Tướng Quân

Chương 32: Phiên Ngoại 1. Niên Thiếu Cũng Từng Tỏa Ánh Hào Quang Rực Rỡ (1)



"Này, không phải đã chết rồi đấy chứ?"

"Thật phiền!"

Thượng Quan Tề mơ màng nghe thấy âm thanh nữ tử quanh quẩn, cảm nhận được bản thân bị người kia đá mấy cái. Toàn thân hắn đều có vết thương, bị đá trúng đau đến điếng người.

Đợi lần nữa tỉnh dậy Thượng Quan Tề thấy bản thân đang ở trong một cỗ xe ngựa. Hắn len lén vén màn xe ngựa nhìn ra ngoài, thật bất ngờ, bên ngoài chỉ có hai nữa tử. Trong hai nữ tử kia có một người dung mạo khuynh thành, đẹp đến mức không gì tả nổi. Ít nhất là nữ tử đẹp nhất hắn từng gặp trong những năm tháng trưởng thành ở thảo nguyên Mông Cổ.

Nữ tử dường như biết được Thượng Quan Tề nhìn mình, nàng quay lại nở nụ cười "Tiểu ca, ngươi nhìn ta như vậy là thích ta rồi sao?"

Nữ tử bên cạnh cười khúc khích "Tử Dạ, ngươi dùng dung mạo này ghẹo hắn, hắn còn chống trả được sao?"

Thượng Quan Tề giật mình, vội buông rèm xuống. Chẳng mấy chốc màn xe lại được vén lên, vẫn là nữ tử khuynh quốc khuynh thành đó "Tỉnh rồi còn muốn ngồi trên xe ta đến khi nào?"

Thượng Quan Tề trừng mắt nhìn nàng, lúc đó hắn suy nghĩ, nữ tử này đẹp thật nhưng lại chẳng hiểu lòng người chút nào!

Nữ tử bên cạnh nàng ghé đầu vào nói "Này thiếu niên, tốt nhất ngươi nên xuống đi, sẵn tiện đem tấm nệm xuống. Tử Dạ thích sạch sẽ, phiền ngươi rồi!"

Thượng Quan Tề lê tấm thân đầy vết thương ôm nệm đi xuống xe ngựa. Lúc này hắn mới phát hiện bây giờ đã là chiều tối.

"Này thiếu niên, ngươi tên gì?"

Thượng Quan Tề nhìn nữ tử có chút đáng yêu trước mắt, hơi do dự.

Nữ tử đáng yêu nhúng vai "Không muốn nói sao? Ta tên Phương Thanh, vị kia là Tử Dạ." Nàng hạ giọng, ghé vào tai hắn nói "Tử Dạ ấy chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành Phong Nguyệt!"

Thượng Quan Tề ngẩn ngơ nhìn Tử Dạ khuôn mặt khuynh nước khuynh thành. Hắn không cho rằng Phương Thanh nói dối, dù Phương Thanh có nói nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hắn cũng tin. Nàng thật sự rất đẹp!

Tử Dạ nghe hai người nhắc đến nàng liền quay đầu lại, tặng cho hai người nụ cười điên đảo chúng sinh.

Thượng Quan Tề có chút lúng túng, ấp úng nói "Ta... Ta gọi là Gia Lỗ Tề..."

Đó là lần đầu tiên Thượng Quan Tề gặp Tử Dạ. Hắn mười lăm tuổi, nàng mười bảy tuổi.

Thượng Quan... Gia Lỗ Tề năm đó mười lăm tuổi, con trai thứ bảy của đại vương Mông Cổ, bị huynh đệ thân thích hợp lực hãm hại, khiến hắn vĩnh mất đi tư cách kế vị. Bị chính người thân phản bội, hắn ôm hết thảy vết thương trong lòng lẫn ngoài thân trốn khỏi thảo nguyên lớn... Nữ tử trung nguyên đầu tiên hắn gặp lại là Tử Dạ.

Tử Dạ năm đó mười bảy tuổi, vừa được văn nhân Phong Nguyệt công nhận là đệ nhất mỹ nữ kinh thành. Năm đó nàng vẫn là quý nữ kim chi ngọc diệp được ngàn vạn người ngưỡng mộ. Năm đó Tử Dạ lần đầu tiên rời khỏi kinh thành đi đến thảo nguyên Mông Cổ, lần đầu tiên gặp Thượng Quan Tề.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ bắt đầu một mối nghiệt duyên, bắt đầu những lựa chọn sai lầm...

"A Tề, tỷ tỷ giúp ngươi báo thù?"

Sau khi nghe Thượng Quan Tề kể lại hoàn cảnh mình, Tử Dạ im lặng một hồi lâu cuối cùng nói một câu như thế.

Thượng Quan Tề sững sờ.

Phương Thanh trực tiếp bị dọa thả rơi khay gỗ "Tử Dạ? Đầu ngươi có bị kẹp cửa không vậy?"

Tử Dạ cười nhìn thiếu niên Thượng Quan Tề "Sao nào? Có bằng lòng không? Tỷ tỷ không ngại ngươi còn đắn đo gì?"

Thượng Quan Tề thì thào "Không có món quà nào miễn phí..."

Tử Dạ cười đùa "Làm sao ta có thể cho không? Ta đương nhiên phải kiếm quyền lợi chứ!"

Thượng Quan Tề nhíu mày "Cô muốn gì?"

Tử Dạ cười, ngón tay như ngọc chỉ thẳng vào hắn "Ta muốn ngươi."

Thượng Quan Tề ngẩn ra, tự chỉ mình "Ta?"

Tử Dạ gật đầu.

"Vì sao phải là ta?"

"A Tề, ngươi nhìn tỷ tỷ là người như thế nào?"-Tư Dạ nghiêng đầu cười duyên dáng "Ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, người đứng bên cạnh ta cũng phải là kẻ đứng trên vạn người."

Tử Dạ nhìn hắn giọng điệu nửa đùa bỡn nửa nghiêm túc "Ta giúp ngươi báo thù, trở thành kẻ đứng trên vạn người. Đổi lại ngươi phải đưa tất cả những thứ ngươi có cho ta. Kể cả ngươi!"

Thượng Quan Tề im lặng.

Phương Thanh hoạt bát thường ngày cũng hiếm khi im lặng.

"Vậy... Ngươi có cách nào giúp ta báo thù?"

Tử Dạ cười "Nghĩa mẫu ta là chủ nhân thành Đông, chủ nhân một con phố... Quyền lực cũng không thể đùa đâu. Thành đông sớm muộn gì cũng vào tay ta, ngươi nói xem tỷ tỷ có giúp được không?"

Thượng Quan Tề im lặng một lúc, cuối cùng chấp nhận lời đề nghị "Được. Đều nghe ngươi!"

Phương Thanh thoáng hoảng hốt "Các ngươi... Các ngươi cũng thật liều lĩnh!!!"

Tử Dạ cười "Phương Thanh, chuyện này sẽ không liên lụy ngươi."

Phương Thanh bĩu môi "Từ nhỏ đến lớn ta có khi nào bỏ rơi ngươi? Tử Dạ, ngươi đành bỏ ta một bên, cấu kết với tiểu ca này sao?"

Tử Dạ cười trừ.

Lạc Huyên các ngày đó ba người Thượng Quan Tề, Tử Dạ, Phương Thanh sai lầm chọn phải con đường chẳng thể quay đầu.

Thượng Quan Tề thành công trở thành nghĩa tử của Thượng Quan thượng thư. Hắn dần dần có được quyền lực, địa vị trong tay. Không biết từ khi nào khoảng cách giữa hắn và Tử Dạ ngày càng lớn. Cuối cùng Thượng Quan Tề lại biến thành chủ tử của hai người Tử Dạ và Phương Thanh.

Tân hoàng đăng cơ sau thiên tai hoành hành, Thượng Quan Tề nhậm chức thượng thư, Tử Dạ quản lí thành Đông, Phương Thanh vào cung làm phi tần.

Cũng không biết từ khi nào quan hệ giữa Phương Thanh và Tử Dạ bị rạn nứt.

Ngày đó, chính là một tháng sau khi Phương Thanh vào cung đã đến Lạc Huyên các một lần.

Cũng là lần đó quan hệ hai người chính thức tan vỡ, Tử Dạ và Phương Thanh gặp nhau cũng chỉ vì nhiệm vụ của Thượng Quan Tề.

"Tử Dạ, chuyện đã đi quá xa rồi!"

Tử Dạ cười "Phương Thanh, là ngươi thay lòng!"

Phương Thanh lắc đầu "Không, là chúng ta đã đi quá xa. Đây căn bản không phải là những gì chúng ta nói trước kia!"

"Vậy ngươi còn có thể quay đầu sao?"

Phương Thanh mín môi, cuối cùng thở dài "Đã không thể..." cũng không biết từ khi nào bắt đầu từ nhiệm vụ tiến cung đã biến thành nàng thích hoàng thượng. Thích lại chẳng có thể ở gần, ngày ngày phải đeo bộ mặt giả tạo đi đi lại lại với nữ nhân mưu kế đa đoan ở hậu cung. Thật sự rất mệt!

"Tử Dạ, ngươi thích A Tề?"

Tử Dạ không phản bác.

Nếu nói nguyên nhân trực tiếp nhất khiến quan hệ thanh mai trúc mã của Tử Dạ và Phương Thanh đổ vỡ chính là Tử Dạ thích Thượng Quan Tề nhưng rõ ràng hắn lại tin tưởng Phương Thanh hơn. Hắn không thích ai trong hai người, chỉ là tin tưởng Phương Thanh hơn.

Cuối cùng...

Cuối cùng mọi chuyện cũng không hoàn hảo như ba người họ nghĩ. Bọn họ dự tính hết thảy nhưng chung quy không hề dự tính đến sẽ có sự xuất hiện của một người-Lam Khanh Khanh.

Mọi kế hoạch đổ vỡ, Lam Khanh Khanh phá hết mọi kế hoạch của bọn họ.

Kết cục cuối cùng... Phương Thanh bị đày đến hoàng lăng trông coi mộ. Tử Dạ và Thượng Quan Tề bị đế vương Mông Cổ áp giải trở về thảo nguyên. Một đời vinh vang, cao ngạo của ba người thoáng chốc bị hủy hoại tanh bành.

Tử Dạ và Thượng Quan Tề trong lúc bị áp giải về Mông Cổ được một nhóm người cứu thoát.

Nghĩ rằng đây là một bước ngoặt cứu vớt hai người ư? Không! Đó là ngày Tử Dạ và Thượng Quan Tề bước vào điện ngục không lối thoát!

Tử Dạ chưa bao giờ nghĩ đến lại gặp người nàng hận nhất ở trong hoàn cảnh này!

Từ sau khi nữ vương Phong Quốc Phong Khiếu Nguyệt đoạt hai người họ từ tay quân Mông Cổ ra, Tử Dạ bị bán vào thanh lâu trong kinh thành Phong Quốc làm kỹ nữ. Sau lại bị nữ vương vớt ra từ bùn lày nhơ bẩn ném vào tam vương phủ làm tiểu thiếp.

Đúng vậy! Một kỹ nữ nhơ bẩn đến cùng cực trở thành tiểu thiếp của một vương gia thất sủng. Chuyện cười thật đau lòng!

Tử Dạ có thể nhận thấy ánh mắt cay nghiệt, thống hận của tam vương gia. Nàng có thể cảm nhận được, vị phu quân trên danh nghĩa này hận nàng cũng như hận nữ vương như thế nào.

Phong Lãnh Nguyệt ra đời là từ một sự cố giữa nàng và Tam vương gia. Tử Dạ sợ! Sợ rằng phu quân nàng biết sẽ bóp chết đứa con này! Vậy nên cho đến lúc hấp hối tam vương gia mới biết rằng hắn và Tử Dạ còn có một đứa con.

Tử Dạ nhớ mãi ngày đó, tam vương gia cả người không chút sức sống nằm trên giường, nàng và Phong Lãnh Nguyệt chưa tròn hai tuổi quỳ dưới đất. Tam vương gia, hắn ấy vậy mà khi nhìn thấy Phong Lãnh Nguyệt thì ôm mặt khóc to, khuôn mặt vặn vẹo đến cùng cực. Khi đó Tử Dạ cũng chỉ biết ôm con thơ trong lòng lặng lẽ rơi nước mắt. Phong Lãnh Nguyệt còn nhỏ, không biết gì, hoảng sợ khóc theo mẫu thân.

Trong phòng ba người khóc, bên ngoài tam vương phi điên dại nhảy múa không ngừng. Hoàn cảnh thật đối lập, thật trêu ngươi!

Tam vương gia qua đời, tam vương phi treo cổ tự vẫn. Phong Quốc tấn công Phong Nguyệt vương triều. Tử Dạ và Phong Lãnh Nguyệt bị nữ vương nhốt bên dưới nhà giam ở tòa thành nuôi quân doanh gần biên cương.

Ở trại giam dưới lòng đất, Phong Lãnh Nguyệt chưa đầy hai tuổi bệnh nặng không khỏi, Tử Dạ bị xích tứ chi. Lúc đó Tử Dạ nghĩ bản thân và con thơ sẽ không qua khỏi...

Nhưng nàng gặp lại người nàng hận nhất! Nữ tử phá vỡ kế hoạch của nàng- Lam khanh Khanh!

Quả thật nực cười, kẻ thù nàng một thân hào quang chiếu rọi, nàng lại đầu tóc rối bời tựa như kẻ điên. Nàng hận Lam Khanh Khanh nhưng nào biết chỉ có nàng ấy mới có thể cứu sống nhi tử nàng. Tử Dạ vứt bỏ chút tôn nghiêm trước mặt kẻ thù quỳ xuống cầu xin, cầu xin cứu con nàng, cứu Phong Lãnh Nguyệt.

Chung quy tội lỗi đều là một mình nàng gây lên, nhi tử nàng không có lỗi, xin ai đó hãy cứu con nàng đi! Làm ơn!

Tử Dạ thẩn thờ nhìn lọ thuốc trong tay, nàng cười nhạt, đã hai mươi sáu năm rồi... Nàng kéo hơi tàn đã hai mươi sáu năm rồi. Vẫn nên kết thúc thôi.

Tử Dạ uống cạn lọ thuốc. Nàng cảm nhận được ngũ tạng bị đốt cháy. Đau đớn? Không! Nàng chẳng cảm thấy đau đớn gì cả, nàng chỉ cảm thấy thật thoải mái, cảm giác thoải mái này chẳng xuất hiện mấy mươi năm rồi.

Nàng nhớ lại ngày đầu tiên gặp Thượng Quan Tề, thiếu niên thật đáng thương. Cũng chẳng biết từ khi nào mà thích hắn...

Thượng Quan Tề... Tỷ tỷ phải đi rồi...

Nguyệt Nhi... Xin lỗi! Ngàn sai vạn sai đều là mẫu thân sai!

Thân thể dần lạnh, linh hồn giải thoát, ngày tháng đau khổ chấm dứt rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.