Tương Quý Phi Truyện

Chương 40: Sinh một nữ nhi đi



Lúc xế chiều bên ngoài đã có tin tức Cố gia báo quan, căn bản không có ý muốn giải quyết riêng, Cố gia đến nha môn đánh trống khiến toàn bộ Lâm An thành đều biết.

Cố gia cáo trạng Kỳ gia nhị tiểu thư mua nhân giết người, ý đồ đem Cố gia Thất tiểu thư bắt cóc rồi đẩy xuống sườn núi cho chết.

Cố gia còn đem bọn cướp tới, nha môn sai người trực tiếp đến Kỳ gia, không bao lâu sau Kỳ gia nhị tiểu thư đã bị dẫn tới trong nha môn.

Đến chạng vạng, thẩm vấn liền có kết quả, Kỳ gia nhị tiểu thư đúng là thu mua sơn phỉ ý đồ giết chết Cố gia Thất tiểu thư, trong này còn nhắc đến Kỳ gia nhị tiểu thư từ chỗ Lục gia Nhị thiếu gia nghe được cách liên hệ sơn phỉ, bởi liên lụy rất rộng nên án kiện đành trình lên Hình bộ, sau khi tra rõ thêm mới thẩm tra xử lí.

Tương Như Nhân là chập tối thì biết được toàn bộ những tin tức này, Trình Bích Nhi còn viết thêm thư cho nàng, Tương Như Nhân viết một phong thư dài để Tử Hạ đưa ra phủ, Hình bộ tra từ dưới lên trên khẳng định phải cần khoảng mấy ngày, mấy ngày này cũng đủ Kỳ gia khắp nơi nhờ quan hệ giải vây cho Kỳ Tố Lam, chuyện mua nhân giết người đã thành kết cục đã định, ở giữa lại nhảy ra một Lục gia Nhị thiếu gia, Kỳ gia có khả năng phản biện nói Kỳ Tố Lam là bị người xúi bẩy, bị lợi dụng mới có thể đi mua nhân giết người.

Kỳ gia muốn che chở, cũng phải xem che được hay không, cơ hội tốt như vậy mà nàng không dùng chẳng phải là ngốc sao...

Bên kia thư Kỳ Tố Như viết cho Tương Cảnh Trí như đá chìm đáy biển, nàng muốn viết cho Tam hoàng tử, nhưng lại tìm không được phương thức liên lạc, hỏi thăm xong mới phát hiện Tương Cảnh Trí vào ngày phát sinh chuyện đã sớm bị Tương gia lão gia phái ra khỏi Lâm An thành, trở về cũng phải chờ một tháng sau.

Kỳ Tố Như lập tức liền rõ ràng đây là cố ý, chính là vì phòng ngừa bản thân đi liên hệ Tương Cảnh Trí.

“Phu nhân, Kỳ phu nhân đến đây tìm ngài.” Ngoài cửa nha hoàn vào bẩm báo, Kỳ Tố Như đem thư trong tay vo lại thành một nắm, trên mặt có chút thiếu kiên nhẫn, “Mời vào đi.”

Kỳ phu nhân vừa vào cửa trước đã khóc lên, “Như Nhi, Lam Nhi nàng bây giờ bị nhốt tại Hình bộ, ta và phụ thân ngươi đều không thể đi vào thăm nàng, hôm nay tổ mẫu ngươi nói không muốn để ý việc này, phải nên làm cái gì bây giờ?”

Đây không phải là Kỳ phu nhân lần thứ nhất khóc lóc kể lể, Kỳ Tố Như nghe có chút phiền chán, “Mẫu thân, chuyện này ta cũng không có biện pháp, đây là mua nhân giết người, không phải là tiểu đả tiểu nháo.”

Kỳ phu nhân có chút đờ đẫn nhìn con gái một tiếng cự tuyệt, có vẻ không tin nổi “Như Nhi, đây chính là thân muội muội ngươi, ngươi có thể đi van cầu Vương gia cùng Vương phi a.”

“Vương phi sẽ không đồng ý, ngài không biết sao, Cố gia Thất tiểu thư là tứ hôn cùng tam thiếu gia Bát vương phủ, chuyện này mấy vương phủ cũng sẽ không nhúng tay vào.” Ai nhúng tay cũng khó xử, thẳng thắn đều bỏ mặc, Kỳ Tố Như lẽ nào không đi cầu qua Vương phi sao.

“Này, làm sao bây giờ, Như Nhi, đây chính là thân muội muội ngươi, ngươi làm sao nhẫn tâm.” Kỳ phu nhân hoang mang lo sợ, Kỳ lão gia tiến cung đi nữa, muốn nói người ở Hình bộ thì Mộc gia có thể so với Kỳ gia còn biết nhiều hơn.

“Không phải nói Nhị muội là nghe Lục gia Nhị thiếu gia nói mới biết được cách tìm sơn phỉ sao, đem chuyện này đổ lên trên người Lục gia, dựa vào Nhị muội một khuê trung nữ tử làm sao có thể có biện pháp liên hệ sơn phỉ.” Kỳ Tố Như ánh mắt híp một cái, tức thì tức, nàng vẫn tìm cách cho muội muội mình đâm dao về người khác.

“Vậy có thể thay Lam Nhi giải vây sao.” Kỳ phu nhân nghĩ có chút hy vọng, Kỳ Tố Như liếc mắt nhìn nàng, “Giải vây? Làm sao có thể, chịu tội nhẹ một chút mà thôi, mẫu thân, ngài thế nào còn nhìn không rõ, tội lớn như thế làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.”

Kỳ phu nhân lau nước mắt, Kỳ Tố Như tiện đà nói “Ngài chỉ biết Nhị muội, ngài cũng biết chuyện này đối với Kỳ gia tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng, sau này Tam muội còn lập gia đình thế nào, đối với ta lại ảnh hưởng bao lớn, ngài lại còn bắt ta nghĩ biện pháp, nếu ngài không dung túng nàng như vậy, nàng làm sao có lá gan đi làm loại chuyện đó, Cố gia yếu hơn nữa cũng không phải mặc cho người nhào nặn!”

“Ta đây phải đi tìm người đem lời truyền đi.”...

Nhưng mọi chuyện sao có thể đều như nguyện a, không đợi Kỳ phu nhân chuẩn bị truyền đi chuyện gì vì nữ nhi mình giải vây, bên kia lại tuôn ra lời đồn đãi, trước đây Cố gia Thất tiểu thư mở tiệm có người gây sự cũng là Kỳ gia nhị tiểu thư tìm người đi làm, không chỉ có như vậy, nàng còn muốn giựt giây công chúa đi gây với Cố gia Thất tiểu thư để thay mình trả thù.

Còn có mâu thuẫn giữa Kỳ gia nhị tiểu thư cùng Mộc gia tiểu thư,Cố gia Thất tiểu thư ở bên trong sơn trang nghỉ hè, rất có khả năng Kỳ gia nhị tiểu thư thích Bát vương phủ tam thiếu gia, không muốn thấy Cố gia Thất tiểu thư gả cho Tô thiếu gia.

Mọi người vừa nghe, a, đây đối với Thất tiểu thư người ta oán hận tồn tại đã lâu a, còn muốn giết chết người ta để thánh chỉ mất đi hiệu lực, này lòng dạ ác độc, đừng nói là từ Lục gia Nhị thiếu gia mới nghe được cách liên hệ sơn phỉ, chính là biện pháp khác nàng khẳng định cũng sẽ tìm.

Mấy cái tin này tức khắc áp qua tin tức lúc đầu, toàn bộ Lâm An thành đều ồn ào sôi sục.

Người hữu tâm ắt biết chuyện này phía sau khẳng định có người cố ý, ra tay lớn như vậy chính là không muốn để cho chuyện này được lành.

Tin tức truyền tới hoàng thượng, mặc cho Kỳ lão gia nói toạc mồm mép đều vô dụng, vốn có thể đã tuyên án, bởi vì Tô Khiêm Mặc trở về gấp lại kéo thêm vài ngày.

Cái gọi là trị gia không nghiêm, môn phong bất chính, các loại sự tích của Kỳ gia nhị tiểu thư đã chỉ ra Kỳ gia đối với nàng vô cùng cưng chiều dung túng, một hài tử bao lớn, lẽ nào thực sự quản giáo không xong? Hay là Kỳ lão gia cùng người Kỳ phủ cũng không hài lòng, bản thân không ra tay mà để hài tử đi nháo, chỉ là không có ngờ tới sẽ là phương thức như vậy.

Không nhìn thánh chỉ, Kỳ Tố Lam theo lý nên bị chém.

Kỳ gia quản giáo nữ nhi vô phương, bị hoàng thượng nói một câu cho tạm dừng chức vị về nhà tĩnh dưỡng, trước về nhà mấy năm dạy dỗ hài tử cho tốt rồi hẵng trở lại nói việc quốc gia đại sự, nữ nhi mà giáo dưỡng không tốt thì tai họa cũng rất lớn.

Cuối cùng, hoàng hậu hạ chỉ, Kỳ Tố Lam xuống tóc làm ni cô, cả đời thường bạn thanh đèn, không được có người thân đi vào thăm.

Đây đối với một tiểu thư khuê các mà nói so với chết còn hành hạ hơn, tại nơi thường bạn thanh đèn, thường thường bầu bạn không được mấy năm liền phát điên, rồi chết.

Về phần Lục gia Nhị thiếu gia, chứng cứ không đủ, đánh hai mươi đại bản rồi cho về nhà.

Chuyện này cứ như vậy nháo một hồi thì kết thúc, Kỳ gia trải qua chuyện này xem ra bị thương nặng. Kỳ lão gia tạm thời cách chức về nhà, lúc nào phục chức cũng không xác định, danh tiếng các vị tiểu thư Kỳ gia rốt cuộc bại phôi, đừng nói Kỳ gia nhị tiểu thư, chưa xuất giá Tam tiểu thư là chịu ảnh hưởng nhiều nhất, về phần tiểu thư đang ở Lục vương phủ, có người nói chờ bản án định rồi mới qua lại Kỳ phủ.

Mà ngay sau chuyện này chính là đến chuyện Lục thế tử nạp quý thiếp hơn bốn tháng sau, Lục thế tử dũng cảm gánh chịu trách nhiệm, anh hùng cứu mỹ nhân, tiện thể đem mỹ nhân nạp tiến Lục vương phủ.

Mọi người đem đề tài xoay quanh vị quý thiếp này cùng Lục thế tử phi, Lục vương phủ lâu như vậy còn không có đích trưởng tôn, nhà mẹ đẻ thế tử phi lại xảy ra chuyện như vậy, có đúng hay không thể hiện rằng Lục thế tử phi là đang thất thế...

Lâm An thành cuối mùa thu khô ráo đi nhiều, trong phủ thái tử, chạng vạng Tương Như Nhân đi dạo hoa viên, trên bồn hoa có thật nhiều lá rụng, tháng mười hai này, nàng ngửa đầu xem quanh đi quẩn lại “Một năm rất nhanh lại qua đi.”

Sau lưng Thanh Thu cầm một cái áo choàng phủ thêm cho nàng, “Rất nhanh sẽ lại có tuyết rơi.”

Ngày mồng tám tháng chạp qua đi, Tương Như Nhân thấy một năm này phá lệ qua mau, nhị ca cũng đã thành hôn, hôm nay Tương gia không cần nàng quan tâm gì nữa.

Vào đêm, thái tử tới chỗ nàng, Tương Như Nhân chuẩn bị cho hắn trà gừng ấm người, hai người cùng ngồi ở trên tháp, Tô Khiêm Dương dáng vẻ có chút tùy ý, hạ mấy con cờ nói đến sang năm đầu xuân tổ chức cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung.

Đây là hai năm qua vừa mới nổi lên, hàng năm đều tổ chức một lần thi đấu như thế, phân tổ nam nữ, tham gia có thể là hoàng tử, công chúa, phi tử trong hoàng gia, cũng có thể là tiểu thư thiếu gia thế gia được mời.

Tô Khiêm Dương buông một con cờ ngẩng đầu nhìn nàng, “Bản cung nhớ kỹ nàng cưỡi ngựa không tệ.”

Tương Như Nhân nghe hắn nói như vậy cũng biết là muốn bản thân đi tham gia, cự tuyệt nói, “Thiếp cưỡi ngựa chỉ có thể là ngồi thong thả, chạy không bằng ai, sẽ bị chê cười thôi.”

“Thật không.” Tô Khiêm Dương lấy đi mấy viên cờ trắng của nàng, “Bản cung nhớ kỹ sáu năm trước ở bên trong trường ngựa, nàng ở trên ngựa như vậy cũng có vẻ trấn định.”

Nhắc tới chuyện này, Tương Như Nhân sắc mặt cũng có chút quẫn bách, đó là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, lại suýt nữa đã đánh mất tính mệnh.

“Lúc này đây cung phi tham gia không ít, phụ hoàng đề nghị một hồi như thế, các phủ khẳng định đều phải cử ra vài người, nàng coi như đi cùng một chút cũng không có việc gì.” Đã nói như vậy, nàng còn có thể cự tuyệt sao, Tương Như Nhân gật đầu, “Nếu như không được cái thứ tự gì, điện hạ ngài cũng đừng oán thiếp.”

Dời bàn cờ, Tô Khiêm Dương đem nàng kéo đến trong lòng, cười khẽ, “Oán nàng cái gì, nàng nếu như sợ, cùng lắm thì bản điện hạ lại cứu nàng thêm một lần.”

Tương Như Nhân thấy hắn còn nói chuyện trường ngựa lúc đó, nện nhẹ cho hắn một cú “Ngài còn nói!”

Tựa hồ là nghĩ tới điều gì, Tô Khiêm Dương nhìn gò má nàng hơi đỏ lên “Nói như vậy, bản cung cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.”

Tương Như Nhân ngẩn ra, nói như vậy cũng không sai, lúc đó nếu không phải thái tử ra tay cứu giúp, nàng cho dù là bản thân lập tức nhảy xuống cũng phải té bị thương, vạn nhất tàn phế, không phải so với chết còn khó chịu hơn.

Nhưng hắn lúc đó không phải nói một cái nhấc tay thôi sao.

Tương Như Nhân mở to mắt nhìn hắn, nỗ lực để hắn hồi tưởng lại lời nói lúc đó “Điện hạ khi đó không có nói như vậy a.”

“Ồ, bản cung đã nói gì?” Tô Khiêm Dương có nhiều hứng thú nghe, Tương Như Nhân ngồi dậy, hắng giọng một cái, học giọng nói lãnh đạm của hắn nói “Khụ khụ, điện hạ nói “ không có việc gì là tốt rồi”.”

Tô Khiêm Dương bật cười, học cũng thật giống, “Vậy cũng không thể phủ nhận sự thật này.”

Tương Như Nhân oán trách nhìn hắn, thật là có một mặt hẹp hòi a, chuyện tình lâu như vậy còn nhớ rõ, vì vậy nàng từ dưới tháp đứng lên, hướng phía hắn đang ngồi hơi phúc thân “Thiếp tạ ơn điện hạ đã có ân cứu mạng, không thể không báo, điện hạ ngài hãy thu nhận thiếp đi.”

Thời gian dừng lại một hồi, Tô Khiêm Dương khóe miệng gợi nên nụ cuời đắc ý, tâm niệm vừa động, cầm lấy cái chén uống một ngụm trà, chậm rãi, “Cũng không phải là không có cách hồi báo.”

Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, Tô Khiêm Dương chỉ chỉ vị trí bên người nàng để cho nàng ngồi xuống, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói “Bản cung nghĩ, sinh một nữ nhi giống như ngươi cũng rất tốt.”

Bên tai hơi thở của hắn nóng người, Tương Như Nhân thân thể chấn động, hắn nói cái gì.

“Điện hạ.” Qua một lúc lâu Tương Như Nhân mới mở miệng, lời nói của thái tử làm cho nàng quá kinh ngạc, chính là hắn lại yêu cầu mình sinh một một nữ nhi chứ không phải nhi tử nên khiến nàng kinh ngạc, hắn muốn một nữ nhi giống như nàng, điều này có phải cho thấy thái tử rất thích nàng...?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.