Tướng Quân Sủng Thê

Chương 31: Huynh đệ đồng lòng



Edit: Usagi

Ba ngày sau đó, trên lầu hai của Hải Đường Các tại Tam Nguyên Lâu,

“Đại ca, huynh thực sự muốn đi!”

Nghe lời Bùi Hạo nói, Lý Dụ cảm thấy khiếp sợ, gì mà từ trước đến giờ cả dấu hiệu cũng không thấy!

Bùi Hạo mấy năm nay như ngựa hoang thoát cương, chạy khắp cả trời nam đất bắc, ai cũng không trói được!

Những năm gần đây, bọn họ đều để ý đến những con cháu quyền quý trong kinh thành này, trong bọn họ, khinh thường Bùi Hạo cũng có, thầm hận Bùi Hạo cũng có, vừa nhắc đến hắn, mắng chửi nhục mạ cũng không ít, nhưng nói thật, những người này được mấy ai may mắn như hắn, có thể tiêu dao tự tại, nói trắng ra, đa số bọn họ đều hâm mộ Bùi Hạo.

Là huynh đệ tốt của Bùi Hạo, Lý Dụ đương nhiên biết người đại ca mà hắn kết nghĩa này rất tôn sùng võ thuật, mà võ công cũng rất giỏi, luôn quyết tâm ra sa trường, bảo vệ quốc gia.

“Đại ca, này là huynh đã nghĩ kỹ càng rồi?”

hiện tại so với bình thường không giống nhau, thời thế Đại Hạ bây giờ cũng không ai nói rõ được, biên cương đang náo động, mà huynh ấy lại muốn đi. Dựa vào tính tình của Bùi Hạo, chắc chắn nhất định sẽ làm, hơn nữa nói không chừng chính là ra tiền tuyến.

Hiểu rõ Lý Dụ và Đới Xuân Vinh đều đang lo lắng cho mình, Bùi Hạo cảm kích đến tận đáy lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, “Hai người đệ đều biết rõ, ta nhất định sẽ tòng quân!

hiện tại không nói chính mình, liền xem tình thế hiện giờ, Man Quốc ở phía bắc của Trường Thành, từ xưa đã binh hùng tướng mạnh, nếu không phải hồi trước lão gia tử anh dũng giết giặc, uy chấn thiên hạ, làm quân địch tổn thương nặng nề, Đại Hạ ta làm sao có thể hưởng mấy chục năm thái bình?

Lúc này, Man Quốc lại muốn thừa dịp khí lực Đại Hạ đang dần suy yếu, mở rộng xâm chiếm, khiêu khích biên cương nhiều lần, quấy rầy không ngừng, ta là một nam nhân tâm huyết của Đại Hạ, ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia, chính là nghĩa vụ phải làm!”

Có lẽ bị lời lẽ hào hùng của Bùi Hạo làm cho choáng váng, Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh thật lâu không nói gì, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra cảnh tượng đã khắc sâu trong lòng họ từ lâu.

thật lâu mới có thể hồi phục tinh thần.

“Đại ca, nếu lúc này huynh ra trận giết địch, đệ liền đi theo huynh làm quân y. Mặc dù đệ không có bản lãnh tự mình xuất trận, nhưng trị liệu vết thương do đao kiếm gây ra, đệ cũng có thể giúp ích một chút.”

Vẻ mặt Đới Xuân Vinh bình tĩnh nhưng lại nói ra lời làm cho Bùi Hạo cùng Lý Dụ ngạc nhiên, nhanh chóng quay lại nhìn hắn.

Đừng có xem thường Tam thiếu có vẻ bình thường khi ở cùng bọn họ, vì không để lộ ra ngoài nên rất nhiều người không biết, Đới Xuân Vinh lại chính là người tài giỏi nhất trong đám ba người bọn hắn.

Thế nhân đều biết rõ Đới gia trong kinh hành theo nghề y, nổi tiếng diệu thủ hồi xuân. Trong mỗi đời, chỉ chọn một người tiến cung làm ngự y, mà quy định này chính là do tổ tiên họ cùng hoàng tộc lập ra, không ai có thể nghi ngờ chất vấn.

Nhưng hoàng gia dù sao cũng là hoàng gia, quy củ do tổ tông định ra nhất định phải nghe theo, thế nên mỗi thời đại đến lúc chọn người nhập cung, vì lợi ích của chính mình, bọn họ đều tự tay chọn người có y thuật xuất sắc nhất trong gia tộc đó.

Chuyện như vậy vốn là không có gì đáng trách, nhưng mà đời này Đới gia lại sinh ra một Đới Xuân Vinh, người mà ba tuổi đã có thể đọc hiểu sách thuốc, năm tuổi đã tinh thông y lý, tám tuổi đã có thể phân biệt mọi loại thảo dược, đến mười tuổi liền có thể tự chính mình xem bệnh kê thuốc, tài năng có thể nói là kinh hãi thế tục.

Đới gia vì thế mà ngày ngày hưng phấn, nhưng lại lo sợ rằng, với tài năng như thế này, để người ngoài biết, thế nào cũng làm cho thiên hạ đại loạn.

Vì thế để giảm bớt nguy hiểm, họ đều để cho người ngoài nghĩ rằng, Đới gia dù có ba vị thiếu gia, nhưng chỉ có Đại thiếu gia Đới Xuân Lai và Nhị thiếu gia Đới Xuân Lôi là thiếu niên nổi danh có y thuật tài giỏi. Đại thiếu gia Đới Xuân Lai, mới có hai mươi hai tuổi, từ năm ngoái đã bắt đầu theo phụ thân tiến cung chữa bệnh, chắc hẳn sau này chính là người sẽ nhập cung làm quan. Còn Nhị thiếu gia Đới Xuân Lôi năm nay mười tám tuổi, từ hồi mười ba liền làm trong tiệm thuốc của gia tộc, từ lâu y đức đã vang danh, dần dần truyền xa.

Thế nhân đều nói, Đới gia nay đã có người nối nghiệp, nhưng khi hỏi đến Tam thiếu gia Đới Xuân Vinh nhà đó, a, ngươi không nói, mọi người đều mơ hồ quên đi Độc lang quân trong “Kinh Thành Tam Hại”, chính là người Đới gia, bất quá nếu đã nhắc đến Tam thiếu gia, liền phải nghĩ đến những chuyện mà hắn đã làm.

Chỉ cần Tam thiếu gia ra tay, mỗi việc dù không đến nổi phải lấy mạng ngươi, nhưng chính là làm ngươi hết lần này đến lần khác, cảm thấy muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, hận đến mức nghiến răng! Nghe cái tên hắn đặt thôi là đã rùng mình, gì mà “Nửa Bước Mỉm Cười Như Điên”, rồi lại cái gì mà “Thập Hương Nhuyễn Cân Tán”…

Tóm lại là, cười không giết được ngươi, nhưng lại làm ngươi ngứa chết, mà cuối cùng người bị ngứa cũng không chết được. Dù sao đi nữa, đây chính là cách chỉnh người mà không cần lấy mạng ai.

Thế ngươi lại muốn hỏi đến y thuật của Tam thiếu gia? Cái này a, thật không ai biết rõ. Chỉ cần hắn đừng rắc thứ bột lạ nào lên người ngươi, ngươi nên cảm thấy vui mừng đi, thế mà lại còn muốn tìm hắn xem bệnh, đây chính là đầu óc có vấn đề!

Nhưng đã nhiều năm làm huynh đệ tốt, không ai có thể so với Bùi Hạo và Lý Dụ mà biết rõ tận cùng y thuật của Đới Xuân Vinh là như thế nào. Những năm gần đây, để tăng thêm hiểu biết của chính mình, Đới Xuân Vinh liền mai danh ẩn tích, đi ngao du khắp nơi, có bệnh nan y nào mà chưa thấy qua đâu, thế nhân không biết Đới gia Tam thiếu gia, nhưng thần y vô danh mà khắp nơi lan truyền mấy năm gần đây chính là Đới Xuân Vinh, không thể nghi ngờ.

“Tam đệ, đệ chắc chứ?”

Bùi Hạo đương nhiên hiểu rõ, trong quân đội, có một quân y như Đới Xuân Vinh thì chình là lợi ích rất lớn, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, hắn thà bất chấp tính mạng mình nguy hiểm, cũng không mong muốn để Tam đệ lộ rõ tài năng trước mặt mọi người. hắn không thể ích kỷ như thế, vì chính bản thân mình mà làm cho cố gắng nhiều năm của mọi người đều thành uổng phí.

“Tam đệ…”

Lý Dụ mở miệng, cũng không biết nói cái gì, hắn thật có thể hiểu tâm trạng của Đới Xuân Vinh, người nhà quá yêu thương nên thành gánh nặng trên người, tuy rằng bởi vậy mà cũng thoát khỏi không ít trói buộc của bên ngoài, nhưng cảm giác bị bó tay bó chân rất khó chịu, làm hắn cảm thấy hít thở không thông, nên lời nói của Bùi Hạo đã nhen nhóm ngọn lửa trong lòng họ, nhanh như vậy, tự do như vậy, mà cũng nhiệt huyết như thế!

Nếu như không phải cảm thấy mình không thích hợp với chiến trường, hắn cũng thật sự muốn đi!

“Đại ca, huynh hãy nghe đệ nói, đệ đã có suy nghĩ này từ lâu rồi, nhưng vẫn đang do dự. Bây giờ nghe lời này của huynh, đệ liền có thêm dũng khí quyết định. Huynh nói đúng lắm, nam nhi sống một đời, nếu như không thể nhiệt huyết một lần, thì đã lãng phí kiếp này.

Thân là thầy thuốc, đệ cũng thể suốt ngày trốn tránh.

Dù sao đi nữa, đệ cũng có lòng tin, mặc dù đệ không thể giết địch, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình.”

nói xong, Đới Xuân Vinh liền nhìn sang Lý Dụ, “Nhị ca, huynh vẫn không nên vọng động, đệ và đại ca đều đi, huynh lúc này phải ở hậu phương, coi chừng mọi việc cho thỏa đáng, danh tiếng “Kinh Thành Tam Hại” của chúng ta cũng thể để người khác đoạt đi.”

Hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lý Xuân Vinh, bản lãnh của hắn chính là thích hợp ở lại đây, làm quan trong triều đình. Đến lúc đó hai người huynh đệ của hắn đều ra chiến trường, như vậy hắn phải dùng hết khả năng của mình mà bảo vệ họ cùng người nhà của họ ở hậu phương, nhất định ngăn cản không cho bất cứ sự ngoài ý muốn nào phát sinh, vô luận minh thương hay ám tiễn, hắn đều phải cản trở.

“Yên tâm đi, chỉ cần Lý Dụ ta còn ở đây, trong kinh thành này ai dám? Nếu không thì hãy nhìn ta lột mấy lớp da của hắn xuống.”

nói xong, Lý Dụ liền chuyển hướng, mày nhếch lên.

“Đến lúc đó cũng không chỉ có ta, mấy lão gia tử ở nhà còn không làm xáo trộn kinh thành!”

Vừa nghĩ đến sức chiến đấu của lão gia gia đang nghỉ dưỡng ở nhà hắn, chỉ với tiếng tăm lừng lẫy của Lý lão hầu gia, kia một thân cường bạo ngay cả Bùi Hạo cũng không thể so sánh được. Tới lúc đó, kinh thành này còn làm sao không có náo nhiệt để xem chứ!

Bùi Hạo ba người đều rùng mình một cái, nhóm lão gia tử thật sự có sức sát thương quá lớn, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, cũng là thôi đi.

không suy nghĩ tiếp, Bùi Hạo liền vỗ vai cũa hai người huynh đệ mình, “Vô luận thế nào, ba huynh đệ chúng ta chính là cùng tiến cùng lùi.”

Ba người nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy đều không cần nói…

“Đại ca, thế lão gia tử có nói, huynh sẽ đến doanh trại nào không?”

Nhìn thấy không khí ngược lại không trầm trọng như trước, Lý nhị thiếu liền hợp thời hỏi.

“Bây giờ còn chưa biết, nếu nhưng ta đoán không lầm, khả năng được đều đến Kiêu Kỵ Doanh là lớn nhất.”

“Ôi, làm sao lại là Kiêu Kỵ Doanh nha, đệ thấy Tiền Phong Doanh cùng Hộ Quân Doanh cũng không tồi a.”

Này Tiền Phong Doanh chính là đội quân cảnh vệ, chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng đế lúc đi tuần. Mà Hộ Quân Doanh chính là chuyên gia canh gác các cửa khẩu, nhiệm vụ chính là đóng mở cổng thành. Tóm lại, lời trêu đùa của Lý nhị thiếu ám chỉ là, người trước chính là chịu trách nhiệm mở đường, người sau lại là kẻ thủ cửa thành.

Với hai dạng này, Bùi Hạo tất nhiên không hứng thú, cho nên hắn liền không đáp lại sự trêu chọc như trẻ con ấy của Lý nhị thiếu. Chuyện này mà ngươi càng để ý, thì hắn lại càng hăng hái. Cho nên đối với những chuyện này, hoàn toàn không đối hoài đến hắn, chính là cách tốt nhất để hắn im lặng.

Đối với chuyện Bùi Hạo không thèm đếm xỉa mình. Lý nhị thiếu đã tập thành quen, căn bản không thèm chấp, dù sao tự hắn vui vẻ là được rồi.

Mà đối với sự thiếu sót một phần não bộ này của Nhị ca nhà mình, Đới Xuân Vinh bày tỏ thái độ lạnh nhạt, thế này đến thần y cũng khó trị a! hắn chỉ là đại phu, không phải thần, tha thứ hắn bất lực!

Dưới sự coi thường của Bùi Hạo và Đới Xuân Vinh, tia sáng trong đầu Lý Dụ chợt lóe, hắc hắc hắc, này vừa nghĩ đến, nếu Bùi đại thiếu đối với chuyện này mà có thể giữ nổi bình tĩnh, hắn liền, liền…

A, nghĩ không ra,

“Đúng rồi đại ca, chuyện huynh muốn nhập ngũ đã nói cho tẩu tử biết chưa?”

Nhìn vẻ mặt bỉ ổi đang cười hề hề của Lý Dụ, Bùi Hạo thế nào không hiểu, nhưng vừa nghe lời đó, hắn liền cảm thấy bất đắc dĩ, cũng có chút lúng túng, cái này, đúng thật hắn còn chưa có nói…

Bất quá Bùi đại thiếu chúng ta là ai, hắn há có thể làm trò cười trước mặt huynh đệ nhà mình.

Trong nháy mắt, Bùi Hạo liền tỏ ra ngạo mạn, vẻ mặt không cho là đúng.

“Chuyện như thế này, chính mình lão gia ta làm chủ, nữ nhân xen vào cái gì!”

Ô, giọng điệu này, thần thái này, nếu không biết hắn thì liền coi hắn là đang nói thật, nhưng bọn họ chính là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, người nào mà còn không hiểu a, nghe cái rắm cũng biết là ai phóng, bây giờ lại bày đặt làm sói giấu đuôi!

Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh nhìn nhau cười một tiếng, tiếng cười này đúng là làm cho khí thế Bùi Hạo sụp đổ, miệng méo xẹo. Những người này đều là ai a, nhớ lại năm đó, chình mình thiếu niên ngốc nghếch, đi kết giao với đám bạn xấu xa!

Bất quá, trong lúc này hắn cũng có chút bận tâm, tiểu cô nương nhà hắn sau này mà biết quyết định của hắn, thì có phản ứng gì. Dù sao con đường này, đối với hai người mà nói, cũng rất không tốt, bên trong cũng còn rất nhiều chuyện.

Nếu như, nếu như lúc đó tiểu cô nương nhà hắn mất hứng thì làm sao giờ?

Lại muốn tiểu cô nương nhà hắn đổi ý, thì phải làm sao?

Nếu như, nếu như…

hắn mặc kệ, dù sao hắn cũng nhìn trúng nàng, nói gì cũng không có tác dụng, nàng tự nguyện tất nhiên là tốt nhất, không muốn cũng được, hắn tuyệt đối không buông tay!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.