mở miệng. Cô gia mấy ngày nay thực hảo thảm, trong phủ mặc cho ai thấy cũng đau
lòng, hết lần này tới lần khác tiểu thư lại cố gắng ép mình không quan
tâm tới.
“Ta cũng muốn đem một màn nọ ở trong đầu quét sạch, thế nhưng, ta làm không được.” Ôn Nhược Thủy nhắm mắt, cười khổ.
Hạnh nhi trầm mặc. Tràng cảnh đó xác thực quá. . . Tiểu thư trước giờ trong
mắt không dung được dù chỉ là hạt cát nhỏ, này là nàng hiểu.
“Cho nên, như bây giờ cũng tốt.” Chí ít tạm thời không cần đối mặt, nàng đột nhiên rất muốn làm đà điểu. “Ngươi theo ta cùng đi thôi.”
“Nô tỳ đương nhiên phải theo tiểu thư, tiểu thư ở đâu, nô tỳ theo đó.” Hạnh nhi kiên định trả lời.
Ôn Nhược Thủy nở nụ cười, sờ sờ tay nàng, cảm xúc thâm hậu nói: “May mắn ta còn có ngươi.”
“Tiểu thư còn có lão gia a.”
“Đúng…ta còn có cha.” Tống đoàn sứ giả xuất quan xong, liền đi vòng vể quê hương nhìn phụ thân, từ nay về sau phụ tử sống nương tựa lẫn nhau cũng tốt.
“Tiểu thư, ngày mai xuất phát, người thực sự không tới gặp cô gia, nói lời từ biệt?”
“Càng thêm thương cảm mà thôi, không đi cũng được.” Ôn Nhược Thủy thần tình buồn bã.
Hạnh nhi không dám nhắc lại, trong lòng sự thay tiểu thư cảm thấy không đáng, cũng vì cô gia mà ấm ức.
Muốn trách chỉ có thể trách quý phi nương nương không có việc gì làm nên gây chuyện, lẽ nào nàng chưa từng nghe qua “con cháu tự có con cháu phúc”
sao? Khiến cho hai người vốn đang cảnh đẹp ý vui nay lại lâm vào cục
diện bế tắc.
“Ngày mai cùng sứ giả đi, sớm một chút nghỉ ngơi.”
Nàng đem hành lý chuẩn bị đầy đủ phóng tới một bên, bắt đầu cởi áo ra
chuẩn bị lên giường ngủ.
Từ phát sinh sự kiện nọ sau, mấy ngày
nay nàng vẫn cùng Hạnh nhi ngủ chung một chỗ, giường lớn trong phòng ngủ đã hủy, mà nàng cũng không muốn hồi tưởng lại tất cả, không tái đặt
chân vào nửa bước.
Chủ tớ hai người thổi đèn đi ngủ, một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, đương khi hai người mang theo tay nải dự định lặng lẽ ly
phủ thì, liền thấy Lý Dật Phong sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân hình
gầy yếu chắp tay đứng trước cửa phủ, lẳng lặng nhìn các nàng.
“Thân thể không khỏe, liền trở về phòng nghỉ ngơi, không cần tiễn đưa chúng
ta.” Ôn Nhược Thủy đem ánh mắt dời về phía chỗ hắn, ngữ khí đạm mạc nói.
“Cứ như vậy mà đi sao?” Hắn hỏi, thanh âm suy yếu mà vô lực, thỉnh thoảng nương theo một hai tiếng ho khan.
“Thánh mệnh khó từ.” Nàng biện giải.
“Ôn Nhược Thủy.” Hắn cúi đầu gọi tên của nàng.
Ôn Nhược Thủy vốn muốn leo lên yên ngựa liền dừng lại, mắt cụp xuống, cũng nhẹ giọng nói: “Ngươi còn có chuyện gì muốn dặn dò ta sao?”
“Nàng thật vô tình.” Hắn không phải chỉ trích, mà là trần thuật sự thực.
“Có thể.” Nàng không phủ nhận.
Hắn đi tới bên người nàng, cầm tay của nàng, thanh âm mang theo thống khổ,
“Nhưng vì sao nàng vô tình như vậy, ta vẫn là không buông tay được?”
“Ngươi quá đa tình.” Nàng muốn rút tay về, thế nhưng hắn nắm quá chặt, “Buông ra, ta còn phải cùng đoàn sứ giả hội hợp.”
“Thật vô tình. . .” Hắn đầu hơi nghiêng, một búng máu phun trên tảng đá, đỏ thẫm một màu, nhìn thấy mà giật mình.
“Ngươi. . .” Nàng quay đầu lại, “Tội tình gì?” Bức nàng như vậy để được gì?
Hiện tại nàng thực sự không có biện pháp tâm bình khí hòa cùng hắn ở
chung.
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (*)” Hắn nhẹ nhàng mà kiên định nói.
(* đại loại là nắm tay cùng nhau sống đến bạc đầu ==)
“Ngươi cần tĩnh dưỡng.” Nàng không đáp lại.
Lý Dật Phong yết hầu cảm thấy ngọt, lại phun ra một búng máu.
Hạnh nhi ở một bên chịu không nổi, “Tiểu thư, người coi như lừa gạt cô gia
cũng tốt, hắn còn cứ thổ huyết như vậy, người chưa ra kinh thành liền
thành tân quả phụ a.”
“Có việc gì chờ ta trở lại tính sau.” Ôn Nhược Thủy đem khăn tay đưa cho hắn.
Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, “Nàng còn có thể trở về sao?”
Nam nhân này thực sự là rất hiểu nàng. Ôn Nhược Thủy bất đắc dĩ lần thứ hai tách ra khỏi tầm nhìn của hắn, “Đương nhiên.”
“Ta không tin.”
“Thời gian thực sự sắp trễ rồi, Vương gia ngươi cũng cần phải tĩnh dưỡng, chúng ta sẽ không thể ở đây dây dưa.”
“Ta với nàng cùng đi.”
“Không được.” Nàng kiên quyết cự tuyệt. Hắn hiện tại thân thể đâu chịu nổi lặn lội đường xa?
“Nàng có thể xem bản vương có hay không làm được.” Hắn không chút nào nhân nhượng.
“Hà tất phải như vậy?” Giọng nói của nàng mềm nhũn.
Hắn đem nàng kéo lại gần, từng chữ từng chữ một nói: “Vậy nàng tại sao nhất định phải vì sai lầm của người khác mà nghiêm phạt ta?”
“Đừng ép ta.” Nàng sắc mặt khẽ biến, “Ta chỉ là không có biện pháp miễn cưỡng chính mình.”
“Đồng dạng, ” hắn nhìn chằm chằm mắt của nàng, “ta cũng không có biện pháp miễn cưỡng chính mình quên nàng.”
“Tiểu thư, rốt cuộc đi hay không đi?” Hạnh nhi ở bên cạnh thổi lửa.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Ôn Nhược Thủy hỏa đại quay đầu hướng nàng rống lên
một tiếng, sau đó nhìn sang trượng phu, “Thời gian khởi hành lập tức sẽ
tới rồi, đoàn sứ giả không có khả năng chờ đợi ngươi.”
“Người đâu!”
Ôn Nhược Thủy kinh ngạc nhìn từ bên cạnh hiện ra một chiếc xe ngựa.
Lý Dật Phong cười cười, “Ta sẽ không để cho bọn họ chờ.” Phụ hoàng để
Nhược Thủy tống Gia Luật Phi Hùng đoàn người xuất quan, này là biểu thị
bọn họ sẽ sớm chiều ở chung một đoạn thời gian, mà điều này làm cho hắn
rất không yên tâm.
Cho dù nàng cái gì cũng chưa từng nói, nhưng
hắn chính từ thần tình của nàng đoán ra, nàng đã sáng tỏ tâm tư của Gia
Luật Phi Hùng.
Mà sự tình phát sinh tại lúc phu thê bọn họ đang
chiến tranh lạnh càng thêm không ổn, hắn nói gì cũng không có khả năng
ngồi xem mặc kệ.
“Tùy ngươi.” Nàng buông tha cùng hắn tranh chấp, nam nhân này một khi đã bướng bỉnh thì không thể nói lý.
“Theo ta ngồi xe đi.” Hắn lôi kéo nàng hướng xe ngựa đi đến.
Ôn Nhược Thủy không phải tránh không ra, nhưng là nàng lo lắng nếu dùng
sức quá mạnh lại làm bị thương hắn, cuối đúng là bị hắn kiềm chế, đành
leo lên xe ngựa.
Hạnh nhi ở phía sau len lén nở nụ cười. Tiểu thư rốt cuộc vẫn là luyến tiếc cô gia!