Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 2: Ngươi thích ai…



Cô tướng quân họ Cô tên Thần, mười sáu tuổi theo cha đánh giặc, lập vô số chiến công. Trên y có hai ca ca, phía dưới không có đệ đệ, vì mẫu thân sinh y không được bao lâu thì mất, chỉ còn lại bốn cha con bọn họ, tất cả đều là tướng giỏi dũng mãnh thiện chiến. Bây giờ phụ thân và ca ca đều ở biên quan, cả phủ tướng quân to lớn đều do y làm chủ, muốn ăn sáng ở đâu cũng được.

Vì vậy hôm nay khi Long Thiên Tài bụng đói kêu vang đang vùi đầu ăn, liền thấy vị sát thủ kia lần thứ hai đẩy cửa đi vào. Hắn nhảy lên lui vào trong góc, sờ sờ bụng còn chưa được ăn no, nhất thời khóc không ra nước mắt, cái kiểu ở đâu ngay cả cơm cũng không cho người ta ăn.

Thấy hắn như vậy, Cô tướng quân liền dừng lại, ngồi xuống bàn ăn, hiền lành nói: “Cùng nhau dùng tảo thiện đi.”

(Trong qt để là đồ ăn sáng, nhưng để phù hợp với câu nói bên dưới của Tiểu Long nên mình chuyển thành tảo thiện, có nghĩa là đồ ăn sáng, thường hay dùng trong cổ trang)

“Tảo thiện…” Long Thiên Tài giật giật khóe miệng, “Ngươi muốn diễn cổ trang thật hả? Tỉnh lại bị mang tới đây, chưa nói tới chuyện cả người bị thay đổi quần áo, ngay cả tóc cũng là tóc giả, làm giống thật như vậy, ta suýt chút nữa còn tưởng đây là tóc của ta. Này, đừng có mà nhìn ta như thế, ngươi thích chơi ta chơi cùng ngươi, nhưng phải thương lượng một chút, ngươi có thể xin với Lôi Nham, bảo hắn đừng giết ta không? Yêu cầu của ta không nhiều lắm, thực sự, ha ha…”. Hắn nhìn một bàn đầy đồ ăn, chầm chậm nhích lại, hỏi thử: “Ngươi … không giết ta thật hả?”

Cô tướng quân trầm mặc, bị lời hắn nói làm cho rối loạn. Y yên lặng tự an ủi mình, ít nhất là y có thể nắm được vấn đề then chốt: “Ta không giết ngươi”.

Long Thiên Tài thở ra một hơi, lập tức chạy sang ăn cơm. Ngoài việc sợ chết ra thì hắn chẳng còn khuyết điểm gì, tâm tình cực kỳ tốt, chỉ cần nhìn hắn thân còn đang trong tù mà vẫn có thể ăn uống là biết, mở miệng khen: “Đồ ăn này thật ngon, mua ở đâu vậy?”

Cô tướng quân trầm ngâm một lúc, hỏi: “So với ngự thiện phòng thì thế nào?” Người này coi trọng chuyện sống chết của mình đến vậy… Không lẽ đã quên mình là vương gia?

“Ngự thiện phòng?” Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, bừng tỉnh nhớ lại bây giờ đang chơi trò cổ trang, liền nói: “Tất nhiên ngự thiện phòng nấu ăn cũng ngon.”

Cô tướng quân liền yên tâm, xem ra vương gia không phải mất trí nhớ, vậy hai ngày này hắn đều giả vờ giả vịt? Vì sao phải làm như vậy? Y suy nghĩ một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ là muốn ở lâu thêm vài ngày? Như vậy… Có lẽ vị trí của y trong lòng vương gia không thay đổi gì. Y cảm thấy phiền muộn trong lòng nhanh chóng biến mất, nhẹ nhàng nói: “Vương gia…”

Long Thiên Tài bị giật mình bị sặc, ho mạnh: “Khụ khụ khụ, ngươi… ngươi gọi ta là gì?”

Cô tướng quân yên lặng lau hạt cơm trên mặt, chậm rãi nói: “Vương gia.”

“Ta, vương gia?” Long Thiên Tài chỉa chỉa chính mình, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Vậy ngươi diễn vai gì?”

Cô tướng quân lập tức ngẩn người, tạm thời không thèm quan tâm ‘ngươi diễn vai gì’ là cái ý gì, mà hỏi lại: “Ngươi không nhận ra ta?”

“Nhận ra mà,” Long Thiên Tài nói, “Chúng ta đã gặp mặt ở tổng bộ, sau khi ta chạy trốn tới trại an dưỡng ngươi truy sát ta chúng ta lại gặp lần nữa, cuối cùng thì gặp ở đây, ngươi nghĩ ta không biết à?”

Cô tướng quân lại bị hỗn loạn rồi, tự hỏi một lát: “Trước tiên dùng bữa, ăn xong rồi nói tiếp.”

“À, được.” Long Thiên Tài không ý kiến, cúi đầu ăn, ăn xong lại uống một ngụm trà, thỏa mãn thở ra một hơi.

Hắn cẩn thận dè dặt liếc mắt một cái, nhìn thấy cái vị sát thủ này không định mở miệng, liền lấy lòng sáp lại: “Này này, nể tình quen biết, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đem ta nhốt vào đây có phải ý của Lôi Nham hay không? Đây có phải địa bàn của hắn không hả? Còn có, lúc nào thì hắn sẽ đến? Kỳ thực ta cũng không quá tham lam, chỉ muốn biết từng này vấn đề, nếu ngươi không muốn trả lời ta cũng không bắt buộc, ngươi chỉ cần nói cho ta biết hắn có muốn giết là hay không là được rồi, hắn không giết ta thì muốn ta làm gì cũng được hết.”

Ngay lúc đại não hoàn toàn hỗn loạn, Cô tướng quân nhạy cảm bắt được một từ: “… Lôi Nham?”

“Đúng đúng,” Long Thiên Tài vội vàng gật đầu, lại vô thức rụt cổ, hiển nhiên là rất sợ hãi người kia, “Hắn rốt cuộc có giết ta không?”

Cô tướng quân nhíu mày, thực sự không nghĩ ra Lôi Nham là ai, nghiêm giọng hỏi: “Người có thù oán với hắn? Hắn là người phương nào?”

“Ôi, lúc này đừng có giả cổ trang được không?” Long Thiên Tài khóc không ra nước mắt, “Mạng người quan trọng, ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc hắn có giết ta hay không, các ngươi rất thân thiết còn gì?”

“Rất thân thiết?” Cô tướng quân vô cùng kinh ngạc, “Ta không biết người nào tên là Lôi Nham cả.”

Long Thiên Tài suy sụp trùng vai: “Được rồi, ta đã hiểu.” Hỏi nửa ngày vậy mà cũng không chịu nói cho hắn.

Cô tướng quân thấy hắn thất vọng, bỗng nhiên lại cảm thấy khó chịu. Y trầm ngâm một lúc, người này là vương gia, ngoại trừ hoàng thượng thì không ai dám giết hắn, hơn nữa hắn luôn ở trong hoàng cung, cũng không thể trêu chọc kẻ thù nào… Y nói: “Hắn sẽ không giết ngươi.”

Long Thiên Tài giật mạnh một cái: “Thật không?”

Cô tướng quân gật đầu.

“Ha ha, vậy thì tốt quá!” Long Thiên Tài vui vẻ đi qua đi lại, đột nhiên dừng lại quay đầu cười rộ lên với y, “Vậy được rồi, ngươi muốn chơi trò gì ta đều chơi cùng, đương nhiên, ngoại trừ bảo ta hiến thân, lão tử không có hứng thú với gay.”

Cô tướng quân nhìn chằm chằm nụ cười trên khóe miệng hắn, nghĩ thầm người này cười lên nhìn thật đẹp. Y kinh ngạc nghĩ, chậm rãi hoàn hồn, sau đó… đưa tay xoa trán, gay là cái vật gì vậy?!

Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái: “Này, Cô Thần ngươi làm sao vậy?”

Cô tướng quân ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi gọi ta là gì?” Hiện tại người người đều gọi y là tướng quân, rất ít người dám gọi cả họ cả tên y, nhưng cảm giác này tuyệt đối không khó chịu.

Long Thiên Tài nhìn vẻ mặt kinh dị của y, tự hỏi một chút: “À thì, Cô bác sĩ.”

“Cô… bác sĩ?” Cô tướng quân nhíu mày, “Đây là người nào? Thực ra ngươi có biết ta là ai không?”

Long Thiên Tài xoắn xuýt, nghĩ thầm ta làm sao biết ngài thích đóng vai nào?

Cô tướng quân nhìn dáng vẻ của hắn, bỗng nhiên thở dài: “Nơi này là phủ tướng quân…”

Y còn chưa nói hết câu Long Thiên Tài đã mỉm cười: “Ta biết, ngươi là Cô tướng quân chứ gì, ngươi không cần nhắc nhở ta, sao ta lại không biết. Ta có quên ai thì cũng không thể quên ngươi có đúng không, ngươi cũng thật là… Ha ha…”

“… Vương gia,” Cô tướng quân nói, “Ngài đang có lệ mạt tướng đúng không?”

“Sao lại thế được, ha ha…” Long Thiên Tài cười gượng, tiếp tục uống trà, nhận thấy tầm mắt của y vẫn dừng trên người mình, vội ho một tiếng nhìn xuống chén trà, vừa nhìn rõ thì phun luôn miếng trà chưa kịp nuốt, “Khụ khụ khụ…”

Cô tướng quân trầm mặc lau nước trà trên mặt: “ Lại làm sao vậy?”

Ta… má nó…” Long Thiên Tài cầm chén trà nghiên cứu một chút, sờ sờ bàn, lại đứng dậy nhìn mấy đồ bài biện khác trong phòng, há miệng lại ngậm miệng, không thể tin nổi, “Ta biết Lôi Nham có tiền, nhưng thế này thì chơi sang quá rồi… Đều là đồ thật cả, chẳng lẽ ngoài buôn bán súng ống đạn dược, tập đoàn Lôi thị còn buôn lậu đồ cổ? Trời ạ, các ngươi dùng chén trà từ mấy trăm năm trước, có vệ sinh không, các ngươi tiêu độc chưa vậy? Hả?”

Cô tướng quân bỗng nhiên rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, y thực sự nghe không hiểu, sao lại như vậy chứ… Y suy nghĩ một chút, xoay người ra ngoài gọi thái giám bên người vương gia tới, muốn hỏi xem người nọ có đối sách gì.

Long Thiên Tài liếc y một cái, thấy y rời đi cũng mặc kệ, tiếp tục quan sát, âm thầm tính toán căn phòng này trị giá bao nhiêu tiền.

Cô tướng quân mau chóng trở lại, phía sau dẫn theo một người, người nọ nhìn thấy vương gia liền lập tức quỳ xuống, khóc rống nói: “Nô tài đáng chết, xin vương gia tha mạng, nô tài cũng không biết chỗ đó là sườn núi, xin vương gia tha mạng, tha mạng…” Dứt lời liền dập đầu, không để ý cái trán đập xuống đất, kêu bộp bộp.

Long Thiên Tài thực sự kinh sợ, vội vàng ngồi xổm xuống giúp nó dừng lại hành vi tự ngược, nó liền tiếp tục khóc: “Nô tài cầu vương gia tha mạng…”

“Được, ta tha ngươi tha ngươi…” Lăng Thiên Tài ngây ngốc gật đầu, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nó, lại săm soi vết thương trên trán, trầm mặc một chút hỏi: “Này, ta nói thật, ngươi có muốn sang Hollywood phát triển không? Tiền qua đó ta có thể cho ngươi mượn trước, ta dám cam đoan với tư thế liều mạng này của ngươi tương lai nhất định có thể thành danh, tiền bạc không thành vấn đề, còn có fan hâm mộ suốt ngày chạy theo ngươi, người đẹp ôm trong ngực. Bây giờ ngươi là con chó Lôi Nham nuôi, à, hay ngươi là diễn viên bọn hắn mời đến? Nhưng ở chỗ này đóng phim cổ trang không bằng đi Hollywood, ngươi nói có đúng không?”

Tiểu thái giám quên luôn khóc, há miệng, ngây ngốc nhìn hắn, một chữ cũng không nói được.

“Ngươi không nghĩ tới sao? Sung sướng đến ngốc luôn rồi à?” Long Thiên Tài vỗ vỗ mặt nó, tươi cười ấm áp, “Thế nào, coi như ta đầu tư rồi nhé.” Hắn bỗng nhiên nhận ra một chuyện, vội vàng ngẩng đầu nhìn Cô tướng quân, cười lấy lòng: “Đương nhiên, chuyện này, ý kiến của ta chỉ là tham khảo, tuyệt đối không phải ta mua chuộc người của các ngươi, ngươi nghìn vạn lần đừng nói cho Lôi Nham, hắn mà biết chắc chắn cho rằng ta đang thu mua nhân tâm, đến lúc đó ta nhất định phải chết, nhất định ngươi đừng nói cho hắn…”

“…” Từ lúc nãy, Cô tướng quân đã chết lặng rồi.

Long Thiên Tài còn muốn nói tiếp, thì rốt cuộc tiểu thái giám đã tìm về được chút thần chí: “… Vương gia?”

“Ai ai, ta đây,” Long Thiên Tài gật đầu, vẫn ngồi xổm như cũ không thèm đứng lên: “Hollywood mà, là nơi bao nhiêu người tha thiết ước mơ, bây giờ đại lộ thênh thang bày ra trước mắt, ngươi còn do dự cái gì? Come on!”

Tiểu thái giám ngây ngốc quay đầu lại, run giọng hỏi: “Tướng quân, vương gia… ngài ấy bị làm sao vậy? Nô tài nghe không hiểu…”

Cô tướng quân thông cảm liếc nó một cái, bỗng nhiên muốn nói y cũng nghe không hiểu, nhưng cuối cùng nhịn được, phất tay cho nó lui xuống.

Long Thiên Tài nhìn người nọ liêu xiêu đi ra ngoài, biết là nó dao động rồi, thỏa mãn nhìn người ngồi trên ghế lần nữa, tiếp tục hưởng thụ trà pha bởi bộ trà cụ xịn, quan tâm nó đã được tiêu độc hay chưa làm gì, chỉ cần biết hiện tại mỗi ngụm trà vào miệng là một ngụm nhân dân tệ.

Cô tướng quân nhìn hắn, âm thầm phỏng đoán người này điên thật hay giả, càng nghĩ càng thấy cần ra một đòn mạnh, liền nói thẳng ra: “Ta biết trước đây ngươi thích ta.”

Lập tức Long Thiên Tài lại phun, lần thứ hai kinh sợ, trước đây hắn đã làm chuyện gì khiến người này hiểu lầm sao? Không có đi, nhất định không có đúng không? Hắn còn không kịp lau miệng, vội vàng giơ tay bảo chứng: “Ngươi ngươi ngươi hiểu lầm rồi, ta ta ta không có cảm giác với ngươi, thực sự, ta không có hứng thú với nam nhân, ta là thẳng mà, thẳng mà…”

“Hiểu lầm? Không có hứng thú với nam nhân?” Cô tướng quân ngẩn ra.

Long Thiên Tài gật mạnh: “Không sai, hiểu lầm hiểu lầm, ngươi nhìn hai mắt chân thành của ta này.”

“…” Cô tướng quân trố mắt, cùng hắn nhìn nhau. Đáy mắt người này trong suốt, hoàn toàn không có chút ái mộ nào, lẽ nào từ trước đến giờ là y hiểu nhầm? Không, không đúng, nếu là như thế tại sao trước đây người này đều dùng một loại ánh mắt nhìn y? Chẳng lẽ đường nhìn nóng đến phỏng da đó đều là giả?

Y chỉ cảm thấy phiền muộn trong ngực càng tăng lên, hơi cau mày, vô thức hỏi: “Vậy ngươi thích ai?”

Ngữ khí của y hơi trầm xuống, hoàn toàn khác với khí thế lúc trước, trực giác Long Thiên Tài cho biết người này đang tức giận, lập tức không có cốt khí sợ hãi, run rẩy lùi đến góc phòng, run run nói: “Ta ta ta thật ra là biến thái, ta thích một con mèo ở bên ngoài, tối hôm qua nghe nó kêu, hồn ta cũng bị gọi theo mất, thật sự, ta là biến thái biến thái đó.”

Cô tướng quân lại bị hỗn loạn, không chỉ là ‘hiểu lầm’ lúc nãy hay là ‘con mèo’ vừa xong đều khiến y cảm giác bị đùa giỡn, gân xanh trên trán liền nổi lên: “Người đâu.”

Vừa dứt lời cửa phòng liền mở, hai gia đinh đi vào, cung kính nói: “Thiếu gia.”

Long Thiên Tài không hiểu gì hết, thực ra có bao nhiêu diễn viên vậy?

Cô tướng quân nói: “Có phải bên ngoài có một con mèo không?”

“Hôm nay thì không thấy,” một gia đinh nói, “Nhưng mấy hôm trước đúng là có một con chạy tới, cũng không biết là mèo nhà ai, hôm qua còn thấy ở trong sân.”

“Các ngươi đi,” Cô tướng quân nói, “Nếu có thật thì bắt nó lại, không cần biết ai là chủ nó,” y trầm giọng, “Làm thịt cho ta!”

Đáy lòng hai gia đinh run lên, vội vàng nói: “Vâng” rất nhanh lui ra ngoài.

Cô tướng quân quay đầu lại: “Vương gia mới nói là ngài thích ai?”

Long Thiên tài sợ đến trắng mặt: “Ta ta ta thích ngươi, thích ngươi nhất, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì đã yêu ngươi thật sâu đậm rồi, thật mà!”

Cô tướng quân bị hắn nói trắng ra thì ***g ngực chấn động, vội vàng hít sâu bình ổn tâm trí, vừa định mở miệng đã thấy người này vẻ mặt chờ mong mà nhìn y, y nao nao: “Sao vậy?”

Long Thiên tài yếu ớt sờ sờ tay: “… Này, bao giờ nào thì ngươi đi tự sát?”

“…”

Hôm nay Cô tướng quân không thể làm vương gia biến lại nguyên trạng, trái lại còn suýt nữa không kiểm soát được chính mình. Y đi qua đi lại trong thư phòng, trong lòng biết hộ vệ bên người vương gia đã bẩm báo mọi chuyện xảy ra hôm qua với thánh thượng. Tuy rằng hoàng thượng quan tâm an toàn của đệ đệ, nhưng hôm qua chính mình cũng đã phái người tiến cung thể hiện mình đã biết thân phận vương gia, hoàng thượng cũng có thể yên tâm. Nhưng yên tâm một ngày không có nghĩa là ngày thứ hai cũng có thể như vậy.

Nếu như hôm nay mình lại phái người trong phủ đi, sợ là hoàng thượng sẽ đích thân đến xem vương gia có việc gì hay không, cho nên biện pháp tốt nhất là cho người bên cạnh vương gia đi.

Kỳ thực y biết bây giờ có đưa vương gia hồi cung y cũng sẽ không bị trách phạt, nếu như là vương gia trước kia thì nửa ngày y cũng không giữ, nhưng với bộ dạng hắn bây giờ, y giữ một ngày lại muốn lưu ngày thứ hai, thứ ba.

Y thở dài, gọi tiểu thái giám tới nói bóng nói gió, ví dụ như thánh thượng và thái hậu sủng ái thế nào, nếu để bọn họ biết tình trạng bây giờ của vương gia chắc chắn nó sẽ bị tịch biên tài sản rồi chém đầu. Tiểu thái giám vừa nghe lập tức quỳ xuống, sợ đến trắng bệch cả mặt mày, liên mồm kêu cứu mạng.

Cô tướng quân nâng nó dậy, dặn vài câu, nếu trước đây có kẻ nói y sẽ xúi giục người khác khi quân, y sẽ trăm triệu lần không tin, mà hôm nay y lại tin.

Tiểu thái giám nghe được lời khuyên, cảm động đến rơi nước mắt, hành một cái lễ, hồi cung bẩm báo thánh thượng, vương gia cùng tướng quân nhất kiến như cố, vương gia biết tướng quân phải viễn chinh, thực sự không đành lòng, quyết định ngủ lại tướng quân phủ vài ngày, cùng người chè chén một phen.

Hoàng thượng biết tâm tư của đệ đệ nhà mình với Cô tướng quân, hơn nữa người truyền lời lại là thái giám thân cận bên cạnh hắn, liền vung tay lên chuẩn tấu, nhưng vẫn không quên hỏi một câu vương gia có bị thương hay không.

Tiểu thái giám nói: “Có chút kinh hách.”

Hoàng thượng lập tức phái ngự y đi phủ tướng quân.

Với trò diễn cổ trang này Long Thiên Tài đã chấp nhận từ lâu, cực kỳ phối hợp lười biếng đưa tay, ngự y nghiêm túc bắt mạch, nói một câu không đáng lo ngại, hồi cung diện thánh.

Hoàng thượng gật đầu, lúc này mới thực sự yên tâm.

Vì vậy, sự mong chờ ngự y chữa khỏi bệnh cho vương gia của Cô tướng quân cùng tiểu thái giám liền tan biến, hai cái người đang bị đính trên đầu tội khi quân tạm thời chưa bị phát hiện, không nói gì nhìn chằm chằm người duy nhất có thể cứu tính mệnh bọn họ.

Chỉ cần người này khỏi hẳn, tính mệnh bọn họ liền không lo.

Long Thiên Tài kỳ quái liếc mắt nhìn bọn họ, trong lòng mắng một câu bệnh tâm thần, quay đầu đi vào một góc phòng, tay sờ sờ cái bình hoa to tướng cao cỡ nữa người, nước bọt chảy ròng ròng: “Tiền à…”

“…”

“…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình (chỗ nào liên quan đến truyện thì mình edit thôi nhé, còn lại toàn bả tám nhảm:P)

Với cổ nhân, gọi thẳng tên là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, cái này chỉ hoàng thượng và phụ thân mới có thể gọi. cùng thê hệ thì gọi nhau bằng tên tự, ví dụ như Triệu Vân, họ Triệu tên Vân tự Tử Long, thì gọi là  Tử Long. Nhưng nhìn chung tiểu thuyết là phim truyền hình ít làm đúng như vậy, hơn nữa trong tiểu thuyết gọi tên tự vừa phiền phức vừa hỗn loạn, mà truyện này lại là xuyên không, nên ta quên luôn chuyện này, nhưng ta sợ có đảng phản biện, nên phải nói rõ một chút ~~

END 2

Chú thích:

Trà cụ: dụng cụ pha trà, bao gồm: trà, mứt hoặc bánh ngọt, khăn pha trà chính, thẻ xúc trà, ấm trà, muỗng dừa nhỏ để làm sạch trà cụ, và một số chén trà dự trữ. Tất cả những trà cụ ấy được xếp ngay ngắn trong một khay tre.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.