Tường Thành Không Cô Độc

Chương 19: Học y



Edit: Cải Trắng

‘Chờ anh trở về’



Hết thời gian nghỉ bệnh, công việc ùa tới khiến Cố Hiểu Thần cực kỳ bận rộn. Vào phòng phẫu thuật xong cô không được ngơi tay tí nào, bận rộn cho tới năm giờ chiều cô mới lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng nghỉ. Mí mắt cô sụp xuống, bộ dáng ủ rũ.

Thay bộ quần áo chuyên dụng trong phòng phẫu thuật ra, Cố Hiểu Thần đi từ cửa sau bệnh viện ra quán cháo lâu năm nhà họ Tửu. Không biết là trùng hợp hay cố ý, cô gặp được Liễu Khê ở đây.

Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, quán cháo nhà họ Tửu chỉ chiếm một góc nhỏ, bên trong được bày biện năm cái bàn vuông, bên ngoài để hai cái bàn dài, đại khái cái bàn đấy có thể ngồi được mười người.

Liễu Khê chọn một cái bàn vuông ngồi ở bên trong, cô không ngừng vẫy tay với Cố Hiểu Thần, còn cất tiếng gọi Cố Hiểu Thần. Đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, làm bộ dáng như kiểu bất ngờ gặp lại nên rất vui mừng, nhưng nét mặt không tự nhiên của Liễu Khê lại làm người khác cảm thấy có chỗ không đúng.

Cố Hiểu Thần đến gần, hỏi: “ Sao em lại ở chỗ này? ”

Liễu Khê dùng thìa gõ gõ mấy cái vào bát, bộ dáng lười biếng: “ Đang chờ chị xong việc. ”

“ Chờ chị? ” Cố Hiểu Thần đi tới gần chỗ Liễu Khê, ngồi xuống, nghi hoặc hỏi lại: “ Chờ chị làm gì? ”

“ Vốn dĩ em tới bệnh viện để tìm chị nhưng lúc đó chị lại đang ở trong phòng phẫu thuật. Nhân đó em có hỏi luôn gần đây có quán nào ăn ngon không thì có cô y tá tên Thái Tịnh Di có giới thiệu cho em tới chỗ này ăn cháo, nên em tới đây. Em đang định ăn cháo xong sẽ quay về bệnh viện tìm chị, không ngờ chị lại tự mình đi tới đây. ” Liễu Khê vừa giải thích vừa vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, không đợi Cố Hiểu Thần nói gì cô đã tự mình làm chủ: “ Cho thêm một bát cháo cá. ”

Nhân viên phục vụ kêu lên một tiếng coi như đã biết, sau đó quay trở lại phòng bếp tiếp tục làm việc.

Cố Hiểu Thần nhìn Liễu Khê, cô híp mắt lại. Thật ra, cô không tin có sự trùng hợp như này.

“ Thế nào? Em đoán không sai chứ? Món chị thích ăn. ” Liễu Khê nói một cách đắc ý.

“ Em chắc chắn chỉ một mình em đi tới đây? ” Cố Hiểu Thần hỏi cô.

Trong mắt Liễu Khê lóe lên chút chột dạ: “ Cái đó… ”

“ Thái Tịnh Di đưa em tới đây? ” Cố Hiểu Thần lại hỏi.

Liễu Khê cười: “ Quả nhiên không có gì qua mắt được chị. ”

Đối với kỹ năng diễn xuất như này, Cố Hiểu Thần hừ mũi coi thường, tiếp tục hỏi: “ Đã nói những chuyện gì rồi? ”

Liễu Khê vội vàng thoái thác: “ Không không không, chẳng nói chuyện gì cả. ”

Chẳng qua đang hàn huyên với nhau thì ngẫu nhiên gặp được một chiếc xe Jeep quân dụng, một anh chàng trưởng quan đẹp trai…

Không thể hiểu nổi, một tảng đá như Liễu Duệ sao vẫn chưa bắt lấy được Cố Hiểu Thần, đúng là tức chết cô rồi.

Không còn cách nào khác, anh trai không làm được thì phải để em gái như cô ra tay.

“ Thật không? ” Cố Hiểu Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn Liễu Khê. Trên khuôn mặt Liễu Khê chẳng có chút thành thật nào, Cố Hiểu Thần cười như không cười mà hỏi lại lần nữa: “ Chắc chắn chưa? ”

Ánh mắt Cố Hiểu Thần liếc nhìn về phía Liễu Khê đã khiến cô nàng dựng hết cả lông tơ lên rồi, cô nàng sợ, cuối cùng cũng khai ra: “ Được rồi, có nhiều chuyện với nhau một chút. ”

“ Cũng vẫn còn chút phẩm chất đạo đức thường ngày đấy, cũng biết là đang ở sau lưng người khác nhiều chuyện. ”

Liễu Khê trừng mắt nhìn cô: “ Công phu độc miệng của chị đúng là chỉ có tăng chứ không có giảm. ”

“ Cảm ơn đã khen. ” Cố Hiểu Thần không thèm khách khí mà nhận toàn bộ.

Liễu Khê cảm thấy mình bị sự vô sỉ này làm cho đau tim rồi, cô nàng chu miệng lên, bày tỏ sự không vui.

Cố Hiểu Thần liếc mắt nhìn Liễu Khê, đây đúng là bộ dáng đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ, cô cười nhạt.

Liễu Khê trừng mắt nhìn cô, sau đó cô nàng ngẩng đầu lên, lập tức cô nàng nhìn thấy một bóng người mặc quân phục từ xa đi lại gần đây, bóng dáng có chút quen thuộc. Đợi tới khi cô nàng nhìn thấy được khuôn mặt đẹp trai chết người của ai đó thì lập tức bày ra vẻ mặt ai oán, làm ra vẻ tủi thân mà tố cáo: “ Anh trai, anh nhìn chị ấy đi, chị ấy bắt nạt em. ”

Anh trai?

Cố Hiểu Thần ngẩn người, sau đó cô quay ra đằng sau, đập vào mắt cô là mũ quân nhân, rồi tới giọng nói trầm thấp: “ Ừm, đã nhìn thấy rồi. ”

Nhìn chằm chằm vào động tác tháo mũ ra của anh, trong chốc lát, khí thế vênh váo hung hăng vừa rồi của cô bị đè bẹp.

Liễu Khê nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí giữa hai người có chút ái muội, mập mờ không rõ, cô nàng kéo Liễu Duệ ngồi xuống: “ Anh, anh muốn ăn cháo gì? ”

Anh tùy ý để mũ quân nhân của mình sang một bên, ánh mắt giống như vô tình liếc về phía cô một cái, nói bằng giọng lạnh nhạt: “ Tùy em. ”

“ Vậy ăn cháo cá đi. ” Liễu Khê thay anh làm chủ, cô nàng quay đầu về phía phòng bếp, nói to: “ Ông chủ, cho thêm một phần cháo cá nữa!! ”

Tới lúc quay đầu lại, Liễu Khê hỏi: “ Anh, ngày mai anh đi rồi sao? ”

Liễu Duệ gật đầu, lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng. Đôi môi anh mím chặt lại thành một đường thẳng, bày ra vẻ nghiêm túc vốn có.

Ngày mai đi?

Lúc này Cố Hiểu Thần mới nhớ ra chuyện anh phải đi, cô nhăn mày.

Giống như đoán được ý cô qua biểu cảm trên khuôn mặt, anh nhìn cô, nói ra sự kiện và thời gian: “ Đi làm nhiệm vụ, một tháng. ”

Bởi vì anh chủ động nói nên Cố Hiểu Thần lại được nước lấn tới, cô dò hỏi thêm: “ Đi đâu? ”

Anh nhìn cô, không đáp.

Lúc này, hai phần cháo cá đã được bưng ra bàn. Khi nhân viên phục vụ để bát cháo cá đầu tiên lên bàn, Liễu Duệ đã đẩy bát cháo cá đó về phía Cố Hiểu Thần, đồng thời anh còn lấy cho cô thìa.

Cố Hiểu Thần im lặng nhận lấy, cô nhìn chằm chằm vào bát cháo trước mặt, ánh mắt như ngây ra.

Không trả lời là thể hiện cho điều gì, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.



Đêm đó là đêm trước khi thi cuối kỳ I của đại học năm thứ hai, thời gian là vào khoảng 11 giờ đêm, cô nhận được điện thoại của anh. Đây là chuyện khá bất ngờ. Dù sao thì từ khi anh chuyển tới trường quân đội khác, số lần hai người liên lạc được với nhau rất ít.

“ Liễu Duệ? ”

Ở đầu dây bên kia, người đó im lặng mất nửa giây: “ …Ừm. ”

“ Sao anh lại gọi điện cho em? Không phải anh bảo trong thời gian huấn luyện không được mang theo điện thoại sao? ”

Lại im lặng thêm nửa giây: “ …Ngày mai anh phải đi tập huấn. ”

“ Tập huấn? ”

“ Một tháng. ”

Cô trở mình, dừng lại một lúc rồi mới nói: “ Lâu thế sao. ”

“ Chờ anh về, anh sẽ đi tìm em. ”

Suốt kỳ nghỉ đông, cô đều dựa vào câu nói ‘Chờ anh về, anh sẽ đi tìm em’ để sống qua ngày, gạch từng ngày một để đếm ngày anh trở về.

Cuối cùng, thi xong, được tự do, đi qua một tuổi, trở lại học tiếp, mà anh, thất hứa.

Từng tháng một trôi qua kể từ ngày anh lỡ hẹn, đợi tới khi anh trở lại thì đã là chuyện của bốn tháng sau.



Chiều hôm đó, cô có tiết học lý thuyết. Điện thoại trong túi cô rung năm phút rồi mà Cố Hiểu Thần vẫn nghiêm túc ngồi học, không phát hiện ra, cuối cùng Viên Tịnh đang ngồi bên cạnh phải nhắc cô, lúc này cô mới lôi điện thoại ra.

Màn hình lóe sáng lên, hiển thị tên ‘Liễu Duệ’. Cô cảm thấy mình hít thở không thông, chỉ dám nhìn chứ mãi không chịu ấn nút nghe.

Rất nhanh, cuộc gọi đã kết thúc, màn hình tối lại.

Nhưng không tới vài giây sau, màn hình lại lóe sáng lên, màn hình vẫn hiển thị hai chữ đó, đập vào trong mắt cô, đập vào trong lòng.

Viên Tịnh thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng không nhận, mới hỏi: “ Sao lại không nhận điện thoại? ”

Cố Hiểu Thần im lặng lắc đầu.

Viên Tịnh học cùng lớp với Cố Hiểu Thần, còn ở chung một phòng ký túc xá, chuyện liên quan tới Cố Hiểu Thần, cô ấy biết không ít. Nghe nói, lên đại học năm thứ hai thì Liễu Duệ chuyển tới trường quân đội ở Bắc Kinh, mỗi người một nơi, tình cảm của hai người như xuất hiện một khe hở.

“ Là bạn trai cậu gọi điện thoại tới hả? ”

Cố Hiểu Thần nhét điện thoại vào túi, cười cười với Viên Tịnh: “ Mau học đi. ”

Viên Tịnh cũng cười, sau đó cô ấy cũng quay đầu về phía bục giảng, chăm chú nghe giảng.

Một tiết học đó, trôi qua rất lâu, từng giây từng phút giống như là kéo dài cả nửa thế kỷ.

Nhón chân mong chờ, trông mòn con mắt cũng tới giờ tan học.

Cố Hiểu Thần lấy điện thoại trong túi ra, có hai cuộc gọi nhỡ.

Cô gọi lại, âm thanh chờ chưa kêu đủ một tiếng đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi.

“ Cố Hiểu Thần. ” Ở đầu dây bên kia, giọng nói anh có hơi tức giận: “ Tại sao em không nhận điện thoại? ”

Cố Hiểu Thần vừa gấp sách vở lại vừa nói chuyện điện thoại: “ Em đang đi học. ”

Thấy cô nói thế, anh im lặng mấy giây, sau đó mới nói: “ Anh đang ở cổng trường em. ”

Chân đang bước xuống cầu thang đột nhiên dừng lại, cô còn tưởng mình đang bị ảo giác: “ Chỗ nào cơ? ”

“ Ở cổng trường, ngay ở bên kia đường, trong quán lẩu. ” Một câu nói, ngắn gọn, khái quát.

Ngay cả điện thoại Cố Hiểu Thần cũng không thèm tắt, cô chạy như điên cả một đường tới quán lẩu.

Quán lẩu khá lớn nhưng để tìm được anh lại chẳng tốn chút thời gian nào. Anh mặc quân phục, thấy được rất rõ, cô liếc mặt một cái là thấy, anh đang ngồi ở chỗ cửa sổ.

Người phục vụ vừa cầm thực đơn vừa dẫn cô đi vào bên trong, hỏi cô: “ Tiểu thư, cô đi mấy người? ”

Cố Hiểu Thần chỉ chỉ về phía cửa sổ: “ Tôi tới tìm người. ”

Người phục vụ nhìn theo hướng mà cô đang chỉ, sửng sốt: “ Hóa ra là cô tìm cậu ấy à, cậu ấy chờ cô lâu lắm rồi đấy. ”

Lòng cô hơi thấp thỏm, cô bước từng bước một về phía đó. Anh đã gọi chút thức ăn, nồi lẩu uyên ương đang sôi ùng ục, đồ ăn cũng được bày biện ở trên bàn, là đang chờ cô.

Hít một hơi sâu để điều chỉnh cảm xúc, sau đó cô kéo ghế ngồi ở phía đối diện anh, trên khuôn mặt để lộ ra nụ cười: “ Anh chờ bao lâu rồi? ”

“ Vừa mới đến. ” Nói xong, anh rót cho cô một cốc nước.

Cố Hiểu Thần nhận lấy uống một hơi hết sạch, rồi lại đưa qua cho anh: “ Em muốn nữa. ”

Anh vừa rót nước cho cô vừa nói: “ Muốn uống no nước sao? ”

“ Em chạy tới đây. ” Cô bày ra dáng vẻ tủi thân.

Vẫn còn biết thương anh, được rồi, rót nước thêm cho cô.

Cố Hiểu Thần vừa uống nước vừa trộm liếc nhìn anh. Làn da anh đen hơn, cơ thể cũng gầy đi, khí chất trên người cũng trở nên trầm ổn.

“ Anh tập huấn rất vất vả, đúng không? ” Cô hỏi.

Vất vả?

Những ngày tháng đó không thể dùng hai chữ này để hình dung được.

Anh im lặng cúi đầu, sau đó thấp giọng đáp: “ Vẫn ổn. ”

Cố Hiểu Thần bĩu môi, đúng là cái chày gỗ vắt không được ra mấy chữ.

“ Anh nói chỉ đi mất một tháng thôi, tại sao lại tới tận bây giờ? ” Cô lại hỏi.

“ Xảy ra chuyện ngoài ý muốn. ” Anh vẫn luôn nói một cách ngắn gọn, bình thản lạnh lùng, chẳng có chút gì tỏ ra vui vẻ khi gặp lại nhau.

Cố Hiểu Thần cắn cắn miệng cốc, tức giận: “ Ồ!! ”

Anh liếc cô một cái, môi mỏng hơi giương lên, sau đó anh gắp chút thức ăn nhúng vào nồi lẩu, đợi nó chút thì gắp sang cho cô: “ Em thì sao? Đi học có ổn không? ”

Cố Hiểu Thần phồng má lên, học theo Liễu Duệ mà trả lời cộc lốc: “ Vẫn ổn. ”

Liễu Duệ nhìn cô, cười như không cười.

“ Ăn cay không? ” Anh lấy cá viên rồi để ở trước nồi uyên ương, chờ câu trả lời của cô.

Cố Hiểu Thần trừng mắt nhìn anh, giọng điệu tức giận: “ Anh mất trí nhớ hả? ”

Đột nhiên anh bật cười, tiếng cười trầm trầm, mị hoặc.

“ Người làm bác sĩ như em vẫn mệt hơn. ” Vừa nói, anh vừa đem cá viên bỏ vào phần nước lẩu cay.

Một giây sau, dường như Cố Hiểu Thần đã hiểu ra gì đó, khuôn mặt cô đỏ bừng lên giống như con cua bị luộc chín, cô nói với giọng hờn dỗi: “ Liễu Duệ!! ”

Đêm đó, Cố Hiểu Thần không trở về ký túc xá.

Thật ra, hồi đại học năm thứ nhất cô cũng không ở trong ký túc xá, lúc đó anh cũng vẫn còn ở Thượng Hải. Anh và cô học cùng một trường, khoa toán, hai người không ở ký túc xá trong trường mà đi thuê một căn phòng trọ nhỏ ở bên ngoài. Cho nên, kể từ ngày đầu tiên bước chân vào đại học, hai người đã ở chung.

Đại học năm thứ hai anh chuyển tới trường quân đội ở Bắc Kinh, sau đó cô cũng dọn về ở trong ký túc xá trường.



Sáng sớm, mặt trời đang dần dần nhô cao.

Lúc Cố Hiểu Thần tỉnh lại đã không thấy Liễu Duệ đâu, anh chỉ để lại cho cô một tờ giấy, nói là ra ngoài làm chút chuyện.

Cô vệ sinh cá nhân xong vẫn chưa thấy Liễu Duệ trở về, vì vậy cô gọi điện thoại cho anh.

Rất nhanh, anh đã nhận.

“ Bao giờ anh về? ” Cô hỏi.

“ Anh về đây. ”

Không tới năm phút đồng hồ sau anh đã trở về, anh không gõ cửa nhưng lại gọi điện thoại cho cô.

Thẻ cửa chỉ có một cái, vì để bên trong có thể dùng điện bình thường nên anh đã không mang đi.(1)

(1)Các bạn có thể hiểu thẻ cửa ở đây giống như mấy cái thẻ người ta hay dùng trong khách sạn. Dùng thẻ mở cửa, rồi cắm thẻ vào một chỗ nào đó gần cửa mới mở được điện trong phòng lên.

Thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi, cô đoán là anh đang ở ngoài cửa. Quả nhiên, vừa mở cửa ra đã thấy anh đứng ở ngoài.

Anh đi từ bên ngoài vào, mang theo luồng gió lạnh.

Cố Hiểu Thần chỉ khoác thêm cái mỏng nên không chịu được cơn gió lạnh ấy, thân thể cô hơi run lên.

Liễu Duệ đẩy cô vào bên trong, sau đó vừa đưa tay đóng cửa, vừa quay sang nói chuyện với cô: “ Sao không mặc nhiều áo lên? ”

Cô ngoan ngoãn mặc thêm áo, rồi hỏi: “ Tí nữa đi đâu đây? ”

Anh đang định vào phòng tắm thì nghe cô hỏi, anh dừng chân lại, quay sang nhìn cô: “ Không cần phải đi học sao? ”

Ngày hôm nay, cả sáng lẫn chiều đều có tiết học.

Do dự mấy giây, cô lắc đầu: “ Ừm. ”

Khóe môi anh hơi cong lên, cười thành tiếng.

Cố Hiểu Thần kéo khóa áo lông vũ lên, sau đó chạy tới ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, dụi dụi đầu ở trong lồng ngực anh: “ Vì anh mà trốn học, anh bồi thường đi. ”

Liễu Duệ cười nhẹ, tay anh mò mẫm lên phía trên, chui vào trong áo lông vũ, ôm chặt vòng eo cô, giọng nói và hơi thở đều mang theo sự ái muội: “ Phải bồi thường như thế nào đây? ”

Bên hông có cái gì đó lành lạnh chạm vào, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh.

Anh lại làm như không biết gì, tiếp tục tác oai tác quái, dọc theo thắt lưng cô đi lên phía trên, anh chạm được vào móc đồ nội y của cô: “ Hửm? ”

“ Liễu Duệ!! ” Cố Hiểu Thần đẩy anh ra, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô hét to: “ Anh đúng là đồ vô sỉ!! ”

Nhìn bộ dáng của cô như đang thể hiện rằng ‘đừng có trêu tôi’, anh cười thành tiếng. Anh giơ tay lên, ôm cô vào trong lồng ngực mình, thanh âm trầm thấp: “ Em học y chắc mệt lắm. ”

Cố Hiểu Thần không vui: “ Học y thì phải vàng(2) sao? ”

(2)Vàng ở đây mang nghĩa là đồi trụy chứ không phải màu vàng. Chắc ý ở đây là muốn nói tới học y là phải hiểu biết về các bộ phận trên cơ thể người ^^

“ Cố Hiểu Thần. ” Anh không cười nữa, bày ra bộ dáng rất nghiêm túc: “ Em ngấm ngầm hại ai rồi à? ”

Cô hừ lạnh.

Bộ dáng này của cô đúng là làm cho người khác không thể không yêu thương, anh xoa xoa đầu cô, đầy vẻ cưng chiều.

Dịu dàng đưa tay xuống dưới, ngón tay anh lưu luyến dừng lại trên gương mặt cô, làn da cô mịn màng trắng nõn, khiến cho anh không nỡ buông tay.

Dường như cô có thể nhận ra được cảm xúc khác thường của anh, cô hỏi: “ Làm sao thế? ”

“ Buổi chiều em đi học đi. ” Anh nói.

Cố Hiểu Thần chớp chớp mắt, yên lặng nhìn anh.

Cô có đôi mắt phượng tiêu chuẩn. Phần đuôi mắt của cô hơi nhếch lên, từ con ngươi tới khóe mắt rõ hai màu trắng đen, rung động lòng người.

Trong lòng rung động, ngón tay của anh không nhịn được mà di chuyển lên phía trên, chạm vào khóe mắt cô. Yết hầu anh di chuyển lên xuống, giống như đang có chuyện muốn nói nhưng vẫn chưa thể nói thành lời.

Cố Hiểu Thần vẫn nhìn anh, đoán không ra là anh đang muốn làm gì.

“ Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ” Tới cuối cùng, anh chỉ nói một câu như vậy.

Hóa ra anh lại phải đi.

Không biết vì sao, đột nhiên trong lòng cô thắt lại, muốn khóc.

“ Anh muốn đi đâu? ”

Anh im lặng nhìn cô, không trả lời.

Cố Hiểu Thần mím môi, tay anh vẫn ôm lấy khuôn mặt cô, ngón tay anh cứ xoa xoa trên mặt cô khiến cô hơi đau.

“ Tối hôm qua… ” Cô đưa mắt nhìn phần bụng anh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “ Trên bụng anh có vết sẹo, rất mới. ”

Cô học y, đương nhiên anh không lừa được cô nên tự giác thông báo: “ Lúc tập huấn bị thương, nhưng xử lý xong rồi, không có việc gì đáng lo cả. ”

“ Sao lại bị thương? ” Cô hỏi.

Liễu Duệ cúi xuống, anh nói một cách bình thản: “ Lúc leo lên va phải thanh sắt. ”

“ Thật sao? ”

Anh gật đầu: “ Ừm. ”

Cố Hiểu Thần chưa bao giờ nhìn thấy súng, cô chỉ biết vết thương kia là được khâu lại, hơn nữa cô cũng không biết anh tham gia tập huấn cái gì, cho nên cô không hề nghi ngờ câu giải thích của anh, chỉ dặn dò thêm: “ Lần sau anh nhớ cẩn thận nhé!! ”

Trong ánh mắt Liễu Duệ hiện lên vài phần rung động.

Cô lo lắng cho anh như vậy, làm sao anh có thể nói cho cô biết vết thương này là do súng gây ra.

Do dự mất một lúc, cô lại hỏi: “ Lần này anh trở về trường quân đội sao? ”

Anh nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán cô, thanh âm trầm thấp: “ Không phải. ”

“ Vậy anh đi đâu? ” Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Im lặng một giây, anh không tìm được cách nào để lừa cô, đành nói: “ Đi ra nước ngoài. ”

Bốn chữ, câu trả lời này quá mông lung. Cố Hiểu Thần cúi đầu, đoán mò: “ Anh không thể nói, phải không? ”

Thấy dáng vẻ mất mát của cô, anh dịu dàng an ủi: “ Cố Hiểu Thần, đừng lo lắng, chờ anh trở về. ”

Vừa thấy giọng nói anh trở nên dịu dàng hơn, Cố Hiểu Thần lập tức ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt đen nhánh nhìn anh, được nước lấn tới: “ Nhưng mà em muốn biết anh phải đi đâu. ”

Nhìn vào mắt cô, Liễu Duệ mãi không thể mở miệng được. Suy nghĩ một hồi, anh đáp: “ Đất nước ở phía Đông Nam. ”

Nước ngoài, đất nước ở phía Đông Nam.

Vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, cô nắm lấy áo khoác của anh, nhỏ giọng nói: “ Có thể nói địa điểm cụ thể hơn không? ”

Có thể.

6°2′581′′s, 8°05′198′′e

Vô cùng cụ thể.

Nhưng anh lại không thể trả lời.

Sự im lặng của anh làm cô nhận ra điều gì đó, cô buông tay ra, không nắm lấy áo khoác anh nữa, trên áo khoác hiện rõ vết nhăn do cô nắm.

Trong nháy mắt, bỗng nhiên anh cầm lấy cổ tay cô, vẫn là câu nói đó: “ Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.