Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 57: Hợp mưu



Ánh nắng cuối chân trời đã tắt hết, Hướng Hoằng Huy vào phủ công chúa cũng được một lúc rồi, đang ngồi uống trà. Long Thiên Tài yên lặng ngồi trên chiếc ghế cách xa y nhất, nỗ lực ra vẻ mình không tồn tại, nhưng hắn không thể lừa mình dối người, vẫn cảm nhận được tên yêu quái kia thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc hắn, ánh mắt kia cực kỳ nghiền ngẫm, tà khí rất đậm, đến mức làm cho hắn như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Hắn lay mặt than vài cái, hòng ngăn trở tầm mắt người kia, trong thoáng chốc bên tai nghe thấy tiếng cười khẽ: “Tiểu vương gia rất sợ bản vương?”

Trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, Long Thiên Tài biết rõ người nọ đang nói với mình. Hắn ôm mặt than, cẩn thận dè dặt ló đầu ra, cười tươi như hoa: “Ai dà, đây chẳng phải là điện hạ hay sao, sao hôm nay lại tới đây ăn chực cơm vậy?”

Hướng Hoằng Huy cười cười nhìn hắn, đôi mắt hoa đào cong cong cực kỳ xinh đẹp: “Đúng vậy đó, bản vương cam đoan tối nay tam đệ cũng sẽ tới, tiểu vương gia có tin hay không?”

Long Thiên Tài rụt đầu lại, âm thầm tính toán khả năng Hướng Hoằng Dương đã tìm được giải dược, sau đó đứng dậy bước về phía trước hai bước, cười nói: “Bản vương có chuyện này muốn thương thảo với điện hạ một phen.”

“Sao?”

Long Thiên Tài ngoắc ngoắc ngón tay với phía sau, Cô tướng quân liền kéo cái ghế qua, thuận tiện tự mình ngồi xuống. Khóe miệng Long Thiên Tài giật giật, đành phải ngồi vào lòng y. Hắn nhìn tên yêu quái kia, nói hết chuyện hợp mưu lúc trước với Hướng Hoằng Dương ra rồi cười nói: “Điện hạ có thể tương kế tựu kế, trước tiên các ngươi kéo thái tử rớt đài, sau đó ngươi có thể vu hãm cho tam hoàng tử, như vậy là đồng thời trừ được hai người đó, chẳng phải rất tốt sao?”

Hướng Hoằng Huy nhìn ánh mắt của hắn thì biết là hắn không nói dối, liền cười rộ lên: “Thì ra tiểu vương gia có cao kiến này, cũng khó trách tam đệ sẽ động tâm, bản vương không rõ vì sao ngài lại nói thật với ta? Chất độc trên người ngài là do bản vương hạ, theo lý thì hẳn là tiểu vương gia phải ghi hận trong lòng mới đúng.”

Ta có thể nói là bởi vì ngươi là đại tẩu của ta không… Long Thiên Tài yên lặng nghĩ, ngoài miệng lại nói: “Ta thấy hắn không đấu lại ngươi, dù sao đây cũng là đất Trạch Nam, thay vì sau khi hãm hại ngươi, có thể thoát thân nhưng rồi lại bị ngươi tìm đến tính sổ, thì không bằng nói cho ngươi biết ngay từ đầu, điện hạ thấy chủ ý này thế nào?”

Hướng Hoằng Huy không đáp, chỉ nhẹ giọng nói: “Bản vương cùng thái tử, Tiểu Tiếc lớn lên bên nhau từ nhỏ, đến bây giờ vẫn vậy.”

Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ tên yêu quái này không tư tâm đến địa vị kia? Hắn hoài nghi hỏi: “Lợi ích trước mắt còn có thể nói đến tình huynh đệ sao?”

Hướng Hoằng Huy cười cười: “Tất nhiên.”

Là tất nhiên có thể nói hay là tất nhiên không nói? Long Thiên Tài nhìn y, đột nhiên hỏi: “Thái tử rất lợi hại?”

Hướng Hoằng Huy hiểu ý hắn, cả cười: “Thái tử mới được lập năm kia, ngoại công của bản vương là trọng thần trong triều, quan hệ rộng, vì vậy quần thần thượng tấu, hoàng hậu hiện nay rất được sủng ái, bản lĩnh của người đàn bà này không hề nhỏ, vì vậy ngôi vị thái tử liền được định đoạt.”

Long Thiên Tài hiểu ra: “Cho nên thật ra chuyện này cũng không liên quan lắm đến năng lực của gã.”

“Cũng không hẳn thế,” Hướng Hoằng Huy nói, “Nếu gã chỉ là phế vật thì văn võ bá quan trong triều cũng không làm đến mức như vậy, có điều từ sau khi lập thái tử thì phụ hoàng trọng dụng gã nhiều hơn trước, hai năm nay luôn cho theo sát để tự mình giáo dục, phỏng chừng gã cũng học tập được khá nhiều.”

Long Thiên Tài gật đầu: “Vậy khi nào thì gã tới hành cung?”

“Sao?”

“Đừng giả bộ, cho dù gã không muốn tới thì hoàng hậu cũng bắt gã tới,” Long Thiên Tài lo lắng nói, “Quốc gia đại sự của Trạch Nam các ngươi, tuy nói là người ngoài như bọn ta không nên nhúng tay vào, có điều ai bảo bọn ta nổi danh quá, chỉ cần bọn ta còn ở đây, thì bà ta sẽ không yên lòng.”

Hướng Hoằng Huy nhợt nhạt nhấp một ngụm trà, vẫn chưa mở miệng, Long Thiên Tài suy nghĩ giây lát, trực giác cho rằng câu chuyện đến đây là kết thúc, đang định đi khỏi thì đột nhiên lại nghe thấy tên yêu quái kia hỏi: “Gần đây tiểu vương gia có tin tức của lệnh huynh không?”

“Không có,” Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, cực kỳ ngây thơ hỏi, “Vương gia hỏi cái này làm gì?”

“À, chỉ đột nhiên nghĩ tới hắn thôi mà.”

Hướng Hoằng Huy từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười với hắn. Long Thiên Tài run lên, yên lặng lùi về phía sau: “Ta còn có việc, trước… về phòng trước…”

“Có việc phải về phòng?” Ánh mắt yêu nghiệt đảo qua đảo lại giữa hai bọn họ, “Bản vương hiểu rồi.”

“…”

Cô tướng quân nhìn tiểu vương gia, nhỏ giọng an ủi: “Nghiêm túc thì ngươi thua.”

“…”

Cô tướng quân cực kỳ kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngươi muốn về phòng làm việc với ta thật?”

“…” Long Thiên Tài hít vào một hơi, khó khăn lắm khóe miệng mới nhếch lên thành một nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu y, “Ngoan nhé, từ giờ trở đi đừng nói gì cả, bằng không ta không nhịn được sẽ bảo ám vệ đánh cho đến khi ngươi câm miệng mới thôi.”

“Vô ích,” Cô tướng quân nghiêm túc nói, “Bọn họ chỉ nghe lệnh ta.”

Long Thiên Tài bước qua mặt y, nhanh chóng đi khỏi cửa, rồi ngẩng đầu nhìn người đang đứng cách đó không xa, lập tức chạy vội qua: “Vương gia, cuối cùng ngài cũng về, tiểu nhân có việc muốn nói với ngài ~”

Vân Nhàn cười tủm tỉm: “Là về người ngươi muốn gả sao?”

Long Thiên Tài ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Vương gia, đây là ý gì?”

“Lúc vừa vào cửa bản vương có gặp tam điện hạ,” Vân Nhàn đi qua một bên ôm chầm lấy vai hắn, tiếp tục cười tủm tỉm, “Hắn muốn tìm bản vương để xin một người, Tiểu Bảo, ngươi đoán xem hắn muốn xin ai?”

Long Thiên Tài há to mồm:”Này… này… hắn đang ở đâu?”

“À, hắn ấy hả…” Vân Nhàn còn chưa nói xong thì nhận thấy Triển Lăng Yến đang nhìn mình, vội vàng thu lại cánh tay đang khoác lên người nào đó, lúc này mới nói, “Hắn nói muốn xem người nào đó tỉnh rượu chưa,” cậu hạ giọng, vẻ mặt hóng hớt, “Ca, ngươi làm thế nào mà lừa hắn vào tròng được thế?”

Khi hai người nói chuyện thì đã đi vào trong phòng, Triển Lăng Yến phất tay cho những người dư thừa lui xuống, Hướng Hoằng Huy còn đang uống trà, thấy y tiến vào thì cười nhướng mày: “Sao vậy?”

Triển Lăng Yến không đáp mà lại nói: “Những người ngươi muốn điều tra, bản vương sẽ mau chóng cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”

Long Thiên Tài nhìn bọn hắn, kéo Vân Nhàn đi tới một bên, hai người rúc vào một góc phía sau bình sứ thanh hoa cao hơn đầu người mà thì thầm.

“Hôm nay ngươi đi đâu vậy?”

“Triển Lăng Yến kéo ta đi gặp vài người.”

Long Thiên Tài hứng thú: “Là mấy người yêu quái muốn điều tra sao?”

“Không phải, người Hướng Hoằng Huy muốn tra là những người ở trong hoàng cung năm ấy, Triển Lăng Yến ở trong tối, điều tra thích hợp hơn, những người mà ta gặp thì không liên quan.”

“Vậy à, thế ngươi gặp ai?”

“Một người có người nói là mẹ của ta,” Vân Nhàn yếu ớt nói, “Còn có một người có người nói là biểu muội đính ước với ta lúc nhỏ.”

“…” Long Thiên Tài hỏi, “Xin hỏi bây giờ biểu muội ngươi có còn ở nhân gian không? Ta nói là không bị người nào đó…” Hắn vừa nói vừa đưa tay làm động tác cắt cổ.

“… Ca, ngươi suy nghĩ nhiều,” Vân Nhàn giải thích, “Biểu muội ta đã được Hướng Hoằng Tiếc làm chủ gả ra ngoài từ lâu rồi, cũng không cần đến Triển Lăng Yến tự mình ra tay, hơn nữa ta dám cá với ngươi lúc trước công chúa làm chuyện này hoàn toàn là vì bản thân, chỉ không ngờ là bây giờ lại coi như giúp Triển Lăng Yến một tay, ngươi có tin không?”

“…”

“Tới phiên ngươi, rốt cuộc ngày hôm nay ngươi đã làm cái gì?”

“À, thật ra…” Long Thiên Tài biết Hướng Hoằng Dương sẽ nhanh chóng tới đây, liền vội vàng ăn ngay nói thật kể lại mọi chuyện một lần, “Mọi chuyện chỉ có như vậy, hắn nói với ngươi thế nào?”

“Ngươi bảo hắn…”

“Tiểu Bảo.”

Vân Nhàn còn chưa nói xong, trên đỉnh đầu đã vang lên một thanh âm. Hai người ngẩng đầu, Hướng Hoằng Dương đang vô cùng kinh ngạc nhìn hai bọn họ: “Vương gia, đây là?”

“À, không có gì,” Vân Nhàn lười biếng đứng dậy, “Bản vương có vài lời muốn nói với thư đồng, chuyện chung thân đại sự, bản vương không thể không quan tâm.”

“Sao?” Hướng Hoằng Dương bình tĩnh nhìn Long Thiên Tài, “Không biết nói đến đâu rồi?”

Long Thiên Tài bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, rơi vào đường cùng đành phải ngoan ngoãn hành lễ. Hướng Hoằng Dương thấy thế thì hơi hơi nhíu mày: “Ở trước mặt bản vương thì không cần đa lễ như vậy.”

Long Thiên Tài ra vẻ không dám nhìn hắn: “Hôm nay tiểu nhân say đến hồ đồ rồi, tam điện hạ chớ trách…”

Vân Nhàn âm thầm giơ ngón cái lên, lạt mềm buộc chặt, ca, mưu kế hay lắm!

Quả nhiên, Hướng Hoằng Dương lập tức nói: “Kể cả là ngươi hồ đồ, bản vương đều cho đó là thật, lời bản vương nói… ngươi có còn nhớ rõ?”

“Nhớ… nhớ rõ…”

“Nhớ rõ là tốt rồi.” Hướng Hoằng Dương sờ sờ đầu hắn, trong ánh mắt mang theo chút dịu dàng.

Da đầu Long Thiên Tài càng tê dại thêm, thầm nghĩ đừng có sờ nữa, nếu không dừng tay thì ngày mai ta không rời khỏi giường được đâu. Khóe mắt hắn nhìn thoáng qua, thấy Hướng Hoằng Tiếc vừa tiến đến, trước mắt liền sáng ngời, lui về phía sau nửa bước mượn cơ hội thoát khỏi bàn tay người nào đó, hành lễ với công chúa điện hạ.

Hướng Hoằng Tiếc cười dài: “Miễn lễ,” nàng nhìn bọn hắn, “Cơm tối được rồi.”

Long Thiên Tài như được đại xá, thuận theo đó lui ra cùng Cô tướng quân, để cho các chủ tử dùng cơm. Hắn kéo mặt than quay đầu lại, cường điệu: “Ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, mạng nhỏ của lão tử đang ở trong tay hắn, biết không?”

“Biết.”

Long Thiên Tài vui mừng gật đầu, dạy dỗ: “Cho nên bất cứ hành vi trả thù gì cũng không được, biết không?”

“Ừ.”

Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, lo lắng hỏi: “Ngươi biết thật không?” Hắn dừng một chút, “Được rồi, ta biết lúc trước tên yêu quái kia đã nói là sẽ cho ta giải dược, nhưng ta vẫn lo lắng, ai biết được y có giở trò gì hay không, hơn nữa nhỡ mà y quá chuyên tâm vào mấy chuyện lục đục trong nhà mà quên mất ta, chẳng lẽ ta phải chịu cảnh lật thuyền trong cống à, ta phải tự đi tìm đường sống đúng không?”

(Lật thuyền trong cống: câu thành ngữ đúng là lật thuyền trong mương: thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy; nhưng được bạn Long chế lại, cường điệu sự xui xẻo của mình – cống thì nhỏ hơn mương)

Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn: “Ta nói rồi, ta biết, chỉ cần người còn sống là tốt rồi.”

Long Thiên Tài lập tức cảm động, đang định mở miệng thì nghe thấy y thành thật nói: “Có câu qua thu tính sổ, không sao đâu, ta có thể giúp ngươi.”

(Qua thu tính sổ: qua thu là hết năm, lúc này mới đem sổ sách ra tính toán lỗ lãi trong cả năm, ý là sau khi mọi chuyện kết thúc thì mới tính thiệt hơn)

“…” Long Thiên Tài cảm thấy hắn không nên nói đạo lý với người này, dù sao cũng vô dụng. Hắn bước liêu xiêu về phía trước, đi khỏi tây sương, ngẩng đầu thấy Tiểu Hoa Tiểu Thảo đang định ra ngoài, không khỏi vô cùng kinh ngạc: “Các ngươi đi đâu thế?”

Bạch Liên thấy ma đầu này liền trầm mặc. Tiêu Sùng nói: “Tiểu vương gia chuẩn bị ăn cơm, chúng ta cần phải canh gác.”

“À, cái đó,” Long Thiên Tài xua tay, “Không cần, để ám vệ đi thôi, chúng ta ăn cùng nhau.”

Tiêu Sùng vô cùng kinh ngạc: “Không sợ có chuyện sao?”

“Bây giờ không có chuyện gì được đâu, yên tâm đi,” Long Thiên Tài vừa nói chuyện với bọn họ vừa đi vào nhà, cho người chuẩn bị cơm nước, lúc này mới nói, “Hôm nay ta đã thuyết phục được tam hoàng tử tạm thời sẽ không đối địch với yêu quái kia, đồng thời cam kết không để cho tiểu vương gia gặp chuyện không may, có đám người bọn họ che chở cho thế thân rồi, chúng ta còn sợ cái gì nữa.”

Tiêu Sùng nghe vậy thì yên tâm, mấy người thảnh thơi cơm nước xong, ngồi cùng một chỗ uống trà. Lát sau, vài tiếng gõ cửa vang lên, Long Thiên Tài nhướng mày: “Vào đi.”

Cửa phòng mở ra kêu kẹt một tiếng, người đi vào bưng một hộp lớn nói với Cô tướng quân: “Thị vệ đại ca, công chúa sai nô tỳ đưa thứ này tới.”

Cô tướng quân bình tĩnh tiếp nhận, nói một tiếng cảm ơn, người nọ liền đi ra. Long Thiên Tài nhìn một chút, cái hộp này được làm khá *** xảo: “Đây là cái gì? Đồ ăn à?”

Cô tướng quân suy nghĩ một chút, quả quyết lắc đầu: “Ta nghĩ phải là… thuốc mỡ.” Y nói xong thì mở ra, quả nhiên đã đoán đúng.

Tiểu vương gia, Tiểu Hoa, Tiểu Thảo: “…”

Cô tướng quân giải thích: “Chắc là công chúa thấy chúng ta dùng quá nhanh, hộp đựng lúc trước nhỏ quá, không đủ dùng.”

Tiểu vương gia, Tiểu Hoa, Tiểu Thảo: “…”

Long Thiên Tài trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu, lập tức mỉm cười: “Này, Tiểu Thảo ~”

“…” Con mắt Bạch Liên giật giật, nhìn chằm chằm tên ma đầu này. Đột nhiên y có một loại dự cảm không tốt.

Tiêu Sùng cũng cười: “Ý của vương gia là?”

“Ngươi xem ngươi ngàn dặm xa xôi theo bản vương tới Trạch Nam mạo hiểm, bản vương có biểu dương thế nào cũng không đủ,” Long Thiên Tài vừa nói vừa dùng một tay đoạt lấy cái hộp nhét vào ngực Tiêu Sùng, hiền lành cười, “Như thế này là được rồi, hộp thuốc mỡ này cho ngươi, cũng coi như chút tâm ý của bản vương.”

Tiêu Sùng còn chưa mở miệng thì đã thấy Cô tướng quân đưa tay về phía hắn, nhàn nhạt nói: “Đưa lại hộp nhỏ cho ta.”

“…” Hắn yên lặng lấy cái hộp nhỏ đưa qua, nhịn không được nói, “Tướng quân, thật ra ngài có thể giữ lại hộp lớn mà, nếu ngài ngại mang theo người không thuận tiện thì có thể chia thành nhiều hộp nhỏ.”

“Ta biết,” Cô tướng quân bình tĩnh nói, “Thứ nhất là quá phiền phức, thứ hai là không cần thiết, trước khi về Thánh Hoa ta có thể tìm công chúa lấy thêm cũng được.”

Long Thiên Tài, Tiểu Hoa, Tiểu Thảo: “…”

Không khí trở nên im lặng, đúng lúc này Vân Nhàn lại xông tới, Triển Lăng Yến thì đi theo phía sau cậu, hai người cùng nhau vào cửa.

“Ca, ta nói cho ngươi biết một tin tốt với một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”

Long Thiên Tài im lặng giây lát: “Ta có thể không chọn không?”

“Được rồi,” Vân Nhàn ngồi vào bên cạnh hắn, “Hướng Hoằng Dương tìm ta để xin ngươi, ta không chịu cho, hắn đã nói ‘Chẳng lẽ vương gia không quan tâm tới sống chết của hắn hay sao? Bản vương có thể cứu mạng hắn’, đó, chính là câu này, ta nghĩ trong tay hắn có giải dược, đây là tin tốt.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ta nói, ‘Ngươi làm như vậy thì có gì khác so với đại hoàng tử? Tuy hắn nhìn có vẻ ngoan ngoãn, nhưng lại là người ngang ngạnh từ trong xương, nếu ngươi thực sự quan tâm hắn, thì sẽ không dùng chuyện sinh tử áp chế hắn’.”

“Nói đúng lắm,” Long Thiên Tài khen, “Lại sau đó nữa?”

Vân Nhàn không khỏi cười ra tiếng: “Hắn cũng đồng ý với lời ta nói, muốn mời ngươi đi du hồ ngày mai.”

“…” Vẻ mặt Long Thiên Tài vặn vẹo, “Nói cách khác… Trong thời gian ngắn hắn sẽ không cho ta giải dược?!”

“Ca, đây là tin xấu, hắn sợ sau khi cho ngươi giải dược thì ngươi sẽ chuồn mất, cho nên trước tiên trong mấy ngày này phải bồi dưỡng tình cảm, ha ha ha, không sao đâu, vì mạng sống ngươi đành phải bán thân thôi.”

“…”

Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn, đi ra ngoài gọi một ám vệ, thấp giọng phân phó vài câu, Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc: “Sao thế, ngươi lại muốn đánh hắn hả?” Hắn nhìn về phía Vân Nhàn, “Hắn đang ở đâu?”

“Hắn định hợp tác với Hướng Hoằng Huy, hai người đó đang nói chuyện với nhau.”

Long Thiên Tài gật đầu, thấy mặt than trở về thì tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn đánh hắn thật hả?”

Cô tướng quân ôm hắn vào lòng: “Chắc chắn ngày mai ngươi sẽ đi, ta muốn bảo vệ ngươi chu toàn, nên phải chuẩn bị trước,” y nhìn về phía Vân Nhàn, “Ngày mai ngươi có đi không?”

Vân Nhàn ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Triển Lăng Yến, chỉ thấy y cũng kêu ám vệ, đang phân phó vài chuyện như là tra xem xung quanh hồ có cái gì chơi, có đồ ăn vặt ngon không và vài chuyện kiểu vậy. Long Thiên Tài nghe xong hai câu, khóe miệng giật giật: “Ngươi thật biết nhàn nhã hưởng thụ.”

“Tất nhiên rồi,” Triển Lăng Yến cười nói, “Từ đầu đến đuôi mọi chuyện đâu có quan hệ gì với bản vương, nếu như ngươi chết rồi, Tiểu Nhàn Nhi sẽ không còn ràng buộc ở Thánh Hoa nữa, cũng đỡ cho đến lúc về Cổ Thục với bản vương mà Tiểu Nhàn Nhi còn muốn trốn về bên đó. Nếu ngươi còn sống thì chuyện này coi như xong, Tiểu Nhàn Nhi có thể an tâm mà gả cho bổn vương.”

“…” Long Thiên Tài nói, “Kỳ thực ngươi càng hy vọng ta chết đúng không?”

“Cũng không hẳn vậy,” Triển Lăng Yến kéo Vân Nhàn vào lòng, cúi đầu hôn một cái, “Nếu như thế thì chắc chắn Tiểu Nhàn Nhi sẽ đau lòng, bản vương cũng không đành.”

Long Thiên Tài hít hít mũi: “Cho nên giờ ngươi mới không có hành động gì, khoanh tay đứng nhìn kết quả, thỉnh thoảng còn có thể liếc mắt đưa tình với vợ ngươi, tiện thể du sơn ngoạn thủy, đúng không?”

Triển Lăng Yến mỉm cười: “Tiểu vương gia luôn luôn thông minh.”

“…”

Vân Nhàn yên lặng nhìn Cô tướng quân: “Ta nghĩ là ngày mai ta sẽ đi.”

Cô tướng quân gật đầu, lấy một chiếc nhẫn đưa cho Vân Nhàn: “Hắn là thư đồng nên không thể mang, chỉ có thể để ngươi mang, bên trong có cơ quan, có thể để vào một số loại thuốc.”

Vân Nhàn và Long Thiên Tài đều ngẩn ra, Vân Nhàn hỏi: “Ý ngươi là ngày mai nhân cơ hội đánh thuốc mê Hướng Hoằng Dương rồi lục soát người hắn? Nhỡ mà không có giải dược thì phải làm sao? Chẳng phải là chúng ta sẽ bị lộ tẩy à?”

“Hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

“Được rồi,” Vân Nhàn ngoan ngoãn nhận lấy, nhìn Triển Lăng Yến, “Có phải ngươi cũng nghĩ như vậy hay không? Sớm ngày xong việc, ngươi cũng có thể sớm ngày cưới ta về, đúng không?”

Triển Lăng Yến bình tĩnh liếc cậu một cái, cười nắm cằm cậu lên: “Tiểu Nhàn Nhi, ngươi lúc nào cũng hiểu ta cả.” Nói xong thì hôn xuống.

Mấy người trong phòng nhìn nhìn, Bạch Liên là người đầu tiên đứng dậy rời khỏi, y cảm thấy nếu cứ ở lại đó thì có thể sẽ khơi dậy hứng thú của người nào đó. Tiêu Sùng cười liếc y một cái, đứng dậy đi theo, còn không quên cầm luôn hộp thuốc mỡ siêu bự.

“…” Long Thiên Tài nhìn hình ảnh nóng bỏng trước mắt, khóe miệng giật nhẹ, “Mặt than, tiễn khách.”

Lúc Hướng Hoằng Huy đi ra khỏi hành cung thì màn đêm đã buông xuống. Y không ngồi kiệu cũng không cưỡi ngựa, thậm chí ám vệ bên người cũng thu lại. Y đi tới quán trà lúc ban ngày, ban đêm ở Kiến Nghiệp rất náo nhiệt nên ở đây vẫn còn rất nhiều người. Y bước lên lầu hai, ngồi ở chỗ gần cửa sổ uống trà, uống đến chén thứ hai thì thấp giọng cười khẽ, chậm rãi đứng dậy quay đầu lại: “Cuối cùng cũng chịu đi ra rồi sao?”

Người nọ cười nói: “Sao ngươi biết là ta?”

“Chỗ phía sau eo của ta đang nóng lên.”

Người nọ trầm thấp khẽ cười, bước lên trước hai bước ôm y vào trong lòng: “Ta rất nhớ ngươi.”

“Sao ngươi không tiếp tục ẩn núp? Giờ đã hiện thân không phải là quá sớm rồi sao?”

“Ngươi đã nghi ngờ, ta có ẩn núp thì cũng vô ích, nếu đêm nay ngươi không đến thì đương nhiên ta không cần hiện thân, nhưng cuối cùng thì ngươi đã tới rồi.”

“Ngươi đến đây từ khi nào?”

Long Tuấn Thiên không đáp, hắn đã đuổi hết người trên tầng này xuống rồi nên không có gì phải lo lắng cả. Hắn xoay người đặt y lên tường bên cạnh cửa sổ, nắm lấy cằm y rồi hôn. Hướng Hoằng Huy không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy, không khỏi đưa tay đẩy hắn. Long Tuấn Thiên âm thầm tăng thêm sức lực phòng ngừa y đẩy hắn ra, một tay đặt lên eo y chậm rãi vuốt ve lên vùng da thịt mẫn cảm.

“Ưm…” Hô hấp của Hướng Hoằng Huy nhanh chóng rối loạn, cả người dần dần mềm ra rồi ngã xuống, thở dốc một tiếng, thấp giọng nói, “Không phải…”

Long Tuấn Thiên đỡ được y, cười nhẹ: “Ngươi không từ chối được ta đâu…”

Hắn nói xong thì ôm lấy y, xoay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.