Cô tướng quân là đại tướng chỉ huy, lại đang ở xa lệnh vua có thể không tuân, hơn nữa mình chỉ là một vương gia không quyền không thế… Nghĩ vậy, Long Thiên Tài lập tức chạy qua che trước người Vân Nhàn: “Mặt than, nếu ngày hôm nay ngươi muốn giết cậu ấy, vậy giết ta trước đi!”
Cô tướng quân đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.
Vân Nhàn thấy chỗ dựa vững chắc của mình tới, không nhịn được mà vội vàng nhào lên người hắn, suy nghĩ nhìn người nọ, vội vàng nói: “Ừm, hắn không có ý đó, bây giờ ta theo phe các ngươi, là người một nhà rồi, hơn nữa nếu như không phải ta dẫn đại vương tộc Đột Chân tới, thì bọn họ cũng làm gì có cơ hội mà bắt gã. Cho nên dù trước đây ta có phạm sai lầm, hôm nay cũng bù lại được rồi, ngươi giết ta cũng không thỏa đáng, đúng không?”
Long Thiên Tài gật đầu, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Ngày hôm nay nếu không có cậu ấy, thì sau này sẽ không có ta!”
“…”
“À à, hắn không có ý đó,” Vân Nhàn lại phải cuống quýt giải thích, “Nếu như không phải ta nghĩ ra kế sách, thì chúng ta sẽ không thể từ Bắc Mạc trở về nhanh như vậy được,” cậu nói xong liền ghé vào tai người nào đó, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng, “Ca, ngươi đừng nói gì nữa!”
Long Thiên Tài rất nghe lời câm miệng. Hắn nhìn mặt than, thấy người nọ không nói gì, chợt nhớ ra trong lòng mình có giữ kim đao, liền rút ra để ngang trên cổ, chuẩn bị ép buộc y thả người.
Trong nháy mắt, xung quanh vang lên tiếng hít khí, Cô tướng quân càng thêm cứng ngắc. Từ miệng của binh lính trở về y đã biết trước tất cả rồi, tất nhiên cũng biết Vân Nhàn đã đầu nhập quân mình, nhưng thật sự y rất tức giận, nên mới ra mệnh lệnh này. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới tiểu vương gia lại có phản ứng mãnh liệt như thế. Y khẽ hé miệng, không có bất cứ biểu tình gì.
Lửa trong quân doanh chập chờn, nửa người y như hòa vào bóng tối, ẩn ẩn hiện hiện, dù đứng im nhìn bọn họ, cũng khiến cho không ai dám tùy tiện làm càn. Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy mặt than sao lại tức giận như thế, mà nhất thời quên mất phải uy hiếp y.
Người không bình tĩnh nhất ở đây chính là Vân Nhàn, cậu sắp phát điên rồi, vội vàng giật thanh đao xuống, chịu đựng kích thích mà gọi: “Ca, ngươi đang chê ta chết chưa đủ nhanh đúng không?”
Long Thiên Tài nhìn cậu cất thanh đao vào vỏ, vẻ mặt vô tội: “Rõ ràng ta đang cứu ngươi.”
“Chó má,” Vân Nhàn quát, “Nếu ngươi muốn cứu ta thì đã không làm thế, ngươi đang trả thù ta đúng không, nhất định là đang trả thù ta đúng không? Đúng không?!”
“Sao ta lại trả thù ngươi, ta là loại người này hay sao?” Long Thiên Tài tiếp tục vô tội, “Đầu tiên ngươi bảo ta rời quân doanh, hại ta đi bộ trên đường lâu đến mức chân nổi bọc nước cuối cùng để ta phải tự mình cứu mình, tiếp đó uy hiếp ta phải giữ lại ngươi, lại nghĩ ra biện pháp trở về từ Bắc Mạc như thế, để ta phải đi bộ còn lâu hơn lúc trước, không nói đến việc mệt sắp chết, trên chân lại nổi bọc nước, những việc này đều là ca tự nguyện,” hắn thành khẩn vỗ vai cậu, “Thật sự, ca không oán không hối một chút nào.”
“…” Vân Nhàn trừng mắt nhìn hắn, “Tự ngươi có tin được không?”
“…”
Bạch Liên nhìn trái nhìn phải, thấy tướng quân không có ý định định mở miệng, liền vội ho một tiếng, nhìn về phía người kia: “Vương gia.”
Long Thiên Tài liếc y một cái, lại nhìn đám người đang trong trạng thái kinh tủng xung quanh, phất tay: “Được rồi giải tán hết đi, đi ngủ sớm vào, nghỉ ngơi cho tốt ngày mai đánh trận. Tìm vài người trông chừng Đa Cát nữa, đừng để gã chạy mất, còn ngươi,” hắn nhìn Vân Nhàn, “Ngoan, cõng ca về lều đi, trên chân ca nổi đầy bọc nước rồi.”
“Không được,” Vân Nhàn trực tiếp từ chối, “Cả người ta không có tí sức nào, mệt chết đi được.”
“Ngươi không còn tí sức nào? Ta thấy ngươi còn khỏe lắm,” Long Thiên Tài nói, “Lúc trước ngươi bắn trúng tên vào người ta… Ưm ưm…”
Vân Nhàn vội vàng che miệng hắn lại, cảm thụ xung quanh vì lời nói này mà bắn tới những ánh mắt bất thiện, cực kỳ bi phẫn: “Đầu ta bị nước vào mới theo ngươi về đây!”
Long Thiên Tài cười tránh khỏi cậu: “Nếu mình ta trở về ngươi còn phải tìm cách qua mặt bọn họ, có khi đúng như lời ngươi nói, một ngày nào đó bị đám người kia thiêu chết cũng không biết chừng,” hắn nhìn hai mắt phẫn hận kia, sờ sờ đầu cậu: “Ngoan, dù sao thì ngươi cũng phải để ca trút hết ác khí này ra, bây giờ ca dễ chịu rồi, đi thôi, về đi ngủ.”
Nói xong hắn liền lôi kéo Vân Nhàn đi, mà lúc này Cô tướng quân cũng động đậy rồi. Y không nhịn nổi mà tiến lên ôm lấy tiểu vương gia, im lặng xoay người đi về phía lều.
Y ôm rất có kỹ thuật, không động vào vết thương trên người, Long Thiên Tài cũng không từ chối, liếc mắt hỏi: “Sao thế?”
“Không phải trên chân bị nổi bọc nước sao?”
Long Thiên Tài ừ một tiếng. Cô tướng quân vững vàng ôm lại hắn thật tốt, lại hỏi: “Hai ngày này không bôi thuốc vào vết thương?”
“Ừ.”
Cô tướng quân không nói gì nữa. Dựa theo ánh lửa yếu ớt, Long Thiên Tài quan sát y, thấy rõ ràng mấy đêm gần đây người này ngủ không ngon giấc, cũng hiểu rằng mình chưa suy xét kỹ càng, chỉ cần một chút sai lầm thì cả đời này hắn cũng không thể trở về được. Hắn im lặng một chút, thành thật nhận sai: “Lần này là ta sai…”
Cô tướng quân không đáp, nhưng cánh tay lại ôm chặt hơn một chút.
Long Thiên Tài sờ sờ mũi: “Nhưng mà ta cũng không phải không có thu hoạch gì, ngươi xem, ngày mai ngươi xuất binh chắc chắn có thể giành thắng lợi, nhân cơ hội này thu phục Bắc Mạc là chúng ta có thể khải hoàn trở về rồi. Cho nên ta có mạo hiểm thì cũng…”
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi vào trong lều, Cô tướng quân không đợi hắn nói xong liền cẩn thận dè dặt đặt hắn lên trên giường, rồi mới chịu mở miệng: “Lần sau đừng như vậy,” y nửa quỳ trên mặt đất nhìn hắn, “Dù cho có nhiều lợi ích hơn nữa thì lần sau cũng đừng như vậy.”
Ánh mắt kia vẫn thản nhiên như trước, mà nhiệt độ trong đó còn nóng hơn ngực y. Long Thiên Tài há mồm vài lần nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Ta biết rồi.”
Cô tướng quân liền xoay người ra ngoài, kết quả ngẩng đầu thì thấy vị quân sư kia vừa mới đến, đi thoáng qua y. Y liếc mắt, bất ngờ đưa tay ra, túm cổ áo phía sau cậu kéo ra ngoài, ngoài miệng lại cực kỳ khách khí nghiêm túc: “Ta đã chuẩn bị chỗ ở cho quân sư, cả đoạn đường đi ngươi cũng vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tuy chỗ Ngụy Tiểu An và Mộc Tử đã đủ người, nhưng y không hy vọng người này ở cùng một chỗ với tiểu vương gia.
Long Thiên Tài quả thực không tin nổi đây là chuyện mặt than sẽ làm, liền kinh ngạc, không biết phải phản ứng như thế nào chỉ có thể há to mồm ngơ ngác nhìn. Trong lúc nguy cấp này Vân Nhàn tuyệt đối không sững sờ, một bên cậu nỗ lực tránh thoát, một bên dù bị lôi ra ngoài cũng gắt gao cầm chắc cửa lều: “Ca! Ca! Cứu mạng! Ngươi sững sờ cái gì!!!”
Long Thiên Tài vội hoàn hồn: “Này này, ngươi buông cậu ấy ra…” Hắn nói xong vội bò từ trên giường xuống, Cô tướng quân thấy thế mới không tình nguyện buông tay, mặt không đổi sắc liếc người nào đó, xoay người đi ra ngoài.
Vân Nhàn xoa xoa cổ tay, không để tâm quần áo bị túm đến lộn tùng phèo, cười tủm tỉm tiêu sái đi vào: “Oán khí lớn quá, tình yêu đúng là có thể làm người ta mất đi lý trí. Nhìn y quan tâm ngươi như thế, các ngươi có quan hệ gì?”
Long Thiên Tài nằm lại lên giường: “Ngươi đoán đi.”
Vân Nhàn không đáp, cười bò lên ghế mềm: “Ta nói không sai đâu, ca, đừng bỏ qua y.”
Long Thiên Tài lé mắt nhìn cậu, đang định mở miệng thì thấy Ngụy Tiểu An và Mộc Tử tới, cung kính đứng ở bên cạnh. Hắn liền phất tay: “Đi ra ngoài hết đi, chúng ta đang có việc.”
Mộc Tử nhận hoàng mệnh bảo hộ tiểu vương gia, lần trước bị chủ tử bỏ thuốc đã làm cho y hận không thể rút kiếm tự vẫn, lần này cho dù nghe được cái gì cũng nhất quyết không để vương gia rời khỏi tầm mắt. Ngụy Tiểu An thấy y không đi, nghĩ đến Cô tướng quân một lòng cuồng si, thì cũng cúi đầu đứng im tại chỗ.
Long Thiên Tài liền liếc mắt: “Tiểu An này, ngươi đừng quên trước đây ngươi đã phạm một lỗi lớn, nếu ngươi không muốn sau khi trở lại kinh thành ta bảo hoàng huynh trị tội ngươi, thì tốt nhất là…”
“Tiểu nhân xin cáo lui.” Không chờ hắn nói xong, Ngụy Tiểu An đã vội vàng thức thời chạy vội ra ngoài, bóng dáng biến mất nhanh chóng.
Vì vậy Long Thiên Tài chậm rãi nhìn về phía Mộc Tử: “Đầu gỗ này…”
Mộc Tử không chờ hắn nói xong, trầm giọng: “Hoàng thượng có lệnh, thuộc hạ không được rời vương gia nửa bước.”
“…” Long Thiên Tài hoài nghi nhìn y, “Cho dù ta làm bất cứ chuyện gì?”
“Vâng.”
“Được rồi,” Long Thiên Tài bỗng nhiên xoay người lại đè Vân Nhàn xuống giường, áp người qua: “Đến đây nào mỹ nhân, y không chịu đi bản vương cũng đành chịu, dù sao mọi người đều là nam nhân, có bị nhìn cũng không thiệt đúng không?”
Vân Nhàn kéo tóc che nửa khuôn mặt, e thẹn nói: “Ai nha, đáng ghét, vậy ngươi phải nhẹ nhàng nha… người ta không chịu nổi đâu…”
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ yêu thương ngươi mà.” Long Thiên Tài bỗng nhiên nâng người, cởi đai lưng xong thì cởi quần áo.
“…” Mộc Tử không ngờ vương gia lại diễn màn tình ái sống động như vậy, khuôn mặt đạm mạc nhịn không được hơi cứng lại.
Vân Nhàn tiếp tục nói: “Vương gia, ngươi gấp cái gì, ngươi nói đầu tiên phải cùng người ta nhìn sao ngắm trăng, từ thơ từ ca phú nói tới triết lý nhân sinh, sau đó mới cùng người ta làm chuyện này nọ…”
“…” Lông mày Mộc Tử giật giật, lại nghe thấy vương gia cười *** dê đê tiện: “Mỹ nhân, ngươi đẹp quá, bản vương không kiềm chế được, đến đây nào, đừng có từ chối, ngươi có kêu xé họng cũng không có ai tới cứu đâu.”
“Ngươi thật quá đáng,” Vân Nhàn đầy vẻ đáng thương, một lát sau bỗng nhiên lại tỏ vẻ e thẹn, “Nhưng mà người ta thích ngươi quá đáng như vậy đó ~”
“…” Cả người Mộc Tử run lên, Long Thiên Tài cũng không nhịn được rùng mình, cúi đầu nói: “Ngươi đúng là bé con thích dằn vặt người khác.”
Mộc Tử: “…”
Vân Nhàn dài giọng: “Vương ~ gia ~”
Cuối cùng Mộc Tử cũng không nhịn nổi nữa, co giò chạy mất.
“Ha ha ha, này, ca, hộ vệ của ngươi đùa thích hơn đám người chỗ ta đó, ha ha ha…” Vân Nhàn cười đến đấm bồm bộp xuống giường, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn, tiếng cười liền mắc lại trong cổ họng.
“Sao thế?” Long Thiên Tài nhìn theo ánh mắt cậu, chỉ thấy mặt than không biết quay về từ khi nào, trong tay cầm theo chậu gỗ, trong chậu còn bốc hơi nóng, mặt không đổi sắc đứng ở đàng kia.
“…” Long Thiên Tài nhìn lại tư thế của hắn và Vân Nhàn, hai người quần áo không chỉnh tề, lại còn mấy câu vừa rồi, cũng trầm mặc luôn.
Trực giác đối với nguy hiểm của Vân Nhàn luôn luôn rất chuẩn, nhưng mà tốc độ của cậu lại cực kỳ chậm, một bên chậm rãi đứng dậy một bên rầm rì trong lòng, em gái ngươi, đầu tiên là chém ta sau đó lại túm áo lôi ta, hổ không phát uy ngươi lại cho rằng ta là mèo bệnh, ngày hôm nay lão tử không làm ngươi tức chết là không được!
“Hèm, này này, các ngươi bận việc, ta ra ngoài trước đây.” Cuối cùng cậu cũng xuống được giường, chậm rì rì đi ra ngoài, xốc màn che lên, vừa lúc nhìn thấy Bạch Liên đứng gần đó, thì vô cùng kinh ngạc: “Sao ngươi lại không tiến vào?”
“Vốn là ta chuẩn bị đi vào…” biểu tình của Bạch Liên hơi vặn vẹo.
“…” Vân Nhàn nói, “Được rồi, ngươi không cần phải nói, ta hiểu được.”
Bạch Liên bối rối một lát, cuối cùng mới nói: “Không nghĩ tới quân sư là người nhiệt tình như vậy…”
“…” Vân Nhàn hỏi: “Nếu ta nói chúng ta trong sạch ngươi có tin không?”
“…”
“… Được rồi, ta đã biết.”
Trong lều cực kỳ yên tĩnh, không hiểu sao Long Thiên Tài lại thấy hơi chột dạ, từ nãy đến giờ cũng không dám nhìn thẳng vào y. Cô tướng quân im lặng một lát, sau đó tiến lên đặt chậu nước nóng xuống, nhấc hai chân hắn bỏ vào trong. Long Thiên Tài thỏa mãn thở ra một hơi, dời ánh mắt về.
Cô tướng quân đứng dậy ngồi lên giường, nhìn y phục rối loạn của hắn, trầm mặc cởi hết ra, tháo cả mảnh vải trên ngực xuống, đổi thuốc cho hắn.
Hai người dựa sát vào nhau, nửa trên Long Thiên Tài không mặc gì, tay nắm chặt để trên giường nhìn y, mặt than hơi cúi đầu, con ngươi luôn luôn thản nhiên hơi trầm xuống. Hắn trầm mặc một chút, ngượng ngùng nói: “Thật ra ta với cậu ấy không có gì hết…”
Tay của Cô tướng quân hơi dừng lại, rồi lại nghiêm túc bôi thuốc, sau đó đổi vải băng mới, tỉ mỉ quấn chặt.
“Thật mà,” Long Thiên Tài thấy y không đáp thì tiếp tục nói: “Bọn ta có chuyện cần nói, nhưng đầu gỗ không muốn đi ra ngoài, nên bọn ta mới giả bộ để buộc y đi.”
Cô tướng quân buộc nút thắt xong, đứng dậy ngồi xổm xuống trước giường, bỏ hai tay vào chậu gỗ, cẩn thận không chạm vào bọc nước trên chân hắn, đặt ngón tay lên huyệt đạo, bắt đầu xoa bóp cho hắn. Dưới ánh nến ấm áp, chân của tiểu vương gia trắng vô cùng, trong lòng y căng thẳng, vội vàng đè xuống rung động đang dâng lên trong lòng.
Lực đạo của y vừa phải, Long Thiên Tài thoải mái khẽ hừ thành tiếng, cũng không giải thích tiếp, mà hạ mắt nhìn y. Người này vẫn cúi đầu như cũ, từ góc độ này chỉ thấy một nửa khuôn mặt, nhưng vẫn tuấn lãng phi phàm. Hắn trầm mặc nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: “Sao lại đối tốt với ta như vậy?” Ngay cả người mẹ yêu dấu của hắn cũng chưa từng làm chuyện này cho hắn.
Tay của Cô tướng quân dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Không phải vương gia vẫn luôn biết sao?”
Long Thiên Tài lặng im, rồi lại hỏi: “Nếu như ta còn là người trước đây, đồng thời vẫn là hình dáng ngươi luôn suy nghĩ trong lòng, ngươi còn đối đãi với ta như thế này không?”
Cô tướng quân im lặng một lát, thành thực lắc đầu: “Sẽ không,” y dừng một chút, “Nhưng ngươi không phải người như vậy.”
Long Thiên Tài cười cười: “Ta đúng là không phải người đó.”
Cô tướng quân nói: “Cho nên ta làm thế là đáng giá.”
Long Thiên Tài không khỏi liếc sang, như là không tin mặt than sẽ cũng có lúc nói những lời tâm tình. Nhưng hai mắt người này vẫn thản nhiên như trước, liền cười cười, không trả lời. Cô tướng quân tiếp tục động tác trên tay, hỏi: “Vì sao vương gia phải giải thích?”
Long Thiên Tài ngẩn ra: “Vì sợ ngươi hiểu lầm.”
Cô tướng quân ngẩng đầu, con ngươi sáng lên một chút: “Vì sao lại sợ ta hiểu lầm?”
“Tất nhiên là…” Long Thiên Tài nghẹn lời, không biết phải nói gì. Cô tướng quân không ép buộc hắn, lại nói: “Chịu đựng.”
“Hả?” Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, còn chưa mở miệng thì đã cảm nhận được cơn đau truyền đến từ chân, nhìn lại đã thấy người này đang bóp vỡ tất cả bọc nước trên chân hắn: “Ngươi ngươi ngươi làm thế để làm gì, tự nó khỏi được mà…”
“Thế thì rất chậm, chịu đựng một chút, xong ta sẽ bôi thuốc giúp ngươi.”
“Đau… ngươi nhẹ thôi… Đau, nhẹ thôi!”
Hắn kêu khá lớn, ngoài lều Vân Nhàn và Bạch Liên đều giật mình. Hai mắt Vân Nhàn sáng như tuyết, nghĩ thầm không lẽ người kia chịu kích thích quá lớn nên ăn luôn? Cậu chưa kịp nghĩ ngợi đã vội vàng chạy qua, chuẩn bị vén rèm nhìn đông cung sống.
Tất nhiên là Bạch Liên biết cậu định làm gì, bèn vội giữ lại, trên trán tràn ra hắc tuyến, không khỏi đánh giá lại lần nữa nhân phẩm vị quân sư này. Vân Nhàn không nhìn thấy phim trường GV, cực kỳ bất mãn: “Này, Tiểu Hoa, ngươi làm cái gì thế?”
“…” Vẻ mặt Bạch Liên quái dị, rốt cục không nhịn được hỏi: “Là vương gia nói tên của ta cho ngươi sao?”
“Không có,” Vân Nhàn nói “A” một tiếng, quay đầu lại nhìn y: “Ngươi tên là Tiểu Hoa thật sao? Trung hợp thật đó.”
“…” Bạch Liên bỗng nhiên quyết định, sau khi về kinh phải tránh xa Vân Nhàn và tiểu vương gia, càng xa càng tốt, không thì thanh danh một đời của y xong luôn rồi.
Vân Nhàn nhân lúc y đang sững sờ liền nhanh chóng vén rèm lên, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì bả vai sụp xuống, yên lặng đứng dậy: “Tiểu Hoa này, lấy cho ta chậu nước nóng đi, ta cũng muốn ngâm châm, ai, có người hầu hạ thật là thích, trước đây ta…” Cậu đang nói thì dừng lại, bất đắc dĩ cười cười. Bạch Liên liếc cậu một cái, kỳ quái nói: “… Quân sư?”
“À, không sao,” Vân Nhàn vô thức sờ sờ vai trái: “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Tiểu Hoa, lấy chậu nước nóng tới đây cho ta.”
Bạch Liên còn chưa hiểu rõ ‘tới đây’ là ý gì, liền thấy người này vén rèm lên, đĩnh đạc đi vào: “Ca, đêm nay ta muốn ngủ với ngươi.”