Tướng Quân Sủng Phu

Chương 45: Lại chia lìa



Tân hôn yến nhĩ, tuy rằng đối với Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên mà nói, lần hôn lễ này bất quá chỉ là một hình thức để bổ sung, nhưng Dung Sở Hoa vẫn vung tay cấp cho Tiêu Diệc Nhiên vài ngày nghỉ ngơi, làm cho phu phu hai người được một phen ôn tồn thân mật ở Tướng quân phủ. (Tân hôn yến nhĩ, từ dùng để chúc mừng tân hôn vui vẻ)

Trong lúc đó, Vân Mặc Chi cũng tới cửa cáo từ, sau khi bắt chẹt Tiêu Diệc Nhiên một món tiền gọi là phí chữa bệnh xong, y liền mang khuôn mặt tươi cười trao trả cục cưng An An cho hai vị phụ thân. Trước khi đi, Bạch Nhất còn hỏi y có quay về thành Vân Hà không, Vân Mặc Chi nghe thế liền trưng ra vẻ mặt khó chịu liếc mắt nhìn Tiêu Diệc Nhiên, còn bất mãn nói, trước tiên phải đem hộ vệ đã trốn nhà ra đi của mình bắt trở về trước mới được.

Bạch Nhất tới đây mới nhớ đến cái người mà y đã xém quên đi mất, cũng chính là hộ vệ luôn đi theo bên người Vân Mặc Chi trước đó, lại nói tiếp nếu không phải vì y, Vân Mặc Chi sợ là đã sớm bắt được người, cũng sẽ không ở lại Thịnh Kinh chậm trễ nhiều thời gian như vậy. Vì thế trong lòng Bạch Nhất còn có chút băn khoăn, ôn hòa nói một câu thật có lỗi với Vân Mặc Chi. Vân Mặc Chi trái lại không hề để chuyện này trong lòng, mày hơi nhướng cao, chỉ nhìn Tiêu Diệc Nhiên nói, vậy thì cho thêm chút tiền xem bệnh là được. haehyuk8693

Cuối cùng, sau khi Vân đại thần y cảm thấy mỹ mãn, liền cất bạc vào người, quay mông rời đi.

Mà trong đoạn thời gian kế tiếp, hai vị phụ thân sau khi đón con trai trở về, đã đem tất cả tâm tư đặt trên người bảo bảo, cũng may cục cưng An An trừ bỏ thân thể suy nhược một ít thì lại phi thường dễ nuôi, không khóc không nháo vô cùng im lặng, lúc đói bụng cũng chỉ vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy đồ vật bên người lay động, nếu không thoải mái thì sẽ trừng mắt vẩy chân nhỏ quay cuồng, những thói quen này cũng đã được Vân Mặc Chi tìm tòi thấu đáo rồi truyền lại cho hai người.

Bạch Nhất trước kia chính là một đại phu rất hay ra vẻ, tính kiên nhẫn tự nhiên cũng không thiếu, hơn nữa đây lại là con trai ruột thịt của y, cho nên kể từ ngày cục cưng trở lại bên người, việc chiếu cố chăm sóc con đều do một tay y đảm nhận, ngay cả Tiêu Diệc Nhiên cũng không cho ôm, chỉ sợ Tiêu Diệc Nhiên dùng lực quá độ nắm giữ không tốt, sẽ làm đau An bảo bảo.

Tuy Tiêu Diệc Nhiên rất bất mãn việc bảo bảo đã hấp dẫn hết lực chú ý của Bạch Nhất, bất quá hắn vẫn luôn áy náy chuyện con trai từ lúc sinh ra đã yếu ớt, bởi vậy cũng không quá so đo. Nhìn khuôn mặt ôn nhu của Bạch Nhất, đang bận tay thay tả cho bảo bảo, Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy trong lòng mình như có một dòng nước ấm chảy qua, tựa hồ đây chính là cảm giác khi có một gia đình, cũng là hy vọng mà khi còn nhỏ, nương của hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm. Khuôn mặt đạm mạc của Tiêu Diệc Nhiên không khỏi hiện ra vài nét nhu hòa, ánh mắt nhìn Bạch Nhất cũng nổi lên một sự xao động sâu không thể tả, sau đó lại thốt lên một câu: “Qua mấy ngày nữa, ta sẽ mang ngươi quay trở về Hoài Định.”

Bạch Nhất nghe vậy, tay hơi hơi ngừng lại, khắc tiếp theo lại cẩn thận mặc y phục vào cho bảo bảo, nhẹ nhàng ôm trở vào trong lòng, mới ôn nhu nói: “Đế Thượng không phải không cho ngươi đi à? Không quay về cũng không sao, bảo bảo cũng còn nhỏ, đợi lớn lên một chút rồi cùng quay về cũng được.”

“Không sao, chỉ là mang ngươi quay về nhìn xem một chút, xin nghỉ thêm vài hôm là được.” Giọng nói của Tiêu Diệc Nhiên thật thấp, tựa hồ có chút không hài lòng với kết quả này. Dù sao hắn đã vốn định từ quan, mang theo Bạch Nhất thoái ẩn nơi sơn thôn, chỉ là Dung Sở Hoa chết sống không chịu thả người, cái loại vừa đấm vừa xoa này, cũng vì hắn đã quả thật tự tay giết chết Dung Sở Hoan, vừa thẹn trong lòng, hơn nữa đối Chiêu quốc hắn lại mang trong lòng một trách nhiệm thấm nhuần trong máu thịt, nhất thời cũng không phải nói buông liền có thể buông, việc này liền cứ thế không nhắc lại nữa. Nhưng nay Chiêu quốc còn chưa cùng Duyên quốc khai chiến, việc thao luyện quân đội hằng ngày cũng có bọn Tiêu Mạt, Mạc Ngôn lo liệu, chỉ bỏ ra mấy ngày mang Bạch Nhất về thăm nhà một chút thì chắc cũng được.

Bạch Nhất quay người lại cười cười, “Nếu có thể rãnh rỗi được ít ngày thì liền quay về thôi.” Kỳ thật y cũng không có thân nhân tại Hoài Định, có trở về hay không cũng chẳng sao cả, chính là y luôn nghĩ muốn đem Tiêu Diệc Nhiên cùng bảo bảo đi gặp cha mình, thắp một nén nhang, bởi vậy nếu hiện tại có cơ hội, y vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

“Ân.” Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, hắn biết qua mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của phụ thân Bạch Nhất, nên cũng nhân dịp này trở về trước mấy hôm, làm tròn chữ hiếu.

Ngay vào lúc hai người thâm tình nhìn nhau, bầu không khí cũng thật ấm áp, thì An bảo bảo trong lòng Bạch Nhất lại không an phận một tay túm lấy áo Bạch Nhất, vặn vẹo qua lại. Đến khi hai người cúi đầu thì thấy, bảo bảo đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Bạch Nhất, miệng hết mở rồi lại đóng, xì xì xì xì phun nước bọt ra. Tựa hồ như đã trông thấy hai người để ý đến mình, bảo bảo cũng chậm rãi phản ứng lại, toét miệng cười hì hì, vừa thổi phù phù chu chu mỏ.

Tiêu Diệc Nhiên hơi đen mặt quay qua chổ khác, còn lại Bạch Nhất tiếp tục ôn nhu hống hống cục cưng, một bên còn vội vàng gọi Viên Nhi đi thỉnh nhũ mẫu. Bởi vì An bảo bảo phản ứng luôn chậm hơn một chút, cho nên bình thường vào thời điểm tỏ vẻ đói bụng, kỳ thật là cục cưng đã cảm thấy rất đói rất đói rồi. Tựa như trước đó cục cưng khó chịu ngọ nguậy chân, còn thiếu chút nữa bật khóc cũng là vì bị chiếc tã quấn trên người làm cho khó chịu, bởi vậy Bạch Nhất đối với nhu cầu của bảo bảo luôn ưu tiên đặt ở vị trí đầu tiên

Thật vất vả dỗ cho bảo bảo ngủ say, Bạch Nhất cẩn thận đem cục cưng giao cho ma ma chiếu cố, ôm An bảo bảo trở về phòng. Tuy rằng Bạch Nhất rất muốn ở bên cạnh chiếu cố con trai, nhưng bởi vì bảo bảo không thể nói chuyện, rất nhiều thời điểm phải có người thường xuyên nhìn chằm chằm trông giữ. Bạch Nhất hiển nhiên là chống đỡ không nổi, bởi vậy y chỉ mang theo bảo bảo vào ban ngày, còn buổi tối, Tiêu Diệc Nhiên sẽ an bài người đặc biệt trông coi bảo bảo.

Về phần Bạch Nhất sẽ làm gì buổi tối, hiển nhiên là phải dành riêng cho Tiêu Diệc Nhiên rồi…



Mọi chuyện trên thế gian, thường biến ảo vô thường.haehyuk8693

Vào lúc Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất đã chuẩn bị tốt cho “chuyến hồi hương thăm viếng”, ngay cả Dung Sở Hoa cũng miễn cưỡng đồng ý cho Tiêu Diệc Nhiên hai tháng nghỉ ngơi. Thì vào đêm trước khi lên đường, Tiêu Diệc Nhiên lại được cấp tốc triệu hồi vào cung, chuyến này vừa đi liền thẳng đến buổi trưa hôm sau còn chưa quay trở về.

Bạch Nhất lo lắng vô cùng, đã một đêm không ngủ, ngày hôm sau liền kêu Viên Nhi ôm bảo bảo lại đây, mới bồng con trên tay lại nghe được tin tức: nguyên lai trước đó thừa tướng Mục Kỳ lấy thân phận sứ giả Chiêu quốc đưa thi thể Mộ Dung Nghiêu quay về Duyên quốc, tính toán thời gian lẽ ra đã ở trên đường quay về. Nhưng hôm qua lại có tin tức truyền tới, nói là đoàn người của Mục Kỳ trên đường đã gặp phải tập kích, tử thương vô số, còn tung tích của Mục thừa tướng thì hoàn tòan không rõ.

Bạch Nhất nghe xong liền thở hốc vì kinh ngạc, chuyện này không phải là nhỏ, không nói bình thường hai quốc tương giao sẽ không giết sứ giả, huống chi thân phận của Mục Kỳ còn là thừa tướng của đại đường, nếu xảy ra chuyện Chiêu quốc sao có thể không truy cứu, khó trách tối hôm qua Tiêu Diệc Nhiên đã đi cả đêm vẫn chưa trở về.

Viên Nhi tung bay nước miếng kể rành rọt một loạt tin tức vừa nghe được, vẻ mặt đầy phẫn hận dậm chân dậm cẳng, “Bọn người Duyên quốc toàn là những kẻ xấu xa, không thể tín dụng được! Năm đó nếu lão tướng quân trực tiếp diệt hết những người này thì tốt rồi.”

Bạch Nhất không nói gì, chỉ là sắc mặt càng thêm ngưng trọng, ôm bảo bảo lung lay vài cái…việc này phỏng chừng không phải là điềm tốt, chỉ sợ rất nhanh sẽ không còn an bình.

“Phu nhân, nếu không ăn cơm trước đi nha!?” Viên Nhi thấy Bạch Nhất nghiêm mặt không nói lời nào, cũng không dám nói đến những chuyện kia nữa, vội vàng lo lắng hỏi. Tuy rằng thân thể của Bạch Nhất đã tốt lên, nhưng trước đó Vân Mặc Chi cũng có dặn dò qua, dù sao tổn thương đã ăn vào gốc rễ, lúc bình thường có thể hảo hảo tịnh dưỡng bao nhiêu thì càng phải bồi bổ thêm bấy nhiêu.

Bạch Nhất lấy lại *** thần, “Trong cung có tin tức gì không? Còn tướng quân khi nào thì trở về?”

Viên Nhi lắc lắc đầu, “Không có, người vẫn là ăn trước đi, thân mình quan trọng hơn.”

Nghe vậy Bạch Nhất đành phải gật gật đầu, hiện tại không phải thời điểm để cho y ương bướng, vào những lúc thế này mà lại gây thêm phiền toái cho Tiêu Diệc Nhiên thì rất không biết nặng nhẹ.

Đợi Bạch Nhất vừa ôm bảo bảo bỏ vào trác không bao lâu, thì Tiêu Diệc Nhiên cũng vừa lúc phong trần mệt mỏi trở về từ trong cung.

Tiêu Diệc Nhiên vừa vào cửa, Bạch Nhất lập tức nghênh đón, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Diệc Nhiên, đến cuối cùng y chỉ là lo lắng hỏi hang: “Mệt lắm sao? Ăn trước vài thứ rồi nghỉ ngơi một hồi đi!”

Biểu tình trên mặt Tiêu Diệc Nhiên căng chặt, vẻ mặt bình thường đã không có biểu tình gì này lại càng thêm nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào Bạch Nhất thật sâu, sau đó lại yên lặng khẽ gật đầu, dắt Bạch Nhất đi trở về bên cạnh bàn ngồi xuống.

Bạch Nhất cũng không có đoái hoài đến bản thân còn chưa có ăn cơm nước gì, trước tiên liền múc một chén canh đưa sang cho Tiêu Diệc Nhiên, “Uống trước chút canh nóng này đi!”

Tiêu Diệc Nhiên tiếp nhận nhưng không uống mà đặt ở một bên, trầm mặc nhìn về phía Bạch Nhất.

“Làm sao vậy?” Bạch Nhất hơi lo lắng vừa nghi hoặc nhìn lại.haehyuk8693

Tiêu Diệc Nhiên nhìn nhìn Bạch Nhất, trong ánh mắt hàm chứa sự áy náy, “Qua mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của cha ngươi, ta sẽ phái người trước đưa ngươi cùng An An trở về, sau khi đến nơi tạm thời không cần quay lại.”

“Vì sao?” Bạch Nhất nhíu chặt hai hàng lông mày, y kỳ thật đã đoán được lần quay về Hoài Định này chỉ sợ là không thể thành, nhưng y thật không ngờ Tiêu Diệc Nhiên sẽ để cho y cùng bảo bảo trở về một mình. Đối với an bài này, y không hề muốn chút nào, nếu không thể cùng nhau trở về, thì không bằng cùng hắn ở lại Thịnh Kinh, “Ngày giỗ của cha, cũng tế ở nơi này cũng được rồi.”

Tiêu Diệc Nhiên không tiếng động thở dài một hơi, “Tung tích của Mục Kỳ hiện tại không rõ, Sở Hoa cùng Hoài Viễn đều vô cùng tức giận, trận đánh này đã không thể tránh được…”

Thanh âm của Tiêu Diệc Nhiên hơi chìm xuống, kỳ thật tối hôm qua khi biết được tin tức này, hắn đã từng hoài nghi qua việc này là cái bẫy mà Dung Sở Hoa cùng Mục Kỳ đã thiết kế ra. Dù sao, việc an bài lúc trước để cho Mục Kỳ đưa Mộ Dung Nghiêu về nước cũng rất không hợp lý, nếu là vì để dẫn phát chiến sự giữa hai nước, thì chỉ cần thân phận của Mục Kỳ đã hoàn toàn có được sức nặng này. Nhưng nghĩ lại, kỳ thật nếu như muốn phát động chiến tranh, cho dù chỉ là sử dụng một sứ giả có thân phận bình thường, bọn họ cũng đã có đủ nguyên nhân để khai chiến.

Cho đến khi tiến cung, tối hôm qua Dung Sở Hoa cũng đã thật tình nói cho bọn họ biết, chuyện đi Duyên Quốc là do Mục Kỳ tự thỉnh cầu, mục đích là vì lấy chuyến này để tra rõ hư thật của Duyên Quốc, đồng thời cũng để lý giải chuyện trước kia của Lạc Vương, chứ ngược lại không hề có bố trí gì.

Thế là kể từ lúc đó, chuyện Mục Kỳ không rõ tin tức đã được chứng thật là xảy ra, mà đối với sự việc lần này Dung Sở Hoa hiển nhiên là vừa hổ thẹn vừa căm hận, hận không thể trực tiếp đem bọn người Duyên Quốc diệt sạch.

Bộ Hoài Viễn lần này cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, Mục Kỳ không rõ tung tích chính là tin do ảnh vệ của hắn quay về truyền lại, hơn nữa trong mật tin còn nói Mục Kỳ bị thương. Vừa nhận được tin tức, Bộ Hoài Viễn đã lập tức phái một đội người đi tìm kiếm, thậm chí hắn đã muốn tự mình quyết định đi trước, đến cuối cùng đã bị một đạo thánh chỉ của Dung Sở Hoa ngăn lại, triệu nhập hoàng cung.

“Ngươi muốn xuất chinh sao?” Bạch Nhất không nghĩ tới chiến tranh lại tới đột ngột như thế, tuy rằng từ lúc ở thành Vân Hà, khi y biết được thân phận tướng quân của Tiêu Diệc Nhiên, cũng đã nghe qua không ít chiến tích lừng lãy của hắn. Nhưng đột nhiên phải đối mặt với tin tức Tiêu Diệc Nhiên sắp viễn chinh, y vẫn không thể nào tiếp nhận được.

“Ân.” Tiêu Diệc Nhiên lạnh nhạt gật gật đầu, hai tay đặt lên đôi bàn tay đang khẽ run rẩy của Bạch Nhất, “Mấy ngày nay, Đại quân đã chuẩn bị xong xuôi, cụ thể còn phải xem thái độ của Duyên quốc, tin chính thức còn chưa có truyền đến.”haehyuk8693

Tin Mục Kỳ bị tập kích là do ảnh vệ của Bộ Hoài Viễn truyền đến trước một bước, hiện tại thông tin ở mặt ngoài còn chưa tới, nhưng việc Mục Kỳ gặp chuyện không may khi còn chưa ra khỏi địa giới của Duyên quốc, Duyên quốc chắc chắn sẽ thoát không được trách nhiệm, vô luận như thế nào lần giao phong này sợ là trốn tránh không được.

“Ta…” Bạch Nhất do dự mở miệng, y kỳ thật không muốn cùng Tiêu Diệc Nhiên tách ra, thậm chí y còn tình nguyện theo quân đội ra trận, hoặc là ở lại Thịnh Kinh đợi Tiêu Diệc Nhiên, nhưng lời đã đến bên miệng lại không thể nói ra thành câu. Y biết Tiêu Diệc Nhiên là lo lắng cho mình, sau khi hai nước khai chiến, khó tránh khỏi sẽ xảy ra những chuyện không thể lường trước, ở lại Thịnh Kinh chỉ sợ cũng không an toàn, mà Hoài Định lại nằm ở biên giới một phương khác, cũng cách rất xa Duyên Quốc, nanh vuốt của bọn người Duyên Quốc trái lại không thể duỗi đến nơi này.

Nghiêng đầu nhìn nhìn bảo bảo đang ngủ say sưa trong giường gỗ nho nhỏ, Bạch Nhất bất đắc dĩ thở dài, y cho dù không để ý chính mình cũng phải chiếu cố đến đứa nhỏ, “Hảo, ta trước sẽ quay về Hoài Định, qua hết ngày kỵ của cha, ta cùng An An sẽ đến thành Vân Hà chờ ngươi.”

Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, bản thân hắn đã có quyết định này, dù sao hắn cũng không có nhân thủ ở Hoài Định, nhưng thành Vân Hà lại là địa bàn của Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Mặc Chi, việc chăm non cho hai cha con Bạch Nhất thoạt nhìn cũng tiện hơn một chút.”Ngươi chờ ta, ta sẽ nhanh chóng đến đón ngươi.”

Bạch Nhất ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười tín nhiệm, “Được.”haehyuk8693

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.