Tương Quý Phi Truyện

Chương 138: Thời gian trôi đi đâu



Ngay trong đêm hai xe ngựa ra khỏi cung, đi trên phố đều không có một bóng người, thỉnh thoảng mới có người say rượu lắc lư bên vệ đường. Xe ngựa thẳng hướng Tương phủ chạy đi, đến cửa lớn Tương phủ, đoàn người xuống xe, đứng đón là Tương Cảnh Nhạc.

Vừa thấy là hoàng thượng, Tương Cảnh Nhạc vội muốn hành lễ, Tô Khiêm Dương vung tay “Không cần đa lễ, xem bệnh trước quan trọng hơn”

Bốn thái y được mời đến sân viện Tương lão gia tử, Tô Khiêm Dương cũng đi cùng. Tương đại lão gia và nhị lão gia đều ở đó, nhanh chóng hành lễ. Tô Khiêm Dương nhận lễ xong, đi vào ngoại thất, chờ thái y chẩn bệnh.

Nếu Tương lão gia tử không bệnh nặng như vậy, Tương đại lão gia cũng sẽ không đi nhờ Trình thái phó tiến cung cầu thái y đến. Người Tương gia trong đêm tiến cung sẽ dễ khiến người ta hoài nghi. Tương gia lại càng không muốn để tin tức Tương lão gia tử bệnh nặng bị lan truyền. Có điều bọn hắn không nghĩ đến, hoàng thượng sẽ đến đây.

“Phụ thân bị bệnh khi khỏe khi yếu, hiện thời là càng nghiêm trọng, có khi cả ngày ngủ không tỉnh dậy, đến tận nửa đêm mới tỉnh, lại lẩm bẩm không nhớ chuyện gì.” Tương đại lão gia nói về bệnh tình của Tương lão gia tử với Tô Khiêm Dương. Tuổi lớn, đầu năm liền ốm đâu quấn thân, hiện tại đã không thể vãn hồi.

Tương đại lão gia thở dài “ Thần chỉ là hy vọng phụ thân đi an ổn một chút, đến tuổi chung quy cũng phải đi, nhưng không muốn phải đi trong thống khổ.”

Hai trong bốn thái y nhanh chóng bước ra nói với Tương đại lão gia “Bệnh của Quốc công gia đã lâu, trong đó đang thi châm, sẽ thanh tỉnh một lúc nhưng không cam đoan được bao lâu. Các vị có chuyện gì liền đi vào nói cho xong đi.”

Đây là ý nói với mọi người Tương lão gia tử tùy lúc có thể rời đi. Tương đại lão gia thần sắc chấn động, trên mặt nhiễm bi thương, cùng nhị lão gia mang theo hai nhi tử vào trong.

Tô Khiêm Dương thấy bọn họ đi vào rồi, nhìn thái y kia “Không thể kéo dài thêm một chút sao?” Hiện tại Nhân Nhân còn chưa sinh nhưng chỉ cách lâm bồn vài ngày nữa, nếu biết được tin tức này, nàng làm sao chịu nổi.

“Cái này còn phải xem ý chí của Tương quốc công mới được. Theo như thân mình của quốc công, đây không phải là lần đầu gặp nguy cấp như vậy, lần này là nghiêm trọng nhất, xem sức khỏe của Quốc công gia, lẽ ra chống đỡ không nỗi, sớm đã rời đi.” Tương lão gia tử chính là dựa vào ý chí mà còn sống, đần độn, thế nào cũng không chịu đi.

Vẻ mặt Tô Khiêm Dương khẽ động, đây là có tâm nguyện chưa xong.

Trong phòng truyền ra tiếng Tương Cảnh Trí và Tương Cảnh Nhạc buồn khóc. Một lát sau, Tương đại lão gia bước ra, như chớp mắt một cái già đi rất nhiều, hướng Tô Khiêm Dương cung kính nói “Hoàng thượng, phụ thân biết được ngài đến, mời ngài vào.”

Bọn Tương Cảnh Trí đều bước ra, Tô Khiêm Dương đi vào phòng, thái y đang thi châm. Tương lão gia tử quay đầu, thấy là hắn, suy yếu cười “Xin thứ cho lão thần vô phép, không thể hành lễ với hoàng thượng.”

“Tương quốc công không cần đa lễ.” Tô Khiêm Dương ngồi xuống, để Tương lão gia tử không phải ngước nhìn mệt như vậy. Lúc trước thái hoàng thái hậu bệnh một hồi, nguồ đã có vẻ già yếu đi nhiều. Hiện tại, Tương lão gia tử bị trận bệnh này đến nửa năm, gầy yếu đi quá nhiều. “Lão thần thỉnh hoàng thượng ban tội, Tương gia không hề hiếu tôn, để Hiền phi lạc mất hoàng tự. Lão thần không thể ở trên trần chuộc tội, xuống dưới kia, thần sẽ tạ tội cùng tiên hoàng.” Tương lão gia tử nói thật chậm rãi, trong đó còn dừng vài lúc, ho khan.

Nhưng đôi mắt kia thì thật sáng rõ.

Tô Khiêm Dương nhớ được Tương Như Nhân đã nói Tương quốc công không biết rõ nguyên nhân của ước định ba năm vô sinh. Thế nhưng hiện tại nghe qua lại giống như Tương quốc công đều biết hết.

“Bọn họ còn muốn lừa gạt lão thần, nhưng kỳ thực lão thần đã sớm đoán được.” Tương lão gia tử thở dài một hơi. Người trong nhà không muốn biết, hắn liền giả vờ hồ đồ không biết, nhưng trong lòng thì vẫn minh bạch.

Tôn nữ nuôi dưỡng tốt như vậy, lại luôn để nàng phải chịu ủy khuất, hận bản thân không thể một mình gánh chịu, Tương lão gia tử lại nhìn về phía Tô Khiêm Dương một lần nữa, cầu xin “Hoàng thượng, lão thần cả gan, cầu ngài một việc.”

“Tương quốc công cứ nói.”

Tương lão gia tử giật giật miệng, gằn từng tiếng rõ ràng. Tô Khiêm Dương nghe, thật lâu sau “Trẫm đáp ứng ngươi.”

Vẻ mặt Tương lão gia tử buông lõng, vô cùng thành kính “Lão thần tạ ơn hoàng thượng.”. . .

Tô Khiêm Dương để cả bốn thái y kia ở lại Tương phủ để ngừa vạn nhất. Chờ hắn rời khỏi Tương gia trở lại trong cung trời cũng sắp sáng. Luac này cũng không kịp ngủ, hồi Thừa Kiền cung chuẩn bị một chút, lập tức thượng triều.

Sau khi hạ triều, Tô Khiêm Dương một mình triệu kiến đám người Lễ bộ thượng thư, Trình thái phó, Bình vương gia nghị sự, phái Trần Phụng đi Chiêu Dương cung nhìn một chút.

Cả buổi chiều, Tô Khiêm Dương đều ở trong Thừa Kiền cung nghị sự cùng đám đại thần. Đến chạng vạng, đám người Lễ bộ thượng thư, thị lang rời đi. Trình thái phó và Bình vương gia vẫn lưu lại.

Đến chập tối, Trình thái phó rời đi rồi, trong Thừa kiền cung chỉ còn lại hai người Tô Khiêm Dương và Bình vương gia. Tô Khiêm Dương nhìn hắn “Chuyện Man tộc cùng lãnh thổ kia, Lục hoàng thúc tuổi lớn đi cũng không tiện, vẫn là muốn dựa vào ngươi đi một chuyến xem trước.”

“Thần tùy thời có thể xuất phát.”

“Không vội.” Tô Khiêm Dương lắc đầu, “Tương quốc công lần này chỉ sợ là chống đỡ không quá vài ngày. Thời điểm chiếu thư ban xuống còn cần ngươi có trong triều.”

Tuy rằng đáy mắt Tô Khiêm Mặc có chút kinh ngạc, nhưng đối với quyết định của đường ca, hắn vẫn dốc hết sức ủng hộ “Lúc này vẫn còn sớm, chỉ sợ những người đó lấy chuyện đầu năm Hiền phi bị giam để nói, không đức sao lại thăng.”

Trên mặt Tô Khiêm Dương có chút lãnh ý “Trẫm cũng muốn hảo hảo nhìn xem trong triều có bao nhiêu người nói như vậy“. . .

Bốn năm ngày trôi qua, Tô Khiêm Dương đều không đi Chiêu Dương cung, cảm xúc của Tương Như Nhân chẳng thể tốt được. Hứa ma ma hễ mà khuyên một câu, nàng lại cáu kỉnh lên, lời ai nói cũng không cần nghe. Không đến liền không đến, vốn nàng không sai, rốt cuộc là ai keo kiệt ai cố tình gây sự. Nhưng Trần Phụng thì mỗi ngày lại đây thay hoàng thượng xem một vòng, Tương Như Nhân căn bản là không gặp hắn. May là Trần Phụng và Phùng Áng giao hảo tốt, còn có thể từ Phùng Áng biết được chút chuyện. Bằng không mỗi ngày Trần Phụng lại đây, đều là không có cách nào để báo cáo kết quả nhiệm vụ.

Hai vị chủ tử giận dỗi, khổ là thân chạy vặt ở giữa. Trần Phụng kỳ thực rất muốn nói với nương nương, hoàng thượng không đến thật ra là vì mấy ngày nay quá bận rộn. Bí mật triệu kiến vài vị đại thân, đều là thương nghị đại sự.

Chẳng qua là dù Trần Phụng muốn nói thì hiện tại Tương Như Nhân cũng không muốn nghe.

Tương Như Nhân là cho rằng hoàng thượng không đến vì muốn nàng hạ mình nhận sai. Nhưng nàng có nói sai sao, nàng còn nổi giận đây, mở miệng lại nói nàng đau lòng Định vương gia, sao không phải là hắn giải thích cho nàng chứ.

Càng nghĩ, Tương Như Nhân càng cảm thấy ủy khuất. Vốn cảm xúc mấy ngày nay không tốt. Ngày đó cãi nhau xong đi ngủ, ban đêm tỉnh vài lần, mệt, mơ màng mơ màng lại ngủ. Buổi sáng tỉnh dậy người có chút hỗn loạn.

Càng gần ngày lâm bồn, Tương Như Nhân có chút hoảng hốt. Không biết là đứa nhỏ trong bụng truyền cảm giác hay trong lòng nàng luôn có gì đó bất an, cứ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra...

Hai ngày sau, bỗng nhiên một đạo thánh chỉ phong phi ban xuống.

Trần Phụng tự mình đi Chiêu Dương cung tuyên chỉ “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Từ xưa đế vương thận giản thục đức, bị trật cunh đình, lấy tương nội chính. Lịch kê hướng chế, điển lễ du long. Chiêu Dương cung Hiền phi Tương thị ôn huệ đoan lương, khổn nghi mậu. Nay tiến phong quý phi. Khâm thử.”

Tương Như Nhân quỳ trên mặt đất, thật lâu sau cũng chưa hồi thần. Quý phi? Phong nàng?

Trần Phụng tuyên chỉ xong, cười tủm tỉm nhìn nàng “Quý phi nương nương, còn không mau tiếp chỉ?”

Tương Như Nhân vươn tay tiếp nhận thánh chỉ từ Trần Phụng “ Tạ hoàng thượng ân điển.”

Thanh Đông và Thanh Thu ở phía sau đỡ nàng dậy. Tương Như Nhân có chút nghi hoặc nhìn Trần Phụng “Trần công công, hoàng thượng sao có thể hạ thánh chỉ này?” Đầu năm nàng có tội, bị xử phạt hơn một tháng nay mới từ Khải Tường cung trở ra. Hiện tại tuy có thai nhưng chưa sinh cũng chưa biết nam hay nữ, cũng không có công lớn, sao có tư cách được phong quý phi.

Trần Phụng nhận hồng bao Hứa ma ma đưa tới, cung kính với Tương Như Nhân “Tâm tư hoàng thượng thế nào tiểu nhân sao dám phỏng đoán

Chúc mừng quý phi. Đại điển phong quý phi vào ngày mai. Tiểu nhân còn phải hồi bẩm, xin cáo từ.”

Tương Như Nhân để Phùng Áng tiễn người, trong tay cầm thánh chỉ, vui sướng chưa cảm thấy, chỉ tràn ngập cảm giác khó tin. Phong quý phi này thật khiến nàng đoán không ra.

Nhưng tưởng tượng không ra cũng chẳng phải mình Tương Như Nhân đã tiếp chỉ mà chỗ thái hậu, hoàng hậu và trên dưới hậu cung đều chưa một ai nghe qua tin tức này trước đó. Nếu Hiền phi sinh hạ Lục hoàng tử, vậy xem vào Hiền phi đã có hai trai một gái, hơn nữa dựa vào tư lịch của nàng, phong quý phi còn khiến người ta tiếp nhận được. Nhưng hôm nay, sinh cũng chưa sinh, còn cách lâm bồn vài ngày đã hạ thánh chỉ. Hoàng thượng dù có sủng Hiền phi cũng không thể vô phép tắc a. Quý phi lại không phải phân vị phi tử bình thường, làm sao có thể tùy ý phong như vậy.

Thái hậu nương nương trực tiếp đi Thừa Kiền cung gặp hoàng thượng. Thời điểm nàng đến, bên ngoài người quỳ đã không ít. Lúc lâm triều Tô Khiêm Dương tuyên bố chuyện này, tiếng phản đối nổi lên bốn phía. Nhất là Triệu quốc công dẫn đầu một đám đại thần. Nhưng bọn người Lễ bộ thượng thư, Trình thái phó và Bình vườn gia như đã có thương lượng trước, đám Triệu quốc công càng phản đối, bọn họ càng ủng hộ.

Bọn người Triệu quốc công là bỗng nhiên mới biết được tin tức, đám người Trình thái phó đã chuẩn bị bao lâu. Trên triều nói không lại. Hạ triều, đám người Triệu quốc công liền qùy bên ngoài Thừa Kiền cung, yêu cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, phong quý phi cần phải thận trọng hơn.

Vì thế thời điểm thái hậu đến, bọn người Triệu quốc công thật vui vẻ a, có người đến làm chủ. Thái hậu nương nương tốt xấu gì cũng khuyên được hoàng thượng. Một đạo thánh chỉ đột ngột ngày thật khiến bọn họ trở tay không kịp.

Thái hậu đi vào, Tô Khiêm Dương đứng dậy nghênh đón. Thái hậu sắc mặt xám xịt nhìn hắn “Hoàng thượng, đại sự như vậy ngài cũng không cùng ai gia và hoàng hậu thương nghị một chút đã tự quyết định. Hiện thời khiến đại thần quỳ đầy bên ngoài điện. Rốt cuộc ngài đây là đang làm gì!”

“Nhu thần chỉ là không thương lượng với mẫu hậu thôi. Trước đây mấy ngày đã thương nghị qua với đám người Trình thái phó, Bình vương gia rồi. Hiện tại việc cũng đã định xong.” Tô Khiêm Dương vẻ mặt bình thường đáp. Đối với việc này hắn đả chuẩn bị kĩ, sẽ không lo lắng đến những tiếng phản đối.

“Hồ nháo! Chuyện phong quý pho có thể chỉ thương lượng một chút với bọn họ mà đủ sao. Chuyện lớn như vậy mà một chút tin tức ai gia cũng không biết trước. Hoàng thượng đây là muốn gạt ai gia đúng không?” Thái hậu tức giận. Lúc nào thì chuyện phong phi mà thái hậu với hoàng hậu không biết trước, phải đợi chiếu thư hạ mới hay tin.

“Nhi thần làm sao có thể cố ý gạt mẫu hậu, mẫu hậu lo nghĩ nhiều rồi.” Tô Khiêm Dương nhìn Trưởng công chúa ngồi ở bên cạnh thái hậu, ngữ khí hòa hoãn “Thánh chỉ đã hạ, nhi thần là vua một nước, nào có đạo lí lại lật lọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.