Nháy mắt đã tới hai mươi tháng bảy, nguyệt sự của Tô Nhược U vẫn chưa thấy, tâm tư treo cao hơn nửa tháng của mọi người trong Quân Trúc Uyển mới có thể rơi xuống hơn phân nữa.
Mới sáng sớm Bùi Hưng đã chạy tới y quán Đới gia, lúc này người đến là một nam tử hơn hai mươi tuổi, khí chất dịu dàng như ngọc, hạ nhân báo cho Tô Nhược U đó là Đới nhị thị thiếu gia Đới Xuân Lôi.
Đới Xuân Lôi và đại ca Đới Xuân Lai thành danh từ thời thiếu niên, có điều Đới Xuân Lai tiến cung, chuyên xem bệnh cho hoàng thân quốc thích, mấy năm gần đây y quán Đới gia đều do một tay Đới Xuân Lôi quản lý, tuy Đới nhị thiếu gia còn trẻ nhưng y thuật thì không cần phải bàn cãi, bình thường không phải ai cũng được y xem bệnh đâu, chắc là do quan hệ giữa Bùi Hạo và Đới Xuân Vinh nên mới khiến khi tự mình đi xem bệnh cho một thiếu phu nhân nho nhỏ "không khỏe" như nàng.
Tô Nhược U vội vàng sai người pha trà, dù sao thì cũng tính là "Thân thích".
"Đới nhị ca, Bùi Hưng không hiểu chuyện, làm phiền người phải sang đây một chuyến rồi.
Đới Xuân Lôi mỉm cười, đáp lễ thỏa đáng, "Đệ muội khách sáo, Bùi đệ tràn đầy nhiệt huyết vì Đại Hạ dẫn binh ra tiền tuyến, khiến cho một nam nhân Đại như ta vô cùng xấu hổ, ta rất ngưỡng mộ đệ ấy, sau này đệ muội có cần gì chỉ cần sai Bùi Hưng đến y quán báo một tiếng là được, ta sẽ đích thân đến đây."
Lời nói quá mức chân thành, bất chợt Tô Nhược U cũng không biết nên nói tiếp thế nào, đương nhiên Đới Xuân Lôi nhìn ra vẻ ngại ngùng và băn khoăn của người trước mặt, y lại nhẹ giọng nói: "Đệ muội không nên cảm thấy có gánh nặng, ta được người nhờ vả, nếu đệ muội xảy ra chuyện gì, chỉ sợ sau khi Bùi đệ trở về ta sống cũng không yên đâu."
Quả nhiên vừa nghe xong lời này, Tô Nhược U trở nên "Bình tỉnh" hẳn, "Vậy sau này làm phiền Đới nhị ca rồi."
cô nương trước mắt nhã nhặn lịch sự đoan trang, Đới Xuân Lôi không ngờ tên tiểu tử vô pháp vô thiên ngày xưa lại thích một cô nương có tính tình như vậy, y kiềm lòng không được đánh giá Tô Nhược U một hồi, cuối cùng y kết luận, cô nương hiền lành này phối với "Tiểu lưu manh" Bùi Hạo đúng là rất đáng tiếc, trong lòng y hơi áy náy một chút nên đối xử với Tô Nhược U càng lễ độ hơn.
"Đệ muộn đừng khách sáo như thế, từ nhỏ tình cảm giữa huynh đệ chúng ta rất tốt, đệ muội cứ gọi thẳng ta là Nhị ca là được rồi."
Người ta đã chủ động kết thân, đâu có lý nào Tô Nhược U lại từ chối, nàng liền đổi lại xưng hô, dù sau với tình hình của nàng hiện nay, số lần nhờ vả người ta xác định sẽ không ít.
Hai người trò chuyện một lát, Đới Xuân Lôi mới bắt đầu bắt mạch cho Tô Nhược U.
Tuy trong lòng đã khẳng định bảy tám phần nhưng đại phu chưa xác nhận, Tô Nhược U cũng thấp thỏm không yên, nàng chỉ sợ đây là ảo giác của mình thôi.
Rốt cuộc Đới Xuân Lôi cũng rút tay về, mặt mày giản ra, trong lòng y thầm than tên tiểu tử kia cũng quá may mắn! Thành thân sớm không nói, ngay cả con cũng có sớm như vậy, Đới Xuân Lôi dùng gót chân cũng có thể đoán được sau khi tiểu tử kia nhận được tin sẽ mừng cỡ nào.
"Chúc mừng đệ muội, là hỉ mạch."
Lời vừa nói ra, mọi người trong Quân Trúc Uyển đều vui mừng hớn hở, Tô Nhược U cũng cười tươi như hoa, bàn tay không tự chủ được sờ sờ bụng mình, cục cưng, cuối cùng lòng mẫu thân có thể thả lòng rồi, cảm giác của mẫu thân không sai, con thật sự tồn tại...
Mấy ngày qua, Tô Nhược U thường nói chuyện với tiểu gia hỏa trong bụng nên nàng có thể thản nhiên đối mặt với loại xưng hô này rồi, từ nay về sau nàng sẽ phải làm mẫu thân --- Chuyện này đối với Tô Nhược U mà nói, nàng đã mong chờ rất nhiều năm, mặc dù từ nhỏ đã không cảm nhận được tình thương của mẫu thân, nhưng Tô Nhược U biết rõ, mình sẽ là một mẫu thân tốt, bởi vì nàng hiểu tiểu gia hỏa trong bụng nhất định sẽ dạy cho nàng cách để trở thành một mẫu thân tốt.
Chỉ một lát sau, Bùi lão phu nhân đã chạy tới, mới sáng sớm Quân Trúc Uyển đã mời đại phu, tức nhiên bà không thể không quan tâm, bà đã sai người sang đây nghe ngóng tin tức từ lâu, đến lúc nghe được tin vui trọng đại như vậy, bất giác Bùi lão phu nhân cũng không nghĩ gì nhiều, bà nhấc chân đi thẳng đến đây, ôi!!! chắt trai trắng trẻo mập mạp của bà.
Đới Xuân Lai không tránh khỏi phải nói lại một lần nữa, Bùi lão phu nhân mừng đến nổi miệng không khép lại được, thưởng hậu hỉnh cho Đới Xuân Lôi.
Lần này Đới Xuân Lôi không khách sáo chút nào, đây là lệ cũ, hơn nữa thời điểm này mà không làm thịt tiểu tử kia thì lòng y sẽ ngứa ngáy khó chịu. Thế là Đới Xuân Lôi dặn dò một loạt chuyện cần chú ý sau đó mới cáo từ, dù sao thì sau này y còn phải thường xuyên đến bắt mạch cho Tô Nhược U mà.
Chỉ một lát sau, Tiểu Phương Thị và hai tỷ muội Bùi Nhàn Bùi Ninh cũng nhận được tin chạy đến, thời điểm này, Tô Nhược U mang thai, đối với Bùi phủ mà nói, nàng chính là đại công thần, hiện tại không có gì quý giá hơn bụng nàng cả, đương nhiên, lần này Tiểu Phương Thị đã khó chịu với Tô Nhược U như xưa nữa.
Thị thử dò xét đưa tay đặt lên bụng Tô Nhược U, tâm trạng hết sức phức tạp, song bất luận Thị không thích Tô Nhược U thế nào đi nữa, thì Thị tuyệt đối không ghét đứa bé trong bụng của nàng -- Đây là tôn tử của Thị, hơn nữa mấy đời Bùi gia đều là độc đinh, Bùi Hạo lại chán văn thích võ nên Thị đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôn tử chưa chào đời này.
Lúc ăn trưa, Bùi phụ và Bùi lão gia cũng cực kỳ vui vẻ, đây là lần đầu tiên sau khi Bùi Hạo rời đi mọi người trong Bùi phủ hào hứng như vậy, tất cả mọi người đều rất chờ mong đứa bé sắp dến thế gian này, thậm chí bọn họ còn nghĩ đến vấn đề đặt tên luôn rồi, Tô Nhược U buồn cười không thôi, dù sao cũng chưa biết trai hay gái mà.
Nghĩ tới đây, lòng Tô Nhược U không khỏi trũng xuống, mấy đời Bùi gia đều độc đinh, chuyện này nàng đã biết từ lâu, tuy bất luận cục cưng là trai hay gái nàng cũng sẽ thương chúng như nhau. Có điều về phía Bùi gia thì khó mà nói được, hơn nữa người kia sẽ nghĩ thế nào đây?
Từ khi Tô Nhược U mơ hồ phát hiện mình có mang cục cưng, ngoài chuyên vui mừng vì lần đầu mình được làm mẫu thân, trong lòng Tô Nhược U cũng hạ quyết tâm, nếu thật sự có ngày đó, cục cưng của nàng, đương nhiên nàng phải bảo vệ!
Về phần người nào đó, tốt nhất hắn đừng để nàng thất vọng, nếu không...
******
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô phụ nhận được tin cũng dẫn Tô Nhược Tuyết tới thăm, đương nhiên cũng không thể thiếu Thất vương phi Tô Nhược Nhị được, tuy rằng lúc trước Tô gia cũng biết có thể Tô Nhược U mang thai nhưng tất cả chỉ là suy đoán, hiện tại đại phu đã xác nhận, tức nhiên bọn họ rất vui mừng.
Trong khách sảnh Vinh An Đường mọi người đều vui vẻ hớn hở, tinh thần của Tô phụ tốt hơn ngày thường không ít.
Khi nhìn thấy mấy người Tô phụ Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân nhanh đón nghênh đón, ‘Thân gia, đây đúng là chuyện vui trời ban!’
Hai bên khách sáo một hồi mới ngồi vào chỗ, Tô phụ quan sát sắc mặt hồng hào mơn mởn của Đại nữ nhi, vẻ mặt vui mừng không giấu nổi, ‘Vãn bối được lão gia và lão phu nhân báo tin vui nên vội vã tới đây, chúc mừng lão gia và lão phu nhân sắp có chắt, vậy là có thể tứ đại đồng đường rồi.’
Lời này quả là đúng ý Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân, Bùi lão gia còn có thể kiềm chế chứ Bùi lão phu nhân vẫn treo nụ cười trên môi từ hôm qua đến giờ, ‘Phải, đều rất vui.’
Tiểu Phương Thị cũng hiếm khi xen vào một câu, ‘May nhờ thân gia dạy dỗ ra một cô nương ưu tú như vậy, cho nên mới giúp Bùi gia chúng ta nhanh chóng có người kế nghiệp.’
Lời vừa thốt ra, đừng nói người Tô gia, ngay cả người Bùi phủ cũng giật giật khóe môi.
Tô Nhược Nhị: Đại tỷ, mẹ chồng tỷ không có vấn đề gì chứ?
Tô Nhược Tuyết: Cũng không xảy ra chuyện quái dị gì chứ?
Tô Nhược U bình tĩnh nhìn sang: Các muội nghĩ nhiều quá rồi, từ hôm qua khi nghe ta có thai, mẹ chồng ta bỗng trở thành một mẹ chồng tốt nhất trên đời, ta thấy hết, cũng không trách bà được.
Tô Nhược Nhị:....
Tô Nhược Tuyết:....
Ban đầu Bùi phụ cũng không hài lòng đứa con dâu này lắm, đương nhiên một mặt là do xuất thân của nàng quá thấp, một mặt là do nàng chưa gả vào Bùi phủ mà đã làm cho mẫu thân và nhi tử tranh chấp với thê tử mình, làm ông rơi vào thế khó xử, cho nên ông mới không thích, song do tôn tử mới hình thành được một tháng trong bụng nàng mà tất cả không còn quan trọng nữa.
Mọi người trò chuyện một lát, Bùi lão phu nhân sợ Tô Nhược U mệt nên cho nàng lui xuống nghỉ ngơi, Tô Nhược U cũng không làm ra vẻ từ chối, bởi vì bây giờ nàng chỉ muốn chia sẻ niềm vui với hai muội muội thân thiết nhất, Tô Nhược Tuyết và Tô Nhược Nhị cũng ngầm hiểu đi theo nàng.
Về đến Quân Trúc Uyển, ba tỷ muội không kiêng kỵ gì nữa, bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Nhị nhanh chóng phủ lên bụng Tô Nhược U, ‘Đại tỷ, cảm giác có thai như thế nào nhỉ?’
Nghe vậy Tô Nhược Tuyết cũng nhìn sang, kiếp trước sau khi nàng gả cho Khương Khánh Trạch thì sức khỏe ngày càng xa sút nên đến chết nàng cũng không có con của mình, có điều buồn cười nhất là, trước khi nàng chết nữ nhân kia lại có con....
Tô Nhược U cũng đưa tay sờ bụng mình, giọng nói vô cùng dịu dàng, ‘Ta cũng không biết, chỉ là ta cảm nhận được vì nó ta có thể làm bất cứ chuyện gì, không oán trách, không hối hận.’
Tô Nhược U bỗng thương cảm, nàng không kiềm lòng được nói tiếp: ‘Cho nên, đây chắc là nguyên nhân trước đây dù phải liều mạng mẫu thân cũng muốn sinh ba chúng ta...’
Chuyện Tô mẫu qua đời khắc sâu trong lòng ba tỷ muội Tô gia, các nàng vẫn luôn tự trách, luôn áy náy, nhiều năm trôi qua mỗi khi nhìn thấy hình ảnh phụ thân bận rộn, loại cảm giác áy náy này càng nhiều hơn. Bây giờ Tô Nhược U đã hơi hiểu được sự lựa chọn của mẫu thân khi đó, nếu như đổi lại là nàng, chỉ sợ nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy, dù cho sự lựa chọn này sẽ khiến người nào đó đau khổ cả đời...
Buổi tối, Thanh Nhạn nhìn Tô Nhược U đã tắm xong đang ngồi trên giường, ‘Thiếu phu nhân, giường đã trải xong, người nằm xuống nghỉ đi ạ.’
Tô Nhược U cũng không nằm xuống ngay, nàng nhìn ra cửa sổ, ánh trăng hôm nay không tròn như trước nữa, hắn đã rời đi gần một tháng, Tô Nhược U bỗng có cảm giác hình như nàng đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng.
‘Thanh Nhạn, hình như chúng ta chưa viết thư báo cho phu quân biết tin về cục cưng nhỉ?’
Nghe thế, Thanh Nhạn cũng ngẩn người, hai ngày nay mọi người chỉ lo vui vẻ mà quên mất, đúng là, thật sự không ai nhớ tới chuyện này....