Tháng tư ở Cẩm Châu, tơ liễu phất phơ trong gió, oanh ca yến hót rộn ràng.
Một vị nữ tử áo đỏ ôm cây đàn cổ chậm rãi rời khỏi thương thuyền. Sau khi cảm tạ người chèo thuyền, nữ tử đi thẳng đến Liễu Nguyệt Lâu. Người chèo thuyền nhìn bóng dáng nữ tử rời đi, lắc đầu thở dài.
Bên trong Võ Định Hầu phủ, nhìn công tử nhà mình đã uống hết một vò rượu, Tiểu Ninh tới đuổi tiểu nha hoàn đem rượu tới đi ra.
“Công tử, ba ngày sau phải khởi hành đi kinh thành, ngài an phận chút.” Tiểu Ninh lo lắng nói.
“Đúng là phải đi về, dọc đường không biết sẽ gặp nguy hiểm gì, giây phút này ta phải hưởng thụ trước.” Công tử áo xanh chậm rãi ngẩng đầu nói chuyện. Ánh trăng hắt lên khóe mắt công tử áo xanh như ẩn như hiện, lại thêm vài phần yêu diễm, nhìn kỹ ánh mắt đào hoa đang cười kia, ánh trăng dường như kém vài phần.
Đó là đại tướng quân Sở Tuân mà kinh thành đồn có dung mạo cực xấu. Không ai có thể tưởng tượng được một vị đại tướng quân mà quân địch sợ vỡ mật trên chiến trường lại thoạt nhìn như một công tử nhà giàu vô lo ngay tại giờ phút này.
Sở Tuân lười biếng vươn vai, thưởng thức cái ly đang cầm trong tay, đột nhiên quay đầu cười với Tiểu Ninh: “Ta nghe nói Liễu Nguyệt Lâu hôm nay có một vị cầm sư mới đến, chỉ một khúc đã thu hút vô số công tử ném tiền vàng. Ngày mai chúng ta đi nghe một chút.”
Mặt Tiểu Ninh tức khắc chuyển màu đen thui: “Công tử, ngài cũng biết Liễu Nguyệt Lâu là nơi ra sao, ngài vào đó sẽ có tiếng đồn không tốt.”
Sở Tuân không đồng ý, cười cười rồi nói: “Trước kia ta ít đến mấy chỗ đó sao?”
Tiểu Ninh: “….” Ha ha ha, ngài thật có ý tứ.
Mỗi lần Sở Tuân từ biên quan trở về đều đến Liễu Nguyệt Lâu nghe khúc, mỗi lần đi đều huênh hoang khắp nơi, sợ người khác không biết hắn là tiểu Hầu gia của Võ Định Hầu phủ đi dạo thanh lâu. Tuy hắn chỉ đến nghe các cô nương đàn vài khúc, nhưng dù sao cũng là đến thanh lâu. Cứ tưởng hắn làm tướng quân sẽ cẩn thận, ai dè…
Buổi tối ngày thứ hai, Sở Tuân đi Liễu Nguyệt Lâu, vẫn cao hứng như cũ. Tiểu Ninh đi phía sau cảm thấy có chút mất mặt, chưa từng thấy ai đi thanh lâu như dạo chơi trong hoa viên nhà mình, trừ bỏ tướng quân nhà hắn.
Ma ma quản sự vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ ra đón: “Ôi chao tiểu Hầu gia, không phải, là Sở đại tướng quân, từ lúc ngài đi biên cương, các cô nương trong lâu đều ngày đêm ngóng trông ngài trở về.” Vừa nói xong liền kêu hai cô nương hoa hòe lòe loẹt tới hầu hạ.
Sở Tuân vẫy tay cười nói: “Ta nghe nói, các ngươi có một vị cầm sư tài nghệ cao siêu ở đây, không biết hôm nay ta có may mắn gặp mặt hay không?”
“Có thể gặp. Ta liền kêu nàng tới đây, ngài đi trước vào phòng chờ chút.” Ma ma quản sự nháy mắt, hai tiểu cô nương đang đứng một mình liền vui mừng dẫn Sở Tuân đến phòng phía trước.
Kiều Kính Ngôn ôm cầm vào phòng, Sở Tuân đang cười nói với cô nương bên cạnh, không biết hắn nói lời đường mật gì mà hai cô nương kia cười không khép miệng được.
Nàng liếc mắt thấy vị công tử kia mặc áo xanh, mặt mày vương nét cười như một thư sinh vô lo. Quả nhiên, cẩu hoàng đế không có được một câu nói thật, Sở tướng quân trong truyền thuyết này chẳng có điểm nào xấu xí, ngược lại xinh đẹp như hoa làm người ta không thể rời mắt. Chẳng trách các tiểu thư kinh thành mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Nếu mình không phải là người có bản lĩnh, chắc đã bị hắn làm mê muội. Mình đúng là chẳng cao thượng hơn cẩu hoàng đế bao nhiêu. Thiệt là nữ nhân nông cạn.