Tướng Quân

Chương 17: Cầm kĩ hơn người



Đúng giờ Dậu (17h-19h tối), những người tham gia trong cuộc săn này tụ tập đầy đủ trong Thập Phương điện chuẩn bị khai tiệc cùng bắt đầu hai mục trong lĩnh vực so tài tiếp theo: luận thơ văn và cầm kĩ.

Lĩnh vực so tài cầm kì thi họa lại chia ra thành bốn mục, tối nay tổ chức tiệc tại Thập Phương điện thuận tiện luận về thơ văn và cầm kĩ. Đến ngày mai lại luận hai mục đánh cờ và vẽ tranh.

Tối nay, nhi nữ nhà nào cũng ăn mặc xinh đẹp, hầu như tài nữ trong kinh thành đều đến tham gia. Các nàng ngồi tụ lại với nhau nói chuyện phiến cùng các cuộc so tài năm nay. Các thế gia công tử, văn nhân lại ăn mặc nho nhã ngồi trò chuyện với các văn nhân khác.

Đã gần đến giờ khai yến, lúc này có hơn hai mươi mấy thị vệ ôm bàn gỗ thấp vào đại điện, bày thành vòng cung hướng về phía chủ toạ. Tổng cộng có mười hai bàn gỗ, có lẽ là dùng để đặt đàn tranh mà so tài.

Cung nhân nhanh nhẹn mang thảm lông lót phía sau bàn gỗ. Chuẩn bị xong hết thấy thì hoàng đế, hoàng hậu và quý phi cũng vừa đến.

Toàn bộ người trong Thập Phương điện đều đứng dậy, nghiêm trang hành lễ.

Phong Nguyệt Phủ Hàn cười vui vẻ, khoát tay bảo "Các khanh miễn lễ. Đều đứng dậy cả đi."

"Tạ thánh ân!"

Mọi người dứng dậy, ai về bàn người đó.

Phong Nguyệt Phủ Hàn ngồi lên long kỷ "Hôm nay là ngày thứ ba diễn ra cuộc săn, cũng chính là ngày tổ chức cuộc so tài mỗi năm. Ban ngày các khanh cũng đã chứng kiến hai cuộc so tài về cưỡi ngựa bắn cung và luận võ. Đêm nay trẫm tổ chức yến tiệc tại Thập Phương điện một phần để các khanh ăn uống vui vẻ một phần sẵn tiện đây tổ chức so tài luận cầm kỹ cùng thơ văn."

Hắn dừng một chút lại cười nói "Nhân tài không thể bị chôn vùi! Hôm nay các khanh cứ thỏa sức thể hiện bản thân. Nào! So tài cầm kỹ bắt đầu đi thôi! Các ái khanh cũng nhập tiệc đi!"

Được lệnh, chúng quan đại phần phía dưới đứng dậy, rót đầy ly rượu hướng hoàng đế mà kính "Cung kính hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Phong Nguyệt Phủ Hàn cười dài "Các ái khanh có lòng." Nói rồi hắn uống cạn ly rượu trên tay "Các ái khanh thỏa sức vui chơi, chớ e ngại trẫm!"

Chúng quan đại thần uống cạn ly rượu rồi ngồi xuống.

Lúc bấy giờ, trong đám đông mới có lục đục vài nữ tử, công tử thế gia ôm đàn đứng lên, đi về phía trung tâm đại sảnh. Bọn họ được chỉ bảo trước, đến bàn gỗ thấp ngồi vào vị trí của mình.

Dạ Tuyết chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Lãnh Nguyệt ngồi cách nàng bởi Phong Nguyệt Nhất Sinh.

Phong Lãnh Nguyệt như nhận thấy ánh mắt của nàng mà quay đầu nhìn lại.

"Người không tham dự sao?"-Dạ Tuyết hỏi nhỏ.

Phong Lãnh Nguyệt nhẹ lắc đầu.

Dạ Tuyết trầm mặc một lát mới lên tiếng "Người chắc sẽ thắng bọn họ."

Phong Nguyệt Nhất Sinh ngồi ở giữa cũng nghe thấy quay đầu nhìn Phong Lãnh Nguyệt "Hòa Việt vương biết đánh đàn sao?"

Phong Lãnh Nguyệt cười nhạt "Chỉ biết một chút, làm sao dám bêu xấu!"

Dạ Tuyết nhíu mày, nàng không nói thêm lời nào mà đứng dậy đi ra ngoài từ cửa hông đại điện. Dạ Tuyết đi không bao lâu liền quay lại, trên tay ôm một cổ cầm bằng gỗ tinh xảo.

Dạ Tuyết đi đến bên cạnh Phong Lãnh Nguyệt thoáng khom người "Người nên tham gia, người vừa được phong vương, trầm lặng như vậy lại không tốt."

Phong Lãnh Nguyệt có chút khó xử. Thành viên hoàng gia có thể không tham gia các cuộc so tài như thế này, tuy nhiên hầu hết nhũng người không tham gia đều là những người tài năng đầy mình đã được công nhận. Những người tham gia cuộc so tài năm ngoái đều không tiếp tục tham gia trong năm nay.

Phong Lãnh Nguyệt cau mày, y vừa mới được phong vương nếu không tham gia bất cứ cuộc so tài nào chỉ sợ bọn họ dèn pha nói y kiêu ngạo hoặc bất tài. Huống hồ y không phải là người của Phong Nguyệt, sợ rằng sẽ có người gây phiền phức.

So cầm kĩ chỉ là một thú vui, không liên quan đến triều chính, rất thích hợp cho y tham gia.

Phong Lãnh Nguyệt nhìn qua Dạ Tuyết đã sớm trở lại chỗ ngồi mới đứng dậy, ôm cổ cầm đi đến bàn gỗ còn trống ngồi xuống. Vừa vặn vị trí bên phải y là Phong Nguyệt Tử Hàm, bên trái là một nam tử, trên tay cầm thanh tiêu.

Luận cầm kỹ, nói là như vậy nhưng không chỉ so về kỹ thuật đàn tranh mà còn có các loại đàn khác và tiêu, sáo. Nói trắng ra chính là hợp tấu.

Quy tắc cuộc so tài này không quá phức tạp. Hoàng đế đưa ra một tấu khúc, những người này dựa theo sự chỉ đạo của thanh nhạc sư mà tấu khúc. Tấu khúc sẽ dần dần nâng cao độ khó, những người không theo kịp nhịp điệu liền bị loại cho đến khi kết thúc.

"Hoàng thượng, mời người chọn tấu khúc."-lão công công bên cạnh cúi người nói.

Hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn người đã tập hợp đủ ngồi giữa đại sảnh, nam nữ đều có đủ mới hòa ái cười.

"Hình như năm nay có nhiều người tham gia so cầm kỹ hơn thì phải?!"

Phong Nguyệt Phủ Hàn trầm ngâm một lát mới tiếp tục lên tiếng "Trẫm suy nghĩ về tất cả các tấu khúc nhưng chẳng thể chọn được khúc nào ưng ý. Đã vậy chi bằng các khanh hợp tấu bài chiến ca đi."

Toàn bộ chúng quan trong đại điện lâm vào trầm mặc. Nhưng cũng chỉ giây lát, thừa tướng đại nhân đầu tiên phá vỡ yên tĩnh "Chiến ca quả là một khúc hay để hợp tấu. Hoàng thượng anh minh!"

Chúng quan đại thần khoát khỏi trầm mặc, cũng phụ họa theo "Hoàng thượng anh minh!"

Hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn cười nhưng đáy mắt nhuộm vẻ lo sầu.

Hàm Mộc Vân ngồi bên phải Phong Nguyệt Phủ Hàn, thoáng nắm lấy bàn tay hắn trấn an.

Phong Nguyệt Phủ Hàn cười trừ, lật ngược lại nắm lấy tay Hàm Mộc Vân.

"Được rồi. Bắt đầu hợp tấu đi!"

Thanh nhạc sư giơ cao đoạn gỗ trầm hương trong tay, bắt đầu dẫn dắt âm điệu phát ra từ các loại đàn sáo.

Chiến ca không khó cũng không phải dễ. Khó ở chỗ phải làm sao để khiến người nghe hiểu rõ mỗi âm điệu qua người đàn. Chiến ca hùng tráng lại bi thương, trong ánh hào quang lại lẫn sự mất mác. Chiến ca tái hiện lại trận chiến nơi xa trường, tái hiện lại mỗi lần công thành đoạt đất, mỗi cái thắng vinh quang, mỗi cái bại trận.

Không có tâm khó mà tả được.

Hợp tấu lúc bắt đầu có chút loạn, nhưng chỉ ở hai nhịp đầu. Trong chốc lát các thanh âm khác nhau phát ra từ các loại đàn sáo đã hòa nguyện là thành một, bắt đầu vẽ ra cảnh chiến trận ẩn trong chiến ca.

Âm điệu từ bình thản khoan dung bắt đầu dần dần cao trào. Không chỉ người đàn khúc rối lòng mà người nghe cũng nít thở, cảm nhận tiếng tim đập cùng, cảm giác của chiến ca.

Thập Phương điện lúc này đều là âm thanh từ chiến ca, mọi người trong điện ngay lúc này cảm giác như bản thân đang ở chiến trận. Bọn họ như nghe thấy tiếng trống dồn dập, tiếng hô loạn chém giết. Từng âm điệu cao trào, hùng dũng làm khơi dậy nhiệt huyết trong thân thể người nghe.

Đã có người không thể theo kịp nhịp điệu của khúc chiến ca. Âm thanh bén nhọn vang lên, lập tức có hai người bị loại.

Âm thanh bén nhọn kia dường như đánh thức mọi người. Âm điệu bắt đầu có xu hướng dịu lại, nhưng cái dịu đó mang đầy cảm giác bi thương đau xót, khiến trái tim co thắt khó chịu. Thanh âm như vẽ ra cảnh tượng vừa xong một trận chiến, thi thể địch ta rải rác khắp nơi, khung cảnh tan hoang tiêu điều đến chết lặng.

Lại một người tham gia dùng sáo trúc không thể theo kịp cảm xúc, lệch nhịp mà bị loại.

Những người bị loại không di chuyển đi mà ngồi lại bàn gỗ để tránh gây phiền phức cho những người tham gia khác.

Âm điệu tấu khúc lại lần nữa tăng vọt, cảnh tượng công thành hiện ra trước mắt, khói lửa vây quanh, đao kiếm vô tình.

Thanh âm cao vút của tiếng tiêu vang lên chấm dứt đoạn oai hùng bi tráng. Tiếp tới là một đoạn giai điệu êm tai, vẻ vang, hào hùng.

Lúc này đây chỉ vừa qua một nửa tấu khúc đã có bảy người bị loại.

Đoạn giai điệu êm tai kia dần chuyển sang nhẹ nhàng, sâu lắng. Mở ra một thời kì thái bình thịnh thế.

Cảm xúc chuyển đổi quá nhanh, lại có một cầm sư không thể theo kịp bị loại.

Thái bình thịnh thế không bao lâu lại xuất hiện chiến loạn. Khói lửa lại ngật tràn, dân chúng lại lầm than.

Trong âm điệu thê lương lại có phần rắn rỏi, kiên cường. Trong tình cảnh đất nước rối ren tất xuất hiện anh tài.

Đoạn cuối của chiến ca là một đoạn chúc phúc cầu may. Âm điệu lên xuống trầm ổn, mang một loại cảm giác trang nghiêm lạ thường.

Cầu mong thiên hạ thái bình.

Cầu cho nhân tài ắt gặp được quý nhân tương trợ.

Cầu cho bách tính cuộc sống no đủ.

Cầu mong thái bình thịnh thế kéo dài trăm nghìn năm

Cầu cho biên cương, chiến trường không còn khói lửa.

Cầu cho người đánh đâu thắng đó, an khang một đời....

Chiến ca chấm dứt, mọi người trong Thập Phương điện vẫn còn chưa hoàn hồn.

Hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn vỗ tay, khen ngợi không ngớt "Quả là nhân tài hiếm có. Trẫm nghe qua chiến ca bao nhiêu lần, có lẽ đây là lần hay nhất!"

Mọi người trong điện cũng hoàn hồn vỗ tay khen ngợi không ngừng. Bọn họ còn cảm nhận được trái tim vẫn đang đạp thình thịch trong lòng ngực đây.

Ban đầu có tổng mười hai người tham gia hợp tấu. Trong đó có ba đàn tỳ bà, hai dùng sáo, một dùng tiêu và sáu đàn tranh. Hiện tại tung tâm đại điện chỉ còn lại bốn người, những người bị loại không biết đã rời đi tựa lúc nào.

Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn bốn người ngồi dưới sảnh "Các khanh dùng đàn, tiêu rất tốt, trẫm sẽ thưởng hậu hỉnh cho các khanh."

Bên dưới bốn người còn lại chính là Phong Nguyệt Tử Hàm và Phong Lãnh Nguyệt dùng đàn tranh, nam nhân dùng tiêu bên cạnh Phong Lãnh Nguyệt ban đầu và một nữ tử ôm đàn tỳ bà ngồi ở hàng đầu tiên.

Có vài quan viên vẫn chưa hết thích hợp tấu của bốn người, to gan lên tiếng "Các vị tài nghệ hơn người, chi bằng tấu thêm một khúc nhạc chung vui cho yến tiệc đi."

Bốn người dưới sảnh cùng mấy quan viên nọ nâng mắt nhìn hoàng đế như hỏi ý người.

Phong Nguyệt Phủ Hàn chỉ cười trừ "Phải xem tứ vị tài hoa có bằng lòng không đã. Trẫm cũng không thể ép người."

Hoàng đế đã nói vậy bốn người vừa đứng đầu bọn họ mà từ chối lại thất lễ, dù sao cũng chỉ tấu thêm một khúc cũng chẳng sao liền đầu ý.

Phong Nguyệt Tử Hàm thoáng nhíu mày khó xử.

Hoàng hậu Hàn Khiết Tử nhìn đến nữ nhi nàng mình khó xử liền hướng hoàng đến nói nhỏ "Hoàng thượng, Hàm nhi có vẻ bất tiện..."

Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn đến Tử Hàm ngồi một bên "Hàm nhi không khỏe sao?"

Phong Nguyệt Tử Hàm nghe phụ hoàng gọi liền bối rối đứng dậy "Nhi thần vẫn tốt, chỉ là khi nảy sơ ý làm bị thương tay..."

Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn ngón tay như ngọc của Tử Hàm bị cắt một đường, máu đang không ngừng ứa ra thì nhíu mày "Mời thái y viện xử lí vết thương cho công chúa."

Phong Nguyệt Tử Hàm thấy mình từ chối lại không hay nên đành tạ ân "Tạ ân phụ hoàng."

"Hàm nhi đã bị thương liệu có thể đàn được nữa không?"

Tử Hàm thoáng áy náy "Làm mọi người thất vọng... Nhi thần không thể đàn nhưng có thể hát. Không biết phụ hoàng có thể ân chuẩn?"

Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn nghĩa nữ của mình thoáng gật đầu "Hàm nhi chú ý sức khỏe bản thân một chút."

Phong Nguyệt Tử Hàm cười tươi "Tạ phụ hoàng quan tâm."

Tử Hàm không thể đàn nhưng nàng lại góp giọng hát, vậy nên tấu khúc tiếp theo để nàng chọn, vừa hợp để ca vừa hợp để tấu.

Tử Hàm chọn một bài cầu phúc khá dễ hát cùng đàn.

Kết thúc tấu khúc thứ hai thì trời cũng khá trễ, mọi người bắt đầu chăm chú ăn uống. Cũng có vài thi nhân, văn sĩ đều khẩn trương chờ đến mục luận thơ văn tiếp theo.

Qua buổi hợp tấu này bốn người đứng đầu bảng hợp tấu, trong một đêm nổi bật trong đám thế gia, tài tử kinh thành.

Nữ tử ôm tỳ bà là một nhạc linh nổi tiếng tại một nhạc phường kinh thành. Lần này được một thành viên hoàng thất mời đến tham gia buổi so tài.

Nam tử dùng tiêu là công tử của một văn nhân nổi tiếng. Trong kinh thành hắn sớm đã có chút danh tiếng. Lần này tại hội thi thể hiện tài năng chính là khiến người người để ý.

Hòa việt vương cùng trưởng công chúa sau đêm nay liền trở thành bộ đôi cầm kĩ đứng đầu kinh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.