Tượng Tâm

Chương 16



“Em ra ngoài một lát.” Lê Thúy gần như bỏ của chạy lấy người ào ra ngoài.

Nghiêm Kha cười ha ha, kêu lớn: “Sao nhóc nhà cậu ngây thơ thế.”

Nhìn bóng lưng của Lê Thúy, Lục Thương vui vẻ nhếch miệng cười.

Gió biển chầm chậm thổi qua boong thuyền, hong khô mồ hôi nóng trên trán. Lê Thúy vịn lan can, ngón trỏ mân mê môi mình. Đầu óc cậu như bị đặt chế độ tuần hoàn tự động mà liên tục hồi tưởng xúc cảm ướt át man mát giữa răng môi khi nãy, ngọt ngào, mềm mại, thấm đượm chút trong veo nhưng xa lạ, đó là mùi vị của Lục Thương. Đứng trong gió biển, cậu nhịn không được nở nụ cười, cứ như đang nằm mơ ấy, nhưng tất cả đều là sự thật, Lục Thương hôn cậu, hai người hôn nhau, cảm giác như tâm nguyện nhiều năm được thỏa mãn, quả thật hưng phấn đến mức không biết làm sao cho phải.

Lê Thúy quay đầu lại, giữa biển rộng mênh mông vô bờ, đèn đuốc trên du thuyền trông như những vì sao lấp lánh. Giờ phút này đây, cảm giác bồn chồn lo lắng của lần đầu lên thuyền đều hóa thành ngọt ngào, ngay cả tiếng cười nịnh nọt của mấy cô nàng mặc đồ thỏ cũng không còn đáng ghét nữa, trong phút chốc, toàn bộ ký ức của cậu đều được tẩy thành tốt đẹp hết.

Dưới sự kích thích của gió biển, cậu thậm chí nhịn không được bắt đầu nảy sinh ảo tưởng, có khi nào, có khi nào Lục Thương cũng có thích cậu một chút không, cho dù chỉ là chút xíu thôi, trong lòng Lục Thương, liệu cậu có đặc biệt chút nào không?

Có lẽ những người ấp ủ tình yêu trong lòng đều như thế, cứ khinh bỉ bản thân tự mình đa tình, rồi lại nhịn không được bắt lấy chút manh mối từ đôi câu vài lời của đối phương, góp phần chứng minh phỏng đoán chủ quan của chính mình. Dẫu biết là mơ tưởng viển vông, nhưng lại không nỡ vứt khả năng một phần vạn đó, tâm lý mâu thuẫn tự chuốc lấy phiền này thể hiện hết sức nhuần nhuyễn trên người Lê Thúy.

Cậu không khỏi nhớ lại, hình như Lục Thương vẫn luôn chăm sóc mình cực kỳ chu đáo, y bao giờ cũng điềm đạm, tỉ mỉ, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn cậu cũng đong đầy bao dung và dịu dàng vô tận… Lê Thúy hơi sửng sốt, vội vã áp chế suy nghĩ nguy hiểm này, đúng là choáng đầu mà, sao mình có thể ôm vọng tưởng không thực tế như vậy chứ.

Xem ra Lục Thương đối xử với cậu thật sự quá tốt, tốt đến mức cậu suýt quên quan hệ giữa hai người vốn chỉ là bao nuôi mà thôi. Không, so với bao nuôi thì thiếu một phần tình dục, thêm một phần ấm áp, trái lại giống nhận nuôi hơn, cách Lục Thương đối xử với cậu quả thật cũng như đối xử con nít vậy. Mỗi ngày hai người đều ngủ chung giường, nếu y thật sự có ý gì với cậu, làm sao lâu như vậy rồi mà không hề biểu lộ chút hứng thú nào với cậu chứ.

Nghĩ đến đây, nỗi kích động của Lê Thúy từ từ dịu xuống, gió biển thổi qua, cậu thậm chí còn bắt đầu thấy chán nản. Tâm trạng đột nhiên đổi xoành xoạch, cậu dần dần cảm nhận được mệt mỏi.

Ra ngoài lâu quá rồi, Lê Thúy xoa xoa mặt, vừa xoay người thì bước chân khựng lại.

Lục Thương bưng một ly rượu vang sủi bọt, lười biếng tựa vào cột buồm, cười như không cười quan sát cậu. Nhìn điệu bộ của y, chẳng biết đã đứng bao lâu rồi.

“Anh, sao anh lại ra đây?” Lê Thúy lắp bắp, nghĩ đến dáng vẻ ngu xuẩn khi nãy của mình rất có khả năng bị người ta thấy hết, vệt đỏ trên mặt vừa chìm xuống tức thì lại có xu thế nổi lên.

Lục Thương nâng tay đưa ly rượu cho cậu: “Đang nghĩ gì thế?”

“Không nghĩ gì cả.” Lê Thúy nhỏ giọng đáp, vùi mặt vào trong ly, mùi rượu không nặng, bên trong pha thêm nước trái cây, vị dịu nhẹ mà khoan khoái. Lê Thúy uống chừng nửa ly, cách lớp thủy tinh, cậu thấy Lục Thương đưa lưng về phía biển, khuỷu tay chống trên lan can, ngửa đầu để lộ hầu kết gợi cảm, tóc mái bị gió biển thổi loạn sượt qua chiếc mũi cao thẳng.

Nếu nhìn kỹ, thật ra bề ngoài của Lục Thương không giống người Trung Quốc truyền thống lắm, mặt mũi góc cạnh hơn, màu mắt cũng trong hơn. Lê Thúy nhìn mà không dời mắt nổi, cả buổi sau mới nuốt rượu vang sủi bọt trong miệng xuống, hỏi: “Anh là con lai phải không?”

Lục Thương quay đầu nhìn cậu: “Sao lại hỏi thế?”

Bởi vì anh đẹp quá, Lê Thúy nói thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Cảm giác anh và những người nước ngoài trên thuyền đứng cùng nhau cũng không có gì lạc quẻ.”

“Chắc vậy,” Lục Thương mỉm cười, “Tôi cũng không biết nữa.”

Đáp án này khiến Lê Thúy hơi bất ngờ, từ trước đến nay những chuyện không muốn cho cậu biết, Lục Thương sẽ không hé răng một chữ, nhưng bây giờ y lại nói không biết. Nhắc mới nhớ lâu thế rồi mà chưa từng nghe ai nhắc đến bố mẹ của Lục Thương, rõ ràng chuyện này có nội tình, cậu thức thời không hỏi tiếp nữa.

“À phải, tháng sau phải về nhà một chuyến,” Lục Thương nhắm mắt suy nghĩ một lát, “Cậu đi với tôi đi.”

“Đi làm gì cơ?”

“Tảo mộ.”

Lục Thương mở mắt ra: “Là ngày giỗ của bố tôi.”

Mặc dù hơi kinh ngạc, Lê Thúy cũng không nói gì, thấy Lục Thương chìm vào suy tư, cậu cũng im lặng không lên tiếng.

Trên du thuyền ồn ào náo nhiệt, tiếng hò hét và tiếng cười đùa liên tục truyền ra từ khoang thuyền, nghe như có tiếng vọng đâu đây. Hai người lặng lẽ ngồi ở đầu thuyền hóng gió biển một lát, vừa định chuẩn bị về, Nghiêm Kha bỗng dưng chạy xuống từ boong thuyền lầu hai, thấy hai người họ thì lập tức xông qua túm Lục Thương.

“Tới đây tới đây, giúp tôi một tay.”

Lê Thúy chặn cánh tay thò sang đây, bước chen vào giữa hai người, ngăn cản động tác của Nghiêm Kha: “Anh Nghiêm có chuyện gì vậy, để em làm thay cho.”

“Cậu làm thay không được,” Nghiêm Kha sốt sắng nhìn về phía Lục Thương, “Con trai nhà Tư Mã đánh bài thua cuộc, khóc lóc la lối đòi tự sát, bây giờ đang đu đưa ở đuôi thuyền, còn không chịu cho người ta cứu, cậu cũng là trưởng bối của nó, tới khuyên nhủ nó đi.”

Nghe vậy, Lục Thương không nhúc nhích mà hỏi ngược lại: “Là con cả hay con thứ?”

“Đương nhiên là con cả, bây giờ thằng con thứ được cưng như trứng, thua chút tiền xi nhê gì.”

Lục Thương suy tư một lát rồi vẫn đi theo, Lê Thúy cảm thấy thật ra Lục Thương không muốn lo chuyện bao đồng này cho lắm, có điều sau khi cân nhắc lợi và hại, dưới quan hệ lợi ích, y không thể ngó lơ. Suy cho cùng Lục Thương quả thật không phải người tốt bụng gì cho cam, lúc trước đưa Lê Thúy về, cứu cậu một mạng, đã là phá lệ lắm rồi.

Băng qua hành lang, không ít người đã tu tập ở boong thuyền, năm sáu chiếc tàu đệm khí lềnh bềnh dưới biển áp sát thân thuyền, xung quanh tranh cãi ỏm tỏi, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cậu thanh niên đu đưa trên lan can, cậu ta mặc một thân đồ trắng, nước mắt giàn giụa, thoạt nhìn cỡ tuổi Lê Thúy.

“Đừng tới đây, tới nữa tôi nhảy thật đó!” Cậu thanh niên rống to hơn, tay cầm lan can lại nới lỏng, xung quanh lập tức phát ra tiếng ngăn cản và tiếng sụt sùi.

Mạng người quan trọng, nhân viên công tác phụ trách đảm bảo an toàn nào dám lơ là, vội vàng nhấc đệm bảo hộ trên thuyền. Lan can này cách mặt đất chừng ba tầng lầu, cái thang vốn dùng để treo đèn lồng chẳng biết sao lại bị cậu ta trèo lên, ván thuyền làm bằng thép hàng thật giá thật, nếu ngã xuống không chết cũng liệt nửa người.

“Tư Mã Tĩnh Vinh!” Nghiêm Kha ngửa đầu hô to, “Nhìn coi ai tới nè, chú Lục của cháu ở chỗ này, có gì khó xử cháu cứ nói với chú ấy, đừng manh động!”

Lục Thương hiếm khi tỏ ra đau đầu, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Thua bao nhiêu tiền, tôi cho cậu mượn.”

Nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp, Lê Thúy đã bật cười ra tiếng, đây là cách khuyên nhủ gì không biết, chẳng những chọt chỗ đau của người ta mà còn tổn thương lòng tự trọng của người ta, hình như cậu đã quá quen với Lục Thương không gì không làm được, nào biết điểm yếu của y lại nằm ở đây.

Nghe lời Lục Thương nói, quả nhiên sắc mặt Tư Mã Tĩnh Vinh càng trắng hơn, cậu ta gân cổ quát: “Tôi không cần tiền của chú, chú cũng y chang bố tôi thôi, chú không phải là người tốt, mấy người còn ước gì tôi chết!”

Lê Thúy sầm mặt, ánh mắt trở nên rét lạnh.

Ngược lại, Lục Thương chẳng có phản ứng gì, chỉ hỏi: “Ổng làm gì cậu?”

Tư Mã Tĩnh Vinh vẫn còn trẻ người non dạ, vừa mắng người ta xong nên ít nhiều cũng thấy chột dạ, khóc còn dữ dội hơn, nói ngắc nga ngắc ngứ: “Tôi… tiền mẹ tôi để lại cho tôi đều bị ổng lấy hết, ổng chỉ ước gì tôi chết để ổng dễ bề giao hết cổ phần công ty cho Tư Mã Diễm, cái thằng do hồ ly tinh đẻ ra kia là con của ổng, tôi không phải là con của ổng sao?”

Nghe đến đó, hầu như mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, có câu chuyện xấu trong nhà nên đóng cửa bảo nhau, thằng nhóc này chẳng những không hề kiêng kỵ rêu rao ra ngoài mà còn làm ầm ĩ cho mọi người đều biết, ngây thơ đến mức chẳng có nửa điểm mưu mô. Tình thân nhà họ Tư Mã vốn bạc bẽo đó giờ, tiền tài nặng hơn tình thân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bố cậu ta thiên vị con thứ không phải không có nguyên nhân.

“Cháu nằm đây ăn vạ cũng không giải quyết được vấn đề đâu, xuống đây trước đi, bọn chú nghĩ cách giúp cháu!” Nghiêm Kha hô to.

“Còn cách nào nữa chứ, bố tôi vốn không thương tôi, tôi làm gì cũng không bằng con thứ của ổng hết, tôi chết ổng mới hài lòng!”

Lục Thương cũng bất đắc dĩ, khuyên nhủ người khác thật sự không phải sở trường của y, trên căn bản quan niệm đã khác biệt, y không thích áp đặt quan điểm của mình lên người khác, lại càng không thích khuyên người khác thay đổi suy nghĩ của họ, nếu một người chẳng liên can gì đến mình quyết tâm muốn tự sát, có lẽ y chỉ gật đầu nói “nhớ giải quyết hậu quả cho tốt” thôi.

Lê Thúy thờ ơ đứng bên cạnh, sắc mặt không thân thiện lắm, lúc này Lục Thương mới chú ý đến cậu, bình thường không để ý, bây giờ so với bạn cùng lứa, y mới phát hiện Lê Thúy thật sự khiến người ta đỡ lo, vừa hiểu chuyện vừa nghe lời, lúc mấu chốt còn có thể gánh vác trách nhiệm, thời gian qua không biết đã giảm bớt bao nhiêu phiền phức cho y. Lục Thương cũng không ngại thừa nhận, với mức độ sợ ồn của y, nếu tính tình Lê Thúy mà như Tư Mã Tĩnh Vinh, chắc mới đưa về ngày thứ hai y đã đá bay rồi.

Nhìn người đang gào khóc trên lan can, Lục Thương nghĩ bụng, cùng một lứa mười tám mười chín tuổi mà sao khác nhau nhiều thế chứ.

“Vậy thôi cậu nhảy đi.”

Mọi người sửng sốt, ánh mắt lũ lượt dồn về phía cậu thanh niên vừa lên tiếng.

Lê Thúy đứng bên cạnh Lục Thương, khoanh tay ra chiều xem kịch vui.

“Lê Thúy.” Nghiêm Kha vội ngăn cậu lại.

Lê Thúy chỉ đưa mắt nhìn Lục Thương, thấy Lục Thương không lên tiếng bèn nói tiếp: “Trên thế giới này, có người liều cả mạng cũng muốn sống, cậu lại dễ dàng nói muốn chết như vậy, mạng của cậu rẻ mạt đến thế à?”

Nghiêm Kha sửng sốt, ngay cả Lục Thương cũng bất ngờ, Lê Thúy trông thong thả thế thôi nhưng thật ra siết tay sắp tứa máu tới nơi, Lục Thương nghiền ngẫm một hồi, gần như đã đoán được lý do cậu ra mặt.

Lê Thúy thật sự tức giận, nghe mấy lời vô liêm sỉ của Tư Mã Tĩnh Vinh, chẳng biết tại sao trong đầu cậu bỗng nhớ lại tình cảnh hôm đó mình choàng tỉnh từ cơn ác mộng, thấy Lục Thương rõ ràng nuốt rất đau nhưng vẫn quyết tâm uống thuốc cho bằng được. Nhìn sang cái vị la lối đòi tự sát này, đây là lần đầu tiên cậu phản cảm với lời nói và hành vi của một người đến thế, cảm giác như có mấy trăm con rận bò lổm ngổm trên trán, một giây cũng khó mà chịu nổi.

Boong thuyền lặng ngắt như tờ.

“Nếu cậu cảm thấy mình chết so ra đáng giá hơn, vậy cậu mau nhảy đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đỡ cậu, để xem rốt cuộc bố cậu và em trai cậu hối hận đau lòng vì cậu hay xem cậu như trò cười.”

Nghiêm Kha kịp phản ứng, Lê Thúy tát cái này quá mạnh, hắn phải nhanh chóng đút viên kẹo, thế là vội vã nói tiếp: “Tĩnh Vinh, không có chuyện gì không giải quyết được cả, cháu leo xuống trước đi chúng ta từ từ nói, cháu đâu phải chỉ sống vì một mình bố cháu, cháu còn trẻ thế này, chắc chắn còn người nhà đúng không? Cháu nghĩ đến mẹ mình đi, năm đó mẹ cháu sinh cháu nguy nan thế nào, mẹ cháu thà hy sinh bản thân mình cũng muốn sinh cháu ra, cháu làm như vậy, mẹ cháu dưới suối vàng biết được sẽ cảm thấy thế nào?”

Hai người thay phiên ra trận giống như một mũi thuốc trợ tim, Tư Mã Tĩnh Vinh hơi chấn động, ngừng khóc. Thấy vậy, Lục Thương lập tức ngoắc tay gọi bảo an hai bên leo thang cứu cậu ta xuống.

Đám người bắt đầu nhốn nháo, Nghiêm Kha là người nhiệt tình, cứ lo chạy trước chạy sau chỉ huy bảo an cứu người. Thấy Tư Mã Tĩnh Vinh đã không còn ý nghĩ coi thường mạng sống, Lục Thương nới lỏng vai, quay đầu đi tìm Lê Thúy.

Lê Thúy đã sớm lách khỏi dòng người lùi ra ngoài khoang thuyền, lầm lũi ngồi chồm hổm trên boong thuyền, thấy Lục Thương đến gần, cậu cúi đầu nói: “Có phải em lại gây thêm phiền phức cho anh không?”

Lục Thương mỉm cười: “Không có.”

Lục Thương trời sinh không phải người đa sầu đa cảm, tâm tình của y như bị rửa bởi nham thạch, sớm đã chai sần, bất luận cảm xúc gì ở nơi y cũng mềm nhẹ như bông. Những lời Lê Thúy nói tựa như mảnh kính vỡ giữa trời quang, chọc thủng một lỗ trên mớ bông này.

Tư Mã Tĩnh Vinh được cứu xong vẫn đang khóc sướt mướt, một quý cô bên cạnh đưa bát chè cho cậu ta, cậu ta vừa uống vừa nấc cục, khóc lóc thêm cả buổi mới chịu dừng. Lê Thúy theo sau Lục Thương, băng qua đám người đi xuống thuyền. Lúc đi ngang qua, Tư Mã Tĩnh Vinh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi bên đều mang vẻ phức tạp.

Gió biển thổi tới, trong không khí thoang thoảng mùi rượu, Lê Thúy không dừng bước, cậu đi sau Lục Thương, không quay đầu lại nữa.

Buổi tối về đến nhà, Lê Thúy vẫn rầu rĩ không vui, Lục Thương ra khỏi phòng tắm, thấy cậu còn đang thừ người ra đó, bộ dạng như con đà điểu hận không thể dúi đầu xuống sàn nhà, y không khỏi thở dài, kéo cậu đến trước mặt mình.

“Còn đang nghĩ chuyện vừa rồi à?”

Lê Thúy ủ rũ, lắc đầu chứ không nói lời nào.

Lục Thương nhéo nhéo tay cậu, nói: “Lê Thúy, không sao cả, sớm muộn gì tôi cũng sẽ…”

“Đừng nói chuyện này.” Lê Thúy cắt lời, nhích tới ôm y.

Động tác của cậu quá mạnh, va đến đau cả ngực, Lục Thương ráng nhịn không hé răng, chỉ nâng tay vỗ nhẹ lên lưng cậu.

Lê Thúy dúi đầu vào trong áo của y, rầu rĩ nói: “Em thấy hơi mệt, Lục Thương, em ôm anh ngủ một lát được không?”

Lục Thương chú ý đến việc cậu không dùng kính xưng mà gọi thẳng tên mình, bình thường y chẳng quan tâm mấy nghi thức xã giao này nên cũng không để ý lắm, chỉ gật đầu dẫn người đến bên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.