Tường Thành Không Cô Độc

Chương 18: Mãi mãi sẽ không



Edit: Cải Trắng

‘Sẽ không’



Bệnh viện.

Diệp Cựu Mạch một mình ngồi trong văn phòng tối đen, ngoài cửa sổ có ánh trăng mờ mờ, có lẽ là do sắp tới trung thu nên trăng cũng trở nên tròn hơn.

Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, chiếu lên bóng dáng người đàn ông, bóng dáng cô đơn. Giữa hai ngón tay hắn kẹp thuốc lá, thỉnh thoảng hắn lại phả ra một làn khói.

Làn khói cứ lượn lờ xung quanh, gần như che đi khuôn mặt tuấn tú của hắn, khiến cho người khác không nhìn rõ ánh mắt hắn.

Hắn cứ đi đi lại lại không có mục tiêu.

Điếu thuốc lá trong tay đã cháy hết, ánh mắt thâm trầm của hắn bỗng nhiên liếc nhìn về phía vật đen đen.

Suy nghĩ nửa giây, hắn gọi điện thoại.

Tu Diệp từ sân huấn luyện trở về, cả người cô đầm đìa mồ hôi. Tắm rửa xong trở về phòng thì cô thấy màn hình điện thoại mình đang lóe sáng, Cô tiến lại gần, cầm lấy, mắt nhìn cuộc gọi đến đang hiển thị trên màn hình.

Dừng một lát, cô nhận điện, nhưng không mở miệng.

Im lặng, kéo dài ở cả hai đầu dây điện thoại.

“ Tu Diệp. ” Bỗng nhiên hắn mở miệng, giọng trầm trầm.

Một tiếng gọi, khiến trái tim cô run rẩy kịch liệt. Giống như đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy hắn gọi mình như vậy.

Tay bên kia cô đặt ở trên bàn, ngón cái không tự chủ được mà sờ sờ vào vết chai ở trên tay.

Đó là dấu vết của việc thường xuyên cầm súng.

Cô tự hỏi, mình nên trả lời như thế nào đây.

Tóc cô vẫn còn ướt, nước bắt đầu nhỏ từng giọt xuống mặt bàn, qua hồi lâu đã đọng lại thành một vũng nước nhỏ. Ở trong ánh đèn chập chờn, nó trở nên lấp lánh.

Cô không mở miệng. Yết hầu Diệp Cựu Mạch di chuyển lên xuống, hắn đưa mắt nhìn gạt tàn trên mặt bàn đã đầy tàn thuốc, mở miệng lần thứ hai: “ Trở về đi, ở lại Bắc Kinh đi, trở về bên cạnh anh đi. ”

Hắn vừa nói xong, Tu Diệp đã thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên vũng nước đọng lại trên bàn, đôi mắt đen nhánh kia hơi chấn động.

Giống như đã qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng giữ cô lại.

“ Nếu em nguyện ý, anh hy vọng rằng em sẽ trở thành cô dâu của anh. ”

Lại một câu nói đi sâu vào lòng người.

Trong giây lát, Tu Diệp tưởng như mình không thể thở nổi.

“ Năm đó, khi em muốn đi Thiên Tân, anh đã không thể cản em lại. Năm nay, em đã quay về rồi, vậy thì đừng đi nữa, anh sợ mình sẽ hối hận. ” Nói xong những lời này, Diệp Cựu Mạch kết thúc cuộc gọi. Hắn ngả đầu ra đằng sau, hơi ngẩng lên, từ từ khép hai mắt lại.

Thật sự hắn rất sợ, hắn sợ mình sẽ hối hận giống như Liễu Duệ. Hối hận vì đã không mở miệng sớm hơn một chút, hối hận vì đã coi sự im lặng như câu trả lời.

Ngày tiếp theo, ma xui quỷ khiến thế nào mà Tu Diệp lại đi tới Hiệp Hòa. Chắc là do cuộc gọi bất thình lình vào tối hôm qua rồi.

Đứng ở trước cửa bệnh viện, nhưng lại chậm chạp không vào.

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại đi tới đây nữa, là tới trả lời hắn, hay vẫn là cự tuyệt hắn đây?

Do dự mất một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định đi vào Hiệp Hòa. Cô nói với y tá rằng muốn tìm Diệp Cựu Mạch, người y tá đó nói: “ Hôm nay giáo sư Diệp xin nghỉ, không có ở bệnh viện. ”

Không có ở bệnh viện?

Cô giống như người mất hồn mà đi ra khỏi bệnh viện.

Đứng ở cửa bệnh viện được vài phút cô lại quay ngược vào bên trong tìm Cố Hiểu Thần, nhưng bác sĩ trực ban ở đó nói với cô rằng: “ Bác sĩ Cố xin nghỉ bệnh. ”

Tu Diệp nhíu mày: “ Nghỉ bệnh? ”



Lên xe, Tu Diệp gọi điện cho Cố Hiểu Thần, nhưng điện thoại lại vang lên thông báo là đối phương đã tắt máy. Cô nhíu mày, không chút do dự, ngay sau đó cô gọi điện thoại cho Liễu Duệ.

Lúc này, Liễu Duệ đang chuẩn bị đến sân huấn luyện, anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy, không chút lưu tình mà ngắt luôn.

Âm thanh ngắt máy truyền đến khiến Tu Diệp càng nhíu mày chặt hơn. Cô trực tiếp gọi tới cho phòng thông tin trong quân khu.

“ Báo cáo!! Tôi là Vi Chiêu, người trực ban phòng thông tin. ”

Vô cùng khí thế.

“ Sĩ quan Tu Diệp!! Mau chuyển máy cho thiếu tá Liễu Duệ. ”

Người trực ban ở phòng thông tin vừa nghe thấy tên Tu Diệp thì lập tức chấp hành mệnh lệnh: “ Rõ!! ”

Điện thoại từ phòng thông tin được mang ra tới tận sân huấn luyện, người cầm di động đi tìm Liễu Duệ nghiêm chỉnh chấp hành nghi thức chào trong quân đội: “ Báo cáo!! Là sĩ quan Tu gọi tới. ”

Lại là Tu Diệp.

Liễu Duệ nhíu mày, anh nhận điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: “ Chuyện gì? ”

“ Hiểu Thần tắt máy rồi. ” Tu Diệp nói.

“ Cô ấy tắt máy? Cô tìm tôi? ” Liễu Duệ cảm thấy hơi buồn cười.

Tu Diệp nhíu mày, cô hỏi lại, giọng nói còn mang theo vài phần tức giận: “ Cô ấy có thể tắt máy sao? ”

Một giây sau, thanh âm ngắt máy lại vang lên lần nữa.

Tu Diệp nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang dần tối lại mất mấy giây, sau đó cô bật cười.

Người như Liễu Duệ thì sao chứ?

Một khi đã đụng tới Cố Hiểu Thần thì lập tức tước vũ khí đầu hàng.



Lúc Liễu Duệ chạy tới Lục Cảnh Hồng Loan cũng là lúc Cố Hiểu Thần vừa mới rời khỏi giường. Rửa mặt qua loa xong cô tính sẽ vào bếp lấy gạo kê, nấu chút cháo ngao. Khi chuông cửa đang vang lên liên tục cũng là lúc cô đang vo gạo để nấu, cô đang định rửa xong cả chỗ ngao nữa rồi mới đi ra mở cửa, nhưng có vẻ như người đang đứng ngoài cửa không chờ được lâu, nhất định phải phá ngang trong lúc cô làm việc, người đó bắt đầu đưa tay lên gõ cửa.

‘Cộc, cộc’ tiếng gõ cửa vang lên, càng lúc càng kịch liệt.

Ấn đường Cố Hiểu Thần chau lại, tạm gác công việc lại, đi ra mở cửa.

Lúc cô mở cửa ra cũng là lúc cánh tay Liễu Duệ vừa hạ xuống, nếu không phải đúng lúc anh thu nắm tay lại thì nhất định mới sáng tinh mơ cô đã ăn trọn cái nắm tay này rồi.

Còn không kịp mở miệng hỏi anh đã bị khí thế của anh dọa cho sợ: “ Tại sao lại tắt máy? ”

Một tiếng rống, làm cho Cố Hiểu Thần ngây người.

Còn chưa kịp phản ứng lại, hai vai đã bị anh ôm chặt lấy. Sau đó, anh đẩy cô về phía góc tường, nhìn chằm chằm cô, trong mắt anh còn hằn lên cả tơ máu. Anh hỏi lại một lần nữa: “ Vì sao? Vì sao lại tắt máy? ”

Thanh âm của anh mang theo cả sự tức giận, cơn tức giận này của anh giống như đã được tích tụ nhiều năm, giờ phút này chỉ cần một mũi tiêm là nó sẽ bùng phát.

Cố Hiểu Thần ngây cả người, cô cứ để anh đẩy mình vào góc tường, lưng cô đập vào tường, rất đau. Muốn giãy dụa, nhưng tay anh cứ giữ chặt lấy vai cô, khiến cô không cách nào nhúc nhích được.

Cô không cam lòng thử vặn vẹo vài cái nhưng cũng không khá hơn được chút nào, cô từ bỏ việc giãy dụa.

“ Cố Hiểu Thần! Ai cho phép em tắt máy? Em có biết không, chính vì em tắt máy nên tôi không thể tìm thấy em! ” Nói xong, anh gắt gao ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng cầu xin: “ Xin em, đừng tắt máy, được không? ”

Lúc này, Cố Hiểu Thần hoàn toàn ngây người, ở trong lòng anh, cô hơi cử động một chút nhưng không biết làm sao. Cô cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy người đang chôn sâu trong lòng mình đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, không thể tự kiềm chế mình nữa.

Trước đây, anh luôn là người bình tĩnh, trầm ổn. Dáng vẻ mất khống chế như lúc này của anh không hề tồn tại trong quá khứ.

Một Liễu Duệ như này, cô chưa từng gặp qua.

Khiến cô cảm thấy đau lòng…

Ma xui quỷ khiến thế nào, bàn tay cô đang cứng đờ ở giữa không trung bỗng tiến gần hơn về phía lưng anh, chầm chậm ôm lấy anh.

Sau lưng cảm giác ấm áp truyền tới như muốn nhắc nhở anh rằng, cô tồn tại!!

Hô hấp cũng dần bình thường trở lại, môi anh dán ở trên cổ cô, hơi mím miệng lại.

Nhẹ nhàng, giống như sợ cô từ chối.

Cảm giác ấm nóng trên cổ khiến Cố Hiểu Thần cứng người lại. Trong nháy mắt, khi cô ngẩng đầu lên, cô thấy bóng dáng ai đó lướt qua, áo sơ-mi và quần đen, thân hình hơi gầy, có điểm giống Diệp Cựu Mạch, lại cũng có điểm giống Lục Hằng.

Trong lúc cô đang nhìn xem đó là Diệp Cựu Mạch hay Lục Hằng thì Liễu Duệ đã rời khỏi cổ cô, môi anh đang tìm kiếm môi cô.

Một cái nghiêng đầu, Cố Hiểu Thần đã thấy rõ khuôn mặt người đó.

Cùng lúc đó, đôi môi người nào đó bỗng trở nên cứng đờ, trong đôi mắt Liễu Duệ dường như đã ngưng tụ được cả khối băng.

Cô cự tuyệt anh.

Cố Hiểu Thần không nhận ra sự khác lạ của anh, cô đẩy Liễu Duệ đang đứng chắn phía trước mình ra, đôi mắt dán chặt vào Diệp Cựu Mạch, lạnh lùng.

“ Sư huynh? ” Cố Hiểu Thần gọi một tiếng, giọng nói mang theo chút không chắc chắn.

Ngoài cửa, Diệp Cựu Mạch ho nhẹ hai tiếng để giảm bớt sự xấu hổ trong bầu không khí này, hắn mất tự nhiên nhướn nhướn mày: “ Nghe Lục Hằng nói em xin nghỉ bệnh, nên tới đây…. ” Nhìn một cái.

Lời còn chưa nói xong, quay đầu hắn đã nhận được ánh nhìn lạnh lùng của Liễu Duệ, hắn nhanh chóng thay đổi chủ đề: “ Đột nhiên nhớ ra bệnh viện vẫn còn ca phẫu thuật, anh đi trước. ”

Bỏ lại câu nói đó, người gây họa chạy trốn.

Cố Hiểu Thần nhìn hành lang trống vắng ngoài cửa, mất tự nhiên nhíu mày.

Không khí im lặng lại kéo đến lần nữa.

Dựa lưng vào tường, đầu óc có hơi rối loạn, liều mạng muốn tìm cái gì đó để phân tán sự chú ý.

Cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, cô nghe thấy tiếng nước đang chảy trong phòng bếp.

Đúng, cô muốn đi tắt vòi nước.

Mãi mới thuyết phục được bản thân, nhưng chân còn chưa kịp cử động thì anh đã đứng chắn trước mặt cô. Một bức tường thịt đang chắn trước mặt.

Chớp mắt một cái, trong tầm mắt cô chỉ còn thấy một mảng xanh thẫm. Nín thở đưa mắt nhìn lên, thứ cô có thể nhìn thấy gần nhất là xương quai xanh gợi cảm của anh, không còn thứ gì khác nữa.

Kiềm nén lại, cô nghiêng người muốn đi ra từ bên trái thì tay phải anh lại chống lên tường ngăn không cho cô đi. Cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nghiêng người sang bên phải thì tay trái của anh cũng chống lên tường, không cho đi.

Trong nháy mắt, cô bị anh giam lại trong không gian nhất định, bị khóa chặt.

Trong không khí, tràn ngập mùi hương của anh.

Làm cho lòng người rối loạn.

Im lặng giằng co, không có ý nghĩa gì.

Cuối cùng, cô có hơi tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh, còn trừng mắt một cái để thể hiện rõ sự không vui của mình.

Cũng chính vào giây phút này, đột nhiên anh lại cúi đầu xuống, cách một khoảng ngắn, anh dừng lại. Yết hầu anh trượt lên xuống: “Đừng nhúc nhích. ”

Nhìn anh, Cố Hiểu Thần chớp mắt đầy vẻ khẩn trương.

Bởi vì khoảng cách quá gần, cô có thể nhìn thấy rõ trong đôi mắt anh phản chiếu hình ảnh khuôn mặt cô, nhìn vào con ngươi đen nhánh của anh, chẳng còn chút cảm giác ly biệt nào.

Im lặng, anh ghé môi lại gần.

Động tác nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo sự dò xét, từng chút một dùng môi mình phác họa môi cô.

Giống như cảm nhận được cô không phòng bị cũng không đẩy ra, anh không chút khách khí cạy mở hàm răng cô, nhanh chóng tiến sâu.

Rắc rắc…

Giống như tiếng chìa khóa được tra vào ổ.

Sự nhiệt huyết đã bị cô niêm phong lại từ rất lâu bỗng nhiên ào tới, từ trái tim mà dâng lên, lưu thông trong mỗi mạch máu của cô, cuối cùng thì tới dây thần kinh trên não.

Chung quy, bức tường thành của cô vẫn bị anh đánh bại từng chút một.

Đi vào bên trong, anh sẽ phát hiện ra, tòa thành cô độc trong lòng Cố Hiểu Thần có một người…

Người đó tên là…

Liễu Duệ.

Tay anh chậm rãi bỏ xuống khỏi bức tường, ôm lấy vòng eo cô. Sau đó dọc theo lưng cô mà hướng lên trên, năm ngón tay khẽ chạm vào vòng cổ tinh tế, chìm đắm trong nụ hôn.

Nụ hôn càng lúc càng trở nên sâu hơn, cuối cùng Cố Hiểu Thần cũng mất hết lí trí, hai tay đưa lên ôm cổ anh, đáp lại.

Hôn, sâu.

Lòng, chìm đắm.

Cô, thua.

Tiếng thở dốc tràn ngập trong căn phòng, sự ái muội lan tỏa khắp nơi.

Môi hai người rời khỏi nhau, Liễu Duệ thở dốc, anh cúi đầu nhìn cô. Cảm xúc trong đáy mắt không thể che giấu được.

“ Cố Hiểu Thần. ” Anh kêu cô, thanh âm có chút trầm khàn.

Thật lâu sau, cô ‘hửm’ một tiếng, giọng cô cũng hơi khàn.

“ Chúng ta làm lành đi. ”

Vẫn là câu nói đó.

Chỉ là, lúc trước là ở ngoài cửa, lần này là ở bên trong cửa.

Làm lành?

Cố Hiểu Thần không nhịn được mà nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ngữ khí có chút không vui: “ Năm năm rồi. Chẳng lẽ chúng ta đang cãi nhau sao? ”

Là năm năm.

Không phải là năm ngày hay năm tháng.

Anh thật sự cho rằng bọn họ đang cãi nhau, giật mình không?

“ Không phải sao? ” Anh dùng thanh âm trầm thấp hỏi lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, có chút cứng ngắc, nhưng rất sáng.

Cô cứ như vậy mà nhìn vào đôi mắt anh, lẳng lặng, không hề chớp mắt. Giống như cô muốn đem toàn bộ cảm xúc trong mắt anh thu vào đáy mắt, biến thành vũ khí sắc bén của chính mình.

“ Anh muốn biết nguyên nhân, đúng không? ” Cô không chút lưu tình mà chọc phá anh.

“ Em sẽ nói cho anh biết sao? ” Anh hỏi.

Cố Hiểu Thần lắc đầu, ngữ khí kiên định: “ Sẽ không, mãi mãi sẽ không!! ”

Chợt, cuộc nói chuyện rơi vào im lặng.

Sau một lúc lâu, anh lại hỏi: “ Sao lại không? ”

“ Như vậy mới công bằng. ” Cố Hiểu Thần giống như là đang nói thầm: “ Chỉ cần anh mãi mãi không biết, anh sẽ mãi mãi nợ em. ”

Giống như là lúc trước vậy. Đó là lần đầu tiên bọn họ đi xem phim điện ảnh cùng nhau. Sau khi xem xong phim điện ảnh thì gần đó có một phòng game, cô nằng nặc đòi gặp thú bông, vì thế, anh chiều theo cô mà gắp một con.

Chỉ là một con thú bông dùng tiền xu để đổi lấy mà cô có thể vui mừng như trúng năm trăm vạn xổ số.

Ôm thú bông, cô hỏi: “ Vì sao cậu lại chọn tớ? ”

Anh hơi cúi đầu xuống nhìn cô, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại: “ Muốn biết à? ”

Cô gật đầu, đôi mắt mở to tròn xoe, nhìn vô cùng chân thành.

Anh cười cười: “ Không nói cho cậu biết. ”

Nhận ra mình bị anh trêu ghẹo, cô trừng lớn hai mắt, nhất định không chịu bỏ qua: “ Tớ muốn biết. ”

Anh nâng cằm người yêu mình lên, nụ cười hiện lên trên môi: “ Chỉ cần cậu mãi mãi không biết, cậu sẽ mãi mãi nợ tớ. ”

“ Nợ cậu? ” Cô hoang mang: “ Vì sao lại nợ cậu? ”

“ Tớ biết, nhưng cậu lại không biết, có phải là cậu sai không? ” Anh hỏi lại.

Cô nhíu mày, dường như không đồng ý với nhận định này: “ Nên suy đoán như vậy sao? ”

Anh tiến sát mặt lại gần cô, đôi mắt đen nhánh đó gần trong gang tấc: “ Cố Hiểu Thần, cậu đang hoài nghi tớ? ”

Không cho cô thời gian để trả lời, anh nhanh chóng áp môi mình lên môi cô, nhẹ nhàng lướt qua như chuồn chuồn đạp nước. Lúc này đang đứng ở nơi đông người, khuôn mặt cô trong chốc lát trở nên đỏ bừng. Đột nhiên, cô chui vào trong lòng anh, đôi tay trắng nõn đấm vào ngực anh, anh đúng là không an phận gì cả.

Người vừa làm chuyện xấu xong dường như không biết tự giác, anh nâng mắt lên, cười tươi, rạng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.