Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới

Chương 40: Tìm ra thủ phạm



Hai người có chung một mối bận tâm, trong lòng đều mong muốn nhanh chóng phá án.

Diệp Chiêu xin Hoàng thượng nghỉ phép. Hoàng thượng bèn giao trách nhiệm đi cùng lũ Đông Hạ tạm thời cho Ngưu đại nhân đang giữ chức Thái sử. Ngưu đại nhân năm nay đã gần sáu mươi tuổi, thân mình vốn to béo ục ịch, hai chân ngắn tũn. Đã vậy ngày nào ông cũng phải đi cùng với Hoàng tử Y Nặc vốn là một tên cao lớn, trẻ trung tràn trề sức sống, ngao du sơn thủy. Hôm nay đi Đông Hải, ngày mai lại cưỡi ngựa bắn tên, hôm sau là trèo ngọn Tây Sơn, cứ đi được vài bước là ông lại mệt đến nỗi mồ hôi vã ra đầm đìa, nhưng trên mặt vẫn phải gắng gượng nở nụ cười, không dám làm phật lòng khách quý.

Ngưu đại nhân nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, ông đành dặn dò người con trai đang đảm nhiệm chức thông phán ở Thượng Kinh hết sức hiệp lực với Diệp Chiêu phá án, nhanh chóng đưa bố anh ta sớm thoát khỏi bể khổ.

Ngưu thông phán là một người con hiếu thuận, vội vàng bỏ lại những việc khác không gấp gáp, bẩm báo lên Kinh Triệu Doãn, tập hợp những người lão luyện nhất, rồi đích thân đi giúp Hạ Ngọc Cẩn phá án.

Vì Lý đại sư không có người thân nên trong nhà vẫn còn giữ nguyên hiện trạng khi xảy ra án mạng. Mọi đồ vật trong phòng đều được dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng, thật không phù hợp với vết máu màu nâu trên đất tí nào. Hạ Ngọc Cẩn đi lên đi xuống, lật hết thùng này đến thùng nọ, lục soát cả những đồ vật riêng tư mà Lý đại sư cất giấu: “Ái chà chà, bức thư pháp của Liễu đạo nhân chắc là đồ thật lừa được về, còn có cả Bôn ngưu đồ của Mạc Vân Thanh nữa cơ à? Ở trong này là Lưu Ly bát bảo tháp do đại sư chuyên đúc kim loại ở nước ngoài làm, không hiểu là đồ thật hay giả đây? Cái ông già này làm sao có được mấy thứ này trong tay nhỉ? Dù sao thì ông ta không có người kế thừa, đồ đạc đều sung công, ta lấy đi hai thứ, Ngưu đại nhân ngươi cứ coi như là không nhìn thấy gì được không hả?”.

Ngưu thông phán là một người nghiêm túc đến mức có phần cứng nhắc. Anh ta vừa cho người thu thập tất cả đồ lại để nộp cho cấp trên, vừa coi lời của một người nào đó là vớ vẩn, sau đó quay sang nói với Diệp Chiêu tình hình vụ án: “Hung thủ giết người xong lập tức rời đi, không lục tung đồ đạc trong phòng. Vì vậy mục đích chắc chắn không phải là giết người cướp của, mà có thể là báo thù hoặc vì nguyên nhân khác”.

Diệp Chiêu nói vói Hạ Ngọc Cẩn: “Anh nghe thấy không đấy?”.

Hạ Ngọc Cẩn đang thích mấy món đồ cổ chế tác tinh xảo đến nỗi không nỡ rời tay, ậm ừ bừa vài tiếng.

Ngưu thông phán tiếp tục nói với Diệp Chiêu: “Tôi đã hỏi qua tất cả hàng xóm xung quanh, nửa đêm không hề nghe thấy bất kỳ một âm thanh lạ nào”.

Diệp Chiêu tiếp tục hét lên với Hạ Ngọc Cẩn: “Anh có nghe thấy không hả?”.

Hạ Ngọc Cẩn nhét cái rửa bút lông vào trong tay áo, vẫy vẫy viên quan nhỏ phụ trách thu dọn nói: “Ông đem về nhà chơi vài ngày, phân biệt thật giả, xem có liên quan gì tới vụ án không, sau đó trực tiếp đem dâng lên Hoàng thượng, ngươi nói với quan viên phụ trách tên là gì đó một tiếng cho ta”. Cậu quay người lại, đúng lúc thấy bốn con mắt của Diệp Chiêu và Ngưu thông phán đang nhìn chằm chằm vào mình, giật thót mình một cái, vội vàng túm lấy tay áo, to giọng thề thốt: “Ta sẽ trả lại!”.

Ngưu thông phán rầu rĩ nói: “Quận Vương à…”.

Hạ Ngọc Cẩn bứt bứt tai hấp tấp nói: “Ta biết rồi, hàng xóm không nghe thấy tiếng động lạ, vậy thì tiếng động không lạ chắc phải nghe thấy chứ hả? Hỏi kỹ một chút thế nào chả có cái gì đó, không chừng lại có vài manh mối”.

Tiếng động không lạ nghe thấy thì có tác dụng gì chứ?

Ngưu thông phán không nói gì, lạnh lùng nhìn Hạ Ngọc Cẩn đang làm loạn lên.

Phía bên ngoài nhà, mọi người đang túm tụm xung quanh, vừa thì thầm to nhỏ vừa xem ồn ào và người đẹp, nghe thấy cuộc đối thoại, ai nấy đều bật cười. Có vài tên to gan hò hét: “Nhà đỗ bà bà khóc cả đêm ầm ĩ cả buỗi tối!”, “Mèo hoang đang gọi xuân!”, “Đánh nhau!”, “Tiếng quạ kêu!”, “Còn có tiếng mắng vợ của La kẹt xỉn nữa! Cái thằng cha này thật không ra gì cả”.

La kẹt xỉn lẩm bẩm nói: “Con mụ phá nhà ấy, lãng phí của cải một cách ngu ngốc, có thể không mắng được sao?”.

Mấy người phụ nữ thấy anh ta ngứa mắt liền người này một câu người kia một câu châm chọc anh ta: “Vợ anh lại ăn nhiều hơn nửa bát à? Hay là nấu canh lại cho nhiều hơn hai thìa muối?”, “Chắc chắn là lúc khâu quần cho anh ta lại khâu thêm vài đường nữa, nên lãng phí tiền bạc đây”, “Chưa từng thấy người đàn ông nào như thằng cha này”.

La kẹt xỉn tức khí nói: “Hôm đó ăn tối, cô ta làm rơi cả một nửa to chiếc bánh màn thầu xuống đất, bị con chó cắn mất một miếng. Tôi bảo mang ra giếng rửa đi, để đấy rồi mai ăn, cô ta lại sợ bẩn, nhân lúc tôi không để ý, lén đưa cho thằng ăn xin bên ngoài, như thế còn chưa đủ bại sản sao?!”.

Mọi người đều phá lên cười ngặt nghẽo.

Hạ Ngọc Cẩn cũng cười theo mọi người, nhưng trong đầu tự nhiên lóe lên ý nghĩ, hỏi: “Người ăn mày đó ở đâu?”.

La kẹt xỉn vội vàng gật đầu cúi người nói: “Cái tên ăn mày khốn kiếp đó, có được cái bánh màn thầu rồi lẩn luôn. Nếu không phải là nửa đêm tôi mới phát hiện ra là cái bánh màn thầu không thấy đâu nữa thì tôi đã quyết không tha cho hắn”.

Hạ Ngọc Cẩn lại hỏi: “Hắn thường xuyên lang thang ở gần đây phải không?”.

La kẹt xỉn nói: “Vâng ạ! Mấy mụ đàn bà ở quanh đây hoang phí nhiều, người ta không biết hắn thường trốn ở đâu, bình thường không nhìn thấy hắn nhưng hễ ngửi thấy mùi cơm là hắn bắt đầu lê lết đến gõ cửa ngay”.

Hạ Ngọc Cẩn nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi thật sự không biết hắn sống ở đâu hả?”.

La kẹt xỉn: “Điều này… tôi không rõ lắm ạ!”.

Hạ Ngọc Cẩn lấy ra một lượng bạc huơ huơ trước mặt hắn sau đó rụt lại: “Không biết hả, thế thì thôi vậy”.

“Vợ tôi nhất định biết! Quận Vương đại nhân đợi tôi…”. La kẹt xỉn nhảy lên, lách qua đám đông còn nhanh hơn thỏ, chạy được vài bước, anh ta lại quay lại cảnh cáo mọi người: “Tiền thưởng là của ta, ai dám cướp thì ta sẽ liều mạng với người đó!”. Hắn ta nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, vội vàng chạy về nhà. Một lúc sau hắn lại lao tới, ngồi lăn trên đất, thở hổn hển, sau đó nhìn chằm chặp vào tay đang cầm ngân lượng của Hạ Ngọc Cẩn, vô cùng cảm kích nói: “Vợ tôi nói, tên đó rất đáng thương, sau khi mẹ mất, không có nơi ở cố định, lại sợ chó dữ, nên ghép vài tấm gỗ ở trên cành cây đa lớn gần đây rồi ngủ ở trên đó”.

Hạ Ngọc Cẩn ném lượng bạc cho hắn ta rồi cười nói: “Cho vợ ngươi mua màn thầu đấy”.

La kẹt xỉn vui mừng tột độ trong tiếng cười của mọi người.

Diệp Chiêu đăm chiêu ngẩng đầu nhìn lên cái cây to ở ngay gần đó, nhảy vọt lên mái nhà, nhảy thêm vài bước đã lên tới đầu ngọn cây. Ở trên cây đa, có vài sợi dây thừng to kết lại với nhau thành một tấm lưới, giống như một chiếc giường mắc giữa các cành cây, trên đó có miếng đệm rách, phía bên trên còn dùng dây vải buộc vài tấm gỗ dùng để che mưa, lại còn một miếng xương gà đã gặm được quá nửa.

“Không có người”. Diệp Chiêu thò đầu ra khỏi đám lá cây rậm rạp.

“Trừ phi chạy rồi?”. Ngưu thông phán lẩm bẩm nói: “Tại sao mấy hôm nay lúc chúng tôi đi gõ cửa từng nhà để thẩm tra lại chưa từng nhìn thấy người này bao giờ?”.

Diệp Chiêu nói: “Ở trên cây tầm nhìn rất rõ, có thể hắn ta đã nhìn thấy gì đó, nên trong lòng sợ hãi bỏ trốn rồi”.

Ngưu thông phán vò đầu bức tai tức giận nói: “Sao tôi lại có thể bỏ qua chi tiết này chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn an ủi: “Không sao, đừng quá thất vọng, ngươi vẫn là một vị quan tốt, chỉ có điều hơi bảo thủ nguyên tắc một chút, không ngờ ở trên cây có người sống cũng là bình thường, sau này phải học tập ta, phải điều tra cả những chi tiết nhỏ mới được”.

Nguu thông phán trở lại vẻ bình thường, than thở nói: “Đúng vậy, trên cây có người sống tôi chưa nghe thấy bao giờ, đúng là tại hạ quan sơ ý. Hạ Quận Vương thật may mắn, tiện tay phá một vụ án, manh mối tóm được dễ dàng, thật là một cao nhân được trời phật phù hộ”.

Hạ Ngọc Cẩn không ngại ngần nói to: “Đừng ghen tức, vận may cũng là một kiểu thực lực đấy”.

Nguu thông phán tán đồng: “Đáng tiếc là hạ quan không có phúc phần ấy”.

Hạ Ngọc Cẩn hình như không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của ông ta, cười hì hì nói: “Ngươi phải chăm chỉ thắp hương cầu khấn, không chừng thần phật cũng phù hộ cho ngươi đó”.

Ngưu thông phán đăm chiêu, hỏi Diệp Chiêu vừa nhảy từ trên cây xuống: “Tướng quân chưa từng thắp hương phải không?”.

Diệp Chiêu đáp không cần suy nghĩ: “Ừ”.

Không thắp hương có nghĩa là thần phật không phù hộ, thần phật không phù hộ có nghĩa là vận may không tốt, vận may không tốt nên mới lấy phải cái đồ gây rối vô lý này.

Hạ Ngọc Cẩn nghe ra ẩn ý trong đó, không có cách nào để biện bạch, đành giận dỗi ngồi một mình trong góc xem Ngưu thông phán sai người đi khắp nơi tìm tung tích của tên ăn mày.

Qua nửa canh giờ, dường như Diệp Chiêu cuối cùng cũng nghĩ lại, mở miệng nói: “Thật ra vận may của ta cũng không tồi”.

Hạ Ngọc Cẩn cảm thấy khó hiểu trước tốc độ phản ứng của Diệp Chiêu, sau đó dương dương tự đắc nhìn Ngưu thông phán có ý chứng tỏ trước tất cả mọi người là vợ mình đang bảo vệ mình, hỏi: “Ngươi thấy chưa?”.

Ngưu thông phán còn đang lo bố trí người, kiểm tra tin tức, bận rộn đến nỗi quên béng chuyện vặt lúc nãy, ngơ ngác một lúc, tưởng Hạ Ngọc Cẩn đang nói về thân thể của mình, vội vàng cảm thán nói: “Diệp tướng quân tuy lúc nhỏ không may mắn, nhưng trên chiến trường luôn giành được thắng lợi, bảo vệ xã tắc Đại Tần, báo thù mối hận, sau đó công thành danh toại, vận may tất nhiên là không kém rồi”.

Diệp Chiêu hết cách xua xua tay.

Hạ Ngọc Cẩn chẳng có ai để ý đến, cũng chẳng có việc gì làm, tiếp tục ngồi xuống một góc, âm thầm suy nghĩ sau này nên dùng những thủ đoạn hiểm độc nào để bắt nạt cô vợ lưu manh của mình trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.