Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 45: Hỗn chiến



Long Thiên Tài mở mắt khi trời đã chuyển sang đêm, ánh sáng trong tẩm cung hơi tối. Hắn nhớ tới yến hội, nhưng đầu vô cùng đau đớn, toàn thân đau nhức như là bị người ta chặt ra một lần rồi được ghép lại. Hắn không khỏi rên rỉ ra tiếng xoay người, mơ mơ màng màng nhớ tới mình đã uống một chén rượu trong yến hội, sau đó không nhớ được gì, như vậy có thể coi là hắn lại say.

Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cảm thấy lần say rượu này khó chịu hơn lần trước rất nhiều, dường như có chỗ nào đó là lạ, hắn nhíu mày cảm thụ một lát, bỗng nhiên nhận thấy thân thể trong chăn đệm không mặc gì, mà nơi nào đó phía sau truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, vô cùng quen thuộc.

“…” Hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi, dùng giọng khàn khàn rống lên: “Mặt than!”

Xung quanh cực kỳ yên lặng, đến có chút hơi người cũng không có, hắn tức giận trợn mắt, không cần nghĩ cũng biết là bị người ta gian tới gian lui rồi ném lại đây không thèm quan tâm gì nữa rồi! Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Người đâu!”

Vừa dứt lời cửa phòng đã mở ra, một tiểu thái giám đi vào: “Vương gia.”

“Đốt đèn lên,” Long Thiên Tài nói, “Mang quần áo đến đây cho ta.”

Tiểu thái giám vâng lời, xoay người đi ra ngoài nói vài câu, tiếp đó vài cung nữ đi vào, bắt đầu bận rộn, ánh sáng trong tẩm cung chậm rãi được tăng lên. Long Thiên Tài còn chưa bò xuống giường thì đã thấy bóng dáng người nào đó, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Vừa rồi Cô tướng quân bị hoàng thượng gọi đi, cùng số phận còn có Bạch Liên và Mộc Tử, mấy người ở chỗ hoàng thượng cho đến tận bây giờ mới được về. Thấy tẩm cung sáng lên, y biết vương gia đã tỉnh, vội vàng bước nhanh hơn: “Ngươi tỉnh rồi.”

Long Thiên Tài liếc y một cái, tuy rằng giọng điệu người này không khác gì bình thường, nhưng có thấy thấy tâm tình y rất tốt, thậm chí có loại cảm giác thần thái sáng láng.

Cô tướng quân bước tới bên giường rồi ngồi xuống, lúc này mới nhìn rõ sắc mặt vương gia, liền im lặng. Long Thiên Tài âm trầm nhìn y, nghiến răng kèn kẹt: “Mặt than…”

Cô tướng quân trầm mặc giây lát: “Vương gia, sau đó ta đã tắm cho ngươi rồi.”

“…” Long Thiên Tài nổi giận, “Ai hỏi ngươi cái này hả?!”

Cô tướng quân thấy giọng hắn khàn khàn, liền đi tới bàn rót một chén trà bưng tới cho hắn: “Này, uống đi.”

“…” Long Thiên Tài yên lặng tiếp nhận uống vài hớp, tiếp tục nổi giận: “Mặt than! Ta nói cho ngươi biết…”

“Vương gia, ngươi đói không?” Cô tướng quân lại ngắt lời, “Để ta sai người làm vài thứ cho ngươi ăn, làm cả canh giải rượu nữa.”

“Ngươi đừng ngắt lời!” Long Thiên Tài rống lên, “Ngươi dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta tuyệt đối…”

“Ta đã bảo cung nhân làm thịt viên và thịt xào măng ngươi thích ăn, còn hâm lại cháo nữa.”

“…” Long Thiên Tài trầm mặc giây lát, “Ăn.”

Vì vậy Cô tướng quân giúp vương gia mặc quần áo, cung nhân đã dọn xong cơm nước, cúi đầu mà đứng. Long Thiên Tài không thích lúc ăn cơm mà có một đám người ở xung quanh nhìn, liền để cho bọn họ lui xuống. Hắn liếc nhìn người nào đó, khó chịu hừ hừ vài tiếng, cúi đầu ăn.

Cô tướng quân múc thêm một chén cháo cho hắn, nhìn vẻ mặt tiểu vương gia, quyết định chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: “Ba ngày sau đại hoàng tử Trạch Nam sẽ dời kinh.”

“Nhanh vậy sao?” Quả nhiên Long Thiên Tài cảm thấy hứng thú với chuyện này, “Hoàng huynh nói thế nào?”

“Hôm nay hoàng thượng gọi cả ta, Bạch Liên và Mộc Tử tới.”

Long Thiên Tài ngẩn ra: “Huynh ấy định làm gì?”

“Hoàng thượng cần đám nghĩa sĩ dưới trướng Tiêu Sùng.”

Long Thiên Tài không tin nổi: “Hoàng huynh muốn… muốn nửa đường cướp yêu quái?”

Cô tướng quân gật đầu.

“Huynh ấy bị ma nhập sao?” Long Thiên Tài càng không thể tin nổi, “Đây chính là đại hoàng tử Trạch Nam, sao có thể tùy tiện bắt y làm nam sủng hả, huynh ấy không sợ hai nước khai chiến sao? Bị sắc đẹp mê muội rồi! Chắc chắn là bị sắc đẹp mê muội rồi!”

Lời này cũng chỉ có tiểu vương gia dám nói, Cô tướng quân gắp thức ăn cho hắn, im lặng không nói gì.

“Huynh ấy còn nói gì nữa?” Long Thiên Tài hỏi, “Các ngươi định cướp như thế nào?”

“Ta không đi.” Cô tướng quân kể lại toàn bộ kế hoạch cho Long Thiên Tài nghe.

“Trạch Nam có động tĩnh?” Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, “Thật hay giả vậy? Hoàng huynh có chắc không?”

“Hoàng thượng nói bảy tám phần.”

Long Thiên Tài liền trầm mặc rồi, nhanh chóng ăn xong cơm, rồi bắt tay vào tính toán: “Mặt than, ta thấy thời gian ngươi ở trong cung quá dài rồi, cũng nên xuất cung thôi chứ nhỉ? Nhỡ mà có tai nạn hay rắc rối gì xảy ra trong cung, ngươi nghĩ đầu ngươi còn giữ được không?”

“…”

Cô tướng quân nhìn hắn, tai nạn và rắc rối trong cung, đến cả phi tử của hoàng thượng mà vương gia ngài cũng dám động vào, ngài nói lời này không đuối lý sao?

“… Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?”

“Không có gì, vương gia có đau đầu không? Ta xoa bóp cho,” Cô tướng quân ôm hắn lên giường, “Sau đó thì xoa bóp thắt lưng.”

“Ngươi đừng có tưởng như thế là xong nhé, nằm mơ đi!”

Cô tướng quân không đáp, đưa tay sờ trán hắn, nhẹ nhàng ấn. Long Thiên Tài vốn định cự tuyệt, nhưng đau đớn trên đầu quả thưc giảm đi không ít, liền mặc kệ y. Hắn hơi híp mắt, cực kỳ thích ý, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Cô tướng quân cúi đầu hôn lên môi hắn một chút, xoay người đưa tay ôm hắn vào lòng, ngủ thật say. Y vốn tưởng cửa này qua được rồi, nhưng ngày thứ hai khi tiểu vương gia tỉnh dậy, sắc mặt đen sì, quả thực hận không thể cầm dao mà chém chết y.

“… Vương gia?”

Toàn bộ ký ức sau khi say rượu ngày hôm qua tràn về, Long Thiên Tài tức giận trợn mắt: “Tờ giấy ngày hôm qua ngươi bảo ta ấn tay vào… là cái quỷ gì vậy hả?”

“…”

“Ngươi đừng có giả vờ thâm trầm, nói!”

Cô tướng quân tiếp tục mặt than.

Long Thiên Tài phẫn hận đi qua đi lại, rồi dừng lại quát: “Được, vậy ngươi cho ta nhìn qua một chút là được chứ gì?”

Vì vậy Cô tướng quân lấy tờ giấy trong ngực ra, giữ một khoảng cách nhất định, không cho người này cơ hội cướp lấy, bình tĩnh nói: “Mời vương gia nhìn.”

“…”

“… Vương gia?”

Long Thiên Tài sấn tới, Cô tướng quân vội vàng lùi về phía sau, nhanh chóng thu hồi tờ giấy, rồi nhìn vẻ mặt người này, tiếp tục mở ra, không có chút gánh nặng tâm lý nào: “Ngươi nhìn xong chưa, cho ngươi nhìn tiếp.”

“…” Long Thiên Tài đỡ giường ngồi xuống, “Ngươi còn biết xấu hổ không hả, bắt nạt người không biết chữ như ta…”

Cô tướng quân cất kỹ thỏa đáng, trầm mặc một lát rồi nói: “Vương gia, để ta dạy ngươi học chữ.”

Long Thiên Tài cầm gối đầu ném qua.

Vương phủ ở kinh thành đã xây gần xong rồi, Long Thiên Tài liền nghĩ cách dọn khỏi cung làm một vương gia nhàn tản, kết quả bị thái hậu và hoàng thượng kéo lại khuyên nhủ, đành phải tiếp tục ở lại.

Cô tướng quân không có mệnh hưởng thụ như hắn, y phải đi đến sân tập luyện, nhưng bởi vì hiện nay tâm tư của vị quốc quân nào đó đều đặt vào một việc duy nhất, sợ rằng tạm thời sẽ không hạ lệnh cho y về phủ tướng quân. Bởi vậy, ba ngày nay y đều ở trong hoàng cung, mặc dù đối với việc này người nào đó rất không thích. Nhiều ngày nay y đã thừa dịp dạy hắn khá nhiều chữ.

Dựa theo ý tứ của vị quốc quân kia, người đứng đầu nhóm nghĩa sĩ phải rời đi trước để chuẩn bị.Lúc này Hướng Hoằng Huy còn đang ở hội quán, tên yêu quái này đạo hạnh quá sâu, nếu để nhiều người rời kinh có thể làm y nghi ngờ, cho nên sau khi mấy người Bạch Liên thương lượng thì quyết định hẹn nhau tại một nơi ngoài kinh thành, cho người trong nhóm nghĩa sĩ phân tán, lần lượt cải trang rời kinh.

Ở trong kinh thành, Bạch Liên là một người có tiếng tăm, bởi vậy y chỉ phụ trách hạ lệnh, chứ không ly kinh. Hôm nay, y tiễn người cuối cùng, từ sân tập trở về tiểu viện, mới vừa bước vào cửa thì quản gia đã vội vàng tìm tới: “Thiếu gia, hôm nay tiểu thư ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa về.”

Bạch Liên cả kinh, gấp gáp hỏi: “Nàng đi từ lúc nào? Không phái người theo sao?”

“Sáng sớm đã đi rồi,” quản gia nói, “Lý Tam tới, tiểu thư nói phải ra ngoài mua ít thuốc rồi tiện thể đi dạo, nàng nói có Lý Tam đi cùng sẽ không có chuyện gì đâu, mới bảo bọn tiểu nhân không cần đi theo.”

“Lý Tam?” Bạch Liên cả kinh, hôm nay người nọ rời kinh mà, Tiểu Thảo… gã định mang Tiểu Thảo đi cùng sao? Trong lòng Bạch Liên hoảng loạn, vội vàng xoay người đi tìm, nhưng đúng lúc này có người gõ cửa đại môn, y bước nhanh tới mở cửa, là một người ăn mặc bình thường, cầm một phong thư: “Quân sư, có một cô nương bảo tiểu nhân đưa…”

Hắn còn chưa nói xong, Bạch Liên giật mạnh mở ra, trên giấy đúng là bút tích của Tiểu Thảo, viết nàng muốn đi bái tế cha mẹ đã chết, vừa mới biết Lý Tam cần rời kinh, liền đi cùng theo rồi.

“…”

Người nọ nhìn một chút, lo lắng hỏi: “… Quân sư?”

Bạch Liên yên lặng quay lại đi về phòng, chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát, cả đầu óc đều là Lý Tam mang theo Tiểu Thảo đi tế bái, đây chẳng phải là hai người tư định chung thân rồi sao.

Quản gia phất tay cho người nọ đi, vào nhà nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình, lập tức giật mình, chuẩn bị tùy thời xông lên ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng thiếu gia. Ông lo lắng hỏi: “Thiếu gia, ngài… ngài có khỏe không?”

Bạch Liên không đáp, chỉ thẫn thờ ngồi đó.

Quản gia cầm thư trên bàn lên xem: “Thiếu gia, tiểu thư chỉ đi tế bái thôi, sẽ trở về mà.”

“…” Bạch Liên ngẩng đầu nhìn ông, tội nghiệp hỏi: “Thật không?”

“Thật mà thật mà,” quản gia vội vàng nói, “Thiếu gia đối xử với tiểu thư tốt như vậy, chắc chắn tiểu thư sẽ trở về.”

Bạch Liên trầm mặc không nói, hận không thể lập tức đi tìm, nhưng y biết hoàng thượng tuyệt đối không cho phép y rời kinh vào lúc này, đành phải kiên trì chờ đợi, nếu như nàng không trở về thì y sẽ lập tức ly kinh.

Rất nhanh, ngày thứ ba đã tới, đại hoàng tử và công chúa Trạch  Nam về nước, Long Tuấn Thiên tự mình đưa tiễn, đứng ở trước cửa nhà khách nhìn đội ngũ ly khai. Hướng Hoằng Tiếc ngồi trong xe ngựa xa hoa cười khẽ: “Ca, hắn thật sự đồng ý buông tha ca sao?”

Hướng Hoằng Huy nghiêng người dựa vào một bên, cười nói: “Ai biết.”

Hướng Hoằng Tiếc thấy y như vậy liền biết y đã chuẩn bị vẹn toàn, cười dài cầm khăn tay, không hỏi thêm gì nữa.

Đội ngũ đi từ Hứa Xương đến Kiến Nghiệp, tốc độ rất chậm, như là du sơn ngoạn thủy. Cuối cùng hôm nay cũng sắp tới độ khẩu, qua khỏi Trường Giang chính là Trạch Nam.

(Độ khẩu: khu vực biên giới.)

“Ca, có lẽ hắn chỉ muốn vui đùa một chút thôi, Hướng Hoằng Tiếc cười khẽ, “Tình duyên như sương sớm, ai, ca nghĩ thoáng một chút, hoàng gia tình mỏng, điểm ấy chúng ta là những người rõ ràng nhất rồi.”

Hướng Hoằng Huy không đáp, cầm chén uống rượu.

“Nhìn người nọ thì tưởng là si tình, ai ngờ lại bạc tình như vậy,” Hướng Hoằng Tiếc cười rót rượu cho y, “Ca đừng đau lòng nha.”

Hướng Hoằng Huy buồn cười liếc nhìn muội muội nhà mình, đang muốn mở miệng thì nghe thấy một tiếng quát lạnh bên ngoài: “Người nào?”

Hướng Hoằng Huy lập tức híp mắt, đẩy rèm ra nhìn một chút, con đường bọn họ đang đi là quan đạo, (tương đương quốc lộ nha =))) nhưng vì là khu vực ở giữa hai thành, lưng dựa vào núi lớn, cực kỳ u tĩnh, có thể nói là trước không thôn sau không quán xá, mà lúc này đột nhiên có một đám người nhảy ra từ đường nhỏ. Những người này đều che mặt, không nói hai lời mà hướng thẳng đến, sát khí rất nặng, chỉ trong giây lát, những thủ vệ đứng đầu đội ngũ đều ngã xuống.

Hướng Hoằng Tiếc nhìn kỹ, nhíu mày: “Liệu có phải là hoàng đế Thánh Hoa phái tới không?”

Hướng Hoằng Huy ừ một tiếng, tuy khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, nhưng đôi mắt hoa đào lại nhè nhẹ lóe ra luồng ánh sáng lạnh lẽo: “Thích khách.”

Giữa lúc hai người nói được hai câu, mấy người phía trước lại lục tục ngã xuống, hộ vệ thấy những kẻ kia quá hung mãnh, liền giương giọng nói: “Bảo hộ hoàng tử và công chúa đi trước.”

Người đứng cạnh xe ngựa nghe thấy vội vàng đánh xe chạy nhanh về phía trước, hộ vệ ngã xuống càng lúc càng nhiều, còn lại mấy người, tuy rằng cố sức chống cự nhưng cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, không có tác dụng. Hướng Hoằng Huy đỡ muội muội nhà mình, ôn nhu nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”

Y đứng dậy vén rèm lên, dùng tay kéo cương ngựa, xe ngựa nhanh chóng dừng lại. Hộ vệ hoàng sợ: “Đại hoàng tử!”

Hướng Hoằng Huy nhảy xuống khỏi xe ngựa, nhìn vài tên thích khách sắp đuổi tới trước mặt, khóe miệng hơi mỉm cười. Hộ vệ vội vàng vây y vào trong, đang chuẩn bị nghênh địch thì một mũi tên bắn lén bay ra từ một bên rừng, trong chớp mắt đã giết được mấy tên thích khách kia.

Hướng Hoằng Huy phất phất tay, trong rừng vang lên chút âm thanh sàn sạt, sau đó là một đám người chạy ra, nhập vào cuộc chiến. Hướng Hoằng Tiếc ló ra, nhìn quần áo đám người kia: “Ca, đây là ám vệ của ca mà? Bọn họ đến từ khi nào vậy?”

“Tối hôm qua, không thì muội nghĩ ta để tốc độ đội ngũ chậm chạp như vậy làm gì?” Hướng Hoằng Huy cho các hộ vệ xung quanh nhập cuộc, nhìn chiến cuộc bắt đầu có xu hướng nghiêng về một phía, cười khẽ, “Từ lâu ta đã đoán được là có người không muốn cho ta về nước, đám người kia… có lẽ không chỉ có của hoàng đế Thánh Hoa.”

Hướng Hoằng Tiếc liền im lặng. Hướng Hoằng Huy quay người bước lên xe ngựa: “Đi thôi, đi độ khẩu.”

“Vậy hộ vệ của ca thì sao?”

“Bọn họ sẽ đuổi kịp ngay thôi, chúng ta đi trước.”

Hướng Hoằng Tiếc biết đại ca nhà mình không muốn để nàng nhìn thấy cảnh máu tanh, liền đi theo y.

Trên sườn núi có một đội ngũ khác, nhìn hỗn chiến phía dưới từ xa. Người dẫn đầu phe phẩy quạt sắt, cười dài nói: “Thật đúng như những gì hoàng thượng đoán, đi, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.”

Vì vậy khi mấy người Hướng Hoằng Huy đi vào sơn đạo, liền nhìn thấy một đội ngũ đứng ở giữa đường, người đứng bên trái khiêng trường đao, chém ra phía trước, kiêu ngạo nói: “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu từ nay về sau muốn qua, thì để lại tiền mãi lộ! Cướp đây!”

Hộ vệ đánh xe ngựa đằng đằng sát khí nhìn bọn họ, quát dẹp đường: “Lớn mật! Các ngươi có biết người các ngươi định cướp là ai không hả?”

Người nọ hừ một tiếng: “Lão tử thèm vào quan tâm các ngươi là ai, không bỏ tiền thì đừng có mong đi qua!”

Hướng Hoằng Huy lần thứ hai xuống xe ngựa, cười như không cười nhìn chằm chằm bọn hắn: “Sao? Các ngươi muốn bao nhiêu tiền?”

Hiển nhiên người nọ là Lý Tam, gã liếc tên yêu quái kia, lập tức rụt cổ. Tiêu Sùng phe phẩy quạt: “Các ngươi có bao nhiêu tiền thì chúng ta lấy bấy nhiêu.”

Hướng Hoằng Huy gật đầu, rút roi từ bên hông ra. Ngày hôm nay tâm tình của y rất không tốt, vừa lúc cần phát tiết. Y âm thầm tính toán tốc độ đuổi theo của hộ vệ, mỉm cười: “Vậy các ngươi tới lấy đi.”

Tiêu Sùng nhìn một chút, phất tay cho thủ hạ tiến lên. Hướng Hoằng Huy vung roi, lập tức quất mấy người kia đến chạy trối chết. Y ngừng tay, đôi mắt hoa đào ngập tràn ý cười: “Từng đó không đủ, thêm vài người nữa.”

Tiêu Sùng nhìn bộ dạng tên yêu nghiệt kia, thì da đầu tê dại, thật không biết hoàng thượng muốn bắt y về làm gì. Hắn và Lý Tam liếc nhau, hai người đều chạy về phía trước, Hướng Hoằng Huy sử dụng roi, mà Tiêu Sùng thì dùng quạt, vũ khí bất lợi, mà hắn không dám làm y bị thương, nên động tác phải giảm đi 3 phần sức lực. Còn Lý Tam thì chỉ mới nhìn thấy tên yêu quái này đã sợ hãi trong lòng, khí thế lập tức thua một bậc, càng không cần phải nói. Ba người đánh mấy hiệp, ai cũng không có được lợi thế.

Mộc Tử là ám vệ, lần này cũng đi theo. Y trầm mặc vài giây rồi nhập vào cuộc chiến. Theo sau y còn có vài người, thấy thế đều tiến lên. Trong lòng Hướng Hoằng Huy đã có nghi ngờ, y biết quả thực lúc đầu mấy người này rất giống sơn tặc, mà võ công của hai người đang đánh cùng y cũng rất tốt, nhưng y có thể cảm nhận được người cầm quạt không dùng hết toàn lực, lúc này thấy có nhiều người muốn nhập cuộc, y liếc mắt liền nhìn ra kẽ hở.

—– Giữa đám sơn tặc này có một ám vệ võ công không tầm thường.

Đột nhiên y rất muốn cười, thật không biết vị quốc quân kia tìm đám người này ở đâu.

Phía sau chậm chạp không có động tĩnh, Hướng Hoằng Huy hơi suy nghĩ, đột nhiên ngừng động tác, nghiêng về hướng trường kiếm của Mộc Tử, người sau cả kinh, lập tức thu lực. Y bỗng cười khẽ một tiếng, thu roi.

Cục diện liền được giữ nguyên như vậy. Hướng Hoằng Huy cười nói: “Chắc là các ngươi đã phân một nhóm đi kiềm chế thủ hạ của ta rồi phải không?”

Mộc Tử im lặng, Tiêu Sùng phe phẩy quạt mỉm cười, đưa tay: “Công tử, mời.”

Hướng Hoằng Huy liền xoay người trở lại xe ngựa, mặc kệ bọn hắn đưa đi.

“Ca, ca muốn đi theo bọn họ thật hả?”

Hướng Hoằng Huy lười biếng dựa vào thành xe: “Ừ, ta chuẩn bị bàn bạc vài chuyện làm ăn với người kia.”

Bọn họ đi về phía trước không nghỉ, khiến cho người ta cứ ngỡ là đang đi về phía độ khẩu, rồi chuyển sang đường nhỏ trở về. Có điều Hướng Hoằng Huy cũng không rõ chuyện này lắm, bởi vì y uống một ly trà, ngay sau đó liền ngủ. Đến khi y mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy một mảng đen kịt — mắt của y đã bị vải đen bịt lại.

Y hơi động đậy, lập tức hai bên trái phải có nhiều người đè y xuống. Y không đi giày, biết mình đang dẫm lên một tấm da thú lông xù, hai tay bị buộc lên trên đỉnh đầu.

Y tự cảm nhận một chút, thứ đang trói chặt hai tay —– là roi của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.