Tiết đại nương hưng phấn quá độ, không để ý đến thái độ quá yên lặng của Ấn Tâm, còn cao hứng dẫn nàng đi tới trước hộp gỗ thứ nhất.
“Tất cả những thứ này đều là Tướng quân muốn tặng cho ngài, ngài mau xem đi. Nếu thích thì cứ việc chọn.”
“Chọn?”
“Đúng vậy. Trong tương lai còn có chỗ để dùng.” Lời nói của Tiết đại nương chứa đầy hàm ý. Trong lòng đã có tính toán từ trước, trong ngày hôn lễ phải chuẩn bị như thế nào cho Ấn Tâm.
“Ta nhớ ngài không thích đồ trang sức hoa lệ, cho nên đã chọn vài kiểu đơn giản thanh nhã, người xem có vừa ý không?”
Ấn Tâm lắc đầu, không đụng đến viên châu báu nào.
“Mấy thứ này rất quý giá, ta không thể nhận.”
“Hả? Nhưng đầy là tâm ý của Tướng quân mà.”
Nắm chặt váy, nàng vẫn lắc đầu. “Ta cảm ơn chàng, nhưng ta lại… Ta không có phúc phận kia.” Nàng cười nuốt vào chua xót, giọng nói có chút tan vỡ.
Cho dù nàng không phân biệt tốt xấu, nhưng cũng nhìn ra được giá trị xa xỉ của những bộ trang sức đó. Chỉ một trâm bạc hình hoa phù dung dùng hạt châu hồng làm cánh cũng đủ mua nổi một trang nông trường.
Trang sức châu báu khéo léo tuyệt vời lộng lẫy bức người như vậy, hắn muốn tặng, cũng là tặng thê tử của hắn, mà không phải là nàng.
“Tại sao không có phúc phận đó? Ngài là ….”
Tiết đại nương đang tính nói tiếp thì bên ngoài trạm gác truyền đến tiếng la hét và luyện sắt.
Tiếng vó ngựa khí thế từ xa đến gần, sau đó không bao lâu, từ quảng trường truyền đến tiếng ngựa hí đều nhịp.
Tất cả mọi người đều nghe được, đó là tiếng Đông Phương Thú Thiên dẫn đội quân trở lại!
“Tướng quân đã trở về! Tướng quân đã trở về!” Người bên ngoài kêu to.
“Tiết bà tử, Tướng quân đã trở lại!” Ở trong phòng, Thạch Tam Giang cũng hét lớn theo.
“Ta nghe được!” Sắc mặt Tiết đại nương đột biến, “Tướng quân trở về trước thời gian rồi!”
“Nên làm gì bây giờ?” Những người khác cũng kêu lên.
Hỏng bét, tân nương còn chưa kịp trang điểm!
“Còn có thể làm sao! Gọi hết nữ quyến nông trường lại đây giúp một tay, còn có giá y, mũ phượng cũng phải mang lại đây hết!” Đông Phương Thú Thiên trở về trước thời hạn khiến mọi người luống cuốn tay chân. ₯ễɳðàɳl€quɣđϕnChỉ thấy Tiết đại nương gấp đến độ vung chân một cái đã đá Thạch Tam Giang ra đến cửa ngoài.
“Ôi… đáng chết!” Hắn bò dậy từ đường đá, quay đầu trừng mắt, lại chỉ có thể nhịn đau, đi làm việc mà chửi rủa liên tục.
“Nè, còn có khăn quàng vai nữa, Hỉ Đào!” Tiết đại nương lại gọi.
“Ta đi lấy! Ta đi lấy!” Ba gã tráng đinh đứng trong góc phản ứng thật nhanh, vội vàng lấy tay che mông, từ phía sau lao ra ngoài cửa.
Nhìn thấy mọi người linh hoạt như thế, Tiết đại nương mới giãn mặt ra một chút. Chỉ là khi bà nhìn thấy bộ dạng đơn giản của Ấn Tâm, sắc mặt lại chuyển thành khẩn trương.
Không nói hai lời, bà lập tức kéo áo Ấn Tâm, muốn lột sạch nàng ngay tại chỗ. Bọn nô bộc bên cạnh bàn đá thấy Tiết đại nương gần như phát điên lên, tranh thủ đặt hết toàn bộ hộp gỗ lên bàn đá, ôm đầu chạy ra khỏi cửa.
Trước khi đi, người chạy sau cùng cũng không quên lăn một vòng trở lại, tháo xuống màn nỉ, để phòng ngừa cảnh xuân lộ ra ngoài.
“Bên ngoài có kiệu hoa.” Bỗng nhiên Ấn Tâm lên tiếng.
Thân người nàng cương cứng, cả người run rẩy nhìn màn nỉ đung đưa bên cạnh cửa.
Cho dù màn nỉ đã hạ xuống, nhưng nàng vẫn còn nhìn thấy. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, nàng tận mắt nhìn thấy phía sau Đông Phương Thú Thiên còn có kiệu hoa đỏ thẫm!
“Đó là kiệu hoa của công chúa Dạ Lạc.” Tiết đại nương thuận miệng giải thích.
“Dạ Lạc… Tên thật đẹp.” Cắn môi dưới, Ấn Tâm đau lòng gần như không thở được. Cả phòng đỏ tươi làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tuyết của nàng.
Trời ơi! Làm sao nàng nghĩ mình có thể lưu lại tham gia hôn lễ của hắn? Chỉ là một cái nhìn cũng đủ khiến nàng bật khóc.
“Vâng, rất đẹp.” Tiết đại nương lại thuận miệng nói, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt không thích hợp của Ấn Tâm.
Bà chỉ nghĩ tới, nếu có người ra vào phòng như thế này thì bà không thể lột sạch xiêm áo của chủ mẫu được, bằng không sẽ để người ngoài nhìn trộm hết cảnh xuân, vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa bà cũng cần người phụ, một mình bà không có cách nào làm xong chuyện.
Tiết đại nương gấp đến độ tự mình lẩm bẩm, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngóng trông giá y, mũ phượng có thể tới nhanh chút hay không. Ai ngờ đồ đạc còn chưa đem tới thì bên ngoài truyền đến tiếng rít gào…
“Thú Tướng quân, ngươi thật to gan, dám cãi lại thánh dụ của hoàng thượng!”
“Ý tứ của hoàng thượng là muốn ngươi trực tiếp hộ tống người về kinh thành! Ngươi lại dẫn người đến nông trường, kết quả là mục đích gì?” Lại có người lên tiếng.
“Các ngươi nói chuyện khách khí một chút. Tướng quân ngày đêm lên đường, thật sự đã rút ngắn hành trình hai ngày, hiện giờ tạm nghỉ ở nông trường một chút cũng không được sao?” Lần này đổi lại là người của nông trường hét lên.
“Đương nhiên không được! Hoàng thượng nôn nóng muốn người!”
“Hoàng thượng nôn nóng muốn người, vậy Tướng quân không gấp sao? Hôn lễ của chúng tôi đã bị trì hoãn mấy ngày rồi!”
“Vậy thì như thế nào? Chỉ là một tên tướng quân mà dám tranh thua trước sau với hoàng thượng à?”
Bang bang bang, bang bang bang
Bên ngoài cửa, một đám nam nhân bỗng nhiên cãi nhau ầm ĩ, tiếng hét chói tai lên xuống.Bên trong còn có đám nữ quyến lên tiếng phụ họa, càng thêm phức tạp. Toàn bộ nông trường giống như là muốn lật chuyển.
Tiếng tranh cãi đột nhiên nổi lên không dọa được Ấn Tâm, ngược lại khiến nàng để ý, vì sao Đông Phương Thú Thiên lại để một đám người nổi loạn trên địa bạn của mình?
Xa cách nhau mười hai ngày, hắn có khỏe mạnh không?
Hắn không ra mặt ngăn cản, vậy có phải là bị thương ở đâu không?
Trong khoảnh khắc, nổi lo âu nồng liệt thay thế sự đau lòng, nàng vội vàng vén màn nỉ lên, chạy vội ra ngoài. Động tác quá nhanh ngay cả Tiết đại nương cũng ngăn cản không kịp.
Trên quảng trường, chỉ thấy người của nông trường đã có mặt đầu đủ. Nguyên cả đám người làm thành một vòng tròn lớn, tiếng lớn tiếng nhỏ mắng nhau. Khắp nơi đều không có bóng dáng của Đông Phương Thú Thiên.
Các nữ quyến đang cầm mâm dĩa lớn nhỏ, vội vàng chạy đến bên cạnh nàng.
“Chủ mẫu, tại sao ngài lại chạy ra đây? Cả đám người kinh ngạc kêu lên.
“Ta muốn gặp Thú Tướng quân.” Ấn Tâm không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Đông Phương Thú Thiên trong đám người kia.
“Không được. Tướng quân đang bận!” Các nữ quyến dẫn nàng trở về thạch ốc, vội vàng giúp nàng thay đổi trang phục.
“Ta muốn gặp chàng.”
“Đợi lát nữa sẽ gặp mà.”
“Nhưng…”
“Coi chừng những người này. Nếu muốn uống rượu mừng, lúc nào cũng có thể hoan nghênh, nếu không thì ném bọn họ ra khỏi nông trường.” Giọng nói trầm thấp khiếp người đột nhiên vang lên từ trong đám người.
Trong quảng trường, đám đông đang tụ tập bỗng nhiên tách ra một con đường, rốt cuộc bóng dáng cao lớn quen thuộc cũng xuất hiện.
Vất vả lắm mới nhìn thấy Đông Phương Thú Thiên, Ấn Tâm vẫn không yên lòng. Hơn nữa khoảng cách ở chỗ này khiến nàng nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, càng khiến lòng nàng như lửa đốt.
Không được, nàng nhất định phải xác định hắn vẫn còn mạnh khỏe mới được.
Vùng vẫy ra khỏi sự kiềm chế của nữ quyến, nàng vén váy chạy vội về hướng của hắn.
“Thú Tướng quân!” Nàng kêu lớn một tiếng, cố gắng quyến rũ sự chú ý của hắn trong tiếng ầm ĩ của những người kia.
Đông Phương Thú Thiên nhạy bén quay đầu, liếc mắt một cái đã phát hiện ra nàng đứng bên ngoài mười mấy thước.
Cảnh xuân tươi đẹp, hốc mắt ửng đỏ, mi tâm hiện lên vẻ u buồn, cả người tiều tụy giống như giống như đã từng bị bệnh nặng. Không đợi nàng chạy tới gần, hắn đề khí, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bên cạnh nàng.
“Nàng đã khóc? Đã xảy ra chuyện gì?” Ôm thân thể mềm mại của nàng, hắn nhíu mày vội hỏi, tròng mắt đen sắc bén trừng về phía đám nữ quyến trước mặt, không nói gì, hỏi.
Các nữ quyến vừa sợ vừa thắc mắc, rối rít lắc đầu, tỏ vẻ không biết Ấn Tâm đã từng khóc.
“Chàng… chàng có khỏe không? Có bị thương không?” Ấn Tâm không trả lời, chỉ nắm chặt ống tay áo của hắn, vừa thở vừa sốt ruột xem xét trên dưới thân thể của hắn.
“Trả lời câu hỏi của ta trước đã!”
“Chủ mẫu… A, Tướng quân?” Từ xa, cuối cùng Tiết đại nương cũng tìm thấy Ấn Tâm. Chỉ nhìn thấy bà nhíu mày lại, vội vàng chạy tới. “Tướng quân, vô cùng xin lỗi, thuộc hạ không ngờ ngài sẽ trở lại trước thời hẹn. Thuộc hạ sẽ nhanh tay thay đồ cho chủ mẫu.”
“Không vội.” Đông Phương Thú Thiên ngăn cản Tiết đại nhân mang người đi.
Hắn cẩn thận ngắm nhìn tiểu nữ nhân trong ngực, mắt tinh phát hiện, hình như nàng gầy đi.
So với người phương Bắc, tuy nàng nhắn nhắn hơn nhiều, nhưng thân hình cân đối đầy đặn, ôm trong lòng mềm mại không xương, rất mê người. Nhưng hôm nay eo của nàng lại mảnh khảnh như một cành liễu có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc mấy ngày nay nàng có ăn cơm đúng bữa hay không?
Mày rậm sắc bén lại càng căng lên.
Tiết đại nương kinh ngạc hỏi: “Nhưng không phải ngài đã nói, trở về sẽ cử hành hôn lễ liền sao?”
“Gác lại.” Đông Phương Thú Thiên không chút do dự, ôm ngang hông Ấn Tâm.
“Á!” Môi hồng bật ra tiếng kêu kinh ngạc, theo bản năng, Ấn Tâm vòng hai tay sau gáy hắn. Nhưng tiếp theo sau đó, giống như nghĩ đến điều gì, nàng lập tức thâu tay lại đặt trước ngực.
Sự chùn bước của nàng khó tránh được sự chú ý của hắn.
Gương mặt tuấn tú nghiêm khắc lại càng thêm lạnh lùng, Đông Phương Thú Thiên sải bước đi về phía thạch ốc.
“Đại nương, nên làm cái gì bây giờ?”
Cả đám nữ quyến đều bị tình huống đột phá này làm cho choáng váng.
". . . . . ." Tiết đại nương á khẩu không trả lời được, thất bại chỉ muốn gào to.
"Đại nương?"
"Đi đâu đây?"
Tiết đại nương hít sâu vào một hơi, quyết định oan có đầu, nợ có chủ, đi tính sổ với đầu sỏ gây ra chuyện ——
"Đi đánh đám quan viên kinh thành kia!" Nàng tức giận rống to."Đều là do ba tên chó má kia nhiều lần phá hư chuyện tốt của chúng ta!"
Một tiếng gầm này của Tiết đại nương đánh thức tỉnh đám người kia. Chỉ thấy một đám nữ quyến mắt lộ ra hung quang, vén tay áo, trừng mắt về hướng quảng trường.
Không sai, nếu không phải là vì ba tên chó má kia thì làm sao nông trường có thể loạn đến gà bay chó sủa được chứ?
Vừa tới đã gào to rống lớn, xem đây là nhà của mình à!