Liễu Khê là người hay hấp tấp, đương nhiên không chịu được bầu không khí nặng nề này, cô nàng đành kiếm chủ đề phá vỡ cục diện bế tắc: “ Gần đây chị bận lắm hả? Mỗi lần tới tìm chị đều thấy chị đang ở phòng phẫu thuật. ”
Cố Hiểu Thần ừm một tiếng, nói: “ Tham gia vào tổ Lục Hằng, giờ có hơi bận. ”
“ Haizz!! ” Liễu Khê thở dài: “ Đúng là giống hệt như Hoằng Dịch, ngâm mình ở trong phòng phẫu thuật, tránh xa ánh mặt trời. ”
Nhắc tới Mục Hoằng Dịch, Cố Hiểu Thần lại cảm thấy mình không bằng người ta, đành cười tự giễu: “ Làm sao chị so được với cậu ấy. ”
Liễu Khê gật đầu đồng tình: “ Đương nhiên là không so được rồi, anh ấy đang liều mạng, ai muốn so với anh ấy chứ. ”
Ai cũng biết, kể từ ngày Lận Yên trốn sang Pháp, Lận Thần đã uy hiếp không được ai đi tìm nó, từ đấy Lận Yên mai danh ẩn tích. Và cũng từ đó trở đi, Mục Hoằng Dịch luôn đắm mình trong phòng phẫu thuật, dùng công việc để khiến bản thân mình trở nên tê liệt. Vừa học vừa nhảy lớp, nghiên cứu sinh cùng khóa với hắn vừa tốt nghiệp thì hắn đã được đi dạy rồi.
Cố Hiểu Thần buông thìa, cô nhìn một mảnh trời nhỏ dưới mái hiên. Ăn xong bát cháo nhìn ra ngoài đã thấy mây đen giăng đầy, u ám vô cùng.
Liễu Khê nhìn theo hướng mà Cố Hiểu Thần đang nhìn. Cô nàng lười biếng đưa tay chống cầm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Xem ra, thành phố Bắc Kinh chuẩn bị nghênh đón một trận bão táp rồi. ”
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã bị che kín không một kẽ hở, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo ở trong ánh sáng mờ mờ cũng trở nên mơ hồ.
Chợt, cơn mưa to tầm tã ập tới, hàng ngàn hạt mưa rơi xuống, trong ánh mắt cô như muốn gọt rửa sạch sẽ tất cả.
Liễu Duệ vừa ngẩng đầu thì thấy quang cảnh này.
Bầu trời xám xịt, mưa xối xả, sự im lặng khiến lòng người nặng nề, khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt chứa nhiều tâm tư.
Con ngươi của cô, cất giấu một màn mưa, giấu đi những câu nói.
Giống như là năm đó, che đi tất cả những việc liên quan tới anh.
Một trận mưa lớn giữ bọn họ ở lại quán cháo nhà họ Tửu. Trời mưa lớn khiến cho người đang đi trên đường vội vàng tìm chỗ trú mưa, cũng có những người đi tới quán cháo để tránh mưa, Lục Hằng cũng thế.
Anh ta vỗ vỗ áo khoác đã bị ướt nhẹp của mình, vừa quay người thì thấy Cố Hiểu Thần.
Bắt gặp đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, đột nhiên cảm thấy rung động. Đợi tới khi khôi phục tinh thần, Lục Hằng kéo tay áo khoác lên, anh ta vẫn duy trì vẻ lịch sự tao nhã thường ngày, gật đầu với cô một cái.
Cố Hiểu Thần thu hồi ánh mắt của mình, lịch sự đáp lại: “ Giáo sư Lục. ”
Lục Hằng cười nhạt, dáng vẻ vô cùng nho nhã: “ Cựu Mạch hay nói nếu không thấy cô ở bệnh viện thì chắc là đang ở quán cháo nhà họ Tửu, xem ra lời này khá đúng. ”
“ Cháo ở đây khá ngon. ” Cố Hiểu Thần nói.
Nghe ra được sự khách sáo trong lời nói của cô, Lục Hằng đành rút ngắn câu nói lại: “ Ngày khác tôi sẽ nếm thử. ”
Liễu Khê cảm thấy có cái gì đó không bình thường ở đây, đôi mắt cô nàng sáng quắc nhìn về phía Lục Hằng, sau đó hỏi Cố Hiểu Thần với giọng nói mập mờ: “ Đây là… ”
Ánh mắt Cố Hiểu Thần di chuyển, cô liếc nhìn Liễu Khê đang không an phận chút nào.
Liễu Khê nhe răng cười, giả ngây giả ngô: “ Chị không giới thiệu chút sao? ”
Quan sát Liễu Khê một lúc, sau đó Cố Hiểu Thần mới giới thiệu Lục Hằng: “ Trưởng khoa ngoại, giáo sư Lục – Lục Hằng. ”
“ À… ” Liễu Khê cố ý kéo dài chữ, nhìn anh ta với ánh mắt dò xét: “ Hóa ra đây là giáo sư Lục, Lục Hằng!! ”
Lục Hằng cười cười: “ Cô quen tôi à? ”
Liễu Khê cười đáp lại: “ Hay nghe Hiểu Thần nhắc tới, hôm nay tôi mới được gặp anh, quả nhiên là danh bất hư truyền. ”
Lục Hằng cởi áo khoác ra. Trong nháy mắt, dưới ánh đèn mờ mờ, anh ta thấy được một người đang đội mũ quân nhân, thần kinh vừa mới được thả lỏng lại trở nên căng thẳng.
Liễu Khê tự giác nghiêng người sang rót cho Lục Hằng một cốc nước.
Ngay trong giây phút này, Lục Hằng cảm nhận được có đôi mắt đang cố nhìn thấu mình.
Bốn mắt nhìn nhau, giông bão nổi lên.
Bên ngoài mưa gió điên cuồng, trời tối sẩm lại. Gió thổi khiến lá cây bay tứ tung loạn xạ, càng lúc càng nhiều, giống như là vũ trụ đang mở lớn miệng, liên tục hút lấy, không ngừng nghỉ cũng chẳng báo trước.
Giao chiến bằng ánh mắt biến đổi khôn lường, nhưng bề ngoài không tỏ vẻ gì.
Liễu Khê đưa nước cho Lục Hằng: “ Giáo sư Lục, anh uống nước đi. ”
Lục Hằng không nhận, tiếp tục giao đấu với Liễu Duệ bằng ánh mắt, nhìn không chớp mắt.
Thấy thế, Liễu Khê để cốc nước lên mặt bàn, đưa mắt nhìn người đang tỏa ra khí thế mạnh mẽ là Liễu Duệ, cẩn thận gọi một tiếng: “ Anh!! ”
Liễu Duệ di chuyển ánh mắt, liếc nhìn Liễu Khê.
Đóng băng không khí.
Liễu Khê sợ tới nỗi dịch người về phía Cố Hiểu Thần để né tránh.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên cực kỳ quỷ dị.
Vốn anh đang định tìm lí do để đi trước nhưng anh không thể nán lại quá lâu. Thu hồi tầm mắt, anh cầm lấy mũ của mình, bước một bước lại dừng ở phía bên trái Cố Hiểu Thần, cố ý đè thấp âm thanh xuống để nói: “ Anh đi trước. ”
Chỉ thế thôi đã đi rồi?
Trái tim cô như bị ai nhấc lên, cô xúc động tới nỗi đứng bật dậy, mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh, dường như còn có cảm giác đang hờn dỗi với anh.
Muốn mở miệng nhưng lại không biết nói cái gì, nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Không đợi cô mở miệng, Liễu Duệ đã nói, đồng thời anh cũng đội lại mũ: “ Tự chăm sóc tốt bản thân mình. ”
Dừng một lúc, anh lại nói: “ Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ”
Đối với tình huống này, quá quen thuộc rồi.
Mắt cô như bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, cô không kiềm chế được, nước mắt như muốn trào ra bên ngoài.
Trong đôi mắt anh hiện lên vẻ kiên định, anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, không nỡ buông tay nhưng không thể cứ chần chừ như này, anh nói bằng giọng dứt khoát: “ Anh đi đây. ”
Cũng là từ biệt, nhưng khoảng cách năm năm đã khiến tâm tình cô bình ổn lại không ít. Cô không còn dây dưa một cách vô vị nữa, cô làm ra vẻ kiên cường gật gật đầu, để cho anh có thể an tâm rời đi.
Từ tận sâu trong đáy lòng, cô vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng chỉ một tháng thôi, chỉ một tháng thôi.
Hiếm lắm mới thấy cô nghe lời như vậy, khóe môi Liễu Duệ hơi cong lên, tay chạm vào mái tóc cô, xoa xoa đầu. Sau đó anh xoay người, từng bước một tiến vào màn mưa, rảo bước về nơi xa xăm.
Trơ mắt nhìn anh đi khỏi đó, mặc cho nước mưa đang xối lên người, bóng dáng anh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, không hề ngã xuống.
Thân ảnh màu xanh đó nhanh chóng bị nước mưa bao phủ, cuối cùng biến mất ở cuối ngõ nhỏ. Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn xuống nền đất, nhìn về nơi anh vừa mới đứng, ở nơi đó chỉ còn lưu lại dấu chân.
In trên nền đất, hẳn là trước khi tới đây anh đã đi qua chỗ nào đó có bùn.
Đường có bùn ở Bắc Kinh, đúng là rất khó tìm.
Cô đoán rằng, nơi anh đã tới trước khi tới đây là sân huấn luyện có bùn… chiến tranh và hòa bình.
Im lặng nhìn hai dấu chân in trên nền đất, trong lòng có ngàn nỗi lo.
Có phải, những nơi mà anh đi qua đều rất yên bình, im lặng và…
Sự bận tâm của cô, cô không hề che giấu, nó hiện lên rất rõ qua ánh mắt của cô, kiên định không thể phá vỡ được.
Lục Hằng nhíu mày nhìn người trước mặt, giống như là người này không phải Cố Hiểu Thần.
**
“ Giáo sư Lục, đây là giường MRI. ”
Lục Hằng đang đứng xoay lưng về phía cửa bỗng quay sang ngồi vào ghế dựa, anh ta chống tay lên trán, không hề che giấu sự mệt mỏi, thanh âm nghe có hơi mất tinh thần: “ Được rồi. ”
Y tá nhìn về phía Lục Hằng bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó cô ấy đặt tư liệu ở trên mặt bàn rồi rời khỏi văn phòng.
“ Mấy người có phát hiện ra không, cả ngày hôm nay giáo sư Lục cứ thất thần. ”
“ Chắc là do Bắc Kinh đang mưa to đấy. ”
“ Giáo sư Lục đúng là, chẳng qua chỉ là một cơn mưa thôi mà, làm như thất tình không bằng. ”
Trang tài liệu vẫn còn đang dừng ở trang thứ nhất, Lục Hằng đưa tay nhéo ấn đường mình, hơi đau.
Cúi đầu thì thấy phần nhận xét, là của Cố Hiểu Thần. Trên bìa còn có cả chữ viết của cô nữa, nét chữ cô không mềm mại giống như là những cô gái khác, nó mạnh mẽ, phóng khoảng, đúng là chữ cũng như người.
Bàn tay Lục Hằng không tự chủ được mà vuốt ve nét chữ Cố Hiểu Thần, tâm trạng có chút hoảng hốt không tên.
Diệp Cựu Mạch nghe thấy lời đồn thì tới tìm Lục Hằng, gõ gõ vào cửa văn phòng đang mở.
Lục Hằng nhanh chóng khôi phục tinh thần, liếc mắt nhìn người đang đứng ở cửa một cái. Sau đó, anh ta yên lặng dùng một phần bệnh án khác che đi tờ nhận xét của Cố Hiểu Thần.
Diệp Cựu Mạch không phát hiện ra, hắn đi vào, ngữ khí có phần lười nhác: “ Nghe nói cậu thất tình? ”
Lục Hằng cười khổ, khí chất nho nhã thường ngày đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Cựu Mạch nhìn Lục Hằng như đang mất hồn, nhíu mày: “ Rung động thật đấy à? ”
Lục Hằng lắc đầu, không giải thích.
Nếu hỏi anh ta có rung động thật hay không, thì chính bản thân anh ta cũng không rõ nữa.
Chỉ là, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng lên thuyết trình phương pháp của mình, phong thái bình tĩnh, trầm ổn, phán đoán và sách lược của cô đã khiến anh ta nhìn bằng con mắt khác. Những người phụ nữ mà Lục Hằng từng gặp, chưa có ai có dáng vẻ bình tĩnh thong dong như cô. Trong phòng họp, đôi mắt cô hiện lên vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng, ung dung sắp xếp mọi thứ. Giống như là có ma lực nào đó, hấp dẫn anh ta.
Một Lục Hằng với dáng vẻ như bây giờ, trước đây Diệp Cựu Mạch chưa bao giờ nhìn thấy.
…
Trong quán bar, Lục Hằng rót một ly tequila(1), đó là ly thứ hai.
(1)Rượu Tequila: Là rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi của loại rượu này được đặt theo tên địa phương chủ yếu sản xuất ra nó, vùng Tequila, bang Jalisco, trên cao nguyên phía Tây của Mexico.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Diệp Cựu Mạch nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu xanh nhạt trong ly thủy tinh.
Lúc Lục Hằng định rót ly thứ tư thì Diệp Cựu Mạch lên tiếng ngăn anh ta lại: “ Muốn biết không? Chuyện trước kia liên quan tới Cố Hiểu Thần. ”
Lục Hằng ngà ngà say, anh ta híp mắt lại, đầu óc có chút không rõ ràng.
Nhìn Diệp Cựu Mạch một lúc, sau đó anh ta cong môi lên, tựa như một nụ cười nhạo.
“ Nói thật, trong trận chiến lần này, ngay cả chút cơ hội thắng cuộc mỏng manh cậu cũng không có. ” Diệp Cựu Mạch thẳng tay rắc muối vào miệng vết thương của Lục Hằng.
Lục Hằng hừ lạnh một tiếng: “ Anh em?! Khá đấy!! ”
Diệp Cựu Mạch vỗ vỗ vào vai Lục Hằng, cong môi tiếp tục nói: “ Cố Hiểu Thần yêu sớm quá. ”
Lục Hằng híp mắt, có chút kinh ngạc: “ Yêu sớm?! ”
Thoạt nhìn cô không hề giống một cô gái yêu sớm. Cô lạnh lùng, cô kiên định, tất cả đều toát lên sự trưởng thành của cô. Thành tích của cô hẳn là đứng đầu lớp, cũng không biết một cô gái như thế thì chung sống hòa đồng như thế nào với các bạn cùng lớp đây. Cho nên khi đối mặt với các đồng nghiệp, hình như cô cũng không nhiệt tình lắm.
“ Với Liễu Duệ. ” Diệp Cựu Mạch tiếp tục nói cho Lục Hằng nghe: “ Là Cố Hiểu Thần theo đuổi cậu ấy. ”
Hoàn toàn đập nát hình tượng của ‘Cố Hiểu Thần’ trong lòng Lục Hằng.
Lục Hằng cúi đầu, bỗng nhiên trong đầu anh ta hiện lên tình cảnh lúc ở trong quán cháo nhà họ Tửu, có hơi mất tự nhiên di chuyển ly rượu: “ Vì sao lại nói với tôi những chuyện này? ”
“ Coi như là vì dân mưu lợi đi. ” Diệp Cựu Mạch nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
Lục Hằng cười một cách cứng ngắc, sau đó rót thêm ly rượu nữa.
Nửa tiếng sau, hai người đã uống được khá nhiều, bọn họ tính tới việc trở về nhà.
Ra khỏi quán bar, bên ngoài bậc thang mưa vẫn rơi không ngừng, Diệp Cựu Mạch đưa mắt nhìn bầu trời đêm, nhíu mày: “ Còn muốn mưa tới khi nào không biết? ”
Tiếng mưa rơi ào ào, Lục Hằng nghe không rõ hắn đang nói cái gì. Anh ta chỉ vào chiếc xe cách đó không xa, đang bị ngăn lại bởi màn mưa: “ Còn lái xe về được không? ”
Diệp Cựu Mạch cười: “ Cậu dám lái xe đi về sao? ”
Lục Hằng lắc đầu, đưa tay day day huyệt thái dương của mình: “ Gọi xe thôi. ”
Diệp Cựu Mạch lại cười, nụ cười còn mang theo sự trào phúng: “ Hôm nay, trong trận mưa như thế này, rơi như trút nước, nếu như cậu có thể gọi được xe thì ca đêm sau này của cậu tôi bao tất. ”
Vì thế, hai người tiếp tục đứng ở cửa quán bar, lang thang ở gần đó không có mục tiêu. Có rất nhiều người cũng rơi vào tình huống giống như bọn họ, đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt lo ngại nhìn về phía bầu trời, nhìn những hạt mưa, nhìn dòng xe đang di chuyển, lắc đầu, rồi thở dài.
…
Tu Diệp tạm thời được phái tới giải quyết những hậu quả do trận mưa to này gây nên, cô mặc trang phục của bên phòng cháy chữa cháy, giữa những người dân thường thì trông vô cùng nổi bật.
Tu Diệp nói với người đội trưởng ở đó: “ Trong hai mươi phút nữa sẽ có một đội nữa tới đây. ”
Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy gật đầu: “ Cảm ơn bên cô đã chi viện. Những khu vực ngập nước ở trong thành phố còn rất nhiều, thực sự không có đủ người, cũng không còn cách nào khác… ”
Mưa xối xả, nước mưa chảy xuống dọc theo khuôn mặt Tu Diệp, cô ngẩng đầu lên, thanh âm lạnh nhạt: “ Ừm. ”
Đứng cách đó một khoảng khá xa, Diệp Cựu Mạch nhíu mày. Do có khoảng cách nên hắn nhìn không rõ khuôn mặt người đó, nhưng bóng dáng, cách ăn mặc, đều mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc.
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đi xuống cầu thang.
Lục Hằng gọi hắn mấy tiếng nhưng hắn hoàn toàn không nghe thấy, chỉ lo đi về phía bóng dáng kia.
Nước, chậm rãi thấm ướt giày da của hắn, sau đó là ống quần. Hắn mặc kệ nước mưa đang xối vào người mình mà đi thẳng về phía trước. Đêm tối, dưới cơn mưa này, người kia xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên ngẩn ra.