Tương Quân Phối

Chương 32



Ba ngày sau, Tần Khiếu mang Phùng Thừa tướng Vương thượng thư cùng các đại thần liên can vì Lăng Sương cầu tình. Tuyên Vũ từ lúc Lăng Sương tiền nhiệm đại học sĩ phụ chính tới nay. Hiện tượng khoa khảo làm rối kỉ cương bao năm qua từng năm giảm dần, quan trường thanh minh, theo đó từ trong trường thi tìm ra không ít nhân tài, trải qua vài năm rèn luyện, đều rất thành công. Hiện giờ triều đình Tuyên Vũ cảnh tượng phồn vinh đông đúc nhân tài, Lăng Sương thật sự cống hiến không ít. Một nhân tài trụ cột như thế, lầm đường lạc lối, thật là làm người ta bóp cổ tay.

“Ấn theo ý tứ của chúng ái khanh, trẫm xử phạt một thần tử có nhị tâm, ngược lại là trẫm không đúng?” Tề Vân Phi quét mắt nhìn triều thần, sợ tới mức mọi người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Cựu, cựu thần, thần không phải ý tứ này.”

Lại cúi lạy một lần, Phùng Thừa tướng nói gì cũng muốn vãn hồi đệ tử bình sinh mình đắc ý nhất.

“Thần cả gan, chuyện Lăng Sương là kẻ khả nghi mưu phản thật sự tra không ra bằng chứng, tất cả thiệp án nhân viên đều đã chính pháp, không có nhân chứng vật chứng, chỉ bằng suy đoán thật sự không công bằng, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng! Tuy rằng Lăng Sương quả thật từng kết giao thân mật với Lục vương, nhưng theo truy tra của Cát đại nhân cũng không có chứng cớ bất lợi về quan hệ ám sát Thánh Thượng. Hoàng Thượng hạ lệnh tra rõ Lăng Sương, đã làm lòng người trên dưới trong triều hoảng sợ, lời đồn nổi lên bốn phía, nếu lại bởi vậy mà giết lầm lương đống, đúng là Ngô hoàng bất hạnh, Tuyên Vũ bất hạnh! Thỉnh Hoàng Thượng ba tư, đừng tạo thành đồng dạng bi kịch nữa!”

“Thỉnh Hoàng Thượng minh giám ––––” quần thần lễ bái, tay áo phập phồng, quỳ xuống đông nghìn nghịt.

“Hừ, đồng dạng bi kịch? Phùng Thừa tướng, ngươi không nói, trẫm lại thật ra đã quên. Năm đó, cũng có một lão già không ngớt lấy chết can gián, kết quả bị trẫm chém cả nhà! Hay là –––– ngươi muốn bước theo hắn?” Vỗ mạnh long ỷ, giống như ngay cả đại điện cũng chấn động theo. Mặt rồng tức giận, nhiệt độ không khí nháy mắt đông lại. Trừ bỏ mấy cựu thần, tướng quân nhìn quen gió to mưa to, những người khác đều không dám ngẩng đầu nhìn.

“Thần… Thần, cựu thần, không dám.” Một giọt mồ hôi lạnh theo mái tóc hoa râm chảy xuống dừng trên bàn tay khô héo, Phùng Thừa tướng bắt đầu hối hận nhất thời hành động theo cảm tình, chỉ sợ cho dù Lăng Sương có cơ hội xoay chuyển, cũng bị chính mình làm hư, làm không tốt, ngay cả mình cũng bị liên lụy vào.

“Ngươi có cái gì không dám? Trẫm niệm ngươi là nguyên lão tam triều lại vì Tuyên Vũ cúc cung tận tụy, lúc này mới nơi chốn nhường nhịn, nhưng ngươi chớ quên, trẫm đã không phải là trẫm trước kia, mọi chuyện sẽ không lại nghe theo người ta bài bố!”

“Cựu thần… Cựu thần quyết không có ý này a! Hoàng Thượng!” Nghĩ đến mình lại vô ý giẫm vào cấm kỵ của Hoàng Thượng, Phùng Thừa tướng liên tục dập đầu tạ tội.

“Người tới ––––”

“Hoàng Thượng,” một tiếng kêu này lực đạo không lớn, nhưng lại có lực lượng xuyên thấu lòng người. Tần Khiếu bước ta khỏi hàng, cầm vạt áo hất sang một bên, quỳ một gối.

“Thần có lời, thỉnh Hoàng Thượng chuẩn tấu.”

Tề Vân Phi chờ chính là giờ khắc này! Khẽ nhướn một bên mi, thu hồi khí thế khiếp người quanh thân, Tề Vân Phi lười biếng dựa vào long ỷ.

“Chuẩn.”

Tần Khiếu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh không lộ rõ tâm tư, thản nhiên hít vào một hơi. Tề Vân Phi giờ phút này, không phải là người luôn hướng về hắn đòi sự ấm áp kia. Người này cường đại, tự tin, cao quý, nheo mắt lại, chính mình thậm chí có thể nhìn thấy khí chất hoa mỹ mài đỏ tía xung quanh y. Trời ban cho quyền uy! Âm thầm nắm chặt nắm tay, bức bách trái tim bối rối trấn định lại.

“Y thần xem ra, chuyện Lăng Sương, tuy rằng không có chứng cớ trực tiếp có thể chứng minh y ám sát Hoàng Thượng, nhưng đồng dạng cũng không có chứng cớ có thể chứng minh không liên quan đến chuyện Lục vương mưu phản. Huống chi cùng loạn đảng kết giao, cho dù trước đó không biết, cũng không tránh khỏi can hệ…”

“Nga? Vậy y theo lời tướng quân, trẫm nên xử trí thế nào mới tốt?” Thưởng thức cái chặn giấy, Tề Vân Phi cười như có như không. Mấy ngày này thật đúng là vất vả ngươi. Trong triều có phân lượng, tất cả các đại thần trong triều đều nguyện ý bán ngươi mặt mũi, không thể tưởng được, không đến một năm ngắn ngủi, ngươi lại có năng lực xây dựng uy thế đến như vậy. Trẫm quả thực không nhìn lầm người.

“Tuy rằng tránh khỏi chịu tội, nhưng thần thỉnh cầu Hoàng Thượng cho Lăng Sương một cơ hội lập công chuộc tội, làm tùy quân tham mưu, tùy thần xuất chinh đại mạc.”

“Không được!” Hai người trăm miệng một lời. Chúng thần giật mình, tập trung nhìn vào, Tam vương Tề Mặc Nhiên đã đỏ mặt tía tai đứng ở trước mặt Tần Khiếu. Giữa hai người giương cung bạt kiếm, cát bay đá chạy, đốm lửa bắn ra bốn phía.

“Cơ hội lập công còn nhiều mà, làm gì chạy tới đại mạc hoang tàn vắng vẻ! Huống hồ Lăng Sương là một quan văn, thân thể đơn bạc, làm sao chịu nổi việc hành quân đánh giặc mệt nhọc như thế!”

“Lời nói Tam vương cực kỳ có lý. Việc này trẫm sẽ tự lo lắng…”

“Hoàng Thượng, Vương gia, mọi người đều biết, hành quân đánh giặc, đó là nghề đem đầu đặt ở bên hông dễ chết dễ sống! Người dám đứng ở trên chiến trường, đều là nam nhi hảo hán lòng son dạ sắt chân chính với Tuyên Vũ! Lăng Sương nếu có thể rèn luyện trên chiến trường không quen thuộc, lòng trung thành của y đối Tuyên Vũ, đối Hoàng Thượng tự nhiên có thiên địa chứng giám! Còn có cơ hội nào tốt hơn cơ hội này để y tẩy thoát tội danh, lập công chuộc tội? Huống hồ, binh pháp của thần Lăng Sương cũng được dạy, trình độ binh pháp của y, nếu so với Gia Cát khi còn sống, cũng không quá kém!”

“Hoàng Thượng, lời nói của Tần tướng quân cực kỳ có lý! Lăng Sương cũng có tài, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!” Phùng Thừa tướng vội không ngừng nháy mắt cho mấy lão bạn già, Vương thượng thư Tào thượng thư ngầm hiểu, đi đầu quỳ gối.

“Thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn ––––”

“Thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn ––––” vài vị cựu thần làm gương tốt, phía dưới còn có ai dám làm trái? Đều quỳ gối theo.

Tề Vân Phi bấu chặt tay vịn long ỷ vàng tươi, cuối cùng biết, nam nhân quỳ gối trước mặt chính mình này, không phải có thể dùng tình yêu cùng quyền lợi chế trụ. Trong lòng ngũ vị tạp trần, rồi lại có ngọt ngào nhè nhẹ chảy ra. Trong thiên hạ, có thể bồi trẫm đi hết cuộc đời này, chỉ có mình ngươi mà thôi.

—-*—-

Hai năm sau.

Tẩm cung Hoàng Thượng, thái giám cung nữ qua lại tấp nập, vội đến bất diệc nhạc hồ.

“Long bào này sao thêu khó coi như vậy? Đổi một bộ khác!” Tề Vân Phi bất mãn ném long bào sang cho một tiểu thái giám, để ý Tiểu An Tử đang buộc tóc cho y.

“Không cần thiết đi, hoàng huynh, thần đệ thấy cũng rất tốt rồi a.” tấm tắc cầm long bào bị ném sang một bên, Tề Mặc Nhiên lộ ra vẻ mặt tiếc hận.

“Hừ, chẳng qua là một tướng quân chiến thắng trở về, hoàng huynh ngươi cần phải tự mình đi đón sao?”

“Ngươi chớ có khẩu thị tâm phi, hai năm này, ngươi lại thật sự không chạm qua người khác, chỉ sợ…” Bạc thần giảo hoạt đi đến bên tai Tề Mặc Nhiên nhẹ nhàng nói “Nhẫn thật sự khổ đi? Ha hả…”

“Còn, còn không phải ngươi!” Tề Mặc Nhiên nhất thời đỏ mặt tai hồng “Nếu không phải ngươi lúc trước đáp ứng Tần Khiếu, ta lại như thế nào cách xa Lăng Sương lâu như vậy chứ!”

“Ngươi cho là trẫm muốn cho hai người bọn họ đứng cùng nhau sao? Mỗi chữ Tần Khiếu nói tựa châu ngọc, trẫm cũng chỉ muốn dao sắc chặt đay rối. Huống hồ… Giữa hai người bọn họ, quả thật còn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Trẫm chỉ là muốn, lúc này, hắn nhất định phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về, hoàn hoàn chỉnh chỉnh biến thành của trẫm.”

Hết thảy chuẩn bị sắp xếp, Tề Vân Phi bước ra thiên điện, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại cười, thật sự khuynh quốc khuynh thành.

“Trẫm mới trước đây đáp ứng hắn, chờ hắn làm Đại tướng quân, trẫm nhất định sẽ mười dặm hồng thảm, tự mình nâng cốc chúc mừng!”

Tiếng cười sang sảng theo gió mà đi, Tề Mặc Nhiên nhìn ca ca tuấn mỹ ngạo nghễ như thiên thần, nhẹ nhàng thở dài.

Lăng Sương, có uổng phí hiềm nghi trước đây hay không, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về ta…

Ngẩng đầu nhìn trời, rất xanh, rất xanh…

—- Toàn văn hoàn —-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.