Tướng Quân Lấy Chồng

Chương 5



Hậu hoa viên tướng quân phủ, trăm hoa đua nở mỹ miều, cây cỏ xanh biếc ngát thơm.

Ôn Nhược Thủy mấy ngày nay tâm trạng rất tốt, nàng ngồi ở hành lang đọc sách, Hạnh nhi lại ở một bên lấy tú (* thêu) làm bạn.

“Tiểu thư, người gần đây tâm tình thật vui vẻ nga.”

“Không được sao?”

“Nô tỳ chỉ là hiếu kỳ mà thôi.” Hạnh nhi đặc biệt cường điệu hai chữ “hiếu kỳ”.

“Có gì đâu.” Nàng khẽ cười một tiếng đưa tay lật qua một tờ, tiếp tục xem sách.

“Nhưng chuyện gì khiến tiểu thư tâm tình thư sướng như vậy, Hạnh nhi thực sự muốn biết a.” Lẽ ra tiểu thư tâm tình không hảo như vậy nga, rõ ràng lúc đầu là nộ bất khả át (*giận không nguôi) cơ mà, lý nào vừa từ vương phủ trở về liền thái độ cũng đột ngột chuyển biến nhanh như vậy?

“Không có gì, chẳng qua có thể tại nhà tĩnh dưỡng chút thời gian nên ta thấy hài lòng thôi.” Hôn sự có thể kéo liền kéo, thời gian càng lâu, chuyện phát sinh ngoài ý muốn sẽ càng nhiều, biết đâu cuối cùng lại không giải quyết được gì, ha ha.

Hạnh nhi vừa muốn tiếp tục truy vấn, lại thấy một nha hoàn vội vã đi vào.

“Tiểu thư, Bình vương phủ phái người tới.”

“Chuyện gì?” Ôn Nhược Thủy trong lòng thầm giật mình, nét mặt nhưng lại bất động thanh sắc.

“Nói là thỉnh tiểu thư qua phủ uống trà.”

Đây là cái lý do thúi gì a?

Nàng khẽ nhăn mày liễu, “Nói cho nhân gia ta không thích uống trà, sẽ không tới cửa quấy rầy Bình vương gia.”

“Hồi bẩm tiểu thư, người này còn mang đến lời nhắn của Bình vương gia nữa ạ.”

“Lời nhắn gì?”

“Chớ quên kích chưởng chi minh.” (cái đập tay thề đó các bạn!)

Nàng bỗng nhiên đứng lên, “Người đến thật nói như vậy sao?”

“Vâng, tiểu thư.”

Ôn Nhược Thủy nắm chặt quyển sách trên tay, phút chốc liền ném tới ghế tựa phía sau, bước đi ra ngoài.

Không bao lâu, nàng đã cưỡi ngựa chạy tới Bình vương phủ.

Vẫn là tại phòng khách lần trước, một chung trà hảo hạng thơm lừng còn bốc khói như đang chờ nàng đến.

Ngồi ở chủ vị là Lý Dật Phong bộ dáng ôn nhuận như ngọc vạn năm không thay đổi, trên người thiếu đi lớp băng vải, trong càng có vẻ phong thần tuấn tú. Quần áo giản đơn bằng gấm màu lam mặc ở trên người hắn càng tăng têm vài phần thanh nhã mà không mất phần đẹp đẽ quý giá.

Thấy nàng cước bộ sốt ruột, hắn khuôn mặt khẽ điểm nụ cười, “Tướng quân quả nhiên hết lòng tuân thủ ước hẹn.”

“Bệ hạ có thật đã ân chuẩn?” Nhiều lời làm chi a, nàng chỉ muốn biết đáp án, này là liên quan tới vận mệnh nha!

Lý Dật Phong thản nhiên cười, “Đương nhiên, bằng không bản vương cũng không dám thỉnh tướng quân quá phủ.”

Ôn Nhược Thủy sắc mặt vừa biến, “Vậy sao, đó ắt là may mắn của nữ tử thiên hạ.”

“Phụ hoàng đáp ứng sẽ hạ chỉ sau này không hề quảng tuyển tú nữ, sửa lại thành các cấp quan viên tự nguyện tống nữ nhi tham tuyển.”

“Như vậy rất tốt.”

Lý Dật Phong mạn bất kinh tâm (*thờ ơ, không để ý) nói: “Vậy tướng quân đáp ứng bản vương chuyện đó chăng?”

“Thần tự sẽ không thất tín với Vương gia.”

“Tốt lắm, ” hắn gật đầu, “Trước hết nên đổi lại xưng hô đã, Nhược Thủy.”

Ôn Nhược Thủy khóe miệng rút lại, nàng mím môi, rốt cuộc cam chịu cái “đại từ nhân xưng” này.

“Còn nàng đâu?”

“Ta?” Nàng hơi giật mình, có chút mờ mịt nha.

“Nàng còn muốn tiếp tục gọi ta Vương gia sao?”

“Có cái gì không thích hợp ư?”

Hắn cười cười. Là hắn quá mức nóng ruột rồi.

“Tùy nàng vậy, bất quá chuyện thành thân vương phủ đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Nàng bất giác nhướng mày, “Thần đã biết, nếu không có sự gì, thần trước cáo từ.” Tên Bình vương này vì sao cứ tiến sát tới nàng từng bước như vậy?

Lý Dật Phong ngón trỏ tại nắp chén trà gõ nhẹ một chút, cười khẽ một tiếng, “Khó có dịp nàng quá phủ một chuyến, hay là theo ta đến hoa viên dạo một chút ba.”

Ôn Nhược Thủy siết chặt tay, “Thần tuân mệnh.”

Hắn thực sự muốn thở dài a, nhịn không được thân thủ nhu nhu huyệt Thái Dương. Không biết thân phận của hắn thì nàng nhanh nhẹn dũng mãnh cường hãn, đối với hắn không chút vị nể. Hôm nay cho dù trong lòng đối hắn vạn phần bất mãn lại vẫn thủy chung tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết quân thần.

“Nhược Thủy, nếu là ngày sau nàng cùng ta thành thân, nàng cũng kiên trì như vậy cùng ta ứng đối sao?”

“Thần. . .” Chạm tới ánh mắt hắn nhẹ nhàng nhưng mang theo áp lực, nàng khẽ cắn môi, “Ta chỉ là nhất thời không quen.”

“Ta còn là thích thái độ của nàng trước đây đối với ta.”

“Vương gia ưa thích cũng cùng người khác bất đồng a.” Nàng nhịn không được nhàn nhạt châm chọc hắn.

“Bản vương yêu thích cũng là phải xem đối tượng.” Hắn không thua kém đáp lễ một câu.

Nàng bị hắn nói chỉ biết nghẹn lời, mắt phượng trợn tròn rồi lại không có biện pháp phản bác, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ xoay sang hướng khác … đánh trống lảng là tốt nhất!

“Chúng ta đi thôi.” Lý Dật Phong đi tới bên người nàng bình thản ung dung nắm lấy bàn tay ngà ngọc.

Ôn Nhược Thủy cả kinh, tự bản năng hất tay hắn ra.

“Nhược Thủy, cần tập thói quen nha.” Hắn ý vị thâm trường mà nói.

Nàng mân chặt môi, miệng tươi cười có chút cứng ngắc, “Vương gia, thỉnh.”

Thế là, Bình vương phủ hạ nhân liền được chiêm ngưỡng tràng cảnh cực kì lãng mạn: Vương gia nhà mình vô cùng thân thiết nắm tay Vương phi tương lai, cười nói đi vào hậu hoa viên.

Ôn Nhược Thủy vừa vào hoa viên liền thấy dựng bên tường giá cất binh khí, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn người bên cạnh, “Nghĩ không ra Vương gia cũng không hoàn toàn là nhất giới văn nhược thư sinh a.”

Lý Dật Phong cười lắc đầu, “Bản vương cũng không thích vũ đao lộng thương.”

“Vậy ngài đặt giá đao ở đây làm gì?” Nàng có chút không giải thích được.

“Đây là chuẩn bị cho nàng.” (*cảm động* ^^)

…..

Ôn Nhược Thủy nói không nên lời…

“Nàng từ thuở nhỏ sinh hoạt trong quân , vũ đao lộng thương đã thành thói quen, bản vương thiết tưởng nàng sẽ cần nó.”

Nàng trong lòng nhất thời có chút tư vị, người cũng vì thế mà cảm thấy không được tự nhiên.

“Nàng xem sân nhà cỏ hoa cây cảnh sắp xếp có thoả đáng không?”

“Vương phủ cảnh trí hiển nhiên là tốt rồi.”

“Nàng nếu không hài lòng, ta liền sai người bố trí lại.”

Ôn Nhược Thủy chỉ cảm thấy một cổ sóng nhiệt lan tới da mặt, dưới tình thế cấp bách buông ra tay hắn, đi tới một bên mượn việc….ngắm hoa để che giấu thất thố, “Không cần, đã đẹp lắm rồi.”

“Nàng thoả mãn là được rồi, nào, chúng ta đến bên này ngồi.” Hắn vừa nói một bên vừa cầm tay nàng.

“Vương gia thỉnh tự trọng.” Nàng nhịn không được lạnh giọng, hắn có vẻ thích động tay động chân a!

Lý Dật Phong không cho là đúng cười nói: “Chung quy vẫn nên tập quen không phải sao?”

Mày liễu nhướng lên, nàng lần thứ hai giãy ra tay hắn, trợn mắt nhìn, “Ngươi rốt cuộc muốn cho ta làm quen tới trình độ nào?”

“Hà tất phải sốt ruột, nàng dù sao cũng sẽ biết.” Hắn ra vẻ thần bí. (nham hiểm thì có :D)

Nàng hừ một tiếng, đại mã kim đao (*giống như đao to búa lớn) ngồi xuống bên cạnh hắn, “Hảo, ta thật muốn nhìn, ngươi kế tiếp còn muốn khiến ta thói quen cái gì.” Nàng cũng không phải loại người văn nhược khuê tú, hắn tốt nhất nên biết điều này nha.

Lý Dật Phong mỉm cười, hướng tỳ nữ hai bên nói: “Đem giá y (*áo cưới) của Vương phi mang tới.”

Ôn Nhược Thủy không khỏi hướng hắn nhìn lướt qua.

Hắn thần sắc vẫn như thường giải thích: “Nàng ban đầu dự định theo cha hồi hương an cư lâu dài, chuyện hôn sự bất ngờ cũng vô tâm để ý, vì vậy bản vương liền giúp nàng lo liệu.”

“Vương gia thật rất nhàn tình nha.”

“Thành thân chính là nhân sinh đại sự, sao có thể cho là nhàn sự?”

“Vương gia muốn nghe nói thật sao?”

“Nói ta nghe một chút xem.” Hắn biểu tình rất ư hứng thú.

Nàng vẻ mặt thành khẩn nhìn hắn: “Nếu như có khả năng, ta thật lòng mong muốn Vương gia có thể chủ động hướng Hoàng thượng hủy bỏ cửa hôn sự này.”

“Vậy giá y bản vương không phải chuẩn bị vô ích sao?” Hắn tự tiếu phi tiếu (*cười như không cười) nói.

“Thiên hạ nữ tử muốn mặc giá y này nhiều như ‘quá giang chi tức’ (*cá diếc bơi sông, cái này không hiểu lắm!), Vương gia không cần tự coi nhẹ bản thân.”

“Thiên hạ nữ tử tuy đông nhưng Ôn tướng quân khước chỉ ‘chích thử nhất gia biệt vô phân hào’ (*đại ý là độc nhất vô nhị) a.”

Ôn Nhược Thủy oán hận trừng mắt hắn , tiếp tục quyết tâm quay sang…ngắm hoa!

“Vương gia, giá y mang tới.”

“Đưa cho tướng quân thử.”

“Vâng.”

Nàng xem giá y đỏ thẫm bưng đến trước mặt, nhíu chặt đầu mày, cũng không có ý tứ tiếp lấy.

“Thỉnh tướng quân thử y.”

“Ta không thích màu đỏ.”

Hắn khẽ cười nói: “Ta lại nhớ kỹ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt nàng là mặc hồng sam (*đích thị màu đỏ ^^) nga.”

Ôn Nhược Thủy nghẹn lời, khói bốc cao cao…

“Thỉnh tướng quân thử y.” Tỳ nữ vẫn duy trì tư thế phụng (*dâng) y như cũ .

Nàng mân môi, bắt lấy giá y, tay run run, xoay qua đem nó mặc ở trên người.

Lý Dật Phong ánh mắt sáng ngời, nàng quả nhiên thích hợp màu đỏ, hồng y phối hợp với trán gian (*vùng trán) lơ đãng bộc lộ sắc bén uy nghiêm khiến nàng cả người trong nháy mắt trở nên chói lóa không gì sánh được.

“Y phục ta đã thử xong, hoàn hảo.” Trong nháy mắt, giá y đã nằm lại trên khay.

Hắn nhịn không được nở nụ cười, “Thử y như vậy làm sao có thể nhìn ra vấn đề a.”

Ôn Nhược Thủy mắt phượng lạnh lẽo, “Lẽ nào Vương gia còn muốn để ta trước mặt nhiều người như vậy làm trò cởi áo tháo đai (*thắt lưng) sao?”

“Đó là trăm triệu bất khả a.”

“Vậy không thành vấn đề.” Nàng chỉnh sửa vạt áo, “Ta lưu lại thời gian cũng đã không ngắn, xin phép cáo từ.”

“Cũng không bao lâu, nàng hà tất phải vội vã rời đi?”

Nàng rốt cuộc vẻ mặt không kiên nhẫn, “Ta nếu không đi, lại đã thử xong giá y, Vương gia ngài có muốn hay không thuận tiện thử xem động phòng a?”

“Cái này bản vương đương nhiên không ngần ngại.” (mặt dày như Vạn lý trường thành ==”)

Ai, không thể, thật không thể, nàng chính là không thể nhịn được nữa mà!!!

Ôn Nhược Thủy lắc mình một cái đến trước mặt Lý Dật Phong, tay túm lấy vạt áo hắn đem người lôi tới trước mặt, “Vương gia, mọi việc đều là một vừa hai phải à nha.”

Hắn lại dường như không có việc gì cười nói: “Cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Thế là, Bình vương phủ hạ nhân lần này được đổi sang cảnh hành động, tận mắt thấy Vương gia tôn quý của bọn họ cứ như thế mà bị Vương phi tương lai coi như bao tải ném lên đỉnh lương đình (*chòi nghỉ mát) đi phơi nắng!

“Nhược Thủy, ‘âu yếm’ trượng phu mình như vậy có điểm hơi quá mức phải không?”

“Vậy thình Vương gia nằm trên đỉnh lương đình vắt tay lên trán mà lý giải hàm ý của từ “quá mức” là được rồi.” Nàng vừa nói vừa dùng ánh mắt trừng lui mấy tên thị vệ đương ý đồ đi tới giải cứu chủ tử.

Lý Dật Phong loay hoay chỉnh đốn tư thế, phủi rớt bụi trên áo, tại trên đỉnh lương đình đường hoàng mà ngồi, tư thái thong dong hào hiệp, hầu như làm cho một màn chật vật vừa rồi giống như chưa từng phát sinh qua.

“Các ngươi không cần khẩn trương, Ôn tướng quân sẽ không nặng tay”, hắn ngừng lại một chút, bỗng nhiên vẻ mặt tràn đầy ý cười hài hước, “Bằng không qua mấy ngày nữa thành thân mà thiếu tân lang, tràng diện chung quy không được tốt a.”

“Qua mấy ngày?” Ôn Nhược Thủy vẻ mặt kinh ngạc.

“Ta chưa nói với nàng sao?”

“Ngươi —– chết tiệt, đương nhiên là chưa từng nói qua a!”

Mọi người ngạc nhiên. Vương phi tương lai dùng từ thô bạo nha!

Lý Dật Phong đạm cười nói, “Ta đây hiện tại nói cho nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.