Tương Quý Phi Truyện

Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ



Tháng tám, hỉ sự của Lục vương phủ lại khiến lời gièm pha từng gây xôn xao về hai nhà Lục Cố trước đây lại một lần nữa nổi lên, trước một ngày hôn lễ diễn ra, đội ngũ đưa dâu Kỳ gia đều rất đồ sộ, vào ngày hôn lễ, đội ngũ đón dâu thật dài đi mấy vòng qua cửa lớn Lâm An thành, tới hoàng hôn mới đến Lục vương phủ.

Tương Như Nhân theo Tương phu nhân đi tham gia hôn lễ. Chào hỏi hết mọi người được mời đến trong yến đường, Tương Như Nhân cùng một đám các nữ hài tử cùng tuổi ngồi xuống bàn dựa vào dưới tàng cây hoa lê, Tương Như Nhân tới coi là sớm, một lát sau nhân tài ngồi đủ, gặp mặt đều chào hỏi, tiếp theo quen nhau liền bắt đầu trò chuyện hôn sự của cặp trai tài gái sắc này.

Từ Bảo Đễ đến sau, thấy Tương Như Nhân bên cạnh còn chưa có ai, chào hỏi xong liền ngồi xuống, nói nhỏ với nàng, “Ngươi tới thật là sớm.”

Tương Như Nhân hai tay đặt ở bàn dưới, nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng trên cổ tay, có chút buồn chán, “Hôn lễ không phải đều là như vậy, ngươi đi xem sao?”

Từ Bảo Đễ thường ngày bên trong cùng Tương Như Nhân gần gũi, biết nàng bởi vì... này hôn sự đã không định gặp Lục thế tử phi, cầm lấy một viên trái cây trong mâm bày trước mặt nhét vào trong tay nàng, quở trách cười nói, “Ngươi là nhất đại khí!”

Tương Như Nhân bị nàng như vậy chọc cho cười, “Được rồi, ta sẽ không nói ngươi không được, còn ta chỉ nói vậy thôi, ta không thích ra đường nhìn.”

Từ Bảo Đễ lúc này mới cùng nàng nói đến sự việc phát sinh lúc tân nương tử vào cửa bái đường, tựa như Tương Như Nhân nói như vậy, không có gì bất ngờ xảy ra, bái đường thành thân đều là giống nhau, không có gì đặc biệt, chỉ bất quá mọi người trong miệng đều khen Lục thế tử cùng Lục thế tử phi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Tương Như Nhân cũng không che giấu đáy mắt khinh thường, “Lâm An thành đại tài nữ mà.”

Từ Bảo Đễ ngắt tay nàng một chút, ôn nhu nói, “Được rồi, biết trong lòng ngươi khos chịu.”

Hai người thấp giọng trò chuyện, rất nhanh yến tiệc bắt đầu, Lục thế tử đi ra mời rượu là thời gian Tương Như Nhân đã ăn gần xong, ngẩng đầu nhìn bốn phía, đều là đèn đỏ treo cao, bên trongLục vương phủ nhất phái không khí vui mừng.

Tương Như Nhân đứng dậy muốn đi hít thở không khí, Từ Bảo Đễ đứng lên theo giữ nàng lại, “Ta cùng ngươi đi.”

Hai người tướng dắt nhau đến hoa viên trong hậu viện Lục vương phủ, yến phòng xôn xao tiếng động lớn, ở đây thì an tĩnh hơn.

Đi tới bên hồ nước, Tương Như Nhân ngừng lại, ánh trăng rọi xuống mặt nước, sóng đánh lăn tăn phản chiếu lại mảnh trăng tan nhìn thật mông lung.

Gió đêm tháng tám thổi có chút cảm giác mát, Thanh Thu cầm áo choàng khoác thêm cho Tương Như Nhân, Tương Như Nhân đưa cho Từ Bảo Đễ, “Ta không lạnh.”

Từ Bảo Đễ tiếp nhận áo choàng trực tiếp mặc cho Tương Như Nhân, cười nàng, “Trong ngày thường là dáng vẻ một đại tỷ tỷ, thế nào chút chuyện này liền không chú ý.” Tương Như Nhân cười cười, “Phải, ngươi mới là đại tỷ tỷ, sang năm cũng phải chuẩn bị cho ngươi gả đi rồi.”

Từ Bảo Đễ vô tư cười, có vẻ không quá để ý, “Đúng vậy, sang năm nhất định ngươi phải chuẩn bị cho ta một phần hồi môn thật dầy đấy!”

Tương Như Nhân lôi kéo áo choàng, lẩm bẩm, “Cha ngươi thật là bỏ được, cư nhiên đem ngươi gả xa như vậy.”

Hôn sự của Từ Bảo Đễ được quyết định hồi đầu năm, gả cho đại thiếu gia nhà Vương tướng quân ở Đồng thành xa xôi, Vương tướng quân trấn thủ Đồng thành vài chục năm, Vương gia đại thiếu gia thừa kế nghiệp cha, cùng nhau canh chừng Đồng thành, Vương phu nhân dứt khoát chuyển nhà đến Đồng thành, mấy năm mới quay về Lâm An một lần, cuối năm ngoái trở về một chuyến, liền đem hôn sự của con trai định ra.

“Cha cùng Vương tướng quân quen biết nhiều năm, Vương gia đó cũng là bất đắc dĩ mới ở Đồng thành, không có bọn họ thì bên kia sao có thể ngoan ngoãn như thế.” Từ Bảo Đễ biết nàng là thay mình bất công, kéo tay nàng cười nói.

“Này còn chưa gả ngươi đi, người đã biết bênh vực nhà người ta rồi.” Tương Như Nhân đưa tay ấn một chút cái trán của nàng, trong nụ cười thoáng tia phiền muộn không thể nhận ra.

Tuyển tú sắp đến, tiểu thư nhà nào đến tuổi lại không muốn vào cung cũng đều đã định hôn sự xong rồi....

Vào thu Lâm An thành trở lạnh rất nhanh, đến tháng chín lá cây bên ngoài đều đã rụng hết, Tương Như Nhân ra khỏi Tạ Thủy các, hướng viện Tương lão gia tử đi đến, trong tay Tử Yên sau lưng mang theo một hộp thức ăn nhỏ.

Mấy ngày trước đây khí trời đột nhiên lạnh, Tương lão gia tử cảm giác nhiễm phong hàn, hôm nay còn đang xin nghỉ dưỡng bệnh.

Ma ma canh cửa vội đẩy cửa cho Tương Như Nhân, đi vào trong phòng tràn ngập một mùi thuốc, Tương Như Nhân vào gian trong, thấy Tương lão gia tử tựa ở bên giường đang xem sách.

“Tổ phụ, đây là canh tuyết lê cách thủy vừa làm xong, ngài uống một ít đi.” Tương Như Nhân bưng một chén canh qua, Tương lão gia tử để sách xuống tiếp nhận chén canh, tinh thần vẫn còn khá.

Uống xong canh, Tương Như Nhân nhìn thoáng qua cách đó không xa bày đặt bàn cờ, đề nghị, “Tổ phụ, nếu không Như Nhân bồi ngài đánh ván cờ đi.”

Tương lão gia tử khoát khoát tay, “Ngươi ngồi xuống, ta có lời muốn nói.”

Tương Như Nhân ngồi xuống ghế bên cạnh giường, Tử Yên lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa.

Tương lão gia tử nhìn Tương Như Nhân, nửa ngày, thở dài một hơi, “Mấy ngày trước đây ta vào cung gặp hoàng thượng, hôn sự của ngươi định ra rồi.”

Tương Như Nhân không vội vàng, nàng an tĩnh chờ Tương lão gia tử nói tiếp. Tương lão gia tử ho khan một tiếng, tiếp theo nói, “Sau thu yến thánh chỉ sẽ ban xuống, là vào phủ thái tử làm thái tử trắc phi.”

Giờ thì nàng an tĩnh không được nữa, ngẩng đầu nhìn Tương lão gia tử, thập phần vô cùng kinh ngạc, “Không phải là vào cung?” “Vào phủ thái tử, tương lai cũng phải vào cung.” Tương lão gia tử thấy nàng bộ dáng ngơ ngẩn, “Trước đây Thái tử đại hôn thì chỉ nạp thái tử phi cùng một vị trắc phi, trước đây không ít người suy đoán ý tứ hoàng thượng, không nghĩ tới vị trí thái tử trắc phi cuối cùng là để lại cho Tương gia chúng ta, quân tâm khó dò a.”

Cùng là vào cung, gả cho hoàng thượng hay gả cho thái tử, người sau ngược lại thì khiến nàng thở dài một hơi. Chưa biết được đáp án khẳng định, nàng còn có nghi hoặc, “Tổ phụ, vì sao là phủ thái tử?”

“Bởi vì hoàng thượng lo lắng Tương gia.” Tương lão gia tử nghiêm mặt nói, “Ngươi gả cho thái tử, Tương gia liền là theo chân ngươi đứng ở phía sau thái tử, cô cô nhiều năm trong cung của ngươi tuy là mẹ đẻ tam hoàng tử, nhưng đại cục đã định.”

Tương Như Nhân nghe xong sau lưng liền lạnh, gần vua như gần cọp, mặc dù nét mặt nhìn không ra cái gì, nhưng nếu thật xảy ra loại chuyện đó, hoàng gia chính là buộc Tương gia muốn quân pháp bất vị thân, bỏ qua cô cô.

“Vậy tại sao còn phải đưa cô cô tiến cung, vì sao phải để ta tiến cung? “ Con đường này đi khó như vậy, luôn phải thận trọng, hơi có sai lầm thì trên lưngkhông chỉ là một cái mạng của bản thân, mà là cả gia tộc, vì sao còn muốn vào cung?

“Nhân Nhi, ngươi biết tước vị của tổ phụ là thế nào có được?” Nửa ngày, Tương lão gia tử nhìn bất bình trong mắt nàng chậm rãi mở miệng.

“Là tổ phụ vì nước cống hiến, hoàng thượng ban cho ngài.” Tương Như Nhân rất nhanh liền trả lời.

“Hoàng thượng có thể ban cho ta, cũng có thể thu hồi đi, có thể cho Tương gia thăng quan tiến tước, cũng có thể cắt giảm thực lực Tương gia chúng ta, thiên hạ này đều là của hoàng thượng, hắn muốn ban thưởng, tự sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý hàng đầu, hắn muốn thu hồi đi, ngươi chính là nắm chặt cũng khó lưu được mấy ngày, Nhân Nhi, đây, chính là hoàng quyền!”

Tương lão gia tử tựa hồ là muốn giải đáp tất cả nghi hoặc cho nàng, tiếp theo phân tích, “Nhà mẹ đẻ Thái hậu họ Hứa, nhà mẹ đẻ hoàng hậu họ Diệp, mà hôm nay thái tử phi, họ Triệu, thái tử chọn phi ban đầu thật chính là khó khăn từ hai nhà kia tạo áp lực, nhưng hoàng thượng liền tuyển Triệu gia, ngươi biết đây là vì sao?”

Tương Như Nhân nghe hiểu một phần, “Là vì kiềm chế các đại hoàng thân quốc thích, nếu là từ thái hậu bắt đầu đến hoàng hậu đều là quan lấy một dòng họ, sẽ diễn biến thành cục diện một nhà độc quyền, uy hiếp được hoàng quyền.” Cho nên hoàng thượng, thậm chí tiên hoàng đều dùng chiêu hứng trứng gà từ nhiều ổ, đưa đến tác dụng kiềm hãm lẫn nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tương lão gia tử gật đầu, “Mà Tương gia, thậm chí là Trương gia, thậm chí trong cung nhà mẹ đẻ của tứ phi cũng chính là để cân đối, trong cung hoàng hậu là mẹ đẻ của trưởng công chúa cùng thái tử, còn dục có thất công chúa, Thục phi, mẹ đẻ của nhị hoàng tử chính là đích trưởng nữ của Trấn quốc tướng quân Lâm Tĩnh, mặc dù Diệp gia là tổ gia tôn quý của thái tử cũng không thể coi thường Lâm gia.”

“Ta gả cho thái tử, Tương gia chúng ta trong các gia tộc thậm chí còn hơn Trương gia một bậc.” Tương Như Nhân đem lời của Tương lão gia tử hiểu cặn kẽ, “Ta tuy là trắc phi, thái tử phi sẽ không coi thường ta, thái tử ngược lại sẽ bởi vì Tương gia mà hậu đãi ta, cứ như vậy, hoàng thượng liền không cần phải lo lắng Trương gia thị sủng mà kiêu, làm ra chuyện gì không nên.”

Hôn sự Hoàng gia chính là mở ra quan hệ chằng chịt dày đặc, từ đó khuếch tán ra, vô hình duy trì căn cơ quốc gia này, đều là tay trái buộc tay phải sống, đơn giản mà nói, đều là một con cờ của hoàng thượng mà thôi.

Này vài chục năm, Tương lão gia tử dụng tâm bồi dưỡng cháu gái này, hôm nay nghe nàng như vậy kiến giải, vui vẻ cùng an tâm trong lòng cũng chỉ có chính hắn rõ ràng nhất, “Thân ở trong triều, nhiều chuyện thân bất do kỷ, tổ phụ cũng muốn ngươi gả cho một người bình thường, bình thường qua ngày, không cần để ý tới những thứ này, nhưng Nhân Nhi, dấn thân vào Tương gia, con đường này của chúng ta tránh không khỏi.”

Tiên hoàng một câu nói định tương lai nữ nhi của mình, lúc Như Nhân còn chưa ra đời, hoàng thượng cũng đã mịt mờ nhắc nhở qua Tương lão gia tử, con đường đích trưởng tôn nữ muốn đi như thế nào, hắn (Tương lão gia tử) có hai đứa con trai, sớm muộn gì đều sẽ có một tôn nữ, hoàng quyền ở trên, chẳng lẽ muốn cầm Tương gia mấy trăm cái nhân mạng rút lui cũng không được.

Tương lão gia tử vươn tay sờ sờ mái tóc Tương Như Nhân, giống như lúc nàng còn ba tuổi, “Nhân Nhi, đây là trách nhiệm của ngươi.”

Một lời nói như một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, khiến Tương Như Nhân thanh tỉnh, từ nhỏ đến lớn học này học kia nhưng không hiểu một việc, lúc này tất cả đều rõ ràng, không phải là tổ phụ dụng tâm cứng rắn muốn đem mình đưa vào nơi đó, cũng không phải tổ phụ cùng phụ thân khiếp đảm vì duy trì Tương gia vinh quang nên hi sinh nàng và hạnh phúc của cô cô, mà là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ mới làm như vậy.

Hoàng thượng ban cho Tương gia vinh quang, Tương gia liền phải trả giá thật lớn, nàng là Tương gia đích trưởng tôn nữ, hưởng thụ vinh hoa phú quý của Tương gia, nền giáo dục tốt nhất, thân phận tôn quý, nàng sẽ vì Tương gia bắt đầu gánh vác trách nhiệm này, né tránh cũng không được, chỉ có thể đối đầu mà đi tới.

“Tổ phụ, Nhân Nhi đã hiểu. “ Một lúc lâu, Tương Như Nhân ngẩng đầu, đáy mắt trở nên thanh minh, nàng nhìn Tương lão gia tử hai ngón tay lập lời thề, “Nhân Nhi nhất định sẽ giống như tổ phụ, như phụ thân, đem hết toàn lực bảo vệ Tương gia, trách nhiệm vào cung làm phi này, Nhân Nhi cũng sẽ dốc hết toàn lực cho đến khi Nhân Nhi nhắm mắt mới thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.