Tướng Quân Lệnh

Chương 120





Đêm hôm đó, Tiêu Định ngủ ở Tĩnh Hoa cung.
Tào Thần Dư đương nhiên không dám nói nhiều, vội vàng sai người dọn dẹp sạch sẽ nơi này, lại cầm đệm chăn tới trải lên cho Tiêu Định.

Cũng trải cái đệm chăn chính mình nằm dưới đất.

Những tiểu nội thị khác, đương nhiên cũng chỉ có thể ngủ ngoài cửa hoặc là thiên điện.
Cung điện này cũ nát, ít người tu sửa, năm đó thời điểm Tiêu Định còn ở, Độc Cô Hàng từng phái người tới tu sửa hai lần, cũng không còn ai quay lại kể từ đó.

Tới đêm khuya, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào trong điện, trong phòng tuy rằng đốt chậu than, lại không thế nào ấm áp.
Tiêu Định ngã vào trên giường, nghe được tiếng cửa sổ kẽo kẹt kẽo kẹt, còn thỉnh thoảng bị gió thổi đến mở rộng, không khỏi lẩm bẩm nói: "......! Cửa sổ này......!Rốt cuộc vẫn là chưa kịp tu......"
Tào Thần Dư lấy một thứ gì đó chống lại cửa sổ nói, ngày mai nô tài sẽ phái người tới tu.

Tiêu Định cũng không trả lời, hắn cũng không phải là cùng Tào Thần Dư nói chuyện, người trong đầu hắn nghĩ tới là một người anh đĩnh tuấn lãng, là một tướng quân xuất chúng nhất Thiên triều, cũng không phải là hạ nhân theo tiếng trả lời.

Đang mông lung ngủ đến nữa đêm, Tiêu Định chợt cảm thấy lạnh, lạnh đến hắn nửa mộng nửa tỉnh, muốn mở mắt ra nhưng lại không thể động đậy.
Hắn ngửi được mùi hương của rượu quanh quẩn trong phòng, mùi hương kia thật quen thuộc, hắn tự hồ ngay lập tức có thể nói ra tên của loại rượu, nhưng cố tình nghĩ là nghĩ không ra.


Tiêu Định thực ảo não, chính mình hiện tại rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, này rốt cuộc là bệnh hay là đã già rồi?
Hắn cảm thấy có người nhấc lên tấm màn gấm trước giường mình.

Cái tay kia trầm ổn dị thường, trên lòng bàn tay có chút vết chai, đó là do nhiều năm tập võ mà có.

Tiêu Định kỳ thật rất ít khi cẩn thận quan sát đối phương, nhưng những chi tiết này hắn lại đều rõ ràng.
Người kia cứ như vậy đứng ở trước giường, đứng hồi lâu.
Tiêu Định cố gắng mở to hai mắt, lại như thế nào cũng không mở ra được.
Những tua rua bên cạnh mành đang lay động, tựa hồ im lặng ở một bên mà quan sát hết thảy.

Đúng lúc này gió thổi mạnh vào, lạnh đến mức Tiêu Định co người thành một đoàn.

Đang lúc yên tĩnh không một tiếng động, đột nhiên tiếng cửa sổ vang lên, Tiêu Định giật mình cơ hồ nhảy dựng.
Hắn mở mắt ra, trong lúc nhất thời không phân rõ ràng lắm này rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thực.
Hắn ngồi dậy, sửng sốt một hồi, nhấc lên mành giường, nhìn thấy cửa sổ sớm bị Tào Thần Dư dùng cây gỗ chắn lại đến kín mít, hoàn toàn không có dấu vết cửa sổ đã từng mở.

Nhưng loại cảm giác vừa rồi quá chân thật, chân thật đến mức hắn cảm thấy không có khả năng chỉ là mộng.
Tiêu Định đột nhiên bối rối, hoặc là kỳ thật chính mình vẫn là ở trong mộng? Ngươi có phải hay không đang ở bên ngoài, rốt cuộc đêm qua ngươi phóng qua bao nhiêu lần?
Hắn nhảy dựng lên, chạy vội tới trước cửa.

Dưới chân đạp lên phiến ngọc lạnh đến tận xương.

Tiêu Định cảm thấy cảnh trong mơ vô cùng chân thật, hắn ở trong mộng, mặt đất trong cung điện cũng luôn là lạnh như vậy, một chút ấm áp cũng không có.

Hắn xác định giấc mộng của chính mình vẫn là chưa kết thúc, đột nhiên duỗi tay mở hai cánh cửa kia ra.

Gió mạnh đột nhiên từ trong khe hở tiến vào, Tiêu Định còn không kịp quay đầu lại, ánh đèn trên bàn đã bị thổi tắt.
Tào Thần Dư bất thình lình bị cơn gió lạnh thổi tỉnh, nhìn đến thân ảnh trước cửa, giật mình mà kêu vạn tuế.
Tiêu Định bước ra cửa, trước sau đều là bóng đêm đen nhánh.

Hắn xoay người lại, cố ý muốn thấy rõ ràng dưới mái hiên cửa sổ phía trước rốt cuộc có người hay không.

Nhưng bóng tối đã che khuất tầm nhìn của hắn, hắn lạnh giọng kêu lên, "Tào Thần Dư, cầm đèn! Cầm đèn!!"
Tào Thần Dư bị dọa vì nghe ra sự hoảng sợ trong thanh âm của hắn, vội vàng sờ soạng bên cạnh lấy đá lửa đánh lửa lên, may mà hắn là người hành sự cẩn thận, những đồ vật nhóm lửa đó luôn đặt ở dưới gối.


Tiêu Định ngơ ngác đứng ở trong gió, nghe Tào Thần Dư ở trong phòng dùng đá lửa đánh từng cái, ánh sáng chợt lóe lên trong bóng tối, hắn cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào bên dưới mái hiên.
Đèn rốt cuộc cũng sáng lên, ánh đèn mờ nhạt hắt ra ngoài cửa sổ, đem bên dưới mái hiên chiếu sáng đến rõ ràng.

Dưới hiên, không có gì cả.
Tiêu Định hít một hơi sâu như bị đánh thức, mới vừa rồi ánh đèn chợt sáng chợt tắt cũng đủ để hắn nhìn thấy rõ ràng dưới kia có người hay không, hắn lại vẫn là tới giờ phút này mới có thể hoàn toàn bừng tỉnh.
Hắn bước về phía trước hai bước, mờ mịt chung quanh, đột nhiên thấp giọng nói: "......!Trần Tắc Minh......"
Trong sự im lặng xung quanh, âm thanh này đột nhiên vang lên khiến chính mình hoảng sợ, nhưng sau đó Tiêu Định lại bỗng dưng kinh hỉ, hắn liên tục nói: "Trần Tắc Minh, Trần Tắc Minh......!Trần Tắc Minh!!......" Tiếng kêu càng về sau, trong thanh âm càng tràn đầy điên cuồng, gần như gào rống, Tiêu Định lại cảm thấy vô cùng đau nhức, thế nhưng trong lòng ngập tràn niềm vui không thể nói nên lời.

Sau khi Tào Thần Dư châm đèn, vội vàng phủ thêm áo ngoài cho chính mình, ôm áo choàng của vạn tuế đuổi theo tới, lại nghe Thánh Thượng bắt đầu phát cuồng mà kêu lên, "......!Ngươi ở nơi nào, Trần Tắc Minh, ngươi ra đây!!"
Tào Thần Dư sợ tới mức hồn bay phách lạc, chẳng lẽ hồn ma Trần tướng quân tới quấy phá, bị Thánh Thượng thấy được.
Hắn nhìn bóng đen trong sân, bên tai lại nghe tiếng lá trong gió xào xạt vang lên, cảm thấy quả nhiên là nơi này bị ma ám, trước mắt cũng cảm thấy thật sự là bộ dáng ma quỷ tới quấy phá, không khỏi vạn phần sợ hãi, lập tức lao tới, dùng áo choàng ôm thân thể Tiêu Định, gấp giọng nói: "Vạn tuế, vạn tuế!!"
Xung quanh thiên điện cũng ồn ào lên, tựa hồ là mọi người bị tiếng kêu của Tiêu Định cả kinh tỉnh dậy.
Tiêu Định đẩy Tào Thần Dư ra, lớn tiếng cười rộ lên, "......!Trần Tắc Minh! Ngươi ra đây cho trẫm, ra đây a! Trẫm không trị tội của ngươi! Ngươi ra đây!" Hắn gọi tới đây, hơi thở hắn đã hết sức nặng nề dồn dập.

Ở trong gió đêm thổi lâu như vậy, trên người Tiêu Định lại chỉ mặc một áo mỏng.

Trước sau lăn lộn lâu như vậy, rốt cuộc là bị thổi đến cả người lạnh băng, ức chế không được, hắn hô hấp khó khăn thở gấp gáp vài hơi.

Sau khi kêu lên, trong cổ họng tanh ngọt khó chịu, nhịn không được đột nhiên phun ra một ngụm.
Tào Thần Dư hoảng hốt, lớn tiếng hét to: "Người đâu, đều chết hết đâu rồi!!, Còn không chạy nhanh ra đây, vạn tuế phun ra máu!!"
Những tiểu nội thị hoảng loạn thủ sẵn xiêm y, lần lượt đi ra.
Tiêu Định lắc lắc mấy cái, rốt cuộc ngã xuống.

Trước khi hôn mê, hắn không chết tâm hướng đến dưới mái hiên kia nhìn thoáng qua, ngay sau đó gắt gao nhắm mắt lại, thấp giọng thở dốc, rốt cuộc không mở ra được hai mắt.
Thời gian này, Tiêu Định ngã bệnh gần một năm.
Lần đầu tiên sau khi hắn tỉnh dậy, lập tức sai khiến Thái Tử giám quốc, lúc trước hắn biết Thái Tử truy tra bản án cũ xử lý nhẹ nhàng rốt cuộc cũng thể hiện ra quyết định như vậy là sáng suốt.

Mùng một tết năm thứ hai, Tiêu Định mới lần nữa chính thức lộ diện, cùng Thái Tử đại yến quần thần.
Trong yến hội, Thái Tử an bài vũ khúc 《 Tướng Quân Lệnh 》 mới tấu phần mở đầu, Tiêu Định đã duy trì không được.

Hắn ý bảo Thái Tử tiếp tục yến hội, chính mình quay về trước.
Sau khi hắn rời đi, khúc nhạc lại tiếp tục.
Tiêu Định đứng ở bên kiệu, yên lặng nghe tiếng trống sau lưng hùng tráng uy nghiêm, lưu luyến đứng im tại chổ.

Tào Thần Dư cũng không dám thúc giục, khoanh tay chờ ở một bên.
Náo nhiệt phía sau cùng Tiêu Định đã không liên quan, tuy rằng hắn vẫn là ngôi cửu ngũ, vẫn như cũ nắm quyền, nhưng hắn vẫn như cũ cảm giác được một loại cô đơn.
Hắn nhìn xung quanh.

Tào Thần Dư cách đó vài bước, đang cung kính chờ đợi.

Những nội thị khác ở xa hơn.
Hoàng cung trước nay vẫn luôn như vậy, tiếng người ồn ào, lại tịch mịch khôn kể.
Mà ở bên ngoài thâm cung, bằng hữu hắn, người yêu hắn, kẻ thù hắn, địch nhân hắn, cấp dưới hắn, cha mẹ hắn, huynh đệ hắn, thúc bá hắn đều đã chết......!Những người thân cận cố kỵ hận thù bên cạnh hắn không ngừng rời đi, hắn lại bất giác phát ngốc.

Cho đến khi hắn nghĩ nên dừng lại lấy lại hơi thở của mình, mới phát giác hóa ra chính mình sớm đã là là một kẻ cô độc.
Sự tinh thái (tinh thần, thần thái ) của hắn không biết khi nào mới kết thúc, thời đại thuộc về hắn cứ như vậy dần dần trôi qua.

Những nhân vậy mới đang trổi dậy, thời kỳ đổi mới lặng yên tiến đến, nhân sinh chính là như vậy truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, tổ truyền phụ, phụ truyền tử, tử truyền tôn, từ xưa đến nay, đều luôn như vậy.
Hắn khẽ thở dài, hắn nghĩ chính mình có lẽ nên suy xét thoái vị, chờ thêm vài năm nữa, chờ thời điểm Thái Tử thủ đoạn thuần thục hơn, năng lực mạnh mẽ hơn.
Hắn có đôi khi sẽ nghĩ đến Trần Tắc Minh, không, phải nói hắn thường xuyên nghĩ đến y.
Tiêu Định sẽ nghĩ đến các loại giả thiết, nếu năm đó Trần Tắc Minh không gặp chính mình trong một cơ hội như vậy? Nếu hắn lớn lên bộ dáng không giống Ngộ Yến như vậy, sẽ thế nào? Nếu chính mình lúc trước có thể khắc chế ác ý của bản thân sẽ lại thế nào?
Trần Tắc Minh từng truy vấn hắn những điều này, khi đó Tiêu Định khinh thường với những suy nghĩ vô căn cứ không thể quay trở lại như vậy.

Nhưng lúc này, Tiêu Định lại không kiềm chế được mà muốn nghiên cứu kỹ.

Hắn cùng Trần Tắc Minh, vốn dĩ là có thể trở thành một đôi quân thần thịnh thế, bọn họ có năng lực như vậy, có thủ đoạn như vậy, nhưng mà lại rốt cuộc đi vào ngã ba đường.
Tiêu Định có đôi khi sẽ hận Trần Tắc Minh, có đôi khi, lại sẽ yêu.
Hối hận sao, hối hận sao? Tiêu Định không chịu trả lời vấn đề này, hắn là hoàng đế, hắn không nên nhẹ giọng hối hận, hắn chỉ biết chính mình cảm thấy rất thống khổ.
Thống khổ đó là cái gì, hắn không biết......!Hoặc là chất độc vẫn còn tồn lại chưa thanh tẩy hết......
......!Trần Tắc Minh......!Ngươi làm sao dám làm trẫm như vậy thống khổ cả đời đâu.
Tiêu Định đột nhiên rơi lệ đầy mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.