“Đại tiểu thư, hiện nay phía Bắc thế cục không rõ, tuy nói Đại Hạ quốc
chúng ta đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú, nhưng chỉ cần trận chiến
này xảy ra, không hẳn ba đến năm năm là xong, ai có thể nói chính xác
được, lão nô cho rằng, cửa hàng lương thực nhà ta tốt nhất vẫn là phải
chuẩn bị nhiều.”
Người nói chuyện, tuổi chừng bốn mươi, một thân áo vải, mặc dù tự xưng
lão nô, nhưng thần sắc trong lúc nói không thấy hèn mọn, trấn định tự
nhiên, cử chỉ tiến lui như thường, nhưng vẫn không thiếu sự cung kính.
“Lưu thúc, cứ làm theo lời người nói, nhưng đừng làm quá mức để cho
người ta chú ý, thu được nhiều lương thực thì trước hết cất giữ trong
kho lúa vùng ngoại ô ở thành Tây đi.”
Tô Nhược U ngồi ngay ngắn ở thư phòng, trong tay còn lật sổ sách, gật đầu một cái, nhẹ giọng gọi người đến.
Mặc dù, Tô gia có gia nghiệp lớn, nhưng cũng không thể vô cớ liền không
kiêng nể thu mua lương thực, thứ nhất là sợ làm cho quan gia kiêng kỵ,
dù sao, lương thực liên quan đến nền tảng quốc gia. Về phương diện khác, ở phía dưới nhất định phải thu chi cân bằng, lương thực thu mua nhiều,
người canh giữ, lộ phí, nơi chứa hàng đều là vấn đề lớn, không nói đến
lương thực hàng năm cũng sẽ hao tốn, lương thực mới thu vào, lương thực
cũ nếu bán không được giá, sẽ không có lời.
Bất kì ai của Tô gia cũng không phải là người hồ đồ, cũng sẽ tính toán cái này.
Tô Nhược U lật sổ sách trong tay, thần sắc lạnh nhạt, kiểm tra sổ sách
đồng thời cũng không quên trả lời quản sự bên cạnh, nhưng lại không thấy hao sức, mà rất thành thạo.
Nhưng xem dung mạo kia, bàn tay khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không mất một
tia êm dịu, ngũ quan tinh xảo, làn da nõn nà, nhất là đôi mắt đào hoa
mặc dù bởi vì tuổi còn nhỏ nên vẫn chưa được sắc sảo, nhưng những đường
nét trên gương mặt cũng đã hiển thị rõ những đường nét, chờ ngày sau
trưởng thành thấy rõ, sẽ đoạt tâm phách người ta đến cỡ nào.
Nhưng thiếu nữ này giống như một chút cũng không hề biết, son phấn chưa
xoa, mi mắt thanh nhã, lãnh đạm, cử chỉ đoan trang tự nhiên, tựa như đóa lan rừng tở hương thơm lặng lẽ.
Đột nhiên, Tô Nhược U rời mắt khỏi sổ sách nhìn lên, nhìn người trước mắt, mày khẽ cau, thoáng hiện lên thần sắc lo lắng.
“Lưu thúc, gần đây mưa nhiều, thương thế trên thắt lưng người còn đau?”
Thì ra, người trước mặt tên Lưu Thành, hồi trước đang lúc đi theo Tô phụ ra khỏi cửa mua đồ, trên đường đi gặp kẻ gian, muốn giết người cướp
của, lúc mạng của Tô phụ treo lơ lửng, Lưu Thành đứng ra, trung thành đỡ cho chủ, giúp Tô phụ cản một đao, bị thương ở trên thắt lưng, sâu đủ
thấy xương, tình huống thập phần nguy cấp, từng vài lần sắp sửa qua quỷ
môn quan, cũng may Lưu Thành từ nhỏ tập võ, thân thể cường tráng, mới
gắng gượng qua được kiếp nạn này, nhưng miệng vết thương quá sâu, khi
gặp thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, vẫn đau nhức không ngừng, rốt cuộc lại
thành bệnh cũ không dứt.
Tô phụ cảm động và nhớ mãi ân cứu mạng của Lưu Thành, liền đem cả nhà
Lưu Thành bỏ đi nô tịch, khôi phục lương dân, Tô gia cũng chiếu cố chi
tiêu cả nhà Lưu Thành.
Nhưng Lưu Thành không nguyện ý như thế, kể từ sau khi thương thế lành
liền chủ động thỉnh cầu làm người làm thuê ở trong cửa hàng, Tô phụ
khuyên bảo không có kết quả, nhìn thấy đường nét trên gương mặt của Lưu
Thành thuộc người cân nhấc, cũng liền đáp ứng, dù sao là đại nam nhi tốt ai muốn trải qua cuộc sống ngồi ăn rồi.
Lưu Thành cũng coi như có vài thiên phú, ánh mắt linh hoạt, quan điểm
độc đáo, cũng có sự can đảm hơn người, Tô Phụ thấy hắn là tài năng đáng
được bồi dưỡng, liền cũng bắt đầu từ từ chỉ bảo hắn, bồi dưỡng hắn,
những năm gần đây, Tô gia làm ăn càng làm càng lớn, từ An Dương thành
cũng đã dời đến kinh thành, từ một cửa hàng lương thực nhỏ, đến các cửa
hàng vải vóc, tửu lâu, ngày nay… mặc dù không dám nói giàu có, nhưng
hiện thời Đại Hạ quốc tình hình đất nước đang nguy, cũng không xa rồi.
Mà hiện giờ, Lưu Thành cũng sớm đã không còn là Lưu Thành của ngày xưa,
Tô phụ đã từng đề cập qua để cho Lưu Thành làm riêng, dựa vào Lưu Thành
nhiều năm tích góp từng tí một giao thiệp, cùng với Tô gia giúp đỡ và
bảo hộ, cũng có thể trở thành người giàu có một vùng.
Nhưng người với người sống chung với nhau chính là kỳ diệu như thế, Tô
gia càng đối xử với Lưu Thành chân thành xuất phát từ nội tâm, Lưu Thành ngược lại càng không muốn rời đi, cho nên, hiện giờ Lưu Thành vẫn ở Tô
gia làm đại quản sự, ba đứa con gái của Tô gia cũng cho tới bây giờ
không hề đem cả nhà Lưu Thành xem là hạ nhân, đều gọi hắn là Lưu thúc.
Nghe được sự lo lắng trong lời nói của Tô Nhược U, thần sắc của Lưu
Thành trong lúc đó có chút cảm động, “Đại tiểu thư không cần phải lo
lắng, đều là bệnh cũ, mấy năm nay lão gia cũng đã hỏi thăm rất nhiều
danh y cho ta, chỉ cần chú ý nhiều, không nhiễm phải phong hàn sẽ tốt
hơn nhiều.”
Tô Nhược U sau khi nghe, trầm tư một lát.
”Vậy lần này thu mua lương thực Lưu thúc trước hết không nên đi, nhường Lưu An đại ca đi thôi.”
”Lưu An tuổi còn rất trẻ, lần này thu mua không phải chuyện đùa...”
Lưu An là trưởng tử của Lưu Thành, tuổi hơn mười chín, còn có một đứa
con khác, tên Lưu Thái, lớn hơn ba tỷ muội Tô gia hai tuổi, vừa qua khỏi mười sáu.
”Những năm này Lưu An đại ca đi theo bên cạnh thúc cùng phụ thân, sẽ
không làm ra sai lầm, thúc cứ yên tâm đi, lại nói, thúc biết rõ tất cả
mọi người lo lắng cho thân thể của thúc, nếu làm thúc mệt mỏi suy sụp,
ta sẽ trở thành tội nhân.” Tô Nhược U làm nũng nói.
Nhìn thiếu nữ trước mắt, Lưu Thành thấy ấm áp trong lòng, nghĩ cũng là
lúc nên cho trưởng tử rèn luyện thật tốt, đành phải đáp ứng.
Những năm này Tô gia đối đãi với ông không tệ, thì hắn lại có thể nào
làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa! Lão gia, tiểu thư đối tốt với ông,
không coi ông là đầy tớ, nhưng ông không thể quên đi bổn phận.
Tô lão gia cùng phu nhân Khương thị cực kì yêu thương nhau, phu nhân một thai ba con, liều mạng sinh hạ ba vị tiểu thư, rồi rời xa nhân thế, Tô
lão gia tưởng niệm vong thê, không muốn tái giá. Ông vốn xuất thân là cô nhi, đã sớm mất cha mẹ, trên không có cha mẹ quản thúc, mọi chuyện cũng toàn bộ dựa vào tâm ý, cho nên hiện thời Tô gia tuy có gia sản bạc
triệu, nhưng mà không có nam nhi thừa kế.
Nhưng cũng may ba vị nữ nhi của Tô gia đều là nhân tài buôn bán trời
cho, mặc dù tính tình không đồng nhất, nhưng ai ai cũng khôn khéo, Tô
Phụ càng không phải là người cổ hủ, ba nữ nhi mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đều tiếp quản cửa hàng, đại nữ nhi Tô Nhược U tiếp quản cửa hàng lương
thực, nhị nữ nhi Tô Nhược Tuyết tiếp quản bố trang, tam nữ nhi Tô Nhược
Nhị yêu cái đẹp, một lòng kinh doanh bản thân nàng yêu nhất Như Ý
Phường, trong đó lầu một bán phấn son bột nước, lầu hai bán châu báu đồ
trang sức đeo tay, tận dụng hết sức.
Người nhà họ Tô mặc dù không có quá nhiều cố kỵ, Tô phụ cũng không muốn
trói buộc nữ nhi, nhưng thế gian này vốn là đối với nữ tử có rất nhiều
không công bằng, suy tính đến ba nữ nhi vẫn là khuê nữ, cửa hàng mặc dù
do ba nữ nhi kinh doanh, nhưng mỗi gian cửa hàng Tô Phụ đều cấp cho một
vị quản sự kinh nghiệm phong phú, ba nữ nhi không cần xuất đầu lộ diện,
chuyện này đối với ngoài tất cả đều giữ kín miệng, chỉ có vài vị quản sự cùng người trong nhà thân cận mới biết rõ.
Dù sao, tất cả các tiểu thư khuê các đều là sau khi cập kê đính hôn mới
học tập chưởng quản, nữ nhi ở nhà nếu sớm chạm phải tiền tài, truyền ra
ngoài, tóm lại không tốt, ông vốn là thương nhân, mà người trong thiên
hạ ai ai cũng yêu tiền, nhưng lại khinh bỉ thân phận thương nhân, “Sĩ
nông công thương”, không cần nói cũng biết, nếu như danh tiếng nữ nhi
buôn bán truyền đi, chỉ sợ càng nghiêm trọng hơn.
Cửa hàng lương thực là gốc rễ Tô gia lập nghiệp, Lưu thúc đi theo Tô phụ nhiều năm, việc này rõ như lòng bàn tay, từ khi Tô Nhược U không đến
mười ba tuổi đã bắt đầu tiếp quản cửa hàng lương thực, Tô lão gia liền
cho Lưu thúc đi theo bên cạnh Tô Nhược U, hiện giờ đã hơn một năm.
Dựa vào tài buôn bán trác tuyệt trời cho, Tô Nhược U đã hoàn toàn thông
hiểu công việc trong đó, cửa hàng lương thực Tô Ký cũng càng làm càng
lớn, nhưng cây lớn rất dễ nhận phải gió to, hiện giờ tân hoàng Hạ Cảnh
Đế mười tuổi đăng cơ, căn cơ không vững, trên có phụ chính Vương gia nắm chặt triều chính, dưới có đảng phái phân tranh chiếm cứ triều đình,
biên cương xưa nay rung chuyển không thôi, tình thế của triều chính hiện nay biến đổi khôn lường, Tô gia chỉ là một thương nhân, làm việc lại
càng phải cẩn thận.
Mắt thấy đã gần đến buổi trưa, sổ sách cũng đã đối chiếu xong, trong đó
cũng không có cái gì không khớp, Tô Nhược U liền giữ lại Lưu thúc dùng
cơm trưa, nhưng bất đắc dĩ Lưu thúc tuân thủ nghiêm ngặt chủ tớ có khác, không chịu lưu lại, Tô Nhược U cũng biết bản tính Lưu thúc, hiểu rõ giữ lại chỉ làm cho lúng túng, liền thôi.
Chờ Lưu thúc đi rồi, liền đứng dậy rửa mặt, để Thanh Nhạn chuẩn bị cơm.
Tô gia gia nghiệp lớn, nhưng trong nhà chỉ có bốn vị chủ tử, còn lại đều là chưởng quản lui tới, do đó bữa sáng, bữa tối của Tô gia cùng ăn một
chỗ, bữa trưa phần lớn đều bày ở trong phòng mình.
”Tiểu thư, bữa trưa hôm nay có đậu hủ Ma Bà, cá nhồi thịt băm nha.” Nha hoàn Thanh Loan hoạt bát nói.
”Nha...” Tô Nhược U vui vẻ ngồi vào bàn, trên mặt sắc mặt vui mừng rõ ràng.
Trên bàn cơm bày biện bốn mặn một canh, lượng cũng không lớn, được ở cái tinh xảo.
Chỉ là tính tình đặc biệt bất đồng, Tô Nhược U yêu nhất thức ăn cay,
nhưng nhũ nương Lý thị lo lắng đến cô nương gia quan trọng nhất là dung
mạo, hơn nữa, thường ăn cay dễ dàng nóng giận, cùng dưỡng sinh không
thích hợp, liền khống chế đồ ăn thức uống của Tô Nhược U, cho nên, Tô
Nhược U bình thường cũng ăn không được bao nhiêu thức ăn cay cho đã
nghiền.
”Vẫn là nhũ nương hiểu rõ ta nhất.” Tô Nhược U hiếm khi làm nũng.
Nhưng mùa xuân dễ dàng nóng tính, nhũ nương Lý thị liền phân phó phòng bếp làm rau chân vịt súp nấm trắng, thoải mái trừ hoả.
Có thức ăn yêu thích, bữa cơm này Tô Nhược U ăn hết sức là vui vẻ.
Sau khi ăn xong súc miệng, ngừng trong chốc lát, rồi mới đi nghỉ ngơi.
Đang là mùa xuân tháng ba, vạn vật như sống lại, là thời điểm muôn hoa
đua thắm khoe hồng, nắng ấm chiếu cao, mọi người mới vừa thoát ra quần
áo dày trong mùa đông, chìm vào giấc ngủ mùa xuân ấm áp, nhưng cũng
không thể quá lâu, sau nửa canh giờ, nhũ nương liền tỉnh lại trong lúc
Tô Nhược U ngủ say.
”Nhũ nương, đợi lát nữa đi, dù sao hôm nay cũng không quá nhiều việc, để ta lại nằm trong chốc lát...”
Nhũ nương không để ý tới, kiên trì gọi người.
”Nhũ nương tốt của ta, để ta chợp mắt thêm một lát, một lát thôi...”
Nói xong liền không có thanh âm, lại đi ngủ tiếp.
Nhũ nương nhìn Tô Nhược U trước mắt, da thịt trắng hơn tuyết, trên mặt
còn hiện lên một chút ửng hồng, thật làm người khác yêu thương không
dứt.
Nhớ năm đó, bà tuổi còn nhỏ đã phải thủ tiết, đứa con gái đáng thương
của bà chưa tròn ba tháng, sốt cao không ngừng, không có tiền mua thuốc, nên đã sớm chết non, bà đau xót không thôi, gia đình chồng lại nói bà
là người có mệnh khắc phu, đã khắc chết trượng phu, cũng khắc chết nữ
nhi, nên đã hưu bà.
Càng bất đắc dĩ là nhà mẹ đẻ cha mẹ sớm đã qua đời, ca ca tẩu tẩu không
chứa bà, nên đã đem bà bán cho bọn buôn người, cuối cùng qua tay nhiều
người đến Tô gia, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Nhược U trong tã lót, thì Lý thị liền cảm thấy như mình được sống lại, bà dồn hết toàn bộ tình yêu
đối với đứa con gái chết yểu của bà lên trên người Tô Nhược U.
Cho nên, cho dù tính tình của Tô Nhược U trầm tĩnh, lặng lẽ, nhưng đối
với nhũ nương bên cạnh lại tràn đầy tình cảm, tính tình của một cô gái
ngây thơ, cũng chỉ có ở trước mặt Lý thị mới có thể thản nhiên bộc lộ.
Một lúc sau, Tô Nhược U mới vừa đứng lên, ngoài phòng liền truyền đến
một câu, “Đại tỷ, Kim Bích đào, hồng đào, Bạch đào ở Hoa Đào các đang
rơi, hiện nay đúng là lúc hoa nở rộ nhất, chúng ta mời Huệ Nhi, Di tỷ
tỷ, Ngọc Nhi muội muội ngày mai đến ngắm hoa!”
Chỉ thấy lời vừa dứt, liền đi vào một vị cô nương, tướng mạo trên khuôn
mặt nhỏ nhắn cùng Tô Nhược U giống nhau, mi mắt cong cong, khí sắc hồng
nhuận, gò má có lúm đồng tiền, một đôi mắt hạnh đáng yêu vô tội, lại lộ
vẻ ngọt ngào ngây thơ, đó là tam tiểu thư Tô Nhược Nhị không thể nghi
ngờ.
”Tốt, vậy hội ngắm hoa lần này sẽ do muội đến lo liệu nhé.” Tô Nhược U vừa cười vừa nói.
”Được, muội đã nghĩ kỹ, hội ngắm hoa sẽ làm ở trong Hoa Đào các, sau khi dùng ngọ thiện chúng ta còn có thể ném thẻ vào bình rượu, lần trước Huệ Nhi thắng, muội cũng không chịu thua, luyện đã lâu, lần này nhất định
thắng trở về...”
Huệ Nhi vốn tên là Từ Huệ, là con gái bạn nơi khuê phòng Phạm thị của Tô mẫu, cùng tuổi với ba tỷ muội Tô gia, nhưng nhỏ hơn ba tháng, ba tỷ
muội Tô gia sinh ở tháng năm, Từ Huệ ở tháng tám, Từ Huệ đối với chuyện
này tức giận bất bình, nhất là Tô Nhược Nhị ỷ lớn trêu chọc nàng, mọi
chuyện đều muốn tranh vị trí thứ nhất.
Nhưng nói cũng kỳ quái, quan hệ của nàng cùng Tô Nhược Nhị ngược lại rất tốt, nhất là khi còn bé càng là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời
Tiêu(*). Tổ tiên Từ Huệ đã từng là quan viên nhất phẩm Đại học sĩ, nhưng bất đắc dĩ con cháu không hăng hái tranh giành, đến phụ thân Từ Huệ
người này, cũng chỉ là tứ phẩm Hàn lâm viện hầu độc học sĩ, dần dần đã
xuống dốc.
(Tiêu không rời Mạnh hay Mạnh không rời Tiêu: câu nói này xuất xứ
từ “Dương gia tướng“. Tiêu, Mạnh chỉ đại tướng quân Tiêu Tán cùng Mạnh
Lương, hai thuộc hạ của Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang). Hai người
kết nghĩa huynh đệ, thường ở bên nhau như hình với bóng. Sau này, câu
nói trên được sử dụng để chỉ quan hệ vô cùng thân thiết giữa hai người,
tình cảm sâu sắc.)
Mà mặc khác, hai vị cô nương còn lại là đại nữ nhi Khương Di nhà cữu gia Khương phủ của Tô Nhược U và tiểu nữ nhi Khương Ngọc, cữu cữu của Tô
Nhược U là Khương Hậu Lâm cùng Tô mẫu cũng không phải là cùng mẹ, nhưng
trước kia Khương phụ ham sắc đẹp, làm ra chuyện ái thiếp diệt thê,
Khương mẫu buồn bực mà chết, tình cảnh của Khương Hậu Lâm không ổn, cùng với con gái của di nương Khương thị không được sủng ái đồng bệnh tương
liên, hai bên cùng nâng đỡ nhau, cho đến khi Khương Hậu Lâm đậu Thám
hoa, được Võ Dương Hầu tuyên bố là con rể, mới tốt hơn, Khương Hậu Lâm
hiện nay chính là tứ phẩm Lại Bộ Thị Lang.
”Cũng gọi Tuyết nhi đến, Tuyết nhi ném thẻ vào bình rượu là chơi tốt nhất.”
”Nhị tỷ lúc này phỏng chừng là đang trong phòng thiêu thùa may vá, muội sẽ đi tìm.”
Nói xong giống như nhớ tới cái gì, lại vội vàng đứng dậy, vừa đi vừa
nói, “Đúng rồi, muội còn chưa có viết thiệp mời, đại tỷ, tỷ giúp muội
viết được hay không, muội phải đi tìm Nhị tỷ...”
Nhìn tiểu muội xoay người rời đi, Tô Nhược U không khỏi bật cười, nhưng
cũng nguyện ý sủng ái nàng, liền phân phó Thanh Nhạn chuẩn bị bút mực,
để viết...
Tác giả tâm sự:
Bùi Hạo: Chương này không có ta, ta không phục!
Bé tác giả: Hạo gia, nội dung câu chuyện sắp sẵn như thế, đợi thêm một vài chương nữa, sẽ có ngay, có ngay!
Bùi Hạo: Đừng nói những thứ vô dụng này nữa, nói đi, chương tiếp theo có ta hay không?
Bé tác giả:...
Bùi Hạo: Nói!!!!!!!
Bé tác giả: Không có (bỏ chạy)
Bùi Hạo: Ngươi mau đứng lại, ta cam đoan đánh không chết ngươi!