Tướng Quân Sủng Thê

Chương 61: Nghỉ ngơi bôi thuốc



Tô Nhược U không nhớ rõ cuối cùng mình trở về như thế nào, đợi khi nàng phục hồi tinh thần thì có người đã cởi hết y phục của nàng, mà người này – Dĩ nhiên là người khiến nàng mất hết mặt mũi – Bùi Hạo Bùi đại thiếu gia.

“Chàng làm gì thế?”

đang giữa ban ngày đấy, chàng có thể chú ý một chút không, như thế sẽ ảnh hưởng…

“Làm gì? Nàng nói xem ta có thể làm gì? không phải ta đã nói rồi sao, đi ngủ!”

nói xong Bùi Hạo cũng không đợi Tô Nhược U kịp phản ứng, hắn vẫn tiếp tục làm tiếp động tác hầu hạ tiểu nương tử nhà hắn thay y phục, nhìn xem -- hắn xứng với chức phu quân tốt biết bao nhiêu!

nói đến chuyện này, Tô Nhược U lại càng giận, nhưng nàng cũng biết nàng nổi giận với người này chẳng có tác dụng gì cả, nên nàng chỉ có thể vừa trốn tránh hai bàn tay kia vừa hít sâu ổn định tâm tình của mình.

“Phu quân, U Nhi muốn thương lượng với chàng một chuyện…”

“Chuyện gì thế?”

Bùi Hạo vẫn không để ý mà tiếp tục cố gắng thay y phục cho tiểu nương tử nhà mình. Nương nó! Y phục của nữ nhân sao khó cởi như thế? thật là muốn xé nó ra cho rồi….

Tô Nhược U kéo kéo bàn tay to của Bùi Hạo một chút, thành công dời lực chú ý của Bùi Hạo sang người mình, sau đó nàng mới nói tiếp: “U nhi muốn nói, sau này phu quân có thể đừng nói chuyện trong khuê phòng chúng ta cho người ngoài nghe không, ngay cả tổ mẫu cũng không được nói.”

Mặc dù Tô Nhược U đã cố gắng trấn định nhưng vẫn sợ hết hồn, đối với chuyện này da mặt nàng tương đối mỏng, nói như thế đã là cực hạn rồi, lời còn chưa nói hết thì nàng đã xấu hổ mặt đỏ bừng.

Nhưng bây giờ Bùi Hạo không rảnh để thưởng thức vẻ mặt xấu hổ của tiểu nương tử nhà mình, hắn có cảm giác mình bị oan uổng gần chết, tính nóng đột nhiên bộc phát, “Ta nói đến chuyện khuê phòng của chúng ta khi nào?”

Có mất trí nhớ cũng không phải cái dáng vẻ này đâu, chẳng lẽ hắn đã quên những chuyện mình mới vừa nói ở Vinh An đường rồi chăng?

“Phu quân, không lẽ chàng không nhớ mình đã nói gì với tổ mẫu lúc nãy hay sao?”

“Đương nhiên ta nhớ, không phải ta đã nói với tổ mẫu là dẫn nàng về nghỉ ngơi hay sao? Nhắc đến mới nói, ta nói thế là vì ai? Còn không phải vì nàng chắc?”

Tô Nhược U nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được người đối diện lên án “Nàng là vật nhỏ không có lương tâm”, sao nàng lại không biết hắn vì yêu thương nàng nên mới thỉnh cầu tổ mẫu cho nàng về nghỉ ngơi chứ? Mấu chốt là ở phía trước cái câu đó đấy!

“Nhưng mà…Phu quân cũng không nên nói...nói là cả đêm qua thiếp không nghỉ ngơi tốt được…”

nói như thế người ta không muốn suy nghĩ miên man cũng không được, dù sao hôm qua là đêm động phòng hoa chúc mà, chàng còn có thể nói ta nghĩ ngơi không tốt…

“thì đúng là nàng không có nghỉ ngơi tốt mà…”

thật đúng là tú tài gặp binh lính – không thể nói lý được. Tô Nhược U rất muốn rống to với hắn một câu, đến tột cùng thì ai hại nàng không nghỉ ngơi tốt! Nhưng ai bảo da mặt nàng không dày như ai đó, quá bất công…

không quan tâm đến Tô Nhược U đã tức giận thành cái dạng gì rồi, Bùi Hạo vẫn luôn chiến đấu hăng hái với bộ y phục của tiểu nương tử nhà mình, cuối cùng Bùi Hạo cũng tháo được dây thắt lưng, sau đó hắn thuần thục cởi áo ngoài của Tô Nhược u ra, thấy tiểu nương tử nhà mình giãy giụa vô nghĩa không ngừng, hắn bỗng ngồi xổm xuống, dùng một tay bế Tô Nhược U vào lòng như bế một đứa trẻ, sau đó vỗ nhè nhẹ lên tiểu nương tử vẫn không chịu an phận trong lòng mình một cái, ‘Ngồi yên ở đó, nếu ngã thì không thể trách ta được đâu.’

Lúc này Tô Nhược U mới chịu ngồi yên, bàn tay kia vừa chạm vào mông nhỏ của nàng, cái loại cảm giác vừa thẹn lại xen lẫn cảm giác lạ lẫm nào đó, nhanh chóng quét sạch tất cả giác quan của nàng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ.

Bùi Hạo bế thẳng Tô Nhược U đến bên giường sau đó cẩn thận đặt nàng xuống, tiếp theo hắn cũng cởi bỏ ngoại bào chui vào, sau cùng dưới sự không thể tưởng tượng nổi của Tô Nhược U, hắn còn chu đáo buông màn lụa mỏng xuống.

‘Chàng cũng ngủ hả?’

không trách được Tô Nhược U hỏi như thế, nhìn Bùi Hạo sinh lực tràn trề không giống với người không được nghỉ ngơi tốt, hai người bọn họ hợp thành một đôi giống như lấy âm bổ dương, rút sạch tinh lực của nàng rồi hắn còn cần bổ sung cái gì nữa.

Lời này khiến Bùi Hạo không vui, ‘Đương nhiên rồi, tối hôm qua không phải đều do ta dùng sức hay sao, giày vò hơn nửa đêm, ta cũng cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được!’

Người này, một giây không đùa bỡn nàng là chịu không được đúng không? Tô Nhược U dứt khoát không thèm để ý đến hắn, hắn thích sao thì cứ làm vậy đi, nàng không thể trêu vào thì không trốn được à…

Tô Nhược U kéo chăn chui vào, đưa lưng về phía Bùi Hạo, nàng thật sự rất mệt, nhưng không chờ đến khi Tô Nhược U tiến vào mộng đẹp, người nào đó liền làm cho nàng hoảng sợ.

‘Chàng làm gì đó?’

Lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, không biết là mơ hay tỉnh mà bị người khác kéo quần xuống thì có thể không kinh hãi hay không?

‘Ta có thể làm gì chứ? không phải là bôi thuốc cho nàng sao, lại nói, đêm qua có chỗ nào trên người nàng mà ta chưa xem, ngạc nhiên như vậy làm gì?’

Cái gì gọi là ‘đêm qua có chỗ nào của nàng mà ta chưa xem’? Cái gì gọi là ‘ngạc nhiên như vậy làm gì’? không cần hắn ‘hảo tâm’ nhắc nhở đâu ha, nàng đã không còn là hoàng hoa khuê nữ gì nữa được chưa!

Mặc kệ Tô Nhược U tức giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói, Bùi Hạo vẫn cố gắng cởi quần tiểu nương tử nhà mình như cũ, hắn hoàn toàn không xem chuyện này là chuyện quan trọng.

nói đến tối hôm qua đã trễ như vậy, Bùi Hạo còn ôm tiểu thê tử nhà mình đến tịnh phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó hắn phát hiện chỗ đó của tiểu nương tử nhà mình sưng không chịu nổi, lúc đó hắn rất nóng nảy, chỉ còn thiếu chút nữa là nửa đêm sai người đi gọi đại phu, may là có Thanh Nhạn xuất hiện kịp thời, đưa thuốc mỡ lúc trước Vương ma ma đã chuẩn bị ra, để lúc tiểu thư nhà mình cần thì dùng tới, nhưng Thanh Nhạn lại bị cô gia đuổi ra ngoài.

nói giỡn à, nơi đó của tiểu nương tử nhà hắn sao có thể để người khác nhìn thấy? Còn có, những nơi khác cũng không được nhìn!

Vì vậy, tối hôm qua Bùi Hạo đã tự mình bôi thuốc cho Tô Nhược U một lần, trong suốt quá trình không cần nói rõ, dù sao Tô Nhược U cũng ngủ như chết không có cảm giác gì, ngược lại người nào đó bôi thuốc mặc y phục cho tiểu nương tử nhà mình xong, lại xông vào tịnh phòng một lần nữa.

Nhưng bây giờ Tô Nhược U vẫn tỉnh táo, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn phối hợp với hắn rồi, không đầy một khắc sau Bùi Hạo đã nổi giận, đâu còn tâm trạng vui sướng mà bôi thuốc nữa.

‘Có chuyện gì vậy?’

Bùi Hạo bực mình hỏi một câu, lúc hắn ngẩng đầu lên mới chú ý tới hai gò mà phiếm hồng của Tô Nhược U, đôi mắt hoa đào mông lung ướt át, xinh đẹp không gì sánh được.

Nhìn thấy lửa giận trong mắt Bùi Hạo, mặt nhỏ của Tô Nhược U càng đỏ hơn, ‘Thiếp tự bôi là được rồi…’

nói xong nàng giật lấy bình sứ trong tay Bùi Hạo, Bùi Hạo làm sao để nàng giật được, hắn nhân cơ hội kéo Tô Nhược U vào lòng, không nói hai lời trực tiếp cởi trung y và tiết khố của nàng ra, sau đó kéo hai chân của nàng, chen người vào giữa, ngón trỏ và ngón giữa lấy thuốc bôi vào, động tác gọn gàng, làm liền một mạch.

Tô Nhược U căn bản không có đủ thời gian và năng lực phản kháng, đợi đến khi nàng phản ứng kịp thì đã phát hiện trong cơ thể mình có dị vật đang khấy động, tuy rằng có thuốc ở phía trên, cảm giác mát lạnh đánh lui không ít đau đớn nóng rát, nhưng qua một lúc lâu rồi, chuyện này kết thúc được chưa…

Ngay từ đầu Bùi Hạo đã cố gắng kiềm nén dục hỏa đang phun trào trong người. Trong lòng hắn liên lục mặc niệm: bôi thuốc, bôi thuốc, đây là bôi thuốc…Nhưng ngón tay vừa đi vào, Bùi Hạo đã cảm nhận được rõ ràng bên trong vô cùng ấm nóng và chặt chẽ, thời gian trôi qua, chuyện bôi thuốc này dần dần biế chất, ngón tay Bùi Hạo đặt trong đó lại bắt đầu thăm dò sâu vào trong mật địa mà hắn vẫn lưu luyến quên đường về kia.

Ngón tay Bùi Hạo không ngừng ra ra vào vào, chỉ một lát sau, Bùi Hạo cảm giác được trong đó không ngừng tiết ra nước, hắn giống như phát hiện ra một trò chơi mới, ngón tay lập tức càng ra vào nhanh hơn, không biết đụng đến nơi nào, hắn chỉ nghe được tiểu nương tử nhà mình rên lên một tiếng ‘Ách..’ từ trên đỉnh đầu, âm thanh kia khiến Bùi Hạo không nhịn được muốn động thân xông tới. Quyến rũ đến nổi thần kinh căng thẳng của hắn muốn nổ tung, động tác ngón tay liên tục, Bùi Hạo ngẩng đầu lên, dùng tay kia đỡ lấy Tô Nhược U, đẩy nàng ngã ra giường, cứ như vậy không quan tâm sấn tới…

Nhưng cuối cùng Bùi Hạo vẫn nhớ tới sức khỏe của tiểu nương tử nhà mình, không đầy một khắc, một thiếu niên thân mình trần trụi bước ra khỏi màn lụa, may mà người trong phòng đã sớm bị Bùi Hạo đuổi ra hết nên hắn mới có thể không kiêng nể như vậy. hắn bước nhanh đến tịnh phòng, trong lòng không ngừng cảm thán..Nương nó chứ, thành thân rồi sao lại không yên như thế!

Lúc này, Tô Nhược U nằm trên chăn đệm uyên ương đỏ thẫm đầy hoan hỉ, y phục trên người đã bị cởi sạch từ lâu, thân thể bạch ngọc, tóc đen lộn xộn, làn da vốn trắng nõn bây giờ đầy chấm đỏ li ti rất đáng sợ, nhưng cũng lộ ra một loại mùi vị mật đào quen thuộc, mang theo vài phần ngây ngô, vài phần ngọt ngào, vài phần thành thục quyến rũ…

Bỗng nhiên, Tô Nhược U nhớ đến người nào đó dừng tay vào thời khắc mấu chốt lúc nãy, một lần nữa nàng không phúc hậu cười ra tiếng, mặc dù người nào đó tự làm tự chịu, nhưng hắn cũng thật lòng thương mình nên mới uất ức cho bản thân, nhớ lại một chút kiến thức Vương ma ma đã dạy mình lúc chưa xuất giá, Tô Nhược U cảm thấy bây giờ phải để người nào đó khắc chế một chút mới tốt, nàng thật sự không có mặt mũi làm ra mấy chuyện xấu hổ muốn chết kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.