*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết’
…
Liễu Duệ lái xe trở về quân khu.
Vừa mới ra khỏi ra, anh đã thấy Giang Tấn đi từ trong ký túc xá ra. Chắc là hắn vừa mới tắm rửa xong, đã thay sang quần áo thường ngày.
Liễu Duệ đứng nghiêm chào.
Giang Tấn thấy vẻ mặt trang nghiêm của Liễu Duệ thì nở một nụ cười vô lại: “ Ôi, đêm không về đây ngủ cơ. ”
Liễu Duệ bỏ tay xuống, lấy từ trong túi ra bao thuốc, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, hoàn toàn lơ Giang Tấn đi.
Giang Tấn hậm hực sờ sờ mũi, hắn nghiêng người một cái liền dựa vào xe, lười nhác nói một câu: “ Thủ trưởng tìm cậu. ”
Liễu Duệ hút thuốc, lạnh nhạt trả lời: “ Biết rồi. ”
Đưa mắt nhìn khúc gỗ nói không được mấy chữ – Liễu Duệ, Giang Tấn lại nói: “ Hình như là có liên quan tới tập huấn ở Trường Xuân(1). ”
(1)Trường Xuân: Thành phố ở miền Đông Bắc, thuộc tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc.Điếu thuốc trong tay Liễu Duệ hơi run lên, anh đưa mắt nhìn Giang Tấn một cái, lạnh nhạt.
Giang Tấn hơi sợ, vội vàng rũ sạch quan hệ với chuyện này: “ Không liên quan gì tới tôi, trong lòng cậu cũng không nghĩ ra mình đắc tội với ai sao? ”
Liễu Duệ híp mắt lại: “ Tu Diệp phải trở về Thiên Tân? ”
Giang Tấn nhún vai: “ Không thế thì sao? Xuống tay một cái thật tàn nhẫn!! ”
…
Hút xong điếu thuốc, Liễu Duệ mới đi gặp thủ trưởng. Quả nhiên là liên quan tới tập huấn ở Trường Xuân, một tuần sau xuất phát.
Gặp thủ trưởng xong, Liễu Duệ trở về ký túc xá thay đổi quần áo để tham gia huấn luyện. Lúc đi tới sân tập anh nhìn thấy Tu Diệp cũng ở đây.
Thấy sắc mặt anh u ám, không biểu hiện gì, Tu Diệp lập tức đoán ra gì đó: “ Gặp thủ trưởng rồi? ”
“ Thế kế hoạch một tuần đó của cô thì sao? ” Liễu Duệ vừa hỏi vừa kiểm tra súng ống.
Tu Diệp nhẹ nhàng cười: “ Dù sao thì tuần sau tôi cũng sẽ trở về Thiên Tân, cậu không làm gì được tôi đâu. ”
Liễu Duệ gật đầu, sau đó anh nói thêm, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào: “ Chỉ mong cuộc sống sau này của cô trong quân đội sẽ không gặp lại tôi. ”
Tu Diệp: “ … ”
Kiểm tra súng ống xong, Liễu Duệ dùng bộ đàm liên lạc với Triệu Tiền Tiến, Liễu Duệ bảo hắn tập hợp đội số hai tới sân tập luyện.
Triệu Tiền Tiến nghe thấy ngữ khí trầm trầm của Liễu Duệ thì nghĩ ngay tới có chuyện không ổn.
Tu Diệp đứng một bên thấy thế lập tức tập hợp đội ngũ, đi vào phòng tập thể thao.
Trải qua mấy ngày huấn luyện ma quỷ, đội số hai cũng lĩnh ngộ được đôi chút, có người nói: “ Gần đây phương pháp huấn luyện của Liễu đội có hơi thô bạo. ”
Một người khác tiếp lời: “ Đâu chỉ đơn giản là thô bạo. ”
“ Không biết là có liên quan gì tới ‘cái đó’ không nhỉ? ”
“ Cái gì? ”
Người nọ chậc một cái, lên tiếng nhắc nhở: “ Là cô bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Hiệp Hòa đó. ”
“ Là cô gái lần trước gặp ở sân bay, lúc chúng ta đi Quảng Đông thực hiện nhiệm vụ? ”
“ Đúng vậy, là một cô gái xinh đẹp, họ gì ý nhỉ? ”
“ Họ Cố. ”
“ Đúng đúng đúng, họ Cố, bác sĩ Cố!! ”
Triệu Tiền Tiến mới tắm rửa xong quay trở về ký túc xá, hắn bỗng nghe thấy loáng thoáng ba chữ bác sĩ Cố, vội vàng nhảy vào góp vui: “ Nói chuyện gì thế. ”
“ Nói chuyện liên quan tới Liễu đội. ”
“ Chuyện gì liên quan tới Liễu đội? ” Triệu Tiền Tiến lại hỏi.
Mọi người cười một cách ái muội: “ Nói chuyện của Liễu đội và bác sĩ Cố. ”
Triệu Tiền Tiến à một tiếng, mang đầy ý vị sâu xa: “ Bác sĩ Cố à!! ”
**
“ Cố Hiểu Thần!! ”
Cố Hiểu Thần thất thần uống một ngụm café, sau đó mới tiếp lời: “ Biết rồi, buổi tối đi chơi bóng. ”
“ Suốt nửa tiếng, chị chỉ nói được câu này thôi đó. ”
“ Còn có việc gì sao? ” Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “ Không còn việc gì nữa thì chị phải về bệnh viện đây, một lát nữa sẽ có một ca phẫu thuật. ”
“ Phẫu thuật!! Phẫu thuật!! Ngoài phẫu thuật ra chị chỉ có phẫu thuật thôi sao! Chị muốn trở thành Mục Hoằng Dịch thứ hai sao? ”
Mục Hoằng Dịch thứ hai.
Lông mi Cố Hiểu Thần hơi run lên.
“ Em không thể hiểu nổi. Làm dịu đi sự tổn thương có muôn vàn cách khác nhau, nhưng tại sao cả chị và Mục Hoằng Dịch đều lựa chọn làm việc trong phòng phẫu thuật? Chẳng lẽ làm phẫu thuật liên tục thì lòng sẽ không đau nữa sao? ”
Câu xả giận này đã đem trái tim Cố Hiểu Thần kéo xuống biển sâu.
“ Hiểu Thần, em chưa bao giờ hỏi nguyên nhân tại sao hai người lại chia tay, giống như em chưa bao giờ hỏi Hoằng Dịch tại sao năm đó lại đột ngột bỏ đi, trong vòng một đêm đã bay sang Pháp. Nhưng mà… Em không hỏi không có nghĩa là em tán thành cách thức mấy người tự ngược bản thân. ”
Cuối cùng, Liễu Khê chỉ nhận được nụ cười cứng ngắc của Cố Hiểu Thần: “ Chị về bệnh viện đây, tối gặp. ”
Lúc Cố Hiểu Thần rời đi, Liễu Khê đã nghĩ nghĩ cái gì đó, cuối cùng cô vẫn gọi điện thoại cho Liễu Duệ.
Chuông điện thoại vang lên một lúc đầu dây bên kia mới nhận, nhận thì nhận nhưng không lên tiếng.
Liễu Khê nhíu mày, đưa mắt nhìn màn hình di động, nó vẫn đang hiển thị cuộc gọi mà, có bị làm sao đâu.
Cô hắng giọng một cái như để lấy thêm can đảm, sau đó cẩn thận hỏi: “ Buổi tối có việc gì không? ”
Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Liễu Khê lại nói: “ Em có hẹn Cố Hiểu Thần đi chơi bóng. ”
Vừa nghe thấy ba chữ ‘Cố Hiểu Thần’, có vẻ như người ở đầu dây kia đã bị tước vũ khí, đầu hàng, nặng nề hỏi: “ Mấy giờ, lúc nào? ”
Liễu Khê cong cong môi cười, kế hoạch thành công rồi. Cô lập tức báo cho anh địa chỉ và thời gian.
…
Trở lại bệnh viện, Cố Hiểu Thần đi thẳng tới phòng phẫu thuật. Một cuộc phẫu thuật lớn kéo dài khiến hai chân cô mềm nhũn, tới khi phẫu thuật xong đã là tám giờ tối. Thay quần áo chuyên dùng trong giải phẫu ra, Cố Hiểu Thần đi mở tủ của mình để lấy điện thoại, màn hình hiển thị có năm cuộc gọi nhỡ, đều là Liễu Khê gọi tới.
Gọi lại, chuông vừa vang lên một tiếng đã có người nhận máy, người đó lớn tiếng gọi: “ Cố Hiểu Thần!! ”
Cố Hiểu Thần cảm thấy hơi đầu, nhắm mắt lại, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng Liễu Khê đang tức muốn hộc máu.
“ Sao chị không tắt máy luôn đi, không nhận điện thoại là sao chứ? ”
Đôi mắt Cố Hiểu Thần nhuốm đầy sự mệt mỏi, yếu ớt giải thích: “ Vừa mới xong một ca phẫu thuật. ”
Bên ngoài bệnh viện, Liễu Khê nhịn xuống cơn tức giận của mình: “ Chị mau đi xuống dưới này đi!! ”
…
Lúc này, ở trong phòng chơi bi-a, Lai Sở Sở đang chơi, mắt thấy Cố Hiểu Thần và Liễu Khê đi vào, cô nhắm bắn vào quả bóng màu xanh lam, hơi nhíu mắt lại: “ Sao giờ mới tới? ”
“ Chờ người nào đó xong việc. ” Liễu Khê làm ra vẻ ‘cậu biết rồi đó’
Lai Sở Sở hơi liếc mắt sang bên cạnh, quở trách một câu: “ Bộ dáng bán mạng cho công việc y hệt Hoằng Dịch. ”
Trong lúc nói chuyện, cô để gậy bi-a chạm vào quả bóng, rơi xuống lỗ.
Liễu Khê lấy một cây gậy đánh bi-a đưa cho Cố Hiểu Thần, sau đó hất mặt về phía bàn bóng: “ Làm một ván không? ”
Cố Hiểu Thần nhận lấy gậy, gật đầu: “ Từ trước tới nay em luôn là người đi tìm ngược nhỉ. ”
“ Hừ!! ” Liễu Khê cười nhạo: “ Ai đánh với chị, là chị chơi với Sở Sở một ván. ”
Động tác trong tay người nào đó dừng lại, đôi mắt linh động hơi lóe lên tia sáng, nhìn về phía Liễu Khê nở nụ cười lạnh: “ Quả nhiên vẫn vô sỉ như ngày nào. ”
Liễu Khê cầm một cây gậy bi-a trong tay, ngắm nghía: “ Anh trai em một lúc nữa cũng tới. ”
Lúc này, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Thao tác tay của Lai Sở Sở dừng lại, theo bản năng liếc mắt về phía Cố Hiểu Thần, sắc mặt Cố Hiểu Thần vẫn lạnh tanh. Môi đỏ cô hơi mím lại, nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ cảm xúc gì.
Nhìn thấy vẻ thờ ơ của Cố Hiểu Thần, Liễu Khê nói tiếp: “ Mấy ngày nữa anh ấy lại phải đi làm nhiệm vụ, không ở Bắc Kinh nữa, nhân dịp này rảnh… ” Giọng nói của Liễu Khê càng lúc càng nhỏ, thấp thỏm đưa mắt nhìn Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần mím chặt môi lại, ánh mắt cô lạnh hẳn đi.
Phải đi?
Sao nhanh thế?
Ngó thấy bộ dáng Cố Hiểu Thần thất thần, Liễu Khê muốn nói lại thôi.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, âm thanh ồn ào bên ngoài truyền vào.
Theo bản năng, Cố Hiểu Thần ngước mắt lên, một thân ảnh xanh biếc đập vào mắt cô. Cố Hiểu Thần ngây người, nắm chặt gậy bi-a trong tay lại.
Dáng người anh cao, chân lại dài, áo quân phục sơ vin, mơ hồ để lộ ra đường tam giác ngược tiêu chuẩn. Có lẽ là do nhiều năm sống ở trong quân đội nên làn da anh đã sạm đi không ít, càng thể hiện được khí chất của một người quân nhân.
“ Anh, anh đến rồi. ” Liễu Khê hò hét loạn xạ.
Liễu Duệ gật đầu nhẹ một cái. Anh tiến vào bên trong phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại, đẩy những tiếng ồn ào bên ngoài ra xa.
Liễu Khê đưa gậy đánh bi-a cho Liễu Duệ, bộ dáng rất chân chó(2): “ Anh, anh chơi cùng Cố Hiểu Thần một ván đi. ”
(2)Chân chó: đi theo sau nịnh nọtLiễu Duệ đưa mắt nhìn cây gậy đánh bi-a trong tay Liễu Khê, không nhận.
Liễu Khê cắn môi, liều mạng làm tới bước này rồi khiến trong lòng cô cứ thấp thỏm, bồn chồn.
Ngoài cửa sổ bóng cây đung đưa, màn đêm yên tĩnh, ánh trăng mờ ảo.
Mọi âm thanh trong phòng đều trở về con số không. Liễu Duệ lạnh nhạt liếc nhìn Cố Hiểu Thần. Khuôn mặt cô đang đè nén sự tức giận, đây chính là cách cô biểu hiện việc mình đang giận dỗi.
Im lặng một lúc rồi Liễu Duệ cũng nhận lấy cây cơ(3), Liễu Khê thở phào nhẹ nhõm một hơi.
(3)Cây cơ: Gậy đánh bi-aTrong mắt Cố Hiểu Thần, động tác không nhanh không chậm đó của anh có chút phiền lòng.
Trong lúc bầu không khí giữa hai người còn đang không được tự nhiên thì Lai Sở Sở đã xếp xong bóng vào khung tam giác, đặt quả bóng trắng ở đằng trước, nói: “ Nói trước nhé, trong hai người, mặc kệ là ai thắng thì bữa ăn khuya hôm nay cũng phải có phần tôi nhé. ”
Liễu Khê đang đứng cách đó một khoảng không khỏi bật ngón cái lên với Lai Sở Sở, môi hơi cử động nhưng không phát ra tiếng: Lá gan lớn.
Liễu Duệ thả xảo phấn(4) lại chỗ cũ, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào quả bóng nhỏ màu trắng, nhàn nhạt mở miệng: “ Em trước đi. ”
(4)Xảo phấn: Cái này hay được dùng để gọt đầu cây cơ trước khi đánh bi-a, mình không biết gọi nó là cái gì nữa, dưới đây là hình của nó này. Có bạn nào biết cái này được gọi là gì thì nhắc mình để mình sửa nhé ^^Cố Hiểu Thần nhíu mày, sau đó cô trừng mắt nhìn kẻ gây chuyện Lai Sở Sở.
Thật ra, cô hoàn toàn có thể ném cây cơ đi chạy lấy người.
Nhưng nghĩ tới mấy ngày sau anh phải đi, cô đành nhịn xuống.
Cô cúi người một cách không tình nguyện, bắt đầu chơi.
Tiếng những quả bóng chạm vào nhau vang lên, tâm hồn của Liễu Khê mới nãy còn treo ngược cành cây giờ mới được kéo về, cô cẩn thận nghiêng người về phía Lai Sở Sở nói nhỏ: “ Sắp bị chị hù chết rồi đấy. ”
Lai Sở Sở hừ lạnh, mắng Liễu Khê: “ Vô dụng. ”
Liễu Khê: “ … ”
Cô có thể đưa anh trai mình đi tới đây đã là tốt lắm rồi, được chưa?
Trong ván này, hai người hoàn toàn giữ im lặng. Liễu Khê và Lai Sở Sở dựa người vào bàn tròn, lắc đầu thở dài.
Liễu Khê buồn bực: “ Em đã nói với Hiểu Thần là anh trai em sắp phải đi rồi, sao chị ấy chẳng vội vàng chút nào thế? ”
Lai Sở Sở liếc mắt nhìn Liễu Khê một cái, khinh bỉ: “ Không bỏ gậy chạy lấy người đã là để lại chút mặt mũi cho em rồi, chẳng lẽ em còn muốn người ta nóng vội? ”
“ Là sao? ” Liễu Khê không hiểu.
Lai Sở Sở hừ lạnh: “ Không nhìn thấy anh trai em đang kinh hãi sao? ”
Liễu Khê nghiêm túc đưa mắt nhìn Liễu Duệ đang cúi người chơi bóng: “ Có à? ”
Lai Sở Sở thấy Liễu Khê không phục thì trực tiếp lấy tiền từ trong ví ra, cầm Mao gia gia(5) trên tay: “ Đánh cược đi. ”
(5)Mao gia gia: Hình chủ tịch Mao Trạch Đông được in trên tiền tệ Trung Quốc.Vừa nhìn thấy tiền trong tay Lai Sở Sở, mắt Liễu Khê như phát sáng.
Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy trận đấu của hai người kia đang tới hồi gay cấn.
Liễu Duệ lỡ tay, tới lượt Cố Hiểu Thần đánh.
Từ trước tới nay, phong thái khi chơi của Cố Hiểu Thần luôn luôn ổn định, không cố làm ra vẻ.
Khom lưng xuống, tay trái cô tì lên mặt bàn, tay phải cầm cây cơ, nhắm chuẩn vào bóng, chỉ cần một kích là đưa quả bóng đó xuống lỗ.
Lúc chuẩn bị đánh thì bụng cô bỗng đau quặn lên, cô trượt tay để cây cơ chọc vào quả bóng, quả bóng lăn dọc theo mặt bàn màu xanh, sau đó ngừng lại trước lỗ.
Thực lực của Cố Hiểu Thần không thể chỉ có thế này, Liễu Khê nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Tay cô chống trên mặt bàn, cảm giác đau bụng cũng dần biến mất. Đỡ đau, Cố Hiểu Thần đứng thẳng người lên, liếc mắt về phía Liễu Duệ. Anh đang nhìn cô, dùng đôi mắt hẹp dài âm trầm kia nhìn cô. Giống hệt như năm đó, khi anh chọc cho cô tức giận, rõ ràng là mình sai nhưng anh chỉ đứng đó trưng ra vẻ mặt chẳng biết gì cả.
Không biết sao một cỗ lửa giận lại xông thẳng lên ngực cô: “ Muốn chơi thì phải chơi cho ra chơi chứ, không tiến không lùi, không công không thủ, muốn làm gì thế? ”
Giống hệt như năm đó, không nóng không lạnh, không tức không giận.
Bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, mấy ngày hôm trước còn lôi kéo cô muốn làm lành, hai ngày nay bặt vô âm tín thì nói đi là đi. Không biết tới cuối cùng là đang muốn làm cái gì nữa.
Trong cơn nóng giận, Cố Hiểu Thần buột miệng nói luôn: “ Nhìn là thấy phiền!! ”
Liễu Khê và Lai Sở Sở đưa mắt nhìn nhau, giao tiếp bằng ánh mắt.
Liễu Khê: Sao thế?
Lai Sở Sở: Bị ngốc à, anh trai em chọc giận cô ấy.
Liễu Khê: Chơi rất tốt mà, có ai chọc giận chị ấy đâu.
Lai Sở Sở: Mắt em mù rồi, chọc giận ngay từ lúc vào cửa rồi.
Liễu Khê: Xin lỗi, hãy tha thứ cho em còn trẻ người non dạ, xem không hiểu kịch bản của mấy người.
Bên trong phòng bao, bầu không khí yên lặng.
Bụng thì đau, ngực thì tức anh ách, đầu cô cũng nóng theo luôn. Cô vứt cây cơ đi, bỏ chạy.
Đi chưa được hai bước, tay đã bị nắm lấy.
Cánh tay rắn chắc hữu lực, lòng bàn tay ấm áp, chỉ là một chút cũng không dám dùng lực, như thế đó là điều cấm kỵ.
Cơn tức giận nghẹn ở trong lòng, trong đầu Cố Hiểu Thần chỉ toàn là chuyện anh sắp phải đi, cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, dùng sức rút tay ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “ Rốt cuộc anh có biết mình đang làm cái gì không? ”
Một người muốn đi đang giữ cô ở lại sao?! Đúng là buồn cười!
Làm gì?
Liễu Duệ nhíu mày lại.
Anh không biết.
Anh cũng không biết mình đang làm cái gì nữa, nhưng trong lúc này, thân thể anh luôn phản ứng nhanh hơn so với đầu óc một bước.
Giống như chuyện trước đó, Liễu Khê vừa nhắc tới Cố Hiểu Thần, anh đã lập tức đồng ý, hồn như đang bay lơ lửng. Đợi tới khi nhìn thấy cô anh mới nhận ra hành động của mình ngu ngốc như thế nào, nhưng khi đó đã quá muộn.
“ Không biết. ” Một giọng nói khiến người khác nghẹn chết.
Cố Hiểu Thần chán nản, cười lạnh một tiếng: “ Vậy đừng biết làm gì!! ”
Nói xong, cô tức giận rời khỏi nơi này, đẩy luôn Liễu Duệ đang đứng chắn phía trước ra, nghênh ngang rời đi.
“ Hiểu Thần… ”
Liễu Khê đuổi theo vài bước, sau đó cánh cửa phòng bao đã ngăn cô đuổi theo Cố Hiểu Thần. Đang muốn tiếp tục đuổi theo thì người ở đằng trước đã nhanh hơn cô một bước.
Nhìn cửa phòng bao lung lay đầy bất an, Liễu Khê chớp chớp mắt.
Lúc này, Lai Sở Sở tiến lên, đưa tay chạm vào Liễu Khê.
Liễu Khê cúi đầu nhìn: “ Sao thế? ”
Lai Sở Sở nhướn mày, bày ra phong thái của người thắng cuộc: “ Em thua rồi. ”
Liễu Khê: “ … ”
Nhìn bộ dáng kinh hãi của anh trai mình, đâu chỉ thua thôi đâu.