Tương Quý Phi Truyện

Chương 117: Hắn chính là thê nô



Trong Cảnh Nhân cung, hoàng hậu phân phó xong cung vụ thì sai Hà ma ma đem những thứ nên đưa đi Chiêu Dương cung mang đi. Nhũ mẫu ôm Ngũ hoàng tử vừa tỉnh ngủ lại đây cho nàng xem.

Hoàng hậu tiếp nhận đứa nhỏ từ nhũ mẫu. Đứa nhỏ mới hơn một tháng nhưng nặng không ít. Tỉnh ngủ vừa được cho bú xong nên tinh thần rất tốt. Hoàng hậu ôm hắn, ánh mắt liền hướng về phía nàng nhìn, miệng khẽ động.

Vẻ mặt hoàng hậu nhu hòa đi vài phần, đưa tay khẽ chạm khóe môi hắn. Hắn liền mở miệng tưởng ăn. Hoàng hậu nở nụ cười “Tham ăn như vậy, về sau sẽ thành tiểu mập mạp đây.”

Hà ma ma trở về, nói lên mấy lời nghe được từ bên ngoài, có chút bất bình “Nương nương, Hiền phi coa thai một cái khí thế liền lớn, kiêu ngạo sắp bằng trời rồi.”

Hoàng hậu đùa giỡn với Ngũ hoàng tử, a một tiếng với Ngũ hoàng tử “Nàng tất nhiên kiêu ngạo. Tuổi này rồi hoài được đứa nhỏ cũng không dễ dàng. Bản cung muốn hoài một cái cũng không thể. Khí thế lớn một chút thì có sao.”

“Nương nương, có người lấy chuyện ngài nhận Ngũ hoàng tử làm dưỡng tử ra nói.” Hà ma ma đối với chuyện hoàng hậu dụng tâm với dưỡng tử này cũng thật khó hiểu, dù sao cũng không phải đứa nhỏ của mình.

“Nghe được có người nói vậy thì bắt lại, xử theo cung quy.” Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Hà ma ma “Ma ma, từ khi nào ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế. Hoàng thượng sủng Hiền phi. Nàng có bầu tất nhiên được coi trọng nhiều. Hiện tại ba tháng cũng chưa qua, giữ được hay không cũng là một chuyện. Giữ được, là nam hay nữ thì còn chưa biết đâu.”

“Nô tỳ chính là thấy không đáng thay nương nương a.” Lúc trước vừa mới đại hôn, tình cảm của hoàng thượng và nương nương thật tốt. Sau khi sinh hạ thái tử càng là hòa thuận. Dù là thân thể thái tử không khỏe, hoàng thượng vẫn rất thích thái tử. Nhưng hôm nay thì sao, ngoài đầu và giữa mỗi tháng ở lại Cảnh Nhân cung. Ngày thường nếu không có việc cũng không đến bao nhiêu. Hoàng thượng đi nhiều nhất chính là Chiêu Dương cung.

“Có cái gì không đáng.” Hoàng hậu hôn tay Ngũ hoàng tử, khóe miệng lộ ý cười “Nàng lợi hại, hoàng thượng sủng nàng. Nhưng có thể phế đi bản cung sao?  Tương lai thiên hạ này vẫn là của Tuần nhi, tất cả những thứ này bản cung đều chịu được. Về phần Triết nhi, tất nhiên là phải giúp ca ca an ổn thiên hạ này. Có phải không bé ngoan? “ Hoàng hậu đùa với Ngũ hoàng tử, nghe hắn a một tiếng, ý cười trên mặt càng sâu.

Nhận đứa nhỏ của Điền chiêu dung làm dưỡng tử là vì muốn sau này cho thái tử một trợ lực. Nàng không quan tâm bào thai này của Hiền phi là nam hay nữ, dù là một cái nhi tử thì sao. Tuổi cách thái tử xa như vậy, nàng có gì mà phải lo lắng.

Còn nói lo lắng Hiền phi được sủng ái, bây giờ còn chưa đủ sao. Cho dù có hơn một chút nữa với nàng cũng không có khác biệt gì.

Hoàng hậu chỉ một lòng nghĩ đến đường đi sau này, Ngũ hoàng tử, còn có con nối dòng ở phủ thái tử. Đối với chuyện Hiền phi mang thai là nam hay là nữ, nàng không thấy quan trọng bằng chuyện thái tử phi cùng trắc phi trong phủ thái tử đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì...

Ở Chiêu Dương cung, những ngày an thai của Tương Như Nhân cũng không an ổn. Chính là ăn cái gì thì nôn ra cái đó. Thậm chí sáng sớm vừa ngủ dậy còn chưa ăn gì, Tương Như Nhân cũng phải nôn ói một hồi trước. Ban ngày càng là khó chịu, Thanh Đông nấu món gì cũng không hiệu quả. Hứa ma ma đem đến những phương thuốc dân gian chống nôn nghén tốt, tới chỗ nàng cũng vô dụng.

Ăn gì cũng ói ra, chính vì thế sau một tháng, Tương Như Nhân chẳng những không mập ra mà còn gầy đi.

Tới gần tháng mười hai trời đã rất lạnh, tuyết sắp rơi. Trong phòng sớm đã đốt lò sưởi. Hứa ma ma sợ gió lạnh bên ngoài thổi qua cửa sổ vào khiến Tương Như Nhân nhiễm lạnh, nên dù mở cửa sổ thông khí nhưng vẫn chăng một lớp vải ở phía trong, để ngăn gió lùa.

Đã sang đầu tháng thứ ba nhưng vẫn chưa hết nôn nghén, Tương Như Nhân có chút mệt mỏi dựa vào trên giường, hiện tại ngửi thấy mùi gì cũng không ổn.

Thanh Đông bưng canh giúp giảm nôn lại đây. Tương Như Nhân trước đây không thích vị gừng nhưng hai tháng này lại rất gắn bó với thứ này. May mắn vị gừng có thể kiềm nôn nghén nên Thanh Đông đều thêm chút vị vào đồ ăn, khẩu vị Tương Như Nhân cũng đỡ hơn chút.

Uống được non nửa chén Tương Như Nhân không uống được nữa. Hứa ma ma kéo đệm phía sau cho nàng nằm xuống “Ngủ một lúc sẽ khỏe hơn.”

Tương Như Nhân nằm xuống ngủ. Không biết qua bao lâu, cảm giác coa người đang sờ sờ mặt mình, Tương Như Nhân mở mắt ra liền thấy hoàng thượng đang ngồi cạnh giường, đưa một tay lên vuốt mặt nàng.

“Hoàng thượng, ngài sao lại đến?” Tương Như Nhân ngồi dậy, cảm giác vừa ngủ dậy nhưng giống như chưa hề ngủ, vẫn có chút buồn ngủ.

“Trẫm đến xem qua nàng.” Tô Khiêm Dương ngồi sát lại bên trong. Tương Như Nhân ngáp một cái, mông lung nhìn hắn, nửa ngày “Hoàng thượng, sao lúc này ngài lại đến đây? “

Ngữ khí kia căn bản như là không nhận ra mình đã hỏi qua một lần. Tô Khiêm Dương bật cười, Tương Như Nhân còn một mặt khó hiểu.

“Tuyết sắp rơi rồi.” Tô Khiêm Dương dịch chăn cho nàng, “Vốn nghĩ là chờ thân mình nàng đỡ sẽ đưa nàng ra ngoài xem tuyết. Hiện thời xem ra là không được rồi.”

“Thần thiếp mở cửa sổ là có thể thấy được mà.” Tương Như Nhân dừng một hồi mới trả lời hắn. Hiện tại ttis nhớ không tốt, phản ứng cũng chậm. Tương Như Nhân không khỏi uể oải dựa vào hắn, nhìn cái bụng đã hơi có chút lộ ra.

Tô Khiêm Dương thấy nàng mệt mỏi, đỡ nàng nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, sờ sờ trán nàng “Ngủ đi, ngủ thêm một lúc, tỉnh dậy tinh thần sẽ tốt hơn.”

Nhìn Tương Như Nhân ngủ rồi, Tô Khiêm Dương mới rời khỏi Chiêu Dương cung. Sau khi trở lại Thừa Kiền cung, Tô Khiêm Dương nghĩ nghĩ, truyền Bình vương gia tiến cung...

Là thân đường đệ, quan hệ giữa hai người cũng tốt, ngày thường có việc gì Tô Khiêm Dương cũng đều tìm hắn. Với người khác thì mất thể diện nhưng với đường đệ này thì không. Vì thế sau khi Tô Khiêm Mặc tiến vào ngồi không bao lâu liền nghe Tô Khiêm Dương trực tiếp hỏi hắn thời điểm Bình vương phi có thai nôn nghén nhiều, là ăn cái gì để ngừng lại.

Tô Khiêm Mặc đầu tiên là sửng sốt, đây là đường ca hoàng đế của hắn sao? Sau đó mới nhớ tới bảo bối nương tử trong nhà mình “Lúc sinh đứa đầu thì cũng không nghén gì nhiều nhưng đến đứa thứ hai thì phản ứng không nhỏ. Thái y trong cung cũng không có cách nào, vẫn là chính Ngâm Hoan nàng tự phái người đi tìm về phương thuốc dân gian.” Nói đến nương tử xinh đẹp giỏi giang, Tô Khiêm Mặc lại không kiềm được lộ ra chút kiêu ngạo.

Tô Khiêm Dương vừa nghe, mặt vẻ chính sự “Ngươi lập tức mang phương thuốc đó vào cung cho trẫm!”

Tô Khiêm Mặc khẽ nhướng mày, trong cung lúc này là Hiền phi đang có thai đi, Hiền phi nương nương lại đã tứng cứu nương tử nhà mình. Nhìn bộ dáng vòng vo của đường ca, Tô Khiêm Mặc quyết định không vạch trần, trở về cùng nương tử chui vào chăn chia sẻ là được rồi.

Thế là Tô Khiêm Mặc cũng như vậy một mặt chính sự gật đầu “Được, ngày mai thần sẽ đưa vào cung.”

Trần Phụng đứng bên cạnh đã không còn biết nói gì. Bình vương gia là thê nô, trên dưới triều đình ai cũng biết. Là vì sao đâu?  Là vì chính Bình vương gia rêu rao khắp nơi hắn như thế nào sủng Bình vương phi.

Hiện tại hoàng thượng còn thỉnh giáo Bình vương gia, ấn tượng của hoàng thượng trong lòng Trần Phụng có chỗ đóng băng.

Hoàng thượng cùng Bình vương còn có thể dùng khẩu khí trịnh trọng nghiêm túc như vậy để nói cứ như đang thương lượng công sự. Thế mới khiến cho người ta bội phục a.

Tô Khiêm Dương không biết Trần Phụng nghĩ gì, cũng không cần biết đường đệ nghĩ ra sao. Biết được có phương thuốc tốt đầu tiên là trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nhìn Tương Như Nhân khó chịu, trong lòng hắn cũng không có chỗ nào dễ chịu.

“Được rồi, ngươi mau trở về lấy phương thuốc, nhanh một chút buổi tối liền đưa vào cung cho trẫm.” Nói xong chuyện rồi Tô Khiêm Dương liền đuổi người. Trên mặt Tô Khiêm Mặc hiện lên chút chế nhạo, sau cũng không nói gì mà rời cung hồi Bình vương phủ.

Dọc đường đi bộ dạng Tô Khiêm Mặc còn đứng đắn lắm, vừa về đến phủ thấy Cố Ngâm Hoan, trên mặt liền không thể che giấu đi vẻ “Nương tử, ta có cái tin tức hay muốn nói cho nàng, nàng nhanh một chút hỏi ta đi.”

Cố Ngâm Hoan đang nói chuyện đùa với tiểu nhi tử, thấy hắn một thân phong trần vào phòng thì giục hắn đi rửa tay rửa mặt rồi lại vào.

Chờ hắn từ trong gian rửa mặt bước ra thì tiểu tử kia đã chui vào trong lòng Cố Ngâm Hoan không chịu ra, mặt khác còn trợn mắt nhìn hắn thị uy a.

Tiết mục thế này một ngày diễn đến mấy lần Cố Ngâm Hoan nhìn thành quen. Chỉ thấy Tô Khiêm Mặc liền ôm lấy tiểu nhi tử giao cho nhũ mẫu ở bên cạnh, nghiêm nghị phân phó “Đưa hắn đi ngủ, không đủ một canh giờ không được quay lại.” Dứt lời thì lôi kéo Cố Ngâm Hoan vào tẩm thất.

Thanh âm gọi nườn ngoài phòng xa dần, Tô Khiêm Mặc vừa lòng ôm lấy Cố Ngâm Hoan “Bổn vương vừa rồi được triệu vào cung là vì hoàng thượng muốn hỏi phương thuốc trị nôn nghén lúc nàng mang thai.”

Cố Ngâm Hoan có đến nửa khắc kinh ngặc sau đó mới có phản ứng lại “Hỏi cho Tương tỷ tỷ?”

Tô Khiêm Mặc gật gật đầu “Nghe khẩu khí của hắn tựa hồ người gầy yếu đi không ít, so với nàng lúc trước có vẻ nặng hơn.”

Cố Ngâm Hoan đẩy hắn một cái “Ta đi lấy tới, vậy chàng còn không mau đưa vào cung đi!”

Tô Khiêm Mặc ôm nàng không buông tay, than thở “Gấp cái gì, chỉ có một ngày, ta đã nói sáng mai sẽ đưa vào. Hơn nữa nhin hắn quýnh quáng lên một chút như vậy cũng hay, chưa thấy hoàng thượng như thế bao giờ. Nôn cũng không nôn đến chết người được.”

“... “ Cố Ngâm Hoan trừng mắt liếc hắn một cái “Chàng không đi, ta tự mình đưa qua cho Tương tỷ tỷ.”

Tô Khiêm Mặc vẫn bình chân như vại kéo nàng lại “Trong cung không thiếu người, biện pháp cũng sẽ có. Chỉ thêm có một ngày, để hoàng thượng quýnh lên không phải đối với Hiền phi càng là coi trọng sao.”

Đúng là ngụy biện!

Cố Ngâm Hoan im lặng một hồi, nửa ngày ôn nhu gọi Tô Khiêm Mặc một tiếng “Tướng công.”

Tô Khiêm Mặc đáp lời, tham lam hít mùi hương trên người nàng. Ân, sắc trời mờ ám, thời tiết như vậy, thật thích hợp làm chút chuyện gì đó a.

Chưa đợi hắn đưa tay gỡ nút áo của Cố Ngâm Hoan, thanh âm của màng lần nữa truyền đến “Mấy ngày nay không biết sao ta lại thế này, buổi tối cứ nằm mơ mẫu thân bị bệnh. Đã hai năm chưa hồi phủ thăm mẫu thân rồi. Ta tính toán sẽ về phủ ở mấy ngày.”

Tô Khiêm Mặc cảnh giác “Ở lại bao lâu?”

Cố Ngâm Hoan sờ sờ mặt hắn “Mười ngày nửa tháng đi. Mẫu thân chỉ còn một mình, ta ở lại thêm bồi nàng. Hạo nhi đã lớn có thể tự chăm sóc bản thân. Hàn nhi thì cần tướng công để ý chút, ta sẽ không dẫn hắn đi.”

“Không được!” Tô Khiêm Mặc một tiếng phủ quyết. “Chỉ ba ngày thôi, the một ngày cũng không được. Còn có cú tiểu tử kia cũng đem đi cùng đi.”

Cố Ngâm Hoan ủy khuất nhìn hắn. Tô Khiêm Mặc bị nàng bức ép không còn cách nào, bất đắc dĩ nói “Buổi tối ta sẽ cầm vào cung”

Cố Ngâm Hoan không lên tiếng, thật lâu sau, Tô Khiêm Mặc sắc mặt suy sụp “ Hảo hảo hảo, hiện tại ta lập tức tiến cung đây. Không cho nàng nhắc tới chuyện ở lâu mấy ngày nữa.”. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.